49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vở《Tiềm long ký》 của Thương Tế Nhụy chỉ diễn ba ngày, ba ngày sau liền đúng hạn phong rương ăn tết. Chỉ là tết năm nay cũng không phải một cái tết an ổn với cư dân Bắc Bình, 《Tiềm long ký》 như đã được tiên đoán từ trước, hoàn toàn trở thành một hòn đá gợi lên ngàn lớp sóng, bình luận chia làm hai cực khen chê không đồng nhất. Nếu dựa trên các phương diện nhãn thần, bộ pháp, xướng niệm, tố đã mà xét thì tự nhiên không thể xoi mói, dù là Thương Tế Nhụy hay Du Thanh đều có thể tự mình gánh vác một vở kịch huống chi hiện tại còn cường cường liên thủ. Lúc ấy nhóm tiền bối có thể diện và nhà bình luận ở dưới đài đều tấm tắc khen trình độ của Thương Tế Nhụy đã tăng tiến hơn khi vừa đến Bắc Bình không ít, khiến cho bọn họ thậm chí có chút không dám nhìn nhận, nếu như Ninh Cửu Lang ở nơi này chỉ sợ cũng phải líu lưỡi thầm than, vui mừng vì mình không ký thác sai tâm huyết. Chỉ bằng một hồi kiếm vũ kia thì Thương Tế Nhụy, trong giới ca diễn cũng coi như nhất chi độc tú, nghệ tuyệt quần hùng. Mấy năm nay y ca diễn ở Bắc Bình chưa từng lộ ra một thân bản lĩnh như vậy, cũng không biết từ sớm tại Bình Dương đã có được chiêu này hay sau khi đến Bắc Bình mới luyện ra, bộc lộ kinh diễm đến thế sao lại không khiến mọi người kinh hỷ?

Trong Tứ cửu thành (một cách gọi khác của Bắc Kinh), dù có thích xem kịch hay không thì hứng thú của mọi người đối với Thương Tế Nhụy đều cứ mỗi năm mỗi tăng, thuận theo danh tiếng của y. Đến tận lúc này cái tên Thương Tế Nhụy đã lên đến một độ cao trước giờ chưa từng có, cũng là đỉnh phong mà nhóm hý tử chẳng dám mơ mộng viễn vông. Người người hiện tại vừa mở miệng đều phải nhắc đến Thương Tế Nhụy, nhắc đên Thủy Vân Lâu, nhắc đến những tin tức bên lề không thể nào khảo chứng... dù chỉ là những tin có chút quanh co lòng vòng dính dáng đến Thương Tế Nhụy đều có thể khiến người bàn luận say sưa, khí thế cũng chẳng khác gì đám người Tây dương bên kia bờ biển mê đắm các minh tinh màn bạc vậy. Những người sùng bái Thương Tế Nhụy chỉ hận không thể quỳ xuống hôn mũi giày của y, mấy thứ đồ vật linh tinh Thương Tế Nhụy đã từng dùng qua ở hậu đài như vòng tay, cây quạt gì đó bị nhóm tạp công trộm đi bán lại với giá đắt. Thương Tế Nhụy hiện tại còn sống được vô cùng khỏe mạnh nhưng cuộc đời đã sớm bị diễn dịch ra thành bảy tám phiên bản giả dối hư ảo, thậm chí còn được đăng lên báo chí.

《Tiềm long ký》 vừa mở diễn đến ngày thứ hai đã nổ tung nồi, nhóm người khảo cứu Thanh cung bí sử tự nhiên không cần phải nói, người nào người nấy đều mắng to Thương Tế Nhụy là tiểu nhi không lông chỉ biết nói bừa. Duy có một tòa soạn nhỏ dựa vào tin tức bên lề kiếm sống lại trực tiếp đưa tin, nói rằng Thương Tế Nhụy thật ra chính là hậu nhân của vị tư sinh tử mà Hoàng đế lưu lại kia, bằng không loại bí mật như vậy y sao có thể biết tận tường đến thế? Cái tin tức này vừa xông lên được vài ngày liền bị người hiểu chuyện vạch trần, nói rằng cốt truyện của 《Tiềm long ký》 vốn là do Ninh Cửu Lang viết, vậy nên Ninh Cửu Lang mới chính là vị hậu nhân nọ. Lập tức không ít người liền đem tuổi tác của Ninh Cửu Lang và Thương Tế Nhụy ra tính toán, nghiệm chứng thân thế, thậm chí còn nói Lê viên cũng nhờ đạt được một cái huyết mạch chân long nên mới phồn thịnh đến nông nỗi hiện tại, quả là chuyện gì cũng có thể biên ra được.

Thương Tế Nhụy bởi vì tuổi còn trẻ lại ưu tú, từ nhỏ đã quen thói được mọi người tâng bốc, sống trong những ngày tháng náo nhiệt tưng bừng này cũng liền vướng vào một loại kiêu căng mà nhóm thanh niên tuấn kiệt thường mắc phải. Trên đài nhập diễn thành si chẳng biết hiện tại là năm nào, bản thân lại ở đâu, sau khi xuống đài lại là đem từng tấc vinh nhục ghi khắc ở trong lòng. Chính y đại khái cũng biết tự mình đi nghe ngóng lời đánh giá là một chuyện xấu hổ, vậy nên cho đến bây giờ cũng chưa từng công khai đi làm, thế nhưng lại có không ít người bên cạnh biết nịnh hót sẽ đem chuyện thuật lại cho y nghe. Thương Tế Nhụy nghe được những lời bình luận khen ngợi kia tâm tình tự nhiên thư sướng, cũng là hữu cầu tất ứng, muốn một cho mười, thái độ vô cùng dễ nói chuyện. Mà những lời bình luận khó nghe lại không ai dám kể cho y biết, chỉ có thể dựa vào tự y đi tìm. Thương Tế Nhụy hay bảo Tiểu Lai mua hết mấy tờ báo thích nói dài nói ngắn kia trở về, sau đó đóng cửa lại gập gập ghềnh ghềnh mà đọc trọn. Khi gặp được những lời khích lệ thường thường phải lớn tiếng đọc lên một lần khiến bản thân lại lần nữa cảm nhận được sự vui sướng. Khi nhìn thấy phê bình hoặc lời bịa đặt bôi nhọ y lại mở to hai mắt nhìn Tiểu Lai, lớn tiếng phân bua: 'Bọn họ đều nói bậy! Ta không phải như thế!'

Tiểu Lai liền xếp báo chí lại đặt qua một bên, phụ họa: Thương lão bản đương nhiên không phải như thế.

Tin tức trên báo chí mấy ngày gần đây khiến Thương Tế Nhụy có chút mừng rỡ, bình thường nhóm ký giả kia đều thích lôi ra mấy món phong lưu dật sự trước kia viết đi viết lại, nếu không thì liền đơm đặt đủ loại ân oán tình thù của y cùng các đồng hành. Đối tượng đồn đại của Thương Tế Nhụy trước trước sau sau cũng chỉ thay đổi giữa mấy vị sư tỷ trong Thủy Vân Lâu, sau này lại nhiều ra thêm một Trình Phượng Đài. Đối với lời đồn đãi trong giới hý kịch Trình Phượng Đài cũng biết được rất ít, ngày thường đều do y kể lại cho Trình Phượng Đài, để hắn nghe xong một bụng tin tức nam đạo nữ xướng trong giới ca diễn bọn họ, lần này khó khăn lắm mới đợi đến được một Du Thanh. Thương Tế Nhụy và Du Thanh vừa gặp đã thân, sau khi cùng diễn vài màn liền có thể xem như tri kỷ, Du Thanh đã đi qua nhiều nơi hơn Thương Tế Nhụy, giao tế rộng rãi kiến thức sâu sắc, hai người thường xuyên trải mấy tờ báo ra vừa đọc tin tức vừa ríu rít bàn luận. Một chốc nói cung đình bí văn của Hoàng đế một chốc lại lên án người ký giả nào là nhận hối lộ hắt nước bẩn cho người khác, ngôn luận trước sau không được nhất quán. Những người nhìn thấy đều không khỏi cảm thán, chuyện bàn tán lê la này hóa ra không phân nam nữ cũng chẳng phụ thuộc học vấn sâu cạn, chỉ cần xem đối phương có coi bạnh như người một nhà hay không, có chịu ở trước mặt bạn buông thả tâm đề phòng hay không mà thôi.

Thương Tế Nhụy vỗ bàn cười to nói: "Án theo cách tính này của bọn họ, lúc Cửu Lang sinh ta không phải đã quen biết với Tề vương gia sao. Tề vương gia nếu biết Cửu lang cùng nữ nhân sinh hài tử... Oa! Không phải trời cũng bị lật ngược à!"

Du Thanh đối với việc này cảm thấy rất hứng thú, khẩn khoản muốn y đem chuyện của Tề vương gia và Ninh Cửu Lang kể rõ đầu đuôi. Thương Tế Nhụy theo lệ thường khước từ một vài lần, thấy Du Thanh luôn mãi khẩn cầu còn biểu thị dù có chết cũng không nói với người khác, Thương Tế Nhụy liền không có chút chướng ngại tâm lý nào mà lầm bầm lầu bầu kể hết. Rốt cục thì Ninh Cửu Lang cũng chưa từng cấm người khác nói chuyện của mình, huống hồ Du Thanh cũng đã tính như người một nhà rồi.

Đang nói đến cao hứng thì Trình Phượng Đài mở cửa ghé thăm, nhìn thấy Du Thanh liền cười nói: "Ôi chao! Du lão bản! Đang giảng diễn cùng Thương lão bản sao! Đã sắp hết năm rồi còn bận rộn như vậy!"

Du Thanh thân quen với Thương Tế Nhụy nhưng lại không thân với Trình Phượng Đài, chuyện âm thầm trao đổi việc riêng tư của kẻ khác sao có thể tiến hành trần trụi trước mặt người ngoài. Du Thanh thu liễm nụ cười bừa bãi vừa rồi, trưng ra nụ cười nhã nhặn quen thuộc: "Đúng vậy! Hiếm khi có cơ hội ngồi cùng Thương lão bản, chúng tôi đang bàn bạc về việc hôm khai ấn đầu năm nên hát tuồng gì. nếu Nhị gia ngài đã tới tôi cũng xin cáo lui, đã quấy rầy Thương lão bản hết nửa ngày rồi, vả lại tôi cũng cần tham dự một buổi tiệc."

Trình Phượng Đài liền bảo Lão Cát lái xe đưa Du Thanh đi, vừa thấy người ra khỏi cửa hắn liền xoay lại ôm chặt Thương Tế Nhụy vào lòng, vỗ vỗ mông đối phương: "Em là một danh linh nổi tiếng như vậy, sao còn thích cùng nữ nhân đàm tiếu thị phi thế kia?"

Thương Tế Nhụy chưa bao giờ cảm thấy cái ham thích đó có gì không ổn, thậm chí còn vì mình có thể thu thập không ít bí tân của Lê viên mà cực kỳ quang vinh: "Sao ngài biết em và Du Thanh đang đàm tiếu thị phi?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Chỉ nhìn biểu tình kia của hai người thì biết, cười đến vô cùng hèn mọn."

Thương Tế Nhụy lầm bầm: "Lúc các người chơi mạt chược không phải cũng thích kể tin bên lề của kẻ khác sao?"

"Đó là trao đổi thông tin, thuận tiện làm ăn, em không hiểu đâu!" Trình Phượng Đài lại vỗ mông thiếu niên: "Mặc quần áo vào, chúng ta ra ngoài ăn bữa ngon, ăn loại thịt bò em thích nhất."

Thương Tế Nhụy vui vẻ đáp ứng một tiếng rồi chạy ùa qua.

Từ lúc Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy quen biết đến bây giờ, trừ thời điểm Thương Tế Nhụy đi Thiên Tân thăm viếng nghĩa huynh cùng hợp diễn vài ngày tuồng tích, lại thêm lần Trình Phượng Đài trở về Thượng Hải thay Phạm Liên xử lý việc của xưởng dệt thì hai người mỗi ngày muốn gặp là gặp, chưa từng trải qua cảm giác tưởng niệm nhớ nhung, trong lòng không nỡ gì đó, thời điểm chia ly dài nhất cũng chỉ có khi về nhà ăn tết. Trình Phượng Đài là một nhà chi chủ, ngày tết tự nhiên phải ở nhà không rời một bước, còn phải tùy thời đi theo Nhị nãi nãi thăm viếng thân hữu, tính toán sổ sách, đến trừ tịch còn phải mở một chiếu bài thâu đêm chiêu đãi quan hệ... cứ thế mà tính thì ngày tết nhất thậm chí còn bận rộn hơn cả bình thường. Bởi vì hai người chỉ là người ở đầu nam kẻ tại góc bắc trên cùng một con đường, gần trong gang tấc lại không thể gặp nhau nên sự tưởng niệm càng thêm dày vò. Thương Tế Nhụy ngày tết không lên sân khấu, không có bất kỳ chuyện gì có thể di dời sự chú ý nên chỉ toàn tâm toàn ý mà tương tư. Hai cái tết trước y vẫn luôn trằn trọc suốt đêm, ngay cả Tiểu Lai cũng thấy mà phiền não phải tự móc ra mấy đồng tiền bảo trẻ con nhà hàng xóm mua kẹo và đồ ăn vặt mời Thương Tế Nhụy ăn, đợi sau tết Trình Phượng Đài lần nữa đến cửa Tiểu Lai cũng cảm thấy nhẹ nhàng giải thoát, thái độ liền có một chốc hòa nhã hơn vài phần.

Lần này Trình Phượng Đài đến là muốn báo cho Thương Tế Nhụy bắt đầu từ ngày mai mình sẽ không đến nữa, phải ở nhà chuyên tăm chuẩn bị ăn tết. Cái tin này khiến Thương Tế Nhụy không khỏi hụt hẫng, vậy nên liền phải thừa diệp y ăn đến miệng trơn bụng no, tâm tình cực tốt mới có thể nhẹ nhàng đề cập. Qua cái tết này Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy đã kết giao đến năm thứ ba, quan hệ giữa cả hai vẫn còn mơ hồ giữa tình nhân và tri kỷ, tiến thoái đều do dự thế nhưng đã sớm sinh ra nguyện vọng bên nhau sớm tối, chỉ là sự không muốn xa rời của Thương Tế Nhụy đối với Trình Phượng Đài tự nhiên là sâu sắc hơn nhiều.

Trình Phượng Đài trước hết cứ nói đông nói tây phát biểu không ít cảm tưởng về 《Tiềm long ký》 , còn giúp Thương Tế Nhụy cắt thịt bò, lại đem bánh mì nướng bơ ngâm vào canh nấm đến mềm xốp vừa ăn. Thương Tế Nhụy đem mấy tin tức trên báo lá cải ra kể cho hắn nghe, lại còn thì thầm thuật lại tâm tư phản ứng của nhóm đồng hành tại Lê viên, lúc nhắc đến Du Thanh thì nói: "Đợi năm sau khai ấn em nhất định phải cùng nàng hát một tuồng ra trò, em còn chưa có cơ hội chính thức nghe nàng hát Kinh kịch đâu. Ngài nói xem em nên diễn Vương Bửu Xuyến hay diễn Đại Chiến công chúa?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Em không phải đã thường hát Vương Bửu Xuyến sao, lại hát thì có ý tứ gì, lần này thay đổi một chút đi."

Thương Tế Nhụy rất biết nghe góp ý mà gật đầu: "Được, được thôi! Em liền diễn Đại Chiến!"

Trình Phượng Đài đánh giá thần sắc của y, nhân cơ hội nói: "Du Thanh một thân một mình ở nơi này ăn tết cũng quá quạnh quẽ, ngày mai tôi cũng không tiện đến nữa, hay em nhân cơ hội mời cô ta đến nhà cho náo nhiệt, cũng thuận tiện trao đổi chuyện hát tuồng, lại bảo Tiểu Lai làm chút đồ ngọt cho hai người ăn. Chờ đến khi khai ấn, Thương lão bản liền khiến đám người không chịu mở mắt kia nhìn cho rõ thế nào là lợi hại, cũng chứng minh được bản lĩnh trác tuyệt của em!" Nói càng về sau càng có tư thế vuốt mông ngựa."Lần trước một sinh một đán không dễ so sánh, lần này hai người cùng nhau hát đán, em nhất định sẽ khiến Du Thanh không thể so bì!"

Vừa nghe Trình Phượng Đài nói từ mai sẽ không đến nữa, Thương Tế Nhụy liền tự động che chắn hết những lời nịnh bợ khác, dao nĩa trong tay cũng ngừng lại, gương mặt nhỏ vừa rồi còn vô cùng hưng phấn hiện tại thoáng cái buồn bã hơn vài phần. Y 'Ừ' dài một tiếng rồi ủ rũ cúi đầu, giống như thỏ con cụp tai xuống vậy, có một loại bộ dạng khả ái của thiếu niên chọc người yêu thương. Trình Phượng Đài lại tìm lời đùa giỡn vài câu nhưng đều đá chìm đáy biển không thể khiến Thương Tế Nhụy nhoẻn miệng cười. Nói cho cùng chính là vừa nghe được sẽ có nhiều ngày không thể gặp mặt trong lòng Thương Tế Nhụy liền lạnh đi, xung quanh cũng tản ra vài đoàn khí đen u ám, miệng ăn không thấy ngon còn tâm tư đã sớm rối thành một đoàn, không biết một chuỗi dài những người tương tư sau này phải làm thế nào mới vượt qua được —— quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ!

Kỳ thực có Trình Phượng Đài ở bên cạnh cũng chưa chắc sẽ không buồn chán, chưa chắc thật sự thú vị như thế. Có rất nhiều buổi trưa Trình Phượng Đài chính là ôm Thương Tế Nhụy ngủ một giấc thật đẩy, sau khi tỉnh dậy liền phải chạy đi dự tiệc bàn chuyện làm ăn, thuận tiện còn tiễn Thương Tế Nhụy đi rạp hát diễn kịch. Có đôi khi ban ngày cũng không gặp nhau được, duy có thể tranh thủ buổi tối gặp gỡ một lần cùng nhau ăn khuya sau đó đều tự về nhà ngủ. Trình Phượng Đài ngày thường rõ ràng là một người rất giỏi ăn nói thế nhưng trong lúc riêng tư ngược lại không thích nói nhiều, vào thời điểm yên tĩnh chỉ cần cho hắn một gói thuốc lá một xấp báo chí liền có thể ngồi ngây ngô hết cả ngày. Bởi vì đã quen với sinh hoạt ngày ngủ đêm chơi nên mỗi khi Thương Tế Nhụy gặp được Trình Phượng Đài vào buổi sáng đều cảm thấy người này biếng nhác uể oải, khi đêm xuống Trình Phượng Đài bắt đầu ăn uống phiêu đổ (phiêu đổ là gái gú và cờ bạc) đến cực kỳ sinh long hoạt hổ thì y lại không thể phụng bồi. Thế nhưng cho dù là không đồng bộ, có chênh lệch, hứng thú khác nhau... đến cùng Thương Tế Nhụy cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy bản thân không thể rời khỏi người này được, một ngày không gặp liền một ngày bất an, trước kia dù đối với Tưởng Mộng Bình cũng chưa từng có cảm giác như vậy..

Trình Phượng Đài kéo khăn ăn giúp y lau miệng, ngón tay khẽ mơn trớn gương mặt thanh niên: "Bằng không Thương lão bản liền theo tôi về nhà ăn tết thôi?"

Trình Phượng Đài chỉ nói đùa một câu nhưng Thương Tế Nhụy lại xem như là thật, khấp khởi nói: "Tốt! Em liền theo ngài về nhà ăn tết!"

Trình Phượng Đài lập tức chịu thua: "Cơm tất niên Nhị nãi nãi cũng sẽ không chừa chỗ ngồi cho em!"

Thương Tế Nhụy vẫn là rất kiên định: "Em liền ôm một bát cơm ngồi xổm bên cạnh ngài ăn!"

Khóe miệng Trình Phượng Đài co rút, đẩy bánh kem chocolate đến trước mặt y: "Thương lão bản đừng có bướng bỉnh, mấy ngày thoắt cái liền sẽ qua thôi không phải sao? Đến lúc đó tôi sẽ mang theo lễ vật cho em, còn có tiền mừng tuổi."

Thương Tế Nhụy nghe vậy lập tức lại biến về một con thỏ rũ tai uể oải.

Suốt cả đường về Thương Tế Nhụy đều ôm chặt cánh tay Trình Phượng Đài, trán đặt lên vai hắn không chịu ngẩng mặt lên, cho dù Trình Phượng Đài nói cái gì y cũng chỉ rầu rĩ ậm ừ, giống như một kẻ nghiện thuốc phiện muốn cùng khói thuốc triền miên một lần cuối cùng vậy. Trình Phượng Đài nói y không thèm để ý, thế nhưng nếu hắn sờ tay đụng chạm một chút y liền không kiên nhẫn giãy dụa, phát ra tiếng gầm nhẹ như động vật bị thương khiến Trình Phượng Đài không khỏi cười ha hả. Thương Tế Nhụy thấy vậy càng thêm phẫn nộ, trong lòng cảm thấy sao lại chỉ có chính mình vì biệt ly mà khổ sở, vì cái gì người này vẫn luôn hài lòng tự tại như vậy đâu? Trong lòng giận dữ liền hung hăng thụi cho Trình Phượng Đài một quyền, dùng bản lĩnh công phu kép võ của y quả thực suýt nữa đã đánh đến Trình Phượng Đài hộc máu ra ngoài, phải cúi người ho khan nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại.

Lão Cát đang lái xe không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ nam nhân và nữ nhân đúng là khác biệt thật lớn, nam nhân cho dù là một ông già thỏ thì cũng không phải kiểu nữ nhân bình thường có thể so được. Nếu như đổi thành nhóm tình nhân trước kia của Nhị gia như vũ nữ, quả phụ, di thái thái thậm chí là các vị tiểu thư chưa gả chồng đi nữa thì khi tức giận nhiều lắm cũng chỉ nhéo thắt lưng, giẫm giẫm chân, ngón tay chọc chọc vào gáy hoặc cấu cấu da thịt một chút, nào có ai liều mạng đánh người đến thế. Nhị gia đúng là đã uống quá nhiều cơm rượu ngọt ngào nên muốn đổi một chút rượu trắng cay gắt làm mới khẩu vị.

Mãi cho đến trước Thương trạch thì ngực Trình Phượng Đài vẫn mơ hồ nhói đau, suy nhược như Tây Thi ôm ngực nói: "Thương lão bản, ngực đau quá, bị thương rồi, muốn chết, em mau giúp tôi nhìn một chút."

Thương Tế Nhụy hàm hàm hồ hồ nói thầm: "Đáng đời!" thế nhưng rốt cục vẫn là đau lòng hắn, bị Trình Phượng Đài dối gạt đến trực tiếp gỡ cúc áo đối phương ra kiểm tra, chỉ là xe có rèm che, đèn đường bên ngoài cũng không quá sáng rọi vậy nên chẳng thấy được thương thế ra sao. Trình Phượng Đài chợt nắm lấy tay y đặt lên lồng ngực trần trụi của mình, khóe miệng mang theo nụ cười, nhu tình mật ý tràn ra khỏi khóe mắt.

Bình thường nếu hắn dùng cái biểu tình này nhìn phụ nữ, nhóm phụ nữ kia nhất định sẽ đỏ mặt lưu hắn lại một đêm. Đổi thành Thương Tế Nhụy thì liền là ngượng ngùng lấp liếm không biết phải làm sa, mặt mũi nhăn nhó nghiến răng kèn kẹt: "Ngài còn không buông tay, em liền... liền cắn ngài đấy!"

Trình Phượng Đài buồn cười không chịu được, buông tay y ra cài lại cúc áo, Lão Cát cũng cười thầm. Không cần nói nhiều, trong biết bao nhiêu nhân tình của Nhị gia nhà lão, lão nhìn thuận mắt nhất chính là vị Thương lão bản này, không kênh kiệu sai phái người khác, tự nhiên thẳng thắn, cũng là Nhị gia nhà lão sáng mắt thấy báu vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net