Hiểu Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về tới nhà..
"Tiểu Nhu? Con về rồi à? Ít ra con cũng phải biết thưa rằng con về rồi chứ. Có chú Kì Nhất ở đây nữa mà."
"Thôi nào em, đừng la mắng như thế."
Cha mẹ cô đã chia tay nhau khi cô còn bé. Cô chẳng bao giờ có được sự ấm áp từ người cha của mình.
"Chú lại tới chơi nữa à?" Cô thờ ơ, cất giọng chán ghét.
"Gì vậy con, chúng ta sống chung nhà mà. Con đừng hậm hực với chú nữa, chúng ta sắp là cha con rồi, phải vậy không?" Ông ta sáp lại gần cô, đưa tay vuốt ve đùi cô. Thật là ghê tởm!!
Cô giật mạnh tay ông ta ra rồi hét lên. "Không được đụng vào tôi. Đồ biến thái!!!"
Chạy thẳng vào phòng, cô chán nản dựa vào cửa, thân mình dần dần tuột xuống. Tại sao mẹ cô lại mang người đàn ông như vậy vào nhà chứ? Nếu ông ta sẽ trở thành cha cô thì cô biết phải làm sao khi hằng ngày đều bị ông ta làm những chuyện biến thái như vậy?!
Bỗng dưng chuông điện thoại reo lên, là tin nhắn của Kỷ Thâm.
"Tiểu Nhu, về nhà chưa? Hôm nay ba mẹ mình đi du lịch chơi rồi, ở nhà một mình buồn quá! Nói chuyện gì đi, nhắn tin lại cho mình ngay nhé."
Cô bây giờ còn tâm trạng đâu mà nhắn tin chứ. Kỷ Thâm ngốc!
Ngày hôm sau.

Trên bảng xếp hạng của trường, là Hàn Sở đứng hạng nhất.
Cô đi dọc trên hành lang nghe mọi người xung quanh bàn tán đủ điều vè Hàn Sở.
"Hàn Sở lại được hạng nhất nữa sao? Tại sao vậy chứ?! Cậu ta cứ cúp học suốt mà."
"Đúng đó."
"A, nhưng mà, nghe nói lúc trước cậu ta học ở một lớp chuyên rất nổi tiếng."
"Có vẻ như cha mẹ cậu ấy cãi nhau. Mẹ cậu ấy bỏ nhà đi, còn ba cậu ấy thì đưa người vợ khác về nhà sống cùng."
"Chuyện này mình từng nghe qua rồi, không biết cậu ta có làm gì với người vợ mới đó không nữa."
"Ôi, cái tên Hàn Sở đó khác với bọn mình."
"Ờ, mình cũng thấy vẻ mặt cười của cậu ta có vẻ giả tạo."
"Haha, mình hiểu mà."
Nghe những lời như vậy, cô sầm mặt. Cô thật sự không chịu đựng được những gì họ nói như vậy về Hàn Sở.
"Bốp!!" Cô đá thật mạnh vào một bức tường gần nhất. Mọi người giật mình, im phăng phắc nhìn về phía cô.
Cô liếc mắt."Mấy người nói nhiều quá đó."
"Gì chứ? Làm thấy ghét."
"Chẳng bao giờ thấy bạn ấy cười, sợ quá."
"Mình có nghe qua chuyện nhà nhỏ đó, con nhỏ Mạnh Tiểu Nhu đó luôn bị ông chú Kì Nhất gì đó ức hiếp. Giờ lại đi quen với tên biến thái như Hàn Sở."
"Đúng là một cặp bệnh hoạn."
Cô chẳng quan tâm họ nói gì về cô. Tức giận bởi những chuyện như vậy, không đáng!
Nơi bây giờ cô có thể lên chính là sân thượng. Vừa lên tới, cô liền thấy Hàn Sở đang dựa vào lang cang, ngẩng đầu nhìn trời.
Cô đi tới, đứng cạnh Hàn Sở. Cả hai chẳng nói gì chỉ đứng với nhau như vậy.
Anh bỗng mở lời trước."Tôi chẳng bận tâm gì về những lời đồn đại ấy đâu. Toàn những chuyện tầm phào."
Cô đáp."Hừ, nếu ngay cả cậu mà cũng muốn tôi làm lành với nhà giống như cách Kỷ Thâm hay nói, tôi sẽ cho cậu một trận đó."
"Haha, Kỷ Thâm cũng đã từng nói với tôi như vậy. Lúc nào cũng bảo tôi hãy nói chuyện nhiều thêm đi. Tôi cũng đâu có muốn có người hiểu rõ tôi làm gì."
Cô biết vậy, nên chẳng bao giờ hỏi, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh anh.
"Haiz, nóng quá nhỉ. Đúng là mùa hè đã đến." Anh cười tươi. Nụ cười mà cô thích nhất.
Tuy hai người ở bên cạnh nhau nhưng giống như chỉ một người. Chuyện này có lẽ ngoài anh ra chẳng ai làm được. Cô muốn sống mà không cần lời nói nào cả, chỉ muốn cùng anh quên hết mọi chuyện trên đời. Chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net