Chap 21. Bạn gái tôi chặn cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, hôm sau, rồi lại hôm sau nữa lần lượt trôi qua. Jeon Jungkook vẫn kiên trì đối xử thật tốt với Kim Amie, ánh mắt cũng đã hết mực dịu dàng. Bất cứ thời điểm nào gặp nhau, Jeon Jungkook cũng có thể bày ra chủ đề để cùng cô nói chuyện. Chỉ là cô dường như vẫn rất không thoải mái với anh. Kim Amie không có cách nào từ chối thức ăn sáng mà anh đưa cho, nhưng lại nhất quyết không đồng ý để anh đưa về, đi ăn tối cùng nhau cũng không chịu. Anh kiên trì thêm được vài ngày nữa thì phát hiện ra, tình hình thế này quả thực rất không ổn. Cô ấy rõ ràng đang rất muốn bài xích anh mà, nói chuyện với anh vô cùng miễn cưỡng.

Cuối cùng, một buổi chiều nọ, Jeon Jungkook thực sự đã không thể chịu đựng được nữa.

...

"Nè, Giám đốc Jeon, anh làm gì vậy!!"

"...."

"Anh đang làm cái gì vậy, buông tôi ra!"

Jeon Jungkook đang nắm cổ tay Kim Amie, nhất quyết kéo cô vào trong xe của mình. Suốt ngày tìm cớ né tránh anh, anh đâu phải đó giờ không biết dùng vũ lực. Mặc cho cô phản kháng, anh vẫn cố giữ cô lại.

"Tôi chỉ muốn đưa em về nhà thôi, em sợ hãi cái gì chứ!"

"Tôi đâu có sợ, tôi chỉ không muốn đi cùng anh thôi. Anh buông ra xem!"

"Mắc cái gì em lại không muốn?"

Kim Amie ghì chặt mình lại, cố gắng gỡ cổ tay ra khỏi bàn tay Jeon Jungkook. Anh mở được cửa xe, không nói không rằng liền dứt khoát túm lấy cổ áo cô, nhét hẳn vào trong ghế phụ. Jeon Jungkook mạnh tay đóng sầm cửa lại, bản thân nhanh chóng qua ngồi vào ghế lái, sau đó nhấn khóa cửa.

Kim Amie không mở được cửa, bất lực ngồi im lặng. Từng hơi thở thở ra bây giờ đều đang là bực mình.

"Em giận cái gì, có người cam tâm tình nguyện đưa em về bằng BMW, suốt ngày đều quan tâm chiều chuộng em. Vậy mà em nỡ giận hờn mãi sao?"

Kim Amie nghe xong có chút sửng sốt, đến ánh mắt ngạc nhiên cũng không thể giấu được. Ngữ điệu này của Jeon Jungkook, nghe qua hoàn toàn không giống với anh ta một chút nào. Nói trắng ra là, cứ như một đôi tình nhân đang cãi vã vậy.

Điên mất thôi.

"Anh... thì anh mặc kệ tôi. Chúng ta cùng lắm không liên quan gì nhau, tại sao chứ phải là tôi hết giận anh mới được?"

Jeon Jungkook lại nói:

"Giận tôi cái gì, tôi đối tốt với em mà em còn giận."

"Anh không bị cấp trên vứt đồ ăn vào sọt rác, anh không bị bỏ lại cho Han Jookyung sỉ vả, anh không bị cô ta tát cho một cái, làm sao anh biết được."

Cái này dẫu Kim Amie vẫn còn một chút để bụng, nhưng thời điểm này thật sự cũng chỉ là buộc miệng mà nói ra thôi. Cô đơn giản chỉ là không thích cái sự lật mặt như lật bánh tráng của anh ta, thái độ cùng lời nói kỳ lạ lại càng khiến cô phát bực. Ấy vậy mà, Jeon Jungkook hình như lại cho đó là nghiêm túc, anh cho rằng đây chính là mấu chốt của vấn đề. Anh gật gật đầu như đã hiểu, lập tức lấy điện thoại ra. Kim Amie thấy anh gọi cho một người nào đó, hình như là Trợ lý Kang.

Bên kia vừa nghe máy, anh đã nói:

"Gọi cho bên Jella ngay lập tức. À không, gọi cho ba của Han Jookyung, nói rằng con gái ông ta động phải người không nên động rồi. Bảo rằng đây là quyết định của Giám đốc điều hành, hợp đồng sắp ký giữa chúng ta và bên họ không cần ký nữa, còn hợp tác sắp triển khai cũng hủy luôn cho tôi."

Kim Amie nghe xong, tim cũng muốn dựng ngược. Ấy vậy mà Jeon Jungkook vẫn rất bình tĩnh, nói xong lại tắt điện thoại cho vào trong túi áo.

"Anh vừa làm gì thế?"

"Muốn xin lỗi em đấy, đã đủ thành ý chưa? Em còn có yêu cầu gì cứ việc nói, miễn là đừng giận tôi nữa."

Nghe đến đây, Kim Amie lại không biết nên nói gì nữa. Cô chỉ buộc miệng nói thế thôi, làm gì có yêu cầu nào ở đây... Trong lòng đột nhiên len lói một cảm giác, chính là ngượng. Đúng vậy, hình như cô cũng đã thái độ hơi quá với anh rồi. Thật ra mà nói, Jeon Jungkook đúng là đã dốc hết thành ý để xin lỗi, vượt qua cả sức tưởng tượng của cô.

"Giám đốc, anh gọi lại cho Trợ lý Kang mau đi. Không cần làm thế đâu, anh làm thế tôi bị áp lực đấy."

"Gọi rồi, không gọi lại nữa. Tôi cũng đâu có thích hợp tác với bên đấy, cũng không phải lần đầu tiên nghĩ đến chuyện hủy hợp đồng. Bên Jella vốn đã có ý chơi không đẹp."

Kim Amie lại ngồi im ỉm, tùy tiện gật gật đầu. Giờ phút này anh ta có nói cái gì đi nữa, cô căn bản cũng là không có khả năng kiểm chứng thật giả.

Im lặng một lúc, Jeon Jungkook lại vui vẻ hỏi:

"Đi ăn nhé?"

"Không ăn, ban nãy đã ăn rồi."

Jeon Jungkook lại cảm thấy không vui, Kim Amie bèn khó khăn giải thích:

"Ban nãy Trưởng phòng Lee có mua một phần bánh ngọt, tôi ăn vẫn còn no."

Đây vốn dĩ là sự thật, chứ không phải đang trốn tránh. Ấy vậy mà khi ngước lên, cô trông thấy cái chân mày của Jeon Jungkook càng nhíu lại chặt hơn.

"Lee Hwangjoon? Em ăn đồ ăn của cậu ta mua?"

Kim Amie nhìn thái độ của Jeon Jungkook, bất chợt cũng cảm thấy lo lắng.

"Anh ta... sẽ xấu tính đến mức bỏ gì đó vào thức ăn sao?"

"Không đến nỗi đấy. Chỉ là... em về sau nên ăn thức ăn tôi mua thôi."

"...."

Trong đầu Kim Amie là dấu chấm hỏi to đùng.

"Em muốn bánh ngọt đúng không? Không thích cho nho khô vào nhỉ. Về sau mỗi ngày em đều sẽ có, đừng ăn của cậu ta."

"Không, anh không cần phải thế..."

"Thắt dây an toàn vào, tôi đưa em về."

Kim Amie không biết Jeon Jungkook nghe qua có cảm thấy mệt không, chứ bản thân cô luyên thuyên cũng tự cảm thấy rất mệt. Nói mãi anh ta cũng không thèm nghe, cuối cùng cô đành ngồi im thin thít.

Gần về đến chung cư của cô, điện thoại của Jeon Jungkook bỗng vang lên hồi chuông. Đường đang đông nghịch, anh lái xe chậm lại, sau đó lấy điện thoại ra từ trong túi áo.

Han Jookyung.

Kim Amie không cố tình nhìn lén đâu, chỉ là màn hình điện thoại nằm rất vừa tầm mắt, lướt qua liền có thể trông thấy ngay cái tên này. Cả hành động Jeon Jungkook thẳng thừng tắt điện thoại cũng thế.

Lần thứ hai, lần thứ ba gọi lại, Jeon Jungkook vẫn cứ là tắt máy. Đang kẹt xe, lại bị Han Jookyung gọi điện thoại làm phiền, Jeon Jungkook rất không vui. Thật ra Kim Amie cũng đoán được phần nào, rằng Han Jookyung đã hay biết chuyện công ty bị hủy ký hợp đồng rồi. Trợ lý Kang đúng là làm việc nhanh gọn thật, chả trách sao lại được đi cùng với Jeon Jungkook nhiều năm như thế.

Nghĩ đến đây, Kim Amie bỗng giật nảy mình vì vật thể cứng ngắc nào đó vừa bay vào nằm trong lòng tay. Nhìn kỹ lại, chính là điện thoại của Jeon Jungkook, anh ta vừa quẳng nó vào tay cô, sau đó tập trung lái xe.

"Em chặn số Han Jookyung giúp tôi. Cứ gọi mãi, phiền chết được."

"Tôi?..."

"Ừ, chặn đi. Mật khẩu điện thoại là 9797997."

"...."

Jeon Jungkook rất bình thường lái xe, cô cũng chỉ có thể mở điện thoại lên, sau đó nhấn chặn số điện thoại của Han Jookyung theo yêu cầu của anh ta. Xong việc, cô đưa điện thoại lại cho anh, nói:

"Cũng không cần thiết nói mật khẩu điện thoại của anh ra mà. Anh là Giám đốc điều hành đấy, tùy tiện để người khác biết mật khẩu vậy sao?"

Jeon Jungkook hơi mỉm cười, nhận lại điện thoại:

"Đâu có, chỉ mình em biết thôi."

"...."

Về đến chung cư, Kim Amie tháo dây an toàn rồi bước xuống xe. Jeon Jungkook hạ kính xuống, nói vọng ra:

"Mai tôi đến rước em."

"Không, anh đừng đến, tôi tự mình đi."

"Sao thế? Em còn giận à?"

Kim Amie bất lực:

"Giận gì chứ, việc gì anh phải đến đón tôi. Tôi thực sự không còn giận gì cả, chỉ muốn tự mình đi thôi."

"Một ngày thôi, được không?" Jeon Jungkook thở dài, tròn mắt nài nỉ.

Kim Amie cũng thở dài tương tựa dáng vẻ của anh, chống hông đứng một lúc. Cuối cùng, đợi cô gật đầu một cái, Jeon Jungkook mới chịu lái xe rời đi. Hôm nay tâm trạng anh thực sự tốt. Thế này cũng đã được xem là có một chút tiến triển rồi, có đúng không?

Dạo nay được trực tiếp gặp Kim Amie, anh cũng đã bớt gửi tin nhắn trên Lover App rồi. Nếu như trước đây, trong một ngày mà không gửi tin nhắn đến cho cô, anh sẽ khó chịu chết mất. Giờ thì người ở ngay trước mắt, anh muốn gặp thế nào cũng được. Không cần hỏi thăm qua màn hình điện thoại, cũng không sợ cô đang nói dối.

Tối hôm đó, Jeon Jungkook nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Anh không thường nghe máy những cuộc gọi thế này đâu, vì rất nhiều lần gặp phải bán hàng đa cấp. Nhưng số điện thoại này cứ gọi đi gọi lại liên tục, khiến anh cũng có chút bực.

"Alo."

"Anh tại sao lại hủy hợp đồng? Tại sao lại chặn số điện thoại của em? Anh có biết ba em rất tức giận với em không? Ông ấy nói tất cả đều là tại em mà ra. Em đã làm sai cái gì? Anh nói đi, em làm sai cái gì hả? Em đã động vào ai cơ chứ..."

Jeon Jungkook nhíu mày, ra là con cừu điên Han Jookyung.

"Cô đừng có quát lớn lên như thế, đinh tai chết đi được. Thái độ của cô khiến tôi không muốn hợp tác, ba cô có mắng cô cũng không sai đâu. Còn nữa, số điện thoại của cô là do bạn gái tôi chặn đấy, tắt đây."

"Bạn gái của anh? Lại là ai nữa chứ... Jeon Jungkook, anh tốt nhất đừng điêu với..."

Jeon Jungkook không hứng thú nghe cô ta nói chuyện, cứ như thế thẳng thừng tắt máy. Ngón tay thong thả lướt lướt trên màn hình, lại thêm một số điện thoại nữa được thêm vào danh sách đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net