Em Bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-chúng tôi đã cố gắng hết sức
-????ông nói vậy là sao?
-bệnh nhân bị va chạm đầu mạnh,bây giờ sẽ không còn được như trước
-không được như trước là sao,ông nói cho rõ đi bác sĩ Minh
-cụ thể bây giờ bệnh nhân sẽ không còn tỉnh táo,sẽ trở nên khù khờ
-tri thức,suy nghĩ chỉ bằng 1 đứa con nít
-chúng tôi đã cố gắng hết sức
bác sĩ Minh cuối đầu,Thuỳ Trang đơ người.Bác sĩ Minh là người lâu năm trong ngành y,chị cũng cũng là do bác chăm sóc đến lớn,nếu bác sĩ Minh đã nói vậy,Thuỳ Trang không còn cách nào khác.Chị nhìn qua khung cửa,thấy Lan Ngọc toàn thân băng bó,chị nhìn chỉ thấy sót xa.Thuỳ Trang đi vào trong,bác sĩ nói bây giờ tâm lí Lan Ngọc không ổn,luôn phải có người ở bên
     Thuỳ Trang ngồi bần thần thì điện thoại reo lên.Chị vội vàng tắt chuông rồi rời ra ngoài nghe máy
-alo
-dạ tìm ra được cô Anh Thư rồi chị
-tốt
-bây giờ làm gì tiếp đây
-chị tạm thời không rời bệnh viện được
-Trung Anh,chị giao cho em.Nhốt cô ta vào hầm,tuỳ em xử lí
-nhưng tuyệt đối không được để cô ta chết cho đến khi chị về
-dạ rõ
    Thuỳ Trang cười nhẹ,dám động đến người của chị sao?,Anh Thư cũng quá xem thường mạng sống rồi.Thuỳ Trang đang thả hồn trong những dòng suy nghĩ thì nghe có tiếng động từ bên trong.Chị giật mình chạy vào,Lan Ngọc của chị đã tỉnh rồi
     Chị đi đến giường bệnh,ôm em

-chị...chị là ai ạ??
-em không nhớ ra chị sao Ngọc?
-em....em không biết
-chị là Thuỳ Trang,là người yêu của em mà Ngọc
-người yêu...người yêu là sao?
     Thuỳ Trang đơ người,Lan Ngọc không còn chút kí ức nào về chị,Thuỳ Trang nhìn em ôm đầu mà chỉ biết khóc.Lan Ngọc của chị,chị hứa sẽ cho kẻ làm em ra nông nỗi này phải sống không bằng chết
-ở đây...là đâu vậy chị...Trang,lạnh quá...Ngọc muốn về
-ngoan,Ngọc ngoan,bé ráng ở vài hôm nữa,chừng nào khoẻ lại rồi ta về nhà nhé
-hức...hức Ngọc muốn về..
-nín đi,em bé ngoan thì không khóc nhè,Ngọc ngoan
-chị Trang...ở đây với Ngọc nha,Ngọc sợ lắm...
-được được,chị ở đây với Ngọc
-Ngọc nằm xuống nghỉ ngơi nhé,phải nghỉ ngơi thì mới mau khoẻ,mới được về nhà
-được...được Ngọc nghỉ ngơi,nghỉ ngơi
      Thuỳ Trang nhìn em cười nhẹ,khoảnh khắc này,nhìn em đáng yêu làm sao.Thuỳ Trang hứa sẽ bảo vệ em,sẽ không ai làm hại đến em.
     chị đỡ người Lan Ngọc nằm xuống,tay vỗ vỗ lên bụng em ru ngủ.Thấy Lan Ngọc đã thiu thiu chị định đứng lên,xuống căn tin mua chút đồ cho em nhưng bàn tay em giữ chặt chị lại
-đừng đi....đừng đi,Ngọc sợ lắm
     Lan Ngọc nói mớ,Thuỳ Trang nhìn không khỏi đau lòng.Chị hun nhẹ vào trán em rồi ra ngoài


lúc sau về đã thấy Lan Ngọc nằm đó khóc lóc
-sao vậy,sao lại khóc
-chị Trang...hức chị Trang hứa không bỏ Ngọc đi mà...hức chị Trang lại đi
-nín đi,chị đi mua đồ ăn cho Ngọc mà,sao bỏ Ngọc được
-Ngọc nằm mơ....thấy người ta đánh Ngọc
-Ngọc...Ngọc sợ lắm,người Ngọc...hức toàn là máu....Ngọc sợ lắm chị Trang
Lan Ngọc choàng tay qua ôm lấy eo chị,cơ thể không kiểm soát mà co rút lại,xem chị là điểm tựa an toàn
-Ngọc ngoan,ở đây chỉ có chị,không ai có thể làm hại em đâu
-nín đi,chị bế em ra bàn ăn nhá
-ôm chị vô,không thôi rớt là chị không biết đâu
     Lan Ngọc ngơ ngơ,làm theo lời chị,em níu tay vào cổ chị để được chị bế.Thuỳ Trang đưa em ra bàn,chị lấy đồ ăn ra
-nào há miệng đi
-aaaa
-ăn cho hết không thôi Trang bỏ em lại đây đó
-không....không mà,Ngọc....Ngọc ăn,ăn mà
      không hiểu sao,nhìn tình cảnh em lúc này,Thuỳ Trang lại muốn trêu chọc em.Khờ rồi thì chắc không biết giận đâu ha
-đi thôi,chị đưa Ngọc đi thay đồ nhá
-dạ

     Thuỳ Trang xoa đầu em,chị cảm thấy vậy cũng tốt.Thà rằng khờ khờ không nhớ còn đỡ hơn là để em nhớ ra,có khi chỉ làm em đau khổ










      sau 3 ngày ở viện,được bác sĩ Minh kiểm tra kĩ lưỡng thì cuối cùng Lan Ngọc cũng được xuất viện,em vui lắm.Thuỳ Trang bảo chỉ cần em khoẻ sẽ mua thật nhiều kẹo và nho cho em,cả gấu bông nữa
     trên đường trở về nhà,Lan Ngọc không thèm nói chuyện với chị mà chỉ toàn lo nhìn đường xá,trông em có vẻ khá phấn khích.Thuỳ Trang hơi giận,em vì ham vui mà quên mất chị
     về đến nhà,Lan Ngọc như cái đuôi theo sau chị vào trong.Thuỳ Trang đưa em lên phòng,có lẽ vì sống ở đây lâu nên dù bây giờ có ngu ngu khờ khờ nhưng Lan Ngọc vẫn nhớ nơi này.Em tươi cười,nhảy lên giường nằm
       Thuỳ Trang ra ngoài nấu ăn để em đi dạo trong nhà.Chị nấu sắp xong nhưng thấy cửa phòng còn không mở.Thuỳ Trang vội đi lên mở cửa ra thì thấy em đã ngủ đi
     em bé của chị xinh lắm,ngủ cũng ngoan nữa.Thuỳ Trang đi đến kéo mền lên đắp cho em,nhìn người em gầy đi,tay chân thì bầm tím khiến chị như phát điên
     -alo
-cô ta sao rồi
-bị đánh mấy ngày nay nên đã biết sợ rồi chị
-tốt,chị đến đó ngay
     Thuỳ Trang quay lại hun vào má em rồi rời đi.Từ bây giờ,cuộc sống của chị sẽ mở sang trang mới vì có 1 em bé khờ ở bên,chị sẽ cho em hết những gì mà chị có Ngọc à,kể cả là mạng sống...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net