Chap 23. Tôi sẽ bảo vệ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây Kim Amie không phải tăng ca, chính vì thế nên thời gian cũng không mấy hạn hẹp. Gần năm giờ chiều, cô đã có thể thu dọn lại đồ đạc để tan sở. Đang loay hoay, tiếng người nào đấy vang lên khiến cho cô hơi giật mình.

"Hôm nay chắc là không bận gì nhỉ?"

Ngước lên, gương mặt tươi cười của Lee Hwangjoon ở ngay trước mắt. Hắn cứ tỏ ra vui vẻ như thế, ngược lại càng khiến cho cô cảm thấy nguy hiểm hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không nhớ mình từ chối đi cùng hắn bao nhiêu lần rồi. Chỉ sợ trong lòng Lee Hwangjoon từ lâu đã bắt đầu có ác cảm với cô.

"Chào Trưởng phòng Lee, tôi... e là hôm nay lại không được."

"Lại không được?" Không nằm ngoài dự đoán, trên mặt Lee Hwangjoon hoàn toàn không còn ý cười nữa. "Thư ký Kim, cùng lắm chỉ là một bữa ăn thôi, cô có cần keo kiệt từ chối tôi hết lần này đến lần khác như thế không?"

"Tôi..." Nghe đến đây, Kim Amie lại cứng họng. Đúng là không biết nên biện hộ cho mình như thế nào, hắn nói cô keo kiệt thật ra cũng đâu có sai. Một bữa ăn mời mãi không chịu đi, hắn kiểu gì cũng phải tới giới hạn thôi.

Sự xuất hiện đúng lúc của Jeon Jungkook giống như vị cứu tinh của cô. Chưa bao giờ cô trông thấy anh ta hồ hởi tiến về phía mình mà lại cảm thấy mừng rỡ đến như vậy.

Jeon Jungkook đi chưa đến giọng đã oang oang lên:

"Tôi đã bảo nhanh một chút cơ mà, em lề mề thật đấy."

"À, vâng, tôi xong ngay đây..." Kim Amie chưa kịp sắp xếp đã nhét vội hết đồ vào trong túi xách, lại bất đắc dĩ nói với Lee Hwangjoon "Xin lỗi anh, tôi thực sự có việc bận, anh đừng để bụng nha."

Thật ra, điều mà Kim Amie muốn nhắn với hắn hơn chính là: Tôi thực sự biết được con người thật của anh rồi, cầu mong anh hết hứng thú với tôi dùm, cảm ơn. Nhưng nếu thực sự nói ra mấy lời này, cô chắc sẽ sống không yên.

Kim Amie xách túi xách chạy lon ton theo sau Jeon Jungkook, bỏ lại Lee Hwangjoon một mình không vui. Đến khi cửa thang máy đóng kín, hắn mới dám đá mạnh vào chân bàn một cái. Kim Amie này đúng là càng bài xích làm cho hắn vừa tức vừa mê mệt đến chết. Nếu như hôm nay Jeon Jungkook không xuất hiện, bằng cách nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ bắt cô phải đi cùng.

Trong thang máy không có đến người thứ ba, Jeon Jungkook lại nghiêm túc dặn đi dặn lại:

"Càng thái độ né tránh Lee Hwangjoon sẽ càng tìm cách tiếp cận em. Em phải cẩn thận đấy, tuyệt đối không được đi riêng cùng hắn. Nếu trong trường hợp không biết làm sao thì phải gọi cho tôi đầu tiên."

Kim Amie gật gù, suy nghĩ một lúc lại nói:

"Nhưng mà thật ra, cho dù hắn có không tốt đi chăng nữa thì mời một bữa ăn chắc cũng không nguy hiểm đến vậy nhỉ?"

Cửa thang máy đã mở, Jeon Jungkook đột nhiên không buồn nhúc nhích chân, chỉ đăm đăm lườm cô.

"Em muốn đi ăn cùng hắn?"

Kim Amie sửng sốt:

"Tôi nói thế bao giờ?"

"Thế thì em đừng có mà ý kiến. Tóm lại em phải tin tôi, hắn rất xấu xa. Ngây thơ như em đến tôi nhìn vào còn muốn lừa, huống chi là Lee Hwangjoon."

Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài, để Kim Amie ở lại đang cố gắng tiêu thụ những lời mà anh vừa mới nói. Đột nhiên cô cảm thấy, Jeon Jungkook mới thật sự là đồ nguy hiểm.

Quay mặt lại, thấy cô vẫn đứng đừ người ra đó, anh liền tiến lên nắm cổ tay cô kéo ra khỏi thang máy.

"Em ngây người cái gì mà không chịu đi ra. Muốn lên lại trên đấy tìm Lee Hwangjoon à?"

"Không, không có mà. Tôi quên mất."

Jeon Jungkook hừm một tiếng, lại bước đi. Vừa đi, anh vừa nói:

"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."

Kim Amie cho rằng Jeon Jungkook đang đùa, liền đáp lại:

"Thôi khỏi, anh đi mà bảo vệ bạn gái mình đi."

"Có khác gì nhau sao?"

"....?"

Đây không phải là lần đầu tiên trong tuần Jeon Jungkook ăn nói khó hiểu như thế. Anh ta chính là loại người cùng nhau trò chuyện nhưng không muốn đối phương hiểu mình đang nói gì sao? Cô vẫn còn nhớ rất rõ khoảng thời gian trước đây quen biết Jeon Jungkook, anh ta cũng đâu có lag nhiều đến mức độ này.

Jeon Jungkook nhận ra mình lại lỡ lời, liền chen ngang một câu hỏi:

"Đi ăn lẩu ha?"

"Không ăn. Anh về đi, tôi đến Awake Coffee, tạm biệt."

Nói xong, Kim Amie rẽ hướng đi về phía cửa lớn của JSS. Ngay lập tức, Jeon Jungkook đuổi theo túm lấy cổ áo, kéo cô cùng sang phía cổng phụ dẫn xuống tầng giữ xe.

"Ý trời, thế thì đi cùng nhau thôi, tôi cũng đến Awake Coffee."

Kim Amie tự nhiên bị Jeon Jungkook kéo đi, nhíu mày giẫy giụa:

"Chẳng phải anh nói đi ăn lẩu sao?"

"Không ăn nữa, muốn đến Awake Coffee."

"Anh đến Awake Coffee làm gì?"

Jeon Jungkook nhìn cô mặt nặng mày nhẹ đến bật cười, hỏi ngược lại:

"Thế em đến Awake Coffee làm gì?"

"Đấy là chỗ của anh trai tôi."

"Thì Kim Seokjin cũng là anh em thân thiết của tôi."

Không còn gì để nói, cô cuối cùng cũng phải đi cùng với anh ta. Nghĩ cũng thật lạ, đến chính cô còn cảm thấy như thế. Bản thân là Thư ký của Kim Taehyung, song thời gian cô đi cùng với anh ấy còn chưa bằng một nửa thời gian cô đi cùng với Jeon Jungkook. Cái gì mà Jeon Jungkook không thích nói chuyện cùng nhân viên nữ vì không ăn ý gì chứ, Kim Taehyung anh ấy đúng thật là lừa người.

Xe của Jeon Jungkook đỗ yên trước Awake Coffee. Khi bước vào trong quán, anh còn không quên giữ cửa lại giúp cô. Vẻ bảnh trai của Jeon Jungkook đúng là không thể nhờn được, Kim Amie trông thấy từ xa có một bàn toàn phụ nữ đã nhìn anh ta đến mức không ngừng trầm trồ thành lời luôn rồi. Quán đông là như thế, song may mắn là vị trí yêu thích của Jeon Jungkook hôm nay chưa bị cuỗm mất. Anh vui vẻ đi đến ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, Kim Amie vu vơ nói:

"Đây là vị trí tôi thích ngồi nhất trong quán đấy."

Jeon Jungkook gật gù.

"Tôi có nghe Kim Seokjin nói qua. Cái gì mà một góc nhỏ của mặt trời gì nữa đấy."

Kim Amie kéo ghế ngồi, bọn họ gọi cà phê được một lúc, cuối cùng Kim Seokjin cũng xuất hiện. Anh ấy soạn đồ linh tinh ở tận phía bên trong, bước ra đã trông thấy Jeon Jungkook ngồi bắt chéo chân từ xa. Ngạc nhiên hơn là Kim Amie lại đang ngồi ở ngay đối diện. Điều đầu tiên đập vào não Kim Seokjin chính là chẳng phải cách đây chưa lâu, hai đứa trẻ này vốn không thuận hòa với nhau hay sao?

"Gì đây? Sao lại đến cùng nhau?"

Nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên ở ngay phía sau, Kim Amie quay đầu nhìn. Thoáng liền trông thấy Kim Seokjin từ bao giờ đã vịn một tay vào ghế cô đang ngồi. Tiện thể, cô quấn lấy cánh tay anh, vui vẻ nói:

"Lâu rồi không gặp, bị nhớ anh đấy."

Kim Seokjin khẽ lườm một cái đầy đề phòng. Anh kéo ghế ngồi xuống ở ngay đấy:

"Anh mày thì không nhớ mày lắm đâu. Dạo nay thế nào?"

"Em ổn lắm, đừng lo."

Jeon Jungkook thì không hứng thú đến cuộc trò chuyện này cho lắm, cái khiến anh mặt mày tối sầm chính là hai cái tay đang quấn quýt lấy nhau kia. Anh bĩu môi, tự an ủi rằng rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ được cô đối đãi như thế thôi, thậm chí là còn nồng nhiệt hơn.

Nói với Kim Amie thêm mấy câu, Kim Seokjin lại hỏi:

"Nhưng mà sao hai đứa mày lại cùng nhau đến đây? Chẳng phải mới dạo trước..."

"Hiểu lầm thôi, hóa giải cả rồi mà."

Jeon Jungkook ngắt ngang vì không muốn nhắc tới chuyện cũ không hay này chút nào. Kim Amie khi trước cũng vì điều này mà giận anh lâu như thế, anh làm sao có thể quên được. Không khéo cô ấy lại nhớ lại, ác cảm với anh cũng sẽ đồng loạt kéo về mất.

"Hóa giải gì chứ. Thậm chí tôi còn chưa biết trước đó anh hiểu lầm tôi cái gì."

Jeon Jungkook lại nhìn cô:

"Em thì không cần biết đâu."

Kim Amie bĩu môi không vui, Kim Seokjin ở bên cạnh xuề xòa nói:

"Thôi, đừng nói chuyện này nữa." Kim Seokjin hỏi Kim Amie "Có định về sớm không, một lúc nữa Jimin với Soojin có đến đấy."

Kim Amie nhướng mày, nghe thấy tâm trạng liền trở nên vui vẻ:

"Thật sao? Thế thì em ở lại thêm một lúc nữa vậy, đợi họ đến rồi mới về... À, Sejung thì như nào? Vẫn còn đang đi lấy ý tưởng à?"

"Ừ." Kim Seokjin nhàn nhạt thở dài "Nó chắc là chết bầm ngoài đảo luôn rồi."

Ngồi được thêm một lúc, Kim Seokjin cũng phải rời đi. Dẫu là chủ quán, nhưng công việc ở đây thật sự không thể thiếu vắng anh ấy được. Jeon Jungkook cùng Kim Amie ngồi đó, trò chuyện vài chủ đề đỡ buồn chán. Cuối cùng, Jeon Jungkook lại tự nhiên hỏi:

"Em và Kim Seokjin lớn lên cùng nhau à?"

Kim Amie gật gù, trả lời:

"Nói như thế cũng không sai."

"Thế còn hai người tên Jimin và Soojin kia?"

"Là bạn của tôi, bạn cực thân đấy."

Cùng lúc đó thì cửa quán mở, từ bên ngoài có hai người vừa mới bước vào. Kim Amie ô lên một tiếng, hào sảng nói:

"Đến rồi kìa, chính là họ. Park Jimin và Song Soojin đấy."

Jeon Jungkook tiện thể quay đầu nhìn một cái. Cô gái tóc xoăn sợi mì kia, anh trông qua liền biết đây là lần đầu gặp mặt. Nhưng còn cậu con trai đi bên cạnh, thực sự trông rất quen mắt nha. Nếu như không nhìn nhầm, anh hình như đã từng gặp cậu ta ở đâu đó. Ấn tượng đặc biệt này tuyệt đối không phải là chỉ từng vô tình nhìn thấy nhau.

Đang đăm chiêu, Kim Amie hỏi anh:

"Sao vậy? Anh có quen cậu ấy sao?"

Jeon Jungkook vẫn đang cố lục lọi trong trí nhớ của mình, người tên Park Jimin này quả thực vô cùng, vô cùng quen mắt. Anh đúng là từng gặp qua cậu ta, hơn nữa còn là cách đây chưa quá lâu. Cùng lúc đó, Park Jimin cũng nhìn về hướng này, người đàn ông ngồi đối diện với Kim Amie đang nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt đầy nghi hoặc. Trong vài giây ngắn ngủi, ký ức chết tiệt nào đó liền ùa về. Park Jimin bất giác sửng sốt, kêu lên một tiếng:

"Là anh?"

Thanh âm này vang lên, ấn tượng lại đến càng gần. Chớp mắt một cái, cuối cùng Jeon Jungkook cũng có thể nhớ ra.

"A, ra là cậu, kẻ tông vào xe tôi?"

Park Jimin nhíu chân mày, lập tức xông xông đi đến.

"Này, rõ ràng là xe anh tự mình tông vào xe tôi, đến tận bây giờ anh vẫn chưa sáng suốt lên sao?"

Jeon Jungkook không hề nhượng bộ, lập tức đứng bật dậy, ghế cũng ngã ra sau. Kim Amie không ngờ giữa bọn họ lại căng thẳng đến như vậy, cũng liền hoảng hốt đứng lên theo.

"Cậu vẫn cứng đầu cứng cổ nhỉ? Rõ ràng cậu lái xe không cẩn thận tông vào xe tôi, đâu phải chỉ có một mình tôi nhìn thấy. Con người cậu ngoan cố cũng có chừng mực thôi. Đừng nghĩ chuyện cũ đã qua rồi thì tôi đây lại mặc kệ cho cậu nói bậy."

Vẫn là cái vẻ hống hách cao ngạo ngày trước, Park Jimin thực sự nhìn đến tức không nhịn được. Kim Amie cảm thấy không ổn, bèn khều Jeon Jungkook một cái.

"Này, hai người từng có thù hằn à?"

Jeon Jungkook nghe hỏi thì quay lại nhìn cô, còn chưa kịp trả lời, Park Jimin đã bất ngờ cướp lấy cổ áo Jeon Jungkook, mặc cho Song Soojin dùng hết sức ngăn cản.

"Anh nói ai ngoan cố? Nói ai vậy hả?"

Hành động này thành công khiến cho Kim Amie giật thót mình. Jeon Jungkook cũng không nhịn, bản thân cũng lập tức nắm lấy cổ áo của Park Jimin.

"Tôi nói cậu, là cậu đấy. Đồ trốn tránh trách nhiệm, đồ đàn ông không biết nhận lỗi."

Hai người bọn họ giữ chặt lấy cổ áo nhau, không ai chịu thua ai. Kim Amie hoảng vô cùng, cứ như thế thì chắc chắn sẽ đánh nhau thôi. Thế là cô rồi rắm đá ghế chạy vòng qua, khó khăn chen vào tách hai người bọn họ ra.

"Khoan đã, hai người chờ một chút, buông ra đi. Jeon Jungkook, anh buông đi, đừng chơi nắm cổ áo nhau như thế nữa."

Song Soojin hai tay run rẩy lạnh ngắt, ở bên tai Park Jimin lãi nhãi liên tục:

"Jimin, buông ra!"

"...."

"Xin đấy, buông ra đi mà. Đừng động tay động chân ở đây."

...

Kim Seokjin vừa từ bên trong hí hửng trở ra, đập vào mắt là cảnh tượng không thể khiến anh sửng sốt hơn: Quán cà phê náo nhiệt hơn hẳn, Jeon Jungkook và Park Jimin hỏi thăm cổ áo nhau. Tư thế đằng đằng sát khí này rõ là đang chuẩn bị lao vào điên cuồng đánh đấm một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net