59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quả thực có thể đem hai nữ nhân diễn thành một đôi. Cũng không phải một đôi người yêu mà là một loại ngọc phân hai nửa, hoa nở thành song vô cùng ăn ý, hai người đứng cùng nhau có một loại cảm giác đặc biệt viên mãn. Dưới sự phối hợp này, vị tiểu sinh kia có vẻ đặc biệt dư thừa cũng đặc biệt hèn mọn, còn có vài phần thấp kém, vừa bị nữ linh so sánh liền trở thành một bộ đạo cụ sống.

Trình Phượng Đài nhìn một chút chợt không khỏi nghĩ đến vị hàng xóm thanh mai trúc mã Triệu Nguyên Trinh của mình, Triệu tiểu thư phảng phất cũng có ham mê liên hương như vậy. Trình Phượng Đài trước khi nhận thức Thương Tế Nhị chỉ cho rằng đó là vài thói vui đùa khi khuê trung tịch mịch, sau khi nhận thức y thì không khỏi xem xét lại một phen.

Diễn xong Đỗ Thất tự mình đưa một bó hoa lên đài, Thương Tế Nhị nhường cho Du Thanh cầm lấy, bọn họ ở trên đài vừa đứng cho phóng viên chụp ảnh vừa chào cảm ơn, náo loạn hồi lâu mới tan. Trình Phượng Đài cũng trùng hợp gặp được một người bạn đến xem kịch, hàn huyên vài câu mới chậm rãi lắc lư đi vào hậu trường, lúc đi vào còn nghe được mấy hý tử buôn chuyện, nói là dưới đài có hai nữ học sinh vừa xem hát vừa nắm tay, mười ngón đan xen, nhất định là một đôi người yêu đến tìm cộng minh. Thương Tế Nhị lại nói khi mình hát không quá để tâm dưới đài, hơn nữa ánh đèn nhập nhoạng cũng không thấy được gì. Hai nữ hài tử diễn nha đầu lại tỏ vẻ bọn họ thấy được rõ ràng, khi diễn đến Thôi Tiên Vân và Tào Ngữ Hoa đối bái thiên địa thì hai vi dưới đài còn thâm tình nhìn nhau. Du Thanh cũng gia nhập thảo luận, chỉ là nàng cũng nhìn không quá rõ, rất trắc trở hồi tưởng.

Thương Tế Nhị nhìn thấy Trình Phượng Đài thì nhẹ nở nụ cười, Trình Phượng Đài cũng sấn loạn tiến đến cạnh y. Thương Tế Nhị hơi cau mũi một cái, Trình Phượng Đài nhéo nhéo cổ tay thanh niên.

Lúc này chợt thấy Đỗ Thất rút ra một điếu thuốc thơm, thờ ơ nói: "Khụ, các người nói hai cô nương kia? Tôi thấy nha, vì sao không hỏi tôi!" Mọi người lập tức mồm năm miệng mười truy vấn hắn đó rốt cục là con cái nhà ai, có xinh đẹp hay không. Trêu nam đán chơi lão thỏ từ xưa đã có, hai vị cô nương nghĩa tựa phu thê quả là không thường gặp, mỗi người một câu càng nói càng sâu, thậm chí bắt đầu đàm luận hai cô nương muốn ngủ với nhau thì phải làm thế nào. Nam hý tử phổ biến đều cảm thấy hứng thú với vấn đề này, lôi kéo nhóm nữ hý tử hỏi xem khi đi hát tại nhà từng có vị thái thái hay tiểu thư hào môn nào động tay động chân với họ chưa, đến tột cùng là làm như thế nào. Nhóm nữ hý tử của Thủy Vân Lâu có bao nhiêu mạnh mẽ, đỏ mặt mắng: "Phóng cái rắm thối con mẹ ngươi! Cô nãi nãi cũng muốn hỏi ngươi xem có bị thao thí mắt chưa! Thao được có sảng khoái không?"

Đỗ Thất là văn nhân lưu manh, càng dâm ô càng hứng thú, cầm điếu thuốc lá cười ha hả. Du Thanh mím môi mỉm cười dường như trách cứ không nói một câu, chỉ rót ly trà lạnh uống. Thương Tế Nhị đã lăn lộn nơi này lâu năm nhưng vẫn không quen nghe những lời như vậy, càng không biết nên khống chế thế nào, chỉ ậm ừ một câu: "ÔI chao! Mấy người này! Chuyện đó có gì mà nói! Được rồi đấy!"

Nơi này còn đang vui đùa ầm ỹ, quản lý Cố lại dẫn theo một vị thái thái ăn mặc theo kiểu Mãn Thanh, mặt nhọn mắt to trang sức ngọc ngà đi vào hậu trường, phía sau thái thái còn có hai vị lão mụ tử, một trái một phải hộ vệ. Phỏng chừng vị thái thái này vừa rồi nghe hát xong còn chưa thỏa mãn, muốn đến hậu trường thưởng thêm cho hý tử.

"Thương lão bản, Du lão bản, nhị vị cực khổ rồi! Vị này chính là tam di thái thái của Nguyên gia Nguyên Tiểu Địch."

Du Thanh vừa nghe đến tên của Nguyên Tiểu Địch thì lập tức mất tự nhiên, ngơ ngác nhìn chằm chằm vị thái thái kia, đôi mắt mở to không chớp. Nàng chỉ vừa lau son trên miệng, phục sức hoàn toàn chưa tháo, lúc này ngược lại giống như có chút tác dụng che giấu, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn xấu hổ vô cùng, còn có chút nan kham không thể giải thích. Thương Tế Nhị và Trình Phượng Đài cũng hiểu rõ, lặng lẽ liếc nhìn Du Thanh

Thương Tế Nhị tự mình đa tình chỉ nghĩ việc tốt, cho rằng đối phương đến là để thưởng tiền, định là chỉ cần tiến lên có lệ hai câu thì có thể đuổi người đi được rồi. Chỉ là y vừa định tiến đến tam thái thái lại quét mắt nhìn một vòng hậu trường, cuối cùng dừng lại trên người Du Thanh, mở miệng hỏi: "Du Thanh, Du lão bản đúng không?"

Du Thanh bị điểm danh, chỉ đành lúng túng đứng dậy cười nói: "Tam thái thái..."

Tam thái thái giơ tay chỉ vào nàng: "Đánh!"

Hai lão mụ tử lập tức xông lên, vén tay áo giáng thẳng bạt tay vào măt Du Thanh. Du Thanh bị đánh đến ngã nhoài xuống đất, sau đó một lão mụ còn cưỡi lên người nàng xé rách xiêm y, dùng tay cào mặt, người còn lại chỉ dùng chân đá, đảo mắt nhìn quanh đề phòng có người khác đến can thiệp. Trước mặt hai người đàn bà đanh đá như lang như hổ kia, Du Thanh quả thực không chịu nổi một kích, giống như cành liễu mềm mại yếu ớt chỉ có thể thét to hoảng sợ. Nhóm hý tử của Thủy Vân Lâu vội vàng chạy lên can ngăn, Tiểu Lai xông vào trước liền bị lão mụ tử đá vào bụng, đau đến mặt mũi trắng bệch.

Tam thái thái đẩy Tiểu Lai ra, chống nạnh đứng ễnh bụng chặn đường, cao giọng nói: "Ai dám chạm vào ta? Trong bụng lão nương chính là còn một mạng!"

Lần này nhóm hý tử quả thực bị nàng hù dọa, không xác định có thể động thủ hay không, nếu như sơ xuất làm thai phụ bị thương quả là khó thể ăn nói. Bọn họ vô cùng tinh ranh, tuyệt đối sẽ không vì Du Thanh mà nhận lãnh trách nhiệm liên quan nhân mạng như vậy, chỉ đành ồn ào bảo quản lý Cố đi tìm người đến. Quản lý Cố thấy trận thượng như vậy, cũng ôm cùng ý niệm với đám hý tử, liên thanh đáp ứng rồi nhân cơ hội chạy thoát.

Tam thái thái chỉ vào Du Thanh nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tết nhất giao thừa ngươi đến trước cổng nhà người ta khóc tang cái gì? Còn thư hương môn đệ! Thư hương môn đệ nào dạy ra loại hồ ly tinh câu dẫn nam nhân như ngươi! Là giày rách bị Triệu tướng quân chơi dư lại còn dám câu dẫn nam nhân nhà người khác! Trách không được phụ thân ngươi không cho ngươi dùng họ của gia tộc nữa! Cái chuyện mất mặt xấu hổ như vậy nếu đổi thành người khác tuyệt đối là trực tiếp treo cổ lên xà nhà, ngươi còn chần chờ cái gì đâu? Sao lại không cần thể diện đến mức này?"

Hai lão mụ tử cũng vừa đánh người vừa mắng "Thối kỹ nữ" "Tiện nhân nhi". Ai cũng chưa từng thấy thai phụ nào hung hãn như vậy, Đỗ Thất và Trình Phượng Đài cũng không vừa mắt nhưng chung quy khó thể động thủ chỉ đành ở bên cạnh lắc lư do dự lôi kéo, thậm chí còn bị tam thái thái cào trúng mấy lần.

Thương Tế Nhị không nhịn được nữa, giận đến run rẩy vọt tới, Trình Phượng Đài kéo y lại: "Trong bụng của nàng có hài tử đấy! Đừng đánh người!" Thương Tế Nhị đẩy hắn ra, vọt đến ôm chặt tam thái thái, đem nàng ôm đi vài bước xa. Tam thái thái nào từng chịu nhục như vây, hô to phi lễ rồi dùng cả tay chân đấm đá hắn, Thương Tế Nhị cắn răng chịu đánh, quay đầu hô to: "Còn không mau cứu người!"

Mọi người ba chân bốn cẳng cứu viện, diễn phục của Du Thanh đã bị xé nát, cả người run rẩy, mặt mày bị thương không ra hình dạng, khóe môi dính máu, Tiểu Lai lập tức đỡ nàng ngồi xuống thở dốc, Du Thanh nước mắt ồ ạt chảy ướt cả vết thương. Tiểu Lai lấy khăn tay ra giúp nàng lau mặt, trong nháy mắt khăn tay cũng ướt đẫm.

Đỗ Thất thấy vậy liền lửa giận bùng lên, loại thiếu gia như hắn trước giờ chỉ có khi dễ người khác chứ nào bị ai khi dễ, nên biết rằng nhóm hý tử này cũng coi như chí thân của hắn, làm nhục hý tử chính là làm nhục hắn. Đỗ Thất mắng to một câu thô tục, giơ chân đá vào hai lão mụ tử nọ, bàn tay giáng vài cái tát, vừa đánh vừa mắng: "Trở về nói cho tên Nguyên Tiểu Địch chó má kia! Là Đỗ Thất ta đánh hai bà tử thối các ngươi! Nếu không phải ả đàn bà kia còn đang mang thai, ta mẹ nó đều một lần đánh cho đủ! Ngươi về hỏi y bản thân là loại người đứng đắn gì! Đều là hý tử với nhau, bán mông kiếm được đủ tiền liền trở mặt coi như bản thân đã thoát tịch! Ngài mai ta liền tìm người chặn đường đánh chết y!"

Đỗ Thất mạnh tay, không bao lâu trên mặt hai lão mụ tử cũng nở hoa, thế nhưng bọn họ chính là không dám đánh trả chỉ phải kêu khổ thấu trời, hàm răng cũng lỏng đi. Lúc này Cố quản lý ngồi xổm ngoài cửa nghe ngóng cũng mang người vào tới đem lão mụ tử kéo đi, bởi vì chuyện liên quan đến mặt mũi của hai vị danh giác nên cũng không báo tuần bộ. Thương Tế Nhị còn ở bên kia ôm chặt tam thái thái, Trình Phượng Đài bước đến vỗ vỗ lưng y: "Được rồi được rồi, buông ra thôi, em là ôm tới nghiện rồi sao?"

Thương Tế Nhị vừa thả lỏng tam thái thái liền cho y một bạt tai, nữ nhân này nuôi móng tay dài, để lại mấy đạo vết máu trên mặt Thương Tế Nhị . Trình Phượng Đài theo bản năng nắm lấy cổ tay tam thái thái hất mạnh ra phía sau, giận đến lông mày nhíu chặt, đây rốt cục là ai bị ăn tát đâu. Thương Tế Nhị dùng tay che mặt, khi nhìn lại mới phát hiện mấy đường vết máu, nhóm người ca diễn bọn họ có bao nhiêu quan tâm gương mặt, quả là giận đến cắn răng.

Cổ tay tam thái thái bị bóp đến đau đớn vô cùng, nói: "Thương Tế Nhị ! Ta đánh của ta! Chuyện này không liên quan gì đến Thủy Vân Lâu! Ngươi quản nhàn sự làm gì!"

Thương Tế Nhị không có chút từ bị nào với thai phụ, lúc này cố gắng lắm mới không đánh trả lại một bạt tay, trầm giọng nói: "Nếu không liên quan gì đến Thủy Vân Lâu, vậy thái thái náo loạn trong hậu trường của Thủy Vân Lâu làm gì? Du lão bản là khách nhân tôi mời tới! Ra khỏi hậu trường tôi mặc kệ các người, ở chỗ này thì không được!"

Những lời này hợp đạo lý, tam thái thái nặng nề thở mấy hơi cũng không mắng nữa, Trình Phượng Đài bỏ qua nàng lo lắng nhìn mặt Thương Tế Nhị , ba đường vết máu nhìn mà giật mình, trong lòng chán ghét người phụ nữ chanh chua kia, phiền chán nói: "Tam thái thái, chuyện tốt liền thu đi, mau trở về thôi! Tính tình lão gia nhà ngài, ngài cũng biết, thích nhất là phong nhã, cũng không quen nhìn những việc bát nháo này. Đến lúc đó lại trách ngài không hiền, đánh mất thể diện của y, cơn giận vừa lên liền giao đại thiếu gia cho người khác nuôi cũng không biết chừng."

Tam thái thái nhận ra Trình Phượng Đài, lúc con trai của nàng đầy tuổi Trình Phượng Đài đã tự mình đến đưa lễ, nàng nhớ rõ hắn là một thương nhân rất có thanh thế. Chuyện hôm nay Nguyên Tiểu Địch đương nhiên không biết, là do đại thái thái ám chỉ mà ra, nàng ỷ vào mình sinh được đích tử cho Nguyên gia liền dương oai tác quái, cái gì cũng không sợ. Thế nhưng nghe Trình Phượng Đài nói như vậy trong lòng tam thái thái cũng có chút hoảng hốt, bất chợt cảm thấy đây nói không chừng cũng là âm mưu của đại thái thái, ngoài miệng hung tợn vài câu cảnh cáo Du Thanh không được câu dẫn nam nhân rồi vội vàng thu binh. Đỗ Thất thấy nàng không còn đắc ý liền xông lên giả vờ muốn đánh, tam thái thái rốt cục cũng sợ, nhanh chân đi mất.

Nhóm nữ hý tử của Thủy Vân Lâu lúc này cũng tăng dũng khí, ngứa miệng khó nhịn đuổi theo bóng lưng của nàng mắng: "Gọi ngươi một tiếng Nguyên tam nãi nãi! Đừng làm thái thái rồi liền quên bản thân vốn là đồ vật gì! Nếu không câu dẫn nam nhân ngươi có thể gả cho Nguyên Tiểu Địch sao? Phi! Tưới một bãi nước tiểu ra tự soi lại đi! Nha đầu điên ca diễn dưới Thiên kiều! Năm xu là có thể hát một hồi, có khác gì giá của kỹ nữ không! Còn mặc người sờ ngực phủi mông! Hôm nay là lần đầu tiên tiến vào kịch viện đi? Ôi chao! Tam thái thái đừng vội, lưu lại nhìn kỹ một chút nha! "

Một đường ồn ào như vậy, người qua đường đều ghé mắt nhìn tam thái thái khiến nhóm hý tử của Thủy Vân Lâu cảm thấy cực kỳ sung sướng, Thương Tế Nhị cũng tỏ thái độ, vỗ tay khen ngợi: "Tốt! Tốt! Phải mắng như vậy!"

Du Thanh không có tâm tình như bọn họ, nàng đọc đủ thi thư sống được quy củ đến mười tám tuổi, vì đi theo Nguyên Tiểu Địch hát hý khúc, Lê viên có bao nhiêu chướng khí mù mịt nàng cũng nhịn qua, Triệu tướng quân bức bách nàng thế nào nàng cũng không mảy may dao động, đến nay thân thể vẫn là thuần khiết. Chân chính người đọc sách, chân chính thục nữ sao có thể chịu được sự vũ nhục trước mặt mọi người thế này, quả thực ngay cả tâm tư tìm chết cũng đã có.

Du Thanh che mặt đi thay quần áo, trong lòng mặc niệm ta nào có buộc y thú ta, ta đến Bắc Bình chỉ vì nhìn y cũng không làm ra chuyện gì. Tiểu Lai không yên tâm đi theo vào, nửa ngày cũng không trở ra. Nhóm hý tử chậm rãi tản đi, Đỗ Thất chờ lâu cũng cáo từ, trước khi đi còn rất thương xót dặn Thương Tế Nhị phải an ủi Du Thanh, cần đưa Du Thanh về tận nơi ở. Thương Tế Nhị miệng đầy đáp ứng, vừa quay đầu liền vỗ về hai kiện diễn phục than thở, chỉ kém khóc to một hồi, cũng không có tâm tình phản ứng Du Thanh.

Trình Phượng Đài đá nhẹ vào mông y: "Thương lão bản, không thể không tim không phổi như vậy, đợi Du lão bản ra tới em cũng đừng khóc tang hai kiện hý phục rách này nữa."

Thương Tế Nhị vừa nghe liền nổi giận: "Đây nào phải đồ rách nát!" Nhưng quả thực là bị hư hao rồi: "Vốn là tốt vô cùng!" Chuyện này tuy rằng có thể khiến người giận sôi nhưng Thương Tế Nhị lại không lý giải được Du Thanh có bao nhiêu thương tâm, chỉ cảm thấy Đỗ Thất thay nàng đánh trả như vậy là được rồi, nếu như còn thật bất bình, chọn một ngày đêm tối sao thưa tạt hai thùng phân vào cửa lớn Nguyên gia, cả đời không qua lại liền xem như thanh toán đủ.

"Nguyên Tiểu Địch thật sự là mù mắt chó, sao lại cưới một lão bà như vậy." Thương Tế Nhị xoa xoa hai nơi bị thương trên người: "Ta cũng thật muốn đánh nàng! Nhị gia mau tới giúp em xoa xoa!"

Trình Phượng Đài giúp y xoa cánh tay, đã có vài chỗ bầm xanh lên rồi: "Nguyên Tiểu Địch tâm cao mệnh bạc nha! Với cái xuất thân này, nào có cô nương thượng đẳng tri thư thức lễ chịu gả cho y."

Thương Tế Nhị nói: "Du Thanh không phải sao?"

Trình Phượng Đài thấp giọng: "Ba lão bà của y một người không bằng một người, hôm nay em cũng thấy rồi, vị kia vừa chanh chua vừa hung dữ, sao có thể lại thả người vào cửa? Nhất định nháo đến chết!"

"Hết thảy đánh đuổi!" Thương Tế Nhị thống hận nói: "Hết thảy đánh đuổi! Lại cưới Du Thanh!"

Trình Phượng Đài lười giải thích gút mắt hôn nhân nam nữ với tiểu nam hài bướng bỉnh này, chỉ toàn tâm toàn ý xoa bóp chỗ đau cho y, thế nhưng hắn cũng chưa từng chăm sóc ai, Thương Tế Nhị lại gầy, vừa xoa chính là tiểu hý tử không ngừng kêu loạn, thương càng thêm thương. Lúc Tiểu Lai chậm rãi đỡ Du Thanh ra ngoài bọn họ còn đang ngồi trên sopha náo loạn, khiến Tiểu Lai giận đến trợn trừng mắt nhìn. Hai người vừa thấy được Du Thanh liền thu dọn nói muốn đưa nàng về nhà, Trình Phượng Đài sợ Du Thanh xấu hổ còn trực tiếp bảo Lão Cát gọi xe kéo đi, đích thân lái xe.

Du Thanh suốt cả đường đi đều rũ mắt không nói một lời, tựa vào trên vai Tiểu Lai. Nàng không nói lời nào, Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhị cũng không dám tùy tiện nói cái gì, chờ đến nơi Du Thanh liền xuống xe đứng trước cửa phòng, thảm thảm nở nụ cười với Thương Tế Nhị .

Thương Tế Nhị chợt nói: "Du lão bản đừng khó chịu, chúng ta nghĩ biện pháp đi dạy dỗ Nguyên Tiểu Địch."

Du Thanh lắc đầu, lần này nụ cười sáng sủa hơn một chút, chậm rãi nói: "Tôi là vì Nguyên Tiểu Địch xuống biển, nhưng không có Nguyên Tiểu Địch tôi vẫn là Du lão bản."

Thương Tế Nhị đột nhiên khó thể nghe ra chí hướng trong lời Du Thanh, không hề đáp lại, mà Trình Phượng Đài ở xa vài bước lại đã hiểu, trong lòng đối với Du Thanh lại coi trọng hơn vài phần, cảm thấy nàng quả thực rất khó gặp. Đều nói hát xướng là tiện nghiệp, hơn nữa đào nhi không chịu bán rẻ thân mình sẽ rất khó có danh tiếng, phần lớn hý tử đều xem việc tìm được một chỗ dựa vững chắc là vô cùng quan trọng, hát diễn tốt xấu chỉ là mánh lới mà thôi. Du Thanh có thể xem như thanh lưu hiếm có của Lê viên, quả thực là vì hát kịch mà đi hát, thậm chí xem hát kịch là sự nghiệp của mình, sao có thể không khiến người kính trọng vài phần

Du Thanh nhìn vết cào trên mặt Thương Tế Nhị không chớp mắt, bất chợt tiến lên ôn nhu ôm lấy thanh niên, gò má cọ vào vai y giống như phi thường yêu quý lại quyến luyến. Thương Tế Nhị từng bị nữ khán giả hưng phấn ôm chầm, thế nhưng ôm chính thức như vậy cũng là lần đầu tiên, y lúng túng một chút, sau đó cũng rất trân trọng đỡ lưng Du Thanh. Thật kỳ lạ, Du Thanh từ lúc nào lại nhiễm thói quen này của quỷ dương.

Du Thanh nói: "Thương lão bản,《 Tiềm long ký 》 của chúng ta hật tốt, 《Liên hương bạn 》 cũng thật tốt, tôi thật sự rất thích hát hý khúc với ngài."

Thương Tế Nhị nói: "Tôi cũng vậy."

Bọn họ bởi vì tâm cảnh không ô tạp nên cũng không cần vì nam nữ hữu biệt mà tránh né người lui tới trên đường, Trình Phượng Đài và Tiểu Lai nhìn bọn họ trong mắt cũng đầy thản nhiên.

Chờ Du Thanh vào cửa rồi, Trình Phượng Đài lái xe đưa Thương Tế Nhị về đầu nam ngõ La Cổ, không quên trêu ghẹo: "Thương lão bản, ôm cô nương cảm giác thế nào?"

Thương Tế Nhị hừ một tiếng: "Không cần ngài lo!"

Thương Tế Nhị cũng thật không ngờ, hôm nay từ biệt, lần nữa gặp lại Du Thanh đã là rất nhiều năm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net