16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Năm thứ hai, cũng là đầu mùa đông, có buổi chiều Trình Phượng Đài mắt nhắm mắt mở buồn ngủ mông lung bị một nhóm lão gia trong thương hội kéo đi ăn cơm. Trình Phượng Đài coi như độc quyền sinh ý vận chuyển hàng hóa tại phương bắc, cùng Phạm gia bảo nam bắc tương hỗ tự cấp tự túc, lại có Tào Tư lệnh giúp đỡ nên người Mãn Châu không dám tùy ý làm khó dễ, đụng đến hàng hóa có chút quan trọng gì đó liền chọn vùng núi non trùng điệp mà đi mưu đồ tránh thuế, dù sao đi nữa đám thổ phỉ địa phương đều đã sớm bị hắn giải quyết. Cứ làm ăn như vậy, buôn bán đều là hốt trọn, lợi nhuận khả quan, Trình Phượng Đài sáng tối hai phe đều đem thương lộ dưới chân đạp đến thông suốt, khiến đám người trong thương hội nhìn mà thèm thuồng, lại bị sự tiêu sái của hắn khiến cho không còn cách nào, lần này liền là nửa dỗ nửa lừa hai phương giáp công nhất định muốn bắt lấy người.

Trình Phượng Đài tối qua đánh bài cả đêm, hôm nay ngủ trưa quá giấc lỡ cả giờ uống trà chiều và điểm tâm, khi thức dậy đã đói muốn chết lại còn phải vội vàng chạy đi ăn cơm thương hội mời. Tửu điếm này cũng không tệ lắm, trước hết ăn no rồi hẳn nói, hắn ngồi trên bàn tròn vừa xé thịt gà vừa uống rượu, rất kiên nhẫn nghe nhóm người xung quanh kẻ xướng người họa, phân công rõ ràng diễn trò. Đợi đến món nóng được dọn lên Trình Phượng Đài liền hai tay không ngừng mà ăn uống, ăn ngon miệng còn bảo tiểu nhị lấy thêm một chén cơm, thế nhưng chuyện làm ăn thì ai đến cũng không đáp. Nhóm người trong thương hội đều nhìn mà không nắm chắc, bọn họ hoặc rào đón hoặc làm khó nói chuyện với hắn suốt nửa ngày, muốn hắn nhả ra một phần bánh lớn thế nhưng người này lại cứ cúi đầu ăn như rồng cuốn, một chút nhã nhặn cũng không thấy, đây là ý gì?

Trình Phượng Đài ăn no liền gác đũa, cầm lấy khăn tay chậm rãi lau miệng và tay, tất cả mọi người đều nhìn hắn chằm chằm.

Trình Phượng Đài nói: "Các người đều nói xong rồi?"

Mọi người gật đầu: "Xong."

Trình Phượng Đài nói: "Vậy đến phiên tôi nhỉ?"

Lại lần nữa gật đầu: "Nhị gia mời nói."

Trình Phượng Đài ánh mắt liếc ngang, nhìn lão đầu nhi ngồi gần mình nhất, nói: "Lý chưởng quỹ, người khác thì cũng thôi, ngài còn không biết xấu hổ nói sinh ý với tôi? Năm ngoái nhóm tơ lụa từ Hàng Châu của ngài có giá thế nào? Ngài lại báo cho tôi giá trị ra sao? Ngài coi tôi là kẻ ngốc sao? Tuổi tác của ngài cũng coi như cao niên, cầu đến tận cửa tôi đương nhiên không thể từ chối, liền làm một vụ mua bán không lời cho ngài chiếm tiện nghi, ngài còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên!"

Lý chưởng quỹ không ngờ hắn có thể nói chuyện thẳng đuột như vậy, gương mặt già đỏ bừng, đầu lưỡi cũng cứng lại không thốt nên lừoi. Trình Phượng Đài nói lão xong, lại dựa theo vị trí xa gần lần lượt đánh gậy, mọi người đều bị hắn làm cho vô cùng xấu hổ. Đám thương nhân bọn họ vốn là chuộng một bộ khẩu phật tâm xà, giả mù sa mưa, ai chơi qua ai, ai lừa qua ai thì người đó thắng, nào đã gặp loại ba gai nhanh mồm nhanh miệng không biết nặng nhẹ như Trình Phượng Đài. Bàn tiệc thoáng cái lặng ngắt như tờ, tất cả đều sửng sốt.

Trình Phượng Đài đứng dậy, một tay cắm vào túi quần một tay cầm khăn lụa chỉ vào bọn họ: "Sau 1918*, phía bắc bị người Nhật Bổn vừa chiếm vừa nháo, Trình Phượng Đài tôi chính là đem đầu treo trên lưng quần vượt năm ải chém sáu tướng, đổ tiền lót đường ra cho từng trạm kiểm soát! Con đường kia là tôi dùng vàng bạc lót ra ngoài! Hôm nay mọi việc có khởi sắc, các người lại ồn ào ùa ra muốn chia canh? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?" (Sau khi Chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc, các nước thắng trận đã ký kết bản Hiệp ước Versailles, trong đó có điều khoản chuyển giao chủ quyền tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc) từ tay Đức sang cho Nhật Bản.)

Đám người vừa rồi miệng lưỡi trơn tru, thao thao bất tuyệt khuyên nhủ y hiện tại đều á khẩu không trả lời được, hồi lâu không ai lên tiếng. Hội trưởng thương hội, một lão đầu nhi đức cao vọng trọng lúc này mới chậm rãi đứng lên, vừa nhướn mày vừa dùng khăn tay che miệng ho khan hai tiếng, nói: "Trình Nhị gia, lời cũng không phải nói như vậy, cái gì cũng có luật lệ, thương hội Bắc Bình xưa nay đều là cùng nhau chia sẻ thương đạo, ngài độc chiếm như vậy không đúng quy củ nha!"

Trình Phượng Đài cười nhạt: "Ngài cũng không hỏi thăm một chút đã đem quy củ đè lên đầu ta sao? Ta từ lúc nào đã gia nhập thương hội Bắc Bình rồi? Huống hồ đại đạo hướng lên trời, dù hôm nay tôi có mở ra con đường tơ lụa cũng không cản trở được các vị tre già măng mọc xô đẩy phát tài. Mỗi người tự có bản lĩnh, ai lo phận nấy mà thôi!"

"Thế nhưng nhị gia, đám hổ lang phương bắc kia đúng là quá mức gian nan hiểm trở, từng bước nguy cơ. Ngài chính là đánh gãy đường sống của chúng tôi..."

"Đó chính là các người không bản lãnh." Trình Phượng Đài chậc lưỡi: "Tôi còn kỳ quái đâu, thông đạo tôi đi xong các người ai nấy đều không sống nổi. Như vậy trước khi tôi đi thông con đường này các người là dựa vào cái gì sống?"

Hội trưởng lão gia còn rất độ lượng, hẳn là hát phe mặt đỏ (trong kinh kịch mặt đỏ chỉ người tốt), gật đầu cười nói: "Nhị gia tài lộ hanh thông, nào biết chúng ta sinh ý gian nan. Vậy nên chúng ta không phải đang tìm Nhị gia thương lượng sao?"

Trình Phượng Đài nói: "Ồ? Các người là đang thương lượng với ta sao? Ta còn tưởng là đang lấy nhiều hiếp ít, đàn áp ta mà tới."

Trạng huống hiện tại cũng không biết là ai hiếp bức ai đâu, hội trưởng thầm nghĩ tên tiểu tử Trình Phượng Đài này đúng là danh bất hư truyền, vừa ngang ngược lại xú thí, rất khó đối phó. Hôm nay bọn họ làm ăn đều là tách riêng mà làm, sinh ý không quá dính líu đến người bên ngoài, thương hội cũng không còn năng lượng lớn như trước kia, muốn cậy thế uy hiếp là không được chỉ có thể lui về một bước mở ra điều kiện lợi ích: "Nhị gia nói đó là chuyện gì chứ, nào dám nào dám, cũng không phải muốn ngài phí công, chỉ hy vọng ngài tiện đường dẫn chúng ta một chút, mọi người đều sẽ nhớ kỹ chỗ tốt của ngài, càng không dám bạc đãi ngài. Về phần con số, chúng ta đều dễ nói."

Trình Phượng Đài phất phất tay: "Ta lại khó nói, con đường này là ta liều mạng lấp họng súng đổi ra, dùng tiền không mua được, chỉ cho bằng hữu đi."

Trình Phượng Đài gia tài bạc triệu tính tình phóng khoáng, các vị đang ngồi ở đầy đều tin cách nói hắn cho bằng hữu cùng đi, vậy nên lập tức bật người tỉnh táo, đổi một bộ mặt nạ hòa nhã thân thiết muốn làm bằng hữu cùng hắn. Nào ngờ Trình Phượng Đài lại nói: "Thế nhưng các vị hiện diện hôm nay, ai có mặt tính người đó, đều mẹ nó là một đám vương bát đản lấy thế đè người!"

Nói đến chữ cuối cùng, hắn cầm khăn tay quật vào bát canh, nước canh lập tức như bị trúng lựu đạn bắn tung tóe ra ngoài, một bàn thức ăn nhễ nhại hỗn độn, có vài giọt nước canh bắn vào mắt kính của Hội trưởng thương hội, khiến lão nhân gia giật mình hoảng hốt. Trình Phượng Đài đánh thắng trận võ mồm này, mỗi một sợi lông tơ trên người đều thỏa mãn thư sướng, hứng khởi đẩy cửa rời đi.

Trình Phượng Đài đã muốn mắng Hội trưởng thương hội từ rất lâu rồi, người này vì không nhận được chỗ tốt từ hắn nên bình thường rất hay thọc gậy làm khó bắt chẹt, đức hạnh kém cỏi, vô cùng đáng hận. Hôm nay đám người kia tự mình đưa tới cửa chịu mắng, còn ăn ngon uống tốt thết đãi hắn một bữa... Hồi tưởng lại trận giao phong vừa nãy Trình Phượng Đài lại càng thêm khoan khoái.

Hắn vừa hưng phấn lại có một chút men say, giống hệt như hút phải thuốc phiện vậy, cả người đều xao động khó thể ức chế, n ngồi trong ô tô ngửa đầu cười to một hồi. Lão Cát tài xế đã là nhìn quen không trách, chú tâm ôm bánh lái, đợi hắn cười to xong mới hỏi: "Nhị gia, đi nơi nào?"

Trình Phượng Đài kếm chế hưng phấn nói: "Đi! Tiểu công quán!"

Tiểu công quán là chỗ mà Trình Phượng Đài và Phạm Liên hùn vốn với nhau bao dưỡng vũ nữ, năm ngoái bọn họ nhìn trúng vị vũ nữ nhan sắc tuyệt diễm này, ai cũng không chịu nhường nhịn, suýt nữa đã trở mặt đánh nhau. Sau vẫn là vũ nữ tiểu thư kiến thức rộng rãi, thâm minh đại nghĩa, nói tình cảm của hai người đều khiến nàng cảm động đừng nên vì nàng mà xích mích cảm tình, cứ trực tiếp cùng nhau xây ổ, dan díu tay ba thôi. Trình Phượng Đài dâm ô cười vang, Phạm Liên lại là mờ mịt không rõ, hỏi nói thế nào là cùng nhau xây ổ đâu, cái chuyện này còn có thể làm tay ba sao? Vũ nữ tiểu thư vươn ngón trỏ điểm vào ót của hắn, sẵng giọng: Kẻ ngu si! Một tuần có bảy ngày, ngươi hai tư sáu hắn ba năm bảy, tránh nhau mà tới không được sao? Phạm Liên nghe xong liền líu lưỡi đỏ mặt, Trình Phượng Đài cảm thấy chủ ý vẹn toàn đôi bên này khá tốt, vậy nên liền hào phóng tặng một căn nhà làm nơi kim ốc tàng kiều, cùng cậu em vợ chơi đùa.

Đến tiểu công quán, lão mụ tử vừa thấy Trình Phượng Đài liền tỏ vẻ kinh hãi, cười nói: "Trình Nhị gia sao lại tới, thật không khéo nha, Phạm Nhị gia đang ở trên."

Trình Phượng Đài vung tay lên: "Từ đâu ra nhiều Nhị gia như vậy!" Vừa nói vừa xông lên, bước thẳng tới phòng ngủ đá cửa, Phạm Liên đang ở trên giường lăn lộn cùng vũ nữ, vừa nghe được cửa phòng mở ra liền để lộ một cái đầu rối bời trong chăn, đeo mắt kính nhìn người, cau mày nói: "Tỷ phu, hôm nay không phải ngày của anh."

Trình Phượng Đài cầm mấy món y phục tán loạn trên mặt đất, vạch chăn nhét vào ngực đối phương: "Hiện tại đổi lịch, tôi hai tư sáu cậu ba năm bảy. Cậu đổi người đi, hôm nay tôi muốn nàng."

Phạm Liên đỏ mặt, cầm quần áo ném lại xuống đất, dùng góc chăn che đũng quần: "Tôi đều đã như vậy rồi! Anh muốn tôi tìm ai đổi? Sao anh không đổi!"

Trình Phượng Đài mắt sắc dạo lướt qua thân thể non mịn của Phạm Liên một vòng, cười nói: "Tôi đổi ai đây? Bằng không liền đổi cậu nhé?" Nói xong lại vươn tay ra vuốt ve, bị Phạm Liên giận dỗi đẩy đi.

Vũ nữ tiểu thư khúc khích cười một chút, vươn người trong chăn nũng nịu nói: "Nếu đã tới thì cùng chơi đi! Trời lạnh như vậy ai cũng không được đi."

Trình Phượng Đài vừa cởi quần áo vừa sờ soạng gương mặt vũ nữ, cười dâm đãng nói: "Vẫn là em ngoan ngoãn." Lại nhìn thoáng qua Phạm Liên: "Có đi hay không tùy cậu."

Phạm Liên biết Trình Phượng Đài là đang uống say phát rồ, thế nhưng tính tình quật cường của hắn cũng nổi lên, giận dữ nói: "Tôi không đi!"

Tuy rằng Phạm Liên ăn vạ không đi thế nhưng sau đó cũng không có chuyện gì của hắn, hắn nếu muốn vũ nữ tiểu thư dùng phương thức khác giúp mình thư giải Trình Phượng Đài liền áp tới vừa sờ vừa cắn, bị đối xử như nữ nhân khiến Phạm Liên ghê tởm đến da đầu sắp nổ, cuối cùng chỉ có thể ngồi ở một bên buồn bực nhìn cái giường run động rên rỉ, kềm chế dục vọng không thể thư giải của mình.

Từ khi biết Trình Phượng Đài hắn cũng coi như mở rộng tầm mắt, biết được cái gì gọi là phóng đãng không thể kềm chế, cái gì gọi là hoang đàng vô sỉ. Trình Phượng Đài luôn có thể làm ra được những chuyện hạ lưu đến hắn không tưởng tượng nổi, cố tình hắn còn bị những thứ kia hấp dẫn, đủ thấy trong xương cốt cũng không phải loại chính nhân quân tử gì.

Phạm Liên liếc nhìn đôi nam nữ trần trụi quấn quýt bên cạnh, trong lòng nói đây thật là không biết xấu hổ nha, đúng là cực không biết xấu hổ đấy...

Trình Phượng Đài cày cấy nửa ngày mới thở dài một hơi, đứng dậy rời khỏi người vũ nữ tiểu thư, chậm rãi mặc lại quần áo, mỗi giơ tay nhấc chân đều lộ ra hài lòng ưu nhã hoàn toàn không thấy được sự vội vàng xao động ban đầu, chỉ là vũ nữ tiểu thư đã bị y làm đến mệt mỏi hấp hối. Hắn vừa hưng phấn liền không biết nặng nhẹ tiết chế, đây cũng là lý do vì sao hắn muốn tìm người ở bên ngoài, nếu hắn dám đối với Nhị nãi nãi như vậy nhất định sẽ bị dánh chết. Mặc xong quần áo, hắn nói với Phạm Liên: "Tôi dùng xong rồi, cậu cứ tự nhiên."

Phạm Liên nói: "Trễ như vậy anh còn đi?"

Trình Phượng Đài nhướng mày cười: "Tôi không quen cùng một chỗ với người khác."

Phạm Liên tỉnh ngộ mình vừa bị đùa bỡn, cái gì là 'cùng một chỗ', Trình Phượng Đài căn bản sẽ không nghĩ đến 'cùng một chỗ'! Hắn cả giận nói: "Anh không quen tôi liền quen sao?!" Liền nhảy dựng lên lung tung mặc quần áo vào: "Tôi cũng đi." Nhìn vũ nữ tiểu thư bị chà đạp thành cái dạng này, cả người ướt sũng dính dấp, hắn cũng là không còn hứng thú.

Hai người rời khỏi tiểu công quán, Trình Phượng Đài dáng dấp phấn chấn, Phạm Liên lại ủ rũ ỉu xìu. Đến bên cạnh xe Trình Phượng Đài kéo cổ tay Phạm Liên, nói: "Tôi tiễn cậu."

Phạm Liên đang bực bội, cứng miệng gắt: "Tự tôi có xe!"

Trình Phượng Đài không biết là áy náy trong lòng hay có ý muốn trêu đùa hắn, cứ lôi lôi kéo kéo không chịu thả tay, cợt nhã dụ dỗ: "Lên đây đi, đừng xấu hổ mà! Chúng ta chính là quan hệ đồng sàng cộng chẩm, để ca ca tiễn cậu." Phạm Liên tức chết rồi, dùng sức giãy ra, mắng: "Cút! Lưu manh!" Sau đó căm giận lao lên xe của mình, đóng cửa mạnh đến mức cửa xe suýt nữa rơi ra.

Lão Cát thấy tình cảnh này, lại nghe được câu 'đồng sàng cộng chẩm' kia liền hiểu lầm giữa hai người này có dan díu gì đó, thầm than chuyện hoang đường trong nhà hào môn đúng là không ít. Trình Phượng Đài lên xe rồi tinh thần hưng phấn gấp trăm lần, khí sắc sung mãn.

Lão Cát hỏi: "Hiện tại về nhà?"

Trình Phượng Đài nói: "Không. Đi vũ trường dạo một chút."

Vũ trường và Thanh Phong đại hý viện nằm cùng một con phố, khi xe chạy ngang Thanh Phong đại hý viện liền nhìn thấy tấm bảng to bên ngoài viết sáu chữ "Thương Tế Nhị" và "Trường sinh điện" cực đại. Ý niệm trong đầu Trình Phượng Đài vừa chuyển, liền bỏ qua vũ trường, đi vào con ngõ nhỏ thẳng vào phòng hóa trang tìm hý tử chơi đùa.

Thương Tế Nhị đã hóa trang xong, mặt trắng môi đỏ vô cùng mỹ lệ, trên đầu cái đầy vàng bạc châu báu, nhìn thấy Trình Phượng Đài liền vui vẻ chạy đến trước mặt hắn, bắt lấy tay đối phương cười nói: "Nhị gia! Nhị gia sao lại đến đây?" Còn quay đầu hối thúc Tiểu Lai châm trà. Tiểu Lai ậm ừ nhưng lại không cử động, Trình Phượng Đài cũng không tính toán, ngón tay chậm rãi lướt qua một loạt dây rua trước ngực Thương Tế Nhị , cười nói: "Diễn Dương Quý Phi?"

Thương Tế Nhị gật đầu: "Vâng, ngài tới cũng đúng lúc, hôm nay diễn《Trường sinh điện 》."

"Ồ! Dương Quý Phi và Đường Minh Hoàng sao."

"Nhị gia ngồi xuống xem đi? Tôi còn thiếu ngày một tuồng đâu."

Trình Phượng Đài nói: "Tôi không xem, tôi nào hiểu cái này, già rồi cũng không thích mấy vở tuồng yêu đương này nọ. Tôi chỉ đến tìm cậu chào hỏi một tiếng." Vừa nói vừa sờ sờ đồ trang sức của Thương Tế Nhị : "Cái này là pha lê sao? Thật sáng."

Thương Tế Nhị rất biết điều đứng yên cho hắn sờ, y cảm thấy Trình Phượng Đài hôm nay hình như đã say nhưng cái ánh mắt kia lại thật tinh minh, không giống người say, cười nói: "《Trường sinh điện 》 của tôi không giống bình thường, ngài kiên trì một chút là có thể xem hiểu. Đây là do Đỗ Thất viết từ đâu, cực kỳ rõ ràng đơn giản, tôi và hắn phải tốn một năm mới viết xong, hạ xuống rất nhiều tâm huyết, tuyệt đối sẽ không khiến ngài nhìn không một hồi."

Trình Phượng Đài còn chưa nói gì thì Thịnh Tử Vân đã từ cửa trước hào hứng chạy vào, thấy Trình Phượng Đài ở đây liền bị hù đến sửng sốt, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước lộ vẻ sợ hãi. Thật không ngờ lại bị bắt tại trận ở đây, hắn rất sợ Nhị gia sẽ cáo trạng với phía Thượng Hải, vậy nên chỉ hàm hồ nói: "Trình nhị ca, ta cái kia..."

Trình Phượng Đài hành vi cá nhân không biết kềm chế nhưng lại thích giả vờ nghiêm trang giáo huấn hài tử nhà người khác, nhìn chằm chằm Thịnh Tử Vân, ngoài cười trong không cười châm chọc: "Ồ? Sinh viên của chúng ta lại đến rồi? Cậu đến đây để nghiên cứu học vấn sao?"

Thịnh Tử Vân đứng cạnh cửa lắp bắp, mồ hôi lạnh cũng sắp tuôn ra, Thương Tế Nhị nhìn hắn đáng thương liền ngắt lời: "Sắp phải biểu diễn rồi, Nhị gia mau ngồi xuống đi thôi."

Thịnh Tử Vân còn muốn nói gì đó với Thương Tế Nhị , bị Trình Phượng Đài nhìn thoáng qua liền chỉ đành đi theo hắn cùng ra ngoài.

Thanh Phong đại hý viện rộng gấp đôi so với hý viện bình thường, thế nhưng chỉ cần là ngày Thương Tế Nhị lên sân khấu thì tất cả các ghế đều bán sạch. Không chỉ vé ghế ngồi được bán hết mà còn có người mua vị trí trên lối đi cùng hành lang coi như vé đứng, chen chúc với nhau nhìn về phía sân khấu. Trình Phượng Đài và Thịnh Tử Vân đi tới nhã gian trên lầu hai, đây vừa vặn cũng giống vị trí lần đầu hắn xem Thương Tế Nhị diễn ở Hối Hiền lâu.

Tuồng vừa mở màn, đầu tiên là Cao Lực Sỹ xuất hiện chọc cười, Hoàng đế cảm thán tịch mịch, Dương Quý phi do Thương Tế Nhị diễn chậm rãi bước ra, khóe mắt nhướn lên một chút. Trình Phượng Đài cảm thấy chỗ này thật sự rất tuyệt, một hý tử tài giỏi không chỉ có tư thái hay giọng hát, ngay cả kiều mị trong mắt đều là diễn, hắn cũng không biết một hài tử hồ đồ mờ mịt như Thương Tế Nhị vì sao vừa hóa trang xong liền giống như đổi thành một người khác, cử chỉ thần thái đều sâu sắc đầy đặn, giống như là một người đã sống thật lâu trên nhân gian này, trải qua vô số bi hoan ly hợp.

Thương Tế Nhị hát một hồi, Trình Phượng Đài quả thật là xem không hiểu nghe không hiểu, có chút buồn chán, nhìn chằm chằm người trên đài cười khẽ, thuận miệng hỏi người bên cạnh: "Đang hát cái gì đó?"

Thịnh Tử Vân đã sớm ngây dại, y chỉ cần nghe Thương Tế Nhị cất giọng liền ngây dại, có lệ mà đem hai câu hát trên đài phiên dịch ra cho hắn. Trình Phượng Đài nghe mộc chốc, chợt nói: "Thế nào có đoạn này? Tôi nhớ lần trước xem tuồng hình như không có."

Thịnh Tử Vân nói: "Đây là Tế Nhị ... là Thương lão bản cùng Đỗ Thất cùng nhau sửa."

Trình Phượng Đài nhàn nhạt nói: "Thêm rất thú vị."

Thịnh Tử Vân lập tức lên tinh thần: "Tôi cũng cảm thấy rất tốt, có đoạn này trải chăn hình tượng nhân vật cũng đầy đặn lên nhiều, càng tôn thêm sự ai thiết tại gò Mã Ngôi..."

Trình Phượng Đài đã sớm qua tuổi lãng mạn, vừa nghe được mấy thứ phân tích văn chương này quai làm liền lên men, cười nói: "Đầy đặn? Thân hình Dương Quý phi đã đủ đầy đặn rồi."

Những lời cao kiến còn lại của Thịnh Tử Vân lập tức thành phế thải, hắn tự nhận cùng loại con buôn tục tằng như Trình Phượng Đài không quá hợp nhau, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác tịch mịch tài cao không người hiểu. Vậy nên Thương Tế Nhị được y tôn sùng là thiên nhân, là tiên tử từ trời cao giáng phàm, thường nhân đều không thể nhận ra chỉ có mình hắn là biết đến.

Thương Tế Nhị ở trên đài chậm rãi hát chậm rãi diễn, vô cùng chăm chú, cố gắng đem một mặt hoàn mỹ nhất bày ra cho Trình Phượng Đài, còn gia nhập cả tình cảm của bản thân..《Trường sinh điện 》 tối nay vốn không giống bình thường, Thương Tế Nhị và Đỗ Thất đã sửa kịch bản rất lâu, đem vở diễn dài suốt ba ngày này giảm không ít chi tiết rườm rà, kết lại thành một vở nội dung chặt chẽ, điền vào những chỗ còn thiếu sót, ngưng tụ thành tinh hoa kéo dài khoảng bốn canh giờ, đây là tác phẩm hài lòng nhất của Thương Tế Nhị từ trước đến giờ.

Trình Phượng Đài dưới sự chỉ đạo của Thịnh Tử Vân phảng phất có chút hiểu ra, không cần giải thích cũng có thể đoán mò được đôi chút, từng câu từng chữ nghe được vào tai rơi xuống cõi lòng. Sau đó hắn dần thu hồi nụ cười nhàn nhạt thờ ơ, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy, hắn là đang sa vào vở tuồng, sa vào Thương Tế Nhị .

Cả đời Trình Phượng Đài phảng phất còn chưa có thể nghiệm như vậy, nhất mộng nhất sinh, nhất sinh nhất mộng. Thương Tế Nhị phảng phất như một tiểu yêu tinh xuyên qua thời không trăm nghìn năm tháng, mang theo hồn phách của Dương quý phi, vừa múa vừa hát lẻ loi độc hành, đem nhân sinh bách thái thế đạo xoay vần chậm rãi kể ra, tuế nguyệt đều gom trong ống tay áo của y. Tay áo vừa ném, một tiếng thở dài, người diễn ngây dại người nhìn say đắm, người diễn không cho rằng mình đang diễn mà người xem lại chẳng hay mình đã chìm trong mộng. Trình Phượng Đài giống như bị ném vào một thế giới cổ kính mà rực rỡ, đuổi theo bóng lưng của Thương Tế Nhị mà đi, một đường lướt qua Trường Sinh điện, dốc Mã Ngôi, đi qua tường thành Bắc Bình và ngõ La Cổ chốn thành nam. Nơi đó có kim qua thiết mã, có ngợp trong vàng son, xung quanh là đám người đông đúc qua lại hệt như u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net