5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người mê kịch đều đi hơn phân nửa, phía dưới chỉ còn một ít người hâm mộ cốt cán, nhìn mâm chén hỗn độn người đi trà lạnh như vậy quả thực vô cùng ảm đạm. Khán giả mê kịch đúng là có chút bạc tình quả nghĩa giống Đường Minh Hoàng, nhiệt thì ba nghìn sủng ái tại một thân, lạnh liền đem một mình Quý phi lưu lại Bách Hoa đình. Thế nhưng Dương Quý phi của Thương Tế Nhị lại giống như không hề sở giác mọi thứ quanh mình, vẫn ở trên đài hát đến hăng say, đang chuẩn bị cong lưng phẩm rượu. Ngay lúc này, một người đàn ông mặc áo ngắn nổi giận đùng đùng cầm ấm trà nóng hồi đi lướt qua trước mặt Trình Phượng Đài, khi đến trước sân khấu liền dùng sức ném ấm trà, khiến toàn bộ nước sôi đều hắt lên người Thương Tế Nhị.

"Hát cái bà ngoại nhà mày! Kỹ nữ thối! ! !"

Thịnh Tử Vân đứng trên lầu ba hoảng hốt gọi một tiếng: "Tế Nhị!"

Thương Tế Nhị lui về phía sau một bước, liếc nhìn người đàn ông nọ một chút, ổn định thân hình tiếp tục ca hát, lão sư phụ kéo hồ cầm cũng lập tức đuổi kịp. Quy củ trên sân khấu chính là như vậy, chỉ cần hý tử còn hát thì lão vẫn phải kéo đàn, về phần có tai nạn chết người hay đổ máu đều không liên quan đến nhạc công.

Người đàn ông nọ thấy mình không cản được đối phương ca hát liền càng tức giận, hai tay bấu lên lan can muốn nhảy vào sân khấu đánh người. Trình Phượng Đài hiểu ra, đây là Thương Tế Nhị sửa tuồng chọc giận nhóm khán giả mê kịch, bọn họ muốn cho y một chút trừng phạt răn đe. Bộ dạng của Thương Tế Nhị mềm mại ôn nhu hệt như một cô nương, nào chịu nổi một cái tát dưới cơn thịnh nộ của nam giới, cái này không phải muốn lấy mạng người sao! Với tính tình của Trình Phượng Đài tự nhiên sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, lập tức bước lên vài bước kéo gã đàn ông nọ xuống: "Vị tiên sinh này đừng nên kích động, chuyện gì cũng từ từ."

Gã đàn ông điên cuồng nọ hai mắt đỏ bừng, chỉ vào Thương Tế Nhị tức giận mắng: "Tên kỹ nữ này chà đạp Dương quý phi!"

Trước giờ mỗi khi nói đùa đều có một câu 'Lo lắng thay cổ nhân', hôm nay lại gặp phiên bản thực tế. Xương cốt của Dương quý phi đã mục rữa từ thuở nào, qua cả nghìn năm còn có người đứng ra bảo vệ nàng, nếu như hương hồn Quý phi nương nương có linh hẳn là phải cảm động đến phát khóc. Trình Phượng Đài cười nói: "Không phải đâu! Một con hát làm sao có thể chà đạp Dương quý phi? Chà đạp Dương quý phi rõ ràng là tên cha chồng đã thành tro kia của nàng!"

Xem cái miệng này của Trình Phượng Đài, đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng còn muốn nói đùa với người khác, không phải là tìm đánh sao? Người đàn ông nọ cơn giận bốc lên đỉnh đầu, rít to một tiếng nắm tay giáng xuống. Quai hàm Trình Phượng Đài trúng một quyền cực nặng, khóe miệng dập phá, một vết máu nhỏ rỉ dọc theo cằm. Hắn là người đọc sách người làm ăn, chưa bao giờ đánh nhau, thế nhưng tính tình vừa độc vừa cuồng, trong tay không cần biết vơ trúng thứ gì liền trực tiếp đập lên người đối phương, vừa chuẩn vừa ác, đánh đến máu mũi của người nọ phún ra như vỡ động mạch chủ, phun đầy âu phục trên người hắn.

Đám tiểu nhị thấy tình huống không ổn liền chạy tới cản người, đem Trình Phượng Đài đỡ qua một bên ngồi xuống lại luống cuống tay chân hầu hạ. Bọn họ ban nãy đã khoanh tay xem cuộc vui suốt nửa ngày, bởi vì lão bản dặn dò phải cho Thương Tế Nhị chút dạy dỗ, ăn chút vị đắng cho y hoảng sợ để y không dám sửa tuồng nữa —— cũng do cái hành vi sửa tuồng này mà rất nhiều khách đến nghe kịch thường không ngồi được bao lâu đã hùng hổ rời đi, trong rạp kiếm tiền trà nước ít đi rất nhiều, vậy nên lão bản vốn cũng muốn đánh người rồi! Tình huống hiện tại chỉ coi như mượn dao giết người, ai biết cậu em vợ của Tào Tư lệnh vừa lúc có mặt, anh hùng cứu mỹ nhân mà đổ máu, lần này đúng là lớn chuyện.

Quản sự chỉ huy người áp giải kẻ điên cuồng kia đến sở cảnh sát, sau đó còn tự mình nhận lỗi với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài đang cầm một cái khăn lạnh chườm khóe miệng, cười nhạt với quản sự "Hiện tại mới ra mặt? Ban nãy các ngươi ở chỗ nào chứ? Mở cửa buôn bán lại muốn phủi tay xem náo nhiệt? Đây là cái rắp tâm gì?"

Quản sự liên tiếp cúi đầu, khom lưng chịu tội. Sát Sát Nhi và Thịnh Tử Vân trên lầu cũng chạy xuống, Sát Sát Nhi nhào lên ôm chặt cổ ca ca từ phía sau, gò má dán sát vào tóc hắn, Trình Phượng Đài vỗ vỗ tay nàng: "Thả lỏng chút, siết chết Nhị ca rồi."

Thịnh Tử Vân nhìn Trình Phượng Đài một chút, thấy Trình Phượng Đài không nhìn mình liền yên tâm thoải mái chạy đến quan tâm Thương Tế Nhị, ngửa mặt nói với lên sân khấu: "Tế Nhị, Tế Nhị ! Đừng hát nữa! Đừng hát nữa! Người đều đi sạch rồi!"

Quản sự đang ứng phó Trình Phượng Đài, trong lỗ tai lại tràn ngập tiếng hồ cầm và giọng hát, đã bị Dương quý phim làm cho phiền muốn chết, xoay người cúi đầu thở dài: "Thương lão bản, ngừng thôi, mọi người đều đi rồi!"

Trình Phượng Đài tức giận trừng mắt: "Ai đều đi! Nhị gia không phải còn ở đây sao? Hát! Hát xong mới tính! Nếu không một quyền này không phải chịu oan rồi sao!" Lại đưa tay chỉ một vòng, "Đều ngồi xuống nghe cho tôi!"

Dưới dâm uy của Trình Phượng Đài, Thịnh Tử Vân cùng quản sự và đám tiểu nhị chỉ có thể tâm tình không yên ngồi nghe hát giữa bầu không khí quỷ dị này. Bọn họ đêm nay đều đuối lý, có người giấu trong nhà đi phủng hý tử, có người khoanh tay tháy chết không cứu, ai nấy đều âm thầm lưu ý sắc mặt Trình Phượng Đài, nghe hát lại không cảm xúc gì.

Người duy nhất tự tại chính là Thương Tế Nhị.

Trình Phượng Đài ở dưới sân khấu nhìn y vừa hát vừa diễn, mặc dù vẫn cứ nghe không hiểu hý kịch thế nhưng lại không rời mắt khỏi người y được. Vừa rồi đánh nhau ầm ỹ như vậy y vẫn có tâm tình hát kịch, còn hát đến vô cùng chuyên chú, không biết là hát cho ai nghe. Thái độ không coi ai ra gì như vậy, Trình Phượng Đài tựa hồ lãnh hội được phong tư 'Một khúc khuynh thành' năm đó của y trên thành lâu.

Thương Tế Nhị, đây chính là Thương Tế Nhị trong lời đồn đãi.

Quả nhiên vô cùng đặc biệt.

Hát xong, y hướng về phía dưới đài uốn gối khom lưng, đây là lễ nghi bình thường của nữ nhân cổ đại. Trình Phượng Đài vỗ tay, học quy củ trong rạp hát lớn tiếng khen một tiếng 'Hảo'.

Trở lại hậu trường, Thương Tế Nhị thay diễn phục nhưng không tẩy hóa trang, cầm bộ áo vừa rồi than thở. Lúc lên sân khấu bởi vì diễn phục có nhiều lớp nên khi nãy y cũng không chịu nóng, bất quá xiêm y đều hỏng rồi, nước trà ám màu lên tơ lụa là không thể giặt sạch. Thương Tế Nhị cũng không hiểu khán giả vừa rồi kích động vì chuyện gì, y bất quá chỉ thêm mấy câu lời hát —— hơn nữa y tự cho rằng thêm đến vô cùng tốt, vì cái gì phải tức giận thành như vậy. Y quả thực cảm thấy mình vô cùng oan uổng.

Trình Phượng Đài cởi tây trang dính máu khoác lên khuỷu tay, dẫn theo muội muội vào hậu đài, phía sau nữa là quản sự và Thịnh Tử Vân. Thương Tế Nhị thấy y đến liền đặt diễn phục qua một bên đứng dậy.

Quản sự đưa tay mời Trình Phượng Đài bước lên, nói: "Thương lão bản, đây là Trình Nhị gia." Bởi vì hai người đều là nhân vật hiển hách ở Bắc Bình, giới thiệu tên đầy đủ ngược lại có vẻ thừa thải không đủ tôn trọng.

Trong lòng Thương Tế Nhị thầm nhủ, còn không phải Trình Phượng Đài đệ đệ của Trình Mỹ Tâm sao, ta là biết đến, thế nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu gọi một tiếng Trình Nhị gia. Thanh âm của y khi nói chuyện phù phiếm lại khàn khàn, trống trải mềm nhũn, phảng phất là bệnh nhân hơi thở suy yếu, hoàn toàn khác hẳn khi ở trên sân khấu.

Trình Phượng Đài đối với Thương Tế Nhị càng là hiểu biết qua những lời thị phi, ánh mắt chạy quanh vạt áo trên của đối phương một vòng, có một loại lỗi giác nhìn trộm nữ nhân cổ đại thay y phục, vô cùng cấm kỵ, vô cùng dụ người. Bình thường nghe được quá nhiều nhàn thoại, hôm nay vừa gặp hắn đối với Thương Tế Nhị đặc biệt có hứng thú.

"Thương lão bản, vừa rồi có bị sợ hãi?"

Thương Tế Nhị cười nói: "Phải cám ơn Nhị gia cứu giúp, hại Nhị gia bị thương đúng là thật có lỗi."

Trình Phượng Đài nói: "Không ngờ Thương lão bản cũng nhìn thấy được sao? Ngài đúng là bát phong bất động, tâm cảnh ổn định."

Thương Tế Nhị thầm nói, ta đâu chỉ thấy ngươi đánh nhau, bộ dạng ngươi cắn hạt dưa ta cũng đã thấy, cả đêm trong miệng đều lách tách chưa từng dừng lại, sau đó còn bảo tiểu cô nương này cầm đồ vật ném ta —— nhìn phân thượng ngươi sau đó cứu ta, những việc này xem như bỏ qua. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thương Tế Nhị chợt hơi ngừng, lông mi nhắn lại, ánh mắt dừng trên người Trình Phượng Đài. Trước giờ khi y diễn kịch đều có một loại sức mạnh hư vô tự cao tự đại như thiên địa, năm đó trên thành lâu Bình Dương, mặc kệ súng pháo phía dưới nổ vang trời y đều có bản lĩnh xem như không nghe không thấy, hôm nay lại là thế nào? Đệ đệ của Trình Mỹ Tâm thì có gì đáng nhìn chứ.

Y phục hồi tinh thần lại cười nói: "A... Tâm cảnh ổn định, loại người như chúng ta học chính là cái này."

Thịnh Tử Vân cũng không nhịn được nữa, không để ý Trình Phượng Đài "có lời muốn hỏi" đã tiến lên nhìn chằm chằm chân mày Thương Tế Nhị, vội la lên: "Mặt của em —— quả thực đều xanh rồi."

Thương Tế Nhị để mặc đối phương nâng cằm mình, cười nói: "Còn chưa tẩy trang đâu, sao có thể nhìn ra chứ."

Trình Phượng Đài nói: "Đúng là xanh, đây... thật xin lỗi." Tay thì đẩy nhẹ lưng Sát Sát Nhi, Sát Sát Nhi cũng tiến lên nói: "Tỷ tỷ, xin lỗi. Ném trúng tỷ, ta không phải cố ý."

Thương Tế Nhị bj phần áy náy này làm cho có chút giật mình, cũng quên giải thích mình là ca ca không phải tỷ tỷ, vội vàng nói: "Tiểu thư quá khách khí, tiểu nhân sao có thể đảm đương, phải nên tạ ân Nhị gia khen thưởng, tiểu thư ưu ái mới đúng."

Sát Sát Nhi nhìn y, im lặng không nói.

Nhóm người lớn lại khách sáo vài câu dư thừa, Trình Phượng Đài nói: "Thương lão bản, đợi cậu tẩy trang xong tôi sẽ đưa cậu về, bên ngoài tôi có xe chờ sẵn."

Thương Tế Nhị nói: "Đa tạ Nhị gia. Không dám làm phiền ngài, hôm nay không đúng dịp, tôi còn phải bận rộn dọn đi, có không ít thứ muốn thu dọn đâu."

Trình Phượng Đài kinh ngạc nói: "Dọn đi? Cậu không hát nữa?"

Thương Tế Nhị nói: "Hát. Thế nhưng không hát ở nơi này."

Quản sự nghe ý tứ không đúng liền cẩn thận hỏi: "Thương lão bản, lời này nói như thế nào, sao lại phải đi? Chúng tôi có chỗ nào không chu đáo?"

Thương Tế Nhị nhìn hắn, chậm rãi nói: "Các người rất chu đáo. Là tự tôi muốn đi."

Quản sự biết việc mượn dao giết người, dung túng hành hung tối nay đã bị đối phương nhìn thấu, Thương Tế Nhị không nói rõ là chừa lại mặt mũi cho song phương. Chỉ ý tứ khuyên nhủ hai câu liền gọi người đến giúp y gom góp diễn phục cùng đạo cụ, lại nói mấy câu nghĩa khí theo thủ tục.

Thương Tế Nhị nói: "Ngài không cần khách khí, tôi chỉ lấy mấy thứ của mình đi mà thôi. Thế nhưng tôi muốn xin ngài một người, đó chính là lão sư phụ kéo hồ cầm hôm nay, tôi rất vừa ý người nọ."

Quản sự biểu thị, chỉ cần lão sư phụ đồng ý thì Hối Tân lâu sẽ không có vấn đề gì.

Thương Tế Nhị nhìn Trình Phượng Đài, cười nói: "Chút việc vặt sau đài, khiến Nhị gia chê cười rồi."

Trình Phượng Đài cười cười: "Nếu thương lão bản vội vàng, như vậy Trình mỗ cáo từ."

Thương Tế Nhị gật đầu: "Ôi chao, rối loạn như vậy cũng không tiện giữ ngài." Nói xong cao giọng gọi một tiếng 'Tiểu Lai', có tiểu cô nương mặc xiêm y lam in hoa chạy đến gần nghe sai phái.

Thương Tế Nhị nói: "Lấy một kiện áo khoác của ta, chọn thứ tốt, đưa đến cho Nhị gia mặc."

Trình Phượng Đài từ chối không cần, nói mình có xe bên ngoài, không lạnh. Thế nhưng áo khoác nhanh chóng được đưa tới, Thương Tế Nhị liền giũ áo ra hầu hạ hắn mặc vào.

"Nhị gia chớ để ghét bỏ."

Trình Phượng Đài trong lòng khẽ động, trong ánh mắt lại lộ ra loại thần khí phong lưu mê hoặc. Từ nhỏ đến lớn nữ nhân hầu hạ hắn mặc quần áo nhiều không kể xiết, có người hầu, có nhân tình có cả những kẻ ve vãn trên chốn thương trường, hôm nay lại có phúc khí để Dương quý phi hầu hạ một hồi. Mặc áo khoác xong hắn liền xoay người lại, Thương Tế Nhị rất biết vâng lời giúp y chỉnh lý cổ áo, hệt như một cô vợ nhỏ sáng sớm còn mặc đồ ngủ giúp trượng phu chỉnh lý trang phục ra ngoài, ôn nhu tỉ mỉ, xấu hổ lại khêu gợi.

Thương Tế Nhị không hề nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài lại cúi đầu đánh giày, trên gương mặt hai vết yên chi thon dài, phấn hương đần đậm, mi mục như mực, trên tóc mai cài hai khối thủy tinh lấp lánh như bảo thạch. Kỳ thực hý tử sau khi hóa trang đều là một bộ dáng, cũng không thấy Thương Tế Nhị có cái gì đặc biệt. Trình Phượng Đài cũng không biết mình vì cái gì cứ nhìn chằm chằm vào đối phương không thể dời mắt, thậm chí cảm thấy y áp sát hầu hạ mình mặc quần áo không chừng là đang dụ dỗ, ở nơi phong nguyệt chính là có loại thủ đoạn này, giả vờ hất rượu nên người đối phương sau đó thừa kịp lau người mắt mày đưa tình. Thế nhưng y lại không quá giống vậy, người này mi mục đoan trang bằng phẳng, một chút khóe mắt cũng không đẩy đưa.

Thương Tế Nhị quả thực không có ý kia, y chỉ là cảm kích lòng hiệp nghĩa của Trình Phượng Đài, trong lòng băn khoăn muốn đưa một bộ xiêm y cho đối phương, hoàn toàn không có ý gì khác.

Áo khoác chỉnh lý xong, Trình Phượng Đài lôi kéo muội muội nói lời cáo từ, Thịnh Tử Vân còn đang đứng bên cạnh săn sóc y. Trình Phượng Đài vừa bước ra cửa lại quay đầu nói: "Vân thiếu gia, chúng ta cùng đi."

Thịnh Tử Vân hiện ra vài phần hoảng hốt, kéo nhẹ tay Thương Tế Nhị dặn dò hai câu, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo.

Thịnh Tử Vân lên xe, nín thở bình tĩnh chờ Trình Phượng Đài đặt câu hỏi. Từ sau khi biết Thương Tế Nhị hắn đã bất tri bất giác tiêu xài rất nhiều tiền, tặng giỏ hoa, đưa trang sức, không có thứ gì là Thương Tế Nhị lên tiếng đòi hỏi, tất cả là do hắn tự nguyện, giống như chỉ có làm như vậy hắn mới có thể đương nhiên thân cận với y. Thế nhưng một sinh viên như hắn lấy tiền từ đâu ra, lẽ nào việc hắn khai khống chi tiêu với người nhà ở Thượng Hải đã bị vạch trần?

Thịnh Tử Vân đan tay vào nhau nắm chặt, Trình Phượng Đài vẫn không mở miệng, ngón tay đè lại khóe môi mơ hồ mỉm cười cũng không biết đang suy nghĩ gì. Chờ đến đại trạch Trình gia, Trình Phượng Đài kéo muội muội xuống xe lại căn dặn tài xế đưa Thịnh Tử Vân về ký túc xá. Thịnh Tử Vân thầm nghĩ trước sau cũng là một dao, không muốn lại giằng co liền thò đầu ra khỏi cửa sổ xe hỏi: "Nhị ca, anh muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Trình Phượng Đài dừng một chút: "Hỏi cậu chuyện gì? Ai da... tôi cũng quên rồi, lần sau lại nói."

Trình Phượng Đài về đến nhà, trước tiên nhìn bà vú dỗ Sát Sát Nhi ngủ, sau đó lại ra phòng lớn ăn chút điểm tâm rồi mới lén lúc về phòng. Nhị nãi nãi còn chưa ngủ, nàng đang hút thuốc lá, ánh mắt lạnh băng nhìn vết xanh tím dưới khóe miệng hắn. Nha đầu bên cạnh liền tiến lên giúp Trình Phượng Đài cởi quần áo, Nhị nãi nãi liền đảo mắt nhìn qua cái áo khoác xa lạ nọ, đem tẩu thuốc cán bạc đập mạnh vào ống nhổ vang lên từng tiếng thanh thúy, một câu cũng không nói, chỉ tiếp tục châm thuốc.

Trình Phượng Đài sờ sờ khóe miệng, đuổi nha đầu đi, lặng lẽ cởi giày da leo lên giường đoạt lấy tẩu thuốc, cười nói: "Mợ đang mang tiểu cô nương trong bụng, không được hút thuốc lá."

Vốn tưởng có thể dùng hai câu trêu chọc đối phương một chút, nào ngờ Nhị nãi nãi lại lạnh lùng liếc ngang, không muốn dây dưa với hắn, xoay người liền ngủ.

Trình Phượng Đài nghĩ nghĩ, liền biết việc ồn ào đêm nay đã truyền đến tai nàng, gánh lấy gương mặt lạnh bắt đầu động tay động chân chọc ghẹo vợ mình, khiến Nhị nãi nãi phiền đến không chịu nổi. Cuối cùng nàng chỉ có thể vén chăn ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng nói: "Nhị gia đã làm anh hùng cả đêm, còn có tinh thần sao?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Tôi chỉ từng xưng anh hùng 'cả đêm' ở chỗ mợ, làm gì còn có chỗ khác chứ!"

Nhị nãi nãi cười nhạt: "Ít nói mấy câu dơ bẩn đó! Tôi lại không biết Nhị gia còn có thể đánh nhau! Thương Tế Nhị rốt cục đã diễn vai gì lại khiến cậu có thể vì y cậy mạnh đánh nhau cùng người khác? Y hẳn cũng đã gặp chuyện này không ít! Chẳng cần cậu nhảy nhót giải cứu! Người ta nếu đã không hướng về tên tuổi của Nhị gia, dù cậu có đánh đến đổ óc y cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu! Bị người xem tẩy chay còn cần cậu thay y ra mặt?! Xen vào việc của người khác!"

Trình Phượng Đài bị nàng mắng đến trong lòng chợt lạnh, cảm thấy dù bản thân xen vào việc của người khác thì lại thế nào đâu? Hắn chính là cái tính tình thích làm anh hùng chủ trì bất công như vậy, ai dám nói cái gì! Vừa định tỏ vẻ giận dỗi thì ngữ điệu của Nhị nãi nãi lại chợt chuyển biến: "Tôi là không có tư cách quản cậu! Tôi thì tính là cái gì chứ! Năm đó lật đật chạy qua nửa cái Trung Hoa dân quốc, đào sạch vốn liếng gia đình đến làm vợ của cậu. Cậu chính là cùng đường rồi mới nắm mũi nhận tôi, tôi chỉ là một cô nương nông thôn không có kiến thức, luận tài năng luận tướng mạo có điểm nào xứng với Trình Nhị gia cậu!"

Trình Phượng Đài vừa nghe chuyện cũ năm xưa này thì cơn giận cũng mềm xuống, mỉm cười kéo Nhị nãi nãi vào trong chăn. Nhị nãi nãi nhắc lại chuyện thương tâm, vành mắt chóp mũi đều đỏ lên, cơn giận cũng không còn, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

Trình Phượng Đài nói: "Thế nào hễ có chút không hài lòng liền đem cái này ra nói? Việc này đừng nhắc lại nữa. Cưới được mợ là phúc phận của Trình Phượng Đài tôi, tôi tuyệt đối không quên ân tình của mợ. Chuyện tối nay —— đừng có để tâm, là tôi bất chợt nóng máu thôi. Mợ đừng nghe bọn họ nói mò, cũng không phải thực sự đánh nhau."

Nói đến đây cũng không còn gì nữa, Trình Nhị nãi nãi len lén rơi một giọt nước mắt, cũng không biết là vì sự ôn nhu của Trình Phượng Đài hay là vì phẫn uất ứ động. Vợ chồng hai người nằm một lát, nàng xê dịch thân thể gối đầu lên cánh tay trượng phu, ôn nhu nói: "Sát Sát Nhi đã sắp mười ba tuổi rồi, là một đại cô nương, sau này cậu đừng đưa nàng ra ngoài xuất đầu lộ diện nữa."

Trình Phượng Đài gật đầu đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net