24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lão Cát dừng xe tại chỗ cũ, Trình Phượng Đài dẫn Thương Tế Nhụy đi vào từ lối nhỏ đến hậu trường, Thương Tế Nhụy cười nói: "Em vào hậu trường cũng không đi đường này, ngài còn quen thuộc hơn em đâu." Hai người vừa đến cửa đã nghe trong phòng hóa trang có tiếng người lớn la hét, hài tử kêu khóc, nhóm nữ nhân không ngừng tranh cãi, khẳng định lại cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi gì đó nữa rồi. Thương Tế Nhụy giống như tập mãi thành quen, không thấy sốt ruột, chỉ thở dài nói: "Nhị gia, bên trong loạn hết rồi, ngài định thế nào?"

Trình Phượng Đài thích nhất là xem náo nhiệt, cười nói: "Đợi em hát xong tôi đưa em về nhà."

Thương Tế Nhụy thích nghe câu này, lập tức nở nụ cười: "Với thân phận của ngài còn phải ngồi chờ trong hậu trường sao?"

Trình Phượng Đài nói: "Mặc kệ ngồi ở đâu, đợi mở màn tôi sẽ ra ngoài xem. Vì Thương lão bản tôi đã bao một ghế lô tại Thanh Phong đại hý viện, trước khi mở màn Thương lão bản liền thu lưu tôi một hồi có được không?"

Thương Tế Nhụy cười gật đầu, chậm rãi đẩy cửa, thái độ nhẹ nhàng hỏi thăm: "Làm sao vậy? Các người lại ồn ào việc gì đó?"

Trình Phượng Đài liền theo chen vào, từ sau khi Thương Tế Nhụy nắm quyền chỉ định ra một cái quy củ, đó chính là mọi người phải đến hậu trường trước y, vậy nên hiện tại cả gánh Thủy Vân Lâu từ nhạc công đến lo đạo cụ đều chen chúc mắt to nhìn mắt nhỏ trong hậu trường. Trình Phượng Đài trước kia thỉnh thoảng không có việc gì cũng hay vào hậu trường nói chuyện phiếm cùng Thương Tế Nhụy, người của Thủy Vân Lâu đều biết hắn, nhìn thấy hắn đến cũng không có chút thu liễm nào. Hơn nữa nhóm người này đều là không biết xấu hổ, thấy có người ngoài ở đây lại càng thêm dũng cảm, đẩy một nữ hài đang khóc rưng rức về phía trước nói: "Ngài tự hỏi nàng!"

Thương Tế Nhụy cúi đầu, rất hòa khí hỏi: "Nhị Nguyệt, em nói xem có chuyện gì?"

Nhị Nguyệt là hát tiểu đán, nghệ danh Nhị Nguyệt Hồng, sau khi Thương Tế Nhụy đến Bắc Bình đã tự tay mua về. Bởi vì lúc mua nàng về chính là tháng hai, vậy nên liền dứt khoát đặt cho một cái tên nghe như kỹ nữ vậy, mà nhóm các sư đệ sư muội của nàng lần lượt là Tam Nguyệt Hồng, Ngũ Nguyệt Hồng, Lục Nguyệt Hồng, Thất Nguyệt Hồng, Tịch Nguyệt Hồng... lưu loát trôi chảy, Thương Tế Nhụy chính là không thích tốn nhiều tâm tư ở mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Trình Phượng Đài ngồi xuống bắt chéo chân, trên sôpha có một tờ báo, hậu trường này đương nhiên không có ai thích xem báo, chỉ vì trên số này có ấn mấy câu chuyện dật sự của Thương Tế Nhụy vậy nên mới có người mua về, sau đó Thương Tế Nhụy sẽ tìm người đọc cho y nghe. Trình Phượng Đài vừa nhìn trang đầu đã thấy được quảng cáo truyện ký Lê viên lấy Thương lang làm vai chính, liền ngồi ở một bên nhàn nhã đọc, thỉnh thoảng nghe một lỗ tai nội sự của gánh hát.

Nhị Nguyệt Hồng khóc thành như vậy cũng không phải do sai lầm gì lớn, đều là quy củ lâu đời của các gánh hát, vai đào không thể động bút son, động vào chính là bất kính với tổ sư gia, phải chịu đánh. Sáng nay Nhị Nguyệt Hồng vừa lên sân khấu khai giọng đã được cả sảnh đường khen ngợi, mãi đến khi xuống đài còn rất kích động, một vị sư đệ đang soi gương chuẩn bị vẽ mặt ngoắc ngoắc tay nhờ nàng qua giúp đỡ, hai người cười cười nói nói, Nhị Nguyệt Hồng nhất thời sơ ý cầm bút son lên, không may liền bị nhóm sư tỷ chanh chua kia nhìn thấy liền hô đánh hô giết bắt phạt. Lại có một nhóm nữ nhân vì gây hấn cãi nhau cũng không ngại làm lớn chuyện, một bên giữ gìn một bên sát phạt, lập tức đem Thủy Vân Lâu chia làm hai phe nhốn nháo.

Trình Phượng Đài vừa nghe liền biết, ngoại trừ phe phái tranh giành thì một phần cũng do Nhị Nguyệt Hồng ra mắt quá thành công, sợ rằng đã chạm vào đố kỵ của ai đó. Trong lúc lật báo hắn cũng khẽ liếc nhìn Nhị Nguyệt hồng, tiểu nha đầu đáng thương này thoạt nhìn mới mười hai mười ba, hóa trang còn chưa lau, trên mặt bởi vì khóc lóc mà trắng đỏ loang lổ. Nàng còn nhỏ như vậy đã phải kiếm ăn tại gánh hát chướng khí mù mịt này, cũng không dễ dàng .

Một nữ hý tử tên Nguyên Lan là thủ lĩnh cãi nhau, cất giọng the thé: "Bầu gánh! Đào nhi không được chạm bút son là quy củ tổ sư gia định, ấn quy củ làm việc thì sai ở chỗ nào? Hôm nay còn có người ngăn cản! Đây không phải là muốn phá hư quy củ sao!" Vừa nói vừa xô xô đẩy đẩy Nhị Nguyệt Hồng khiến nàng đứng cũng không vững, vừa lúc này có một nam hài tử còn nhỏ hơn chạy đến đẩy tay của nữ nhân đi, đem Nhị Nguyệt Hồng che ở sau lưng, ánh mắt bén nhọn nhìn xung quanh.

Thương Tế Nhụy nói: "Tịch Nguyệt, ngươi lại thế nào?"

Tịch Nguyệt quỳ xuống trước mặt Thương Tế Nhụy nói: "Sư tỷ không động bút son, nàng chỉ cầm tay đệ vẽ!"

Nguyên Lan kêu to: "Nói dối! Tao tận mắt thấy nó cầm!"

Tịch Nguyệt Hồng khăng khăng nói: "Không có! Là cầm tay đệ vẽ!"

Nguyên Lan chỉ về phía những người khác: "Mày muốn thay nó giải vây, không có cửa đâu! Cũng không phải chỉ có mình ta nhìn thấy. Ôi chao! Bọn họ đều nhìn thấy mà!"

Mà người dẫn đầu phe che chở Nhị Nguyệt Hồng tên Thập Cửu, nhìn Nguyên Lan cười lạnh nói: "Đúng vậy, cũng có không ít người thấy Nhị Nguyệt là cầm tay Tịch Nguyệt vẽ! Không chỉ có một mình tôi! Mọi người nói có đúng không?" Phía sau nàng tự nhiên có người lên tiếng làm chứng.

Nguyên Lan và Thập Cửu cứ thế tôi một tiếng cô một tiếng tranh cãi, đương nhiên hai nàng là không nói ra được kết quả. Nguyên Lan nóng nảy kéo Nhị Nguyệt Hồng qua tát cho hai cái, Nhị Nguyệt Hồng nức nở trốn ra sau lưng Thương Tế Nhụy, Tịch Nguyệt Hồng thấy sư tỷ chịu thiệt sao có thể ngồi yên, lập tức vọt lên muốn đá Nguyên Lan. Bọn họ nháo ầm ỹ như nước sôi, nhóm kép võ và lão sinh lại rất bình tĩnh, đập vỏ hạch đào, ngửi ngửi thuốc hít thậm chí còn chơi dế, tiếng mắng chửi hòa với tiếng dế gáy như đang trợ uy vậy.

Nguyên Lan kêu to: "Khó lường! Nuôi sói con hiện tại còn biết đánh người! Đây là muốn tạo phản sao!"

Thập Cửu vỗ tay cười nói: "Có người chính là nên đánh!"

Chỉ là lấy dưới lấn trên quả thực kỳ cục, sư phụ chiêng trống lớn tiếng quát: "Tịch Nguyệt! Quỳ Xuống!"

Tịch Nguyệt Hồng vẫn cứng cổ quỳ trước mặt Thương Tế Nhụy, Nhị Nguyệt Hồng liền lôi kéo quần áo của y khóc ròng: "Bầu gánh! Làm ơn cứu em! Đừng để bọn họ đánh em!"

Thương Tế Nhụy nhìn Nhị Nguyệt Hồng lại nhìn Tịch Nguyệt Hồng, chẳng hiểu vì sao ánh mắt có chút ngây ngô.

Nguyên Lan giận dỗi quát Nhị Nguyệt Hồng: "Mày trốn ở đó làm gì! Y chính là chui dưới váy ta mà lớn lên! Hôm nay dù có thành danh giác cũng phải nghe sư tỷ!"

Trình Phượng Đài nghe được lời này liền ló đầu khỏi tờ báo cười hì hì nhìn Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy nghe được đối phương phá hủy uy tín bầu gánh của mình cũng không có phản ứng gì.

Thập Cửu khinh khinh phiêu phiêu nói: "Sư tỷ của y không ít! Có váy của ai chưa từng chui qua? Ai còn chưa từng yêu thương y? Cái này cũng đáng để cô đem ra nói? Hơn nữa sư tỷ cũng còn phải chia ra cái dạng gì, vị cùng hán tử chạy đi kia không phải cũng là sư tỷ của y!"

Câu này là nhắc đến Tưởng Mộng Bình, Trình Phượng Đài lập tức giương mắt lưu tâm biểu tình của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy ánh mắt chợt động, nhíu máy nói: "Chuyện nào ra chuyện đấy, đừng kéo xa như vậy có được không!" Sau đó giật cái ghế ngồi xuống, cứ thế bắt đầu hóa trang, Tiểu Lai lập tức chui ra khỏi đoàn người hầu hạ.

"Bầu gánh! Chuyện này cậu có quản không!"

"Các người ai nói cũng có lý, tôi không phân được đúng sai, tự các người thương lượng."

"Nhưng cậu là bầu gánh! Nếu chuyện gì cũng không quản thì Thủy Vân Lâu còn có thể ra thế nào!"

Thương Tế Nhụy lẩm bẩm: "Tôi chính là như vậy, các người cũng không phải ngày đầu quen biết tôi. Nếu cần thì cái ghế bầu gánh này tôi không làm nữa, ai muốn ai ngồi! Tôi không quan tâm..."

Vậy nên hai phe liền bỏ qua Thương Tế Nhụy, tiếp tục chửi bậy kéo dài, mắng đến vô cùng khó nghe. Trình Phượng Đài ngồi bên cạnh thẳng lắc đầu, mà tờ báo trên tay cũng vừa vặn có liên quan một chút đến việc này —— theo lời đồn, Thương Tế Nhụy tiếp quản Thủy Vân Lâu thuần túy chỉ là vì giành ghế của Tưởng Mộng Bình, muốn dỗi đối phương, y căn bản không phải người có tài kinh doanh. Trước kia lúc Tưởng Mộng Bình quản Thủy Vân Lâu đã ra quy định mọi người không được tự nhận lời biểu diễn tại nhà, không được kéo bè kết phái, không được đút lót nhạc sư, không được đem hý phục và trang sức ra khỏi hậu trường... trước trước sau sau hơn mười điều quy củ. Mặc dù có người không phục nàng, thế nhưng gánh hát dưới sự quản thúc của những quy củ này cũng là ngay ngắn rõ ràng, phát triển thịnh vượng. Thế nhưng sau khi vào tay Thương Tế Nhụy, người trong gánh hát phần lớn đều là sư huynh sư tỷ của y, từ nhỏ trông coi y đến lớn, vậy nên nếu phạm vào sai lầm liền mặc dày nhấc lên mấy phân nhân tình, Thương Tế Nhụy cũng không xử phạt bọn họ.

Hơn nữa bản thân Thương Tế Nhụy vốn là người hồ đồ vô năng, tâm tư không ở trên đám tục sự này, khi không phát điên y rõ ràng là một quả hồng mềm, để mặc nhóm sư huynh sư tỷ nắn bóp. Ngoại trừ diễn kịch y chẳng còn quan tâm gì khác, thậm chí ngay cả sổ sách của gánh hát y cũng không điều tra đối chiếu, mỗi lần đến lễ tết tế tự, y còn phải bị nhóm sư phó chiên trống ba mời bốn thỉnh, đem nhang đèn đốt sẵn dúi vào trong tay thì người làm bầu gánh mới lười biếng bước ra dập dầu hai cái với tổ sư gia. Dần dần, những quy củ trước đây đều bị phế đi, đám yêu nghiệt cũng hoành hành ngang dọc, gây chuyện sinh sự, tất thảy chỉ dựa vào danh vọng của Thương Tế Nhụy mà duy trì.

Cuối bài báo có nói: "Hiện nay, việc kinh doanh của Thủy Vân Lâu cũng không phải chuyện Thương thị có thể chi phối, Thủy Vân Lâu tuy danh thuộc Thương thị, kỳ thực đều là hư ảo." Trình Phượng Đài thấy tình huống ngày hôm nay cũng biết báo chí không nói ngoa, Thủy Vân Lâu tiền đồ kham ưu. Bất quá đại quyền là bị Thương Tế Nhụy chắp tay nhường người, lòng không vướng bận chứ không phải bị một kẻ dã tâm soán quyền như người ngoài suy đoán.

Nguyên Lan và Thập Cửu cãi suốt nửa ngày cũng không cải ra kết quả gì, cuối cùng là do sư phụ chiêng trống đứng ra chủ trì công đạo hỏi Nhị Nguyệt Hồng: "Việc này có tranh cãi tiếp cũng không kết thúc được, con là hảo hài tử, đừng nói dối, đến tột cùng có động vào bút son không?"

Nhị Nguyệt Hồng đã bị các nàng làm cho đại loạn, cúi đầu không đáp lời, thái độ này giống như ngầm thừa nhận. Nguyên Lan dương dương đắc ý liếc nhìn Thập Cửu, Thập Cửu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhị Nguyệt Hồng, hận đối phương không có gan giành lý lẽ, hý phục khẽ xoay cũng đi hóa trang. Những người còn lại thấy náo nhiệt đã tan, không còn hấp dẫn đều tự tản đi. Nhị Nguyệt Hồng bị phạt đánh hèo, Tịch Nguyệt Hồng lớn tiếng xin mọi người chờ một chút lại bò đến dập dầu vang dội trước mặt Thương Tế Nhụy, nói: "Bầu gánh! Cầu ngài thương xót để đệ thay sư tỷ chịu phạt! Sư tỷ cũng là vì đệ!"

Ngọn bút trên tay Thương Tế Nhụy hơi ngừng, vẫn nhìn vào mặt gương nói: "Không được. Ai phạm sai lầm người nấy chịu trách nhiệm, ngươi dựa vào cái gì thay nàng chịu phạt?" Lúc này y ngược lại nói lời chắc chắn.

"Là vì sư tỷ đối xử tốt với đệ! Trên đời này chỉ có nàng đối xử tốt với đệ! Đừng nói thay nàng chịu đòn, dù là thay nàng chịu chết đệ cũng nguyện ý! Bầu gánh, xin ngài thương xót!"

Tịch Nguyệt Hồng cứ quỳ ở đó liên tục dập đầu, Trình Phượng Đài buông báo chí liếc nhìn Thương Tế Nhụy qua mặt gương, thần sắc đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó chính là thương tiếc. Thương Tế Nhụy bị Tịch Nguyệt Hồng nói đến có chút dao động, nghe sư phó chiêng trống gọi một tiếng mới chậm rãi nói: "Kỳ thực việc này cũng không có định luận, ai đều có lý luận riêng, ai cũng không thể chứng thực. Mọi người đều ở cùng một gánh hát, hà tất xé rách mặt."

Y vừa nói như vậy liền biết tình thế có biến, Thập Cửu cười ha hả ngâm nga vài khúc điệu, Nguyên Lan tức giận đến đập mạnh chung trà: "Hôm nay ai làm tạp công! Càng lúc càng lười biếng rồi! Trà đâu!"

Thương Tế Nhụy xoay người nói với Nhị Nguyệt Hồng: "Qua dập đầu kính trà cho Nguyên Lan tỷ, nói em trẻ người non dạ không hiểu chuyện, sau này phiền Nguyên Lan tỷ đảm đương thêm một chút."

Nhị Nguyệt Hồng nghe lời làm, nhóm Thập Cửu che chở thấy nàng không bị đánh liền có đủ mặt mũi, Nguyên Lan được một cái dập đầu cũng không tổn thương khí thế, liền không gây sự nữa, mọi việc nhìn có vẻ xử lý phi thường thỏa đáng. Trình Phượng Đài phát hiện Thương Tế Nhụy cũng không đến mức vô năng như báo chí bình luận, y bình thường chỉ là quá lười mà thôi.

Tịch Nguyệt Hồng vẫn quỳ gối tại chỗ, Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm vào hài tử, nói: "Người khác đối với ngươi trăm tốt nghìn tốt cũng chưa chắc là thật sự tốt, chỉ có bản thân đối xử tốt với chính mình mới là thực chất. Hiểu không?"

Tịch Nguyệt Hồng ngẩn người gật đầu, Thương Tế Nhụy biết y không hiểu, hài tử còn nhỏ, còn chưa trải qua chuyện gì, chưa gặp thiệt thòi chưa chịu thương tâm, sao có thể hiểu.

Trình Phượng Đài nói: "Được rồi. Đứng dậy đi, dìu sư tỷ vào trong nghỉ ngơi."

Thương Tế Nhụy có chút không vui, y chỉ cần gặp được chuyện có liên quan đến Tưởng Mộng Bình liền không vui. Đợi hạ màn cảm ơn xong, Trình Phượng Đài trước về hậu đài chờ đợi, Thương Tế Nhụy còn phải ở trên dài một lúc mới xuống, gương mặt thấp thoáng nét cao hứng. Hai người trò chuyện một lúc, mãi đến khi tất cả mọi người đều tan đi, Trình Phượng Đài mới đứng sau lưng Thương Tế Nhụy cười lạnh: "Hử? Người khác đối tốt với em đều không phải là tốt thực sự, phải không?" Hắn còn nhớ những lời này đâu.

Thương Tế Nhụy cười nói: "Nhưng Nhị gia cũng không phải người khác."

Trình Phượng Đài cũng cười: "Thương lão bản kỳ thực rất hiểu điều tiết nhân tế, sao lại mặc kệ những việc này?"

Thương Tế Nhụy nói: "Em chính là mặc kệ! Năm đó người kia ——" Thương Tế Nhụy dừng một chút, Trình Phượng Đài ừ hử, biểu thị mình biết người kia là chỉ ai, "Lúc người kia làm bầu gánh, hừ! Nàng chuyện gì cũng muốn quản, phu thê người ta cãi nhau nàng cũng quản, kết quả quản đến càng lúc càng nháo lợi hại, càng lúc càng kết thù. Em có vết xe đổ đó nên liền đơn giản không thèm quan tâm mọi việc, có náo nhiệt cứ nhìn, có tin vịt nghe cả hai bên."

Trình Phượng Đài nói: "Em cái này là uốn cong thành thẳng." Thương Tế Nhụy hành sự vẫn luôn cực đoan và quá khích như vậy, "Thế em không sợ bọn họ cứ nháo như thế, có ngày sẽ rã gánh?"

Thương Tế Nhụy hơi ngẩng đầu: "Có em ở đây, không rã được!"

"Em chắc chắn như vậy sao?"

Thương Tế Nhụy đương nhiên rất chắc chắn, y quản gánh hát vô cùng rộng rãi, nhóm sư huynh sư tỷ có địa vị như Nguyên Lan, Thập Cửu... chính là chia ba bảy cùng gánh hát, được mời biểu diễn riêng cũng không cần nộp lại, cái ưu đãi này là đi gánh hát nào cũng không có được. Hơn nữa bọn họ cũng nhờ vào danh hào của Thủy Vân Lâu mới có người mời về hát, không có Thủy Vân Lâu thì Thương Tế Nhụy vẫn là Thương Tế Nhụy, bọn họ liền không đáng giá một đồng. Thế nhưng những việc này Thương Tế Nhụy lười nói tỉ mỉ với Trình Phượng Đài,chỉ khẽ cong cong đôi mắt, nói: "Bởi vì Thương lão bản chính là rất khả ái, bọn họ luyến tiếc em."

Trình Phượng Đài kéo mặt thiếu niên về phía mình, chăm chú nhìn hồi lâu rồi gật đầu nói: "Ồ, đúng là rất khả ái." Chính là càng nhìn càng khả ái nha, Trình Phượng Đài không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên má y.

Tối đó lại cùng Thương Tế Nhụy ăn khuya xong rồi mới về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net