59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người lăn lộn trên giường đến giữa trưa, sau đó yên vị tại chỗ ăn một bữa cơm, Thương Tế Nhị còn ngại trên người dính dấp, nói phải tắm xong mới chịu đi hát suất đêm. Đêm nay y và Du Thanh sẽ hát vở Côn khúc 《 Liên Hương bạn 》, là Thương Tế Nhị và Đỗ Thất chiếu sách cổ lần nữa soạn lại, thậm chí trâm hoa diễn phục đều đổ vào không ít tâm huyết, nhất định phải sạch sẽ khoan khoái mới có thể mặc lên. Hai người cười cười nói nói, ngồi ô tô đi tiểu công quán.

Vũ nữ tiểu thư đêm qua phục vụ Phạm Liên, giờ này cũng là vừa tỉnh, tóc xoăn xõa tung ngồi dưới lầu ăn điểm tâm uống cà phê, trong máy hát đặt đĩa nhạc của vũ nữ thoát y bến Thượng Hải. Từ năm ngoái, sau khi Thương Tế Nhị đến cửa vung tay hành hung thì vũ nữ tiểu thư không còn gặp qua Trình Phượng Đài, vậy nên khi nghe được tiếng còi ô tô cũng không quá để tâm. Mãi đến khi Triệu mụ mở cửa, nhìn thấy Thương Tế Nhị khoanh tay trước ngực, nhìn trái nhìn phải rất có khí thế đi vào, nàng thiếu chút nữa sợ đến sặc một ngụm cà phê.

"Ôi! Tôi! Ngài đã tới! Tôi chúc ngài năm mới vui vẻ nhá!" Cái ngữ điệu này không khác gì tiếng mời gọi khách trong kỹ viện.

Tròng mắt Thương Tế Nhị chậm rì rì chuyền sang người vũ nữ tiểu thư, phát ra một tiếng: "Ừm." tiếp theo tiêu cự hơi đổi, gắt gao dính vào đám bánh ngọt trên bàn. Vũ nữ tiểu thư vội vàng mời y ngồi xuống ăn chút gì, Thương Tế Nhị cũng rất nể mặt mà ngồi xuống, Triệu mụ lần nữa mang lên hai bộ đồ ăn cho y và Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhị lập tức kéo bình sữa dùng để pha vào cà phê đến trước mặt, sau đó cho vào trong ít nhất năm viên đường, tiếp theo cầm lấy bình cà phê, dùng muỗng nhỏ múc hai muỗng cho vào sữa, khiến sữa bò mang theo mùi thơm của cà phê mà không có vị đắng khó chịu.

Vũ nữ tiểu thư không phải người địa phương, nhìn thấy mới mẻ không khỏi cười nói: "Chu choa ơi, đây là cách uống cà phê của người Bắc Bình sao?"

Thương Tế Nhị không có hảo cảm với nàng, hơi trợn mắt liếc qua cũng không đáp lại.

Trình Phượng Đài cười nói: "Được rồi, cô còn chuyện gì khác không..."

Vũ nữ tiểu thư tiếp lời: "Tôi biết tôi biết, tôi không còn chuyện khác, tôi lập tức ra ngoài đi dạo." Nói xong liền vặn vặn eo đi lên lầu thay quần áo trang điểm.

Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhị ăn điểm tâm, mỗi lần hắn dùng cơm với yđều là đối phương ăn nhiều, hắn nhìn nhiều. Vừa ăn một bữa cơm xong, hiện tại uống chút cà phê tiêu cơm còn có thể, thật phải ăn thêm gì đó thì một ngụm đều không nuốt nổi nữa. Thương Tế Nhị lại cắt một miếng bánh kem lớn, ăn từng ngụm to vui vẻ vô cùng.

Trình Phượng Đài hỏi: "Thương lão bản, một ngày rốt cuộc em phải ăn mấy bữa?"

Thương Tế Nhị nói: "Xem tình huống, không đói thì không ăn, đói lại ăn nhiều một chút. Không được sao."

Y ăn đến phân lượng khoảng một bữa cơm mới dừng lại, xoa xoa tay ngồi dựa vào lưng ghế, còn ăn đến mệt mỏi. Vũ nữ tiểu thư cũng trang điểm hoàn tất, sườn xám áo khoác dài, tất chân giày cao gót. Trên đầu là loại mũ thời trang nhất hiện tại, khăn voan màu tím rũ xuống che nửa mặt bên trái, trang sức hột xoàn đầy đủ, một thân trang điểm đẹp đẽ đặc biệt rêu rao. Nàng khách sáo hai câu cùng bọn họ liền cáo biệt, Thương Tế Nhị liếc mắt xem nàng sau đó liền nhìn chằm chằm một chiếc nhẫn kim cương không rời, mà phụ nữ đối với ánh mắt mơ ước trời sinh rất nhạy cảm, bất kể là mơ ước nhan sắc hay mơ ước vật ngoài thân. Bánh kem đồ ngọt còn có thể cho, châu báu trang sức dù có chết cũng không chịu từ bỏ những thứ yêu thích, vũ nữ tiểu thư thầm nghĩ: Con thỏ kia nếu dậm chân chỉ vào nhẫn nói muốn, ai biết Trình Phượng Đài sẽ lăn lộn ra cái gì đâu? Đây vốn là đồ vật Trình Phượng Đài mua cho, nhưng chẳng lẽ còn có thể đè nàng xuống tháo ra sao? Vũ nữ tiểu thư vừa nghĩ vậy lập tức trong lòng đại loạn, trưng ra khí thế trinh tiết liệt nữ, có người đến gần liền bỏ chạy.

Trình Phượng Đài cũng nhìn ra ánh mắt của Thương Tế Nhị , nhưng y không phải tiểu thư thái thái, trước giờ không có hứng thú với châu bảo, vậy nên kinh ngạc hỏi: "Thế nào, thích cái kia sao?"

Thương Tế Nhị thu hồi ánh mắt: "Ngài nói một viên như vậy có thể làm chói mắt cả rạp hát không?" Hóa ra còn có thứ trang sức lấp lánh như vậy.

Trình Phượng Đài cười nói: "Một viên này của nàng tỷ lệ còn hơi kém, bất quá hiện tại cũng khó gặp. Thế đạo loạn, thứ tốt gì cũng đem đi cất giấu, nào ai đặt lên người nữ nhân."

Thương Tế Nhị gật đầu: "Em cũng thấy tỷ tỷ của ngài đeo một viên lấp lánh hơn cả thế này, bất quá cũng nhìn thấy một hai lần mà thôi."

Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút: "Có phải là chiếc nhẫn kim cương có sắc lam kia không?"

Thương Tế Nhị nói phải. Trình Phượng Đài cười cười: "Chiếc nhẫn kia rất có lai lịch, nghe nói là tín vật đính ước của Sa hoàng trao cho Hoàng hậu, hơn nữa chỉ vì bảo đảm thứ kia là độc nhất vô nhị mà sư phụ làm nhẫn đã bị bắn chết. Về sau một nhà Sa hoàng bị diệt môn, không ít châu báu đều lưu lạc bên ngoài, tỷ phu ta dùng trang bị một doanh đổi với người nga mới được." Nói đến đây hơi dừng: "Vừa nói như vậy, đồ vật là tháo xuống trên người người chết, thật mang điểm xấu."

Thương Tế Nhị chẳng hề để ý: "Ngài sao lại mê tín như vậy! Em thấy cái nhẫn kia rất bắt mắt, thật đẹp."

Trình Phượng Đài thấy thái độ của y, trong lòng âm thầm ra một quyết định khoái trá, khóe miệng nhẹ nhàng cười dẫn người lên lầu khanh khanh ta ta triền miên một phen, sau đó lại nằm dài trong bồn tắm ngâm nước nóng. Thương Tế Nhị đối với tạo vật của người Tây dương đều cảm thấy rất lạ lùng, nói tóm lại là nhìn không quen dùng không quen, chỉ có chocolate, bánh kem và phòng ốc lại cực vừa ý. Mà nhà ở Tây dương đáng khen nhất là phòng tắm, nước nóng dùng không hết, bồn cầu sạch sẽ tiện lợi, mỗi ngày có thể tiết kiệm bao nhiêu công sức nấu nước chuyển nước, rất thích hợp kiểu người nóng tính như Thương Tế Nhị . Tắm rửa xong trần trụi lăn lộn một vòng trên giường, chẳng thể nói được có bao nhiêu thích ý, thoải mái đến y suýt nữa muốn bỏ diễn mà tận hưởng.

Trình Phượng Đài ngồi cạnh mép giường vỗ vỗ mông Thương Tế Nhị : "Thương lão bản, ở đây có thoải mái không?"

Thương Tế Nhị sung sướng nói: "Tốt!"

"Vậy mang em qua đây ở nhé?"

"Không tốt."

"Sao lại không tốt?"

"Giường quá mềm, hại eo lưng. Ngủ quen rồi không làm diều hâu xoay người được nữa, thỉnh thoảng ngủ một giấc còn khá tốt."

Trình Phượng Đài hỏi: "Cái gì gọi là diều hâu xoay người?" Kỳ thực hắn nhất định là xem Thương Tế Nhị biểu diễn qua, chỉ là đối với người ngoài nghề mà nói mấy thứ động tác này vĩnh viễn không quen thuộc.

Thương Tế Nhị trước giờ đều không thích hợp dạy dỗ người khác, nghiêm túc lừa gạt hắn: "Diều hâu là một loại chim, diều hâu xoay người chính là một con chim 'xoạch' cái liền trở mình." Nói xong còn phối hợp tư thái ngửa mặt hướng lên trời, đem con chim giữa hai chân mình nhảy ra gặp mặt kẻ khác. Y tắm rửa đến cả người khoan khoái, da thịt tản ra hương xà phòng Pháp, người lại trắng nõn tuấn tú gân cốt cân xứng, nằm trên giường hệt như một cành hoa một viên kẹo, tất cả đều mỹ lệ tinh xảo, thanh thuần lấp lánh, khiến người nhìn tâm ngứa miệng khô.

Trình Phượng Đài cũng giống như luôn thèm khát y, hôn từ trán xuống chóp mũi, lướt qua môi, cằm cổ rồi một đường thẳng tiến, ngậm lấy hai điểm trước ngực nhấm nháp hồi lâu. Thương Tế Nhị bị hôn đến thoải mái híp mắt, hai tay dò vào bên trong áo choàng tắm lỏng lẻo của Trình Phượng Đài vuốt ve lồng ngực hắn, lại vòng qua sau lưng hắn. Trình Phượng Đài bò lên giường hôn bụng nhỏ của Thương Tế Nhị , Thương Tế Nhị khó nhịn gấp đầu gối lại cười hắc hắc hai tiếng, đồ vật giữa hai chân khẽ ngẩng đầu rồi.

Trình Phượng Đài gảy nhẹ hai cái, chọc ghẹo nói: "Ồ, cái này chính là diều hâu xoay người.."

Thương Tế Nhị không nở rời môi của hắn, thẳng lưng nhóm người, Trình Phượng Đài đầu óc nóng lên liền ngậm con 'diều hâu' kia vào miệng. Thương Tế Nhị cảm thấy phía dưới bất chợt ấm nóng, cúi đầu vừa nhìn liền kinh ngạc ngẩn ngơ, những người khác cho dù có cầm bao nhiêu hoa tươi vàng bạc đến lấy lòng y, ở trên giường cũng không thể vì y làm đến bước này, thân thể vui sướng còn không bì được sự cảm động trong ngực. Trình Phượng Đài chưa bao giờ yêu chiều mỹ nhân đến thế, tuy rằng khi vì các nàng ném tiền cũng không nương tay, thế nhưng ở trên giường vĩnh viễn là đại gia được người phục vụ, cũng chưa từng làm ra việc thế này, trong lòng cũng là rất rung động, sững sờ một lúc mới học theo thủ đoạn của nhóm tình phụ, mới lạ trúc trắc phục vụ cho Thương Tế Nhị , đem y làm đến muốn chết muốn sống, rên rỉ không ngừng, hai chân mềm mại dẫm đạp vài cái, gần như sướng đến phát khóc.

Môi của Trình Phượng Đài bị thứ cứng rắn kia ma sát đến tê dại, lúc chọc vào cổ họng gần như đã muốn nôn ra. Không ngờ tiểu hý tử này một khi động đến chân cách cũng kéo được rất dài, độ cứng kích cỡ đều không kém, là một nam tử hán đúng quy cách. May mà cho đến nay đều lăn lộn với đám nam nhân, nếu là rơi xuống tay nhóm mệnh phụ thích lăn lộn hý tử, tất nhiên là luyến tiếc không chịu buông tay, không bị ép khô trên giường là không được. Thương Tế Nhị cực kỳ thoải mái túm lấy mái tóc ngắn của Trình Phượng Đài ý đồ khống ché tiết tấu của hắn, một bàn tay không ngừng xoa nắn vành tay đối phương, rất có tư thế chậm rãi hưởng thụ một phen. Trình Phượng Đài lại chịu không nỗi mấy bận 'diều hâu xoay người' như thế, miễn cưỡng mút mát một lúc liền vươn tay xoa nắn hai túi nhỏ của Thương Tế Nhị , đầu lưỡi phối hợp kích thích phần đĩnh non mịn hút mạnh một hơi, Thương Tế Nhị thất thanh hô to, thư giải mềm rũ.

Trình Phượng Đài nằm bên cạnh Thương Tế Nhị nhìn qua, cổ họng khẽ động làm trò trước mặt y nuốt thứ kia xuống, xong còn hài hước chậc chậc lưỡi. Cái động tác này so với tình hình lúc nãy càng kích thích xấu hổ hơn, mà người làm lại không chút thẹn thùng còn tỏ ra vô cùng thưởng thức, gương mặt Thương Tế Nhị đỏ bừng ngao ngao mấy tiếng dùng gối đầu chặn mặt, dù Trình Phượng Đài nói thế nào cũng dứt khoát không ngẩng lên, buồn bực nói: "Ngài thật bẩn!"

Trình Phượng Đài không hiểu, hắn hy sinh mệt nhọc như thế nào sao lại còn bị chê, ôm chầm tiểu hý tử cười nói: "Nào ô uế, đây là tinh túy của Thương lang, uống có thể bổ cổ họng. Trở về tôi cũng có thể hát kich, hát gì đây? 《Định quân sơn 》?"

Thương Tế Nhị vui đàu không để ý tới, Trình Phượng Đài dù có đẩy y, khen tặng y, trêu đùa y, y cũng nhất quyết lù lù bất động, Trình Phượng Đài vỗ hai cái lên mông thanh niên, vén áo choàng tắm dùng da thịt trần trụi cọ cọ: "Như vậy tôi liền không khách khí nha!"

Thương Tế Nhị bất chợt đẩy hắn ra đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống người đang điên cuồng trên nệm: "Ngài dám! Đêm nay em có suất diễn!"

Trình Phượng Đài nhìn nhìn nơi nóng bỏng của mình: "Em có suất diễn, tôi đây liền không diễn rồi?"

Thương Tế Nhị nhón chân chọc chọc nơi đó: "Ngài tự mình giải quyết!" liền mông trần nhảy xuống giường chạy mất. Trình Phượng Đài bắt lấy mắt cá chân đem y kéo về giường, áp lên giày xéo một phen, rốt cục không dám súng thật đạn thật làm chậm trễ việc đi diễn của y, cọ sát không sai biệt lắm liền dụ dỗ Thương Tế Nhị có đi có lại ngậm cho hắn. Thương Tế Nhị bất đắc dĩ cho vật kia vào miệng, miệng của y là kim khẩu khai hoa nhả ngọc, tùy tiện mở giọng là có thể oanh động thành Bắc Bình, hôm lay lại dùng để làm việc xấu xa như vậy. Mà Trình Phượng Đài chỉ nhìn thôi đã nhiệt huyết xôi trào, có một loại 'giày xéo hý kịch' mà đám người của Lê viên vẫn luôn treo trên môi, phảng phất như hắn giày xéo Thương Tế Nhị chẳng khác gì đã là giày xéo hý kịch rồi.

Trình Phượng Đài đè ót của Thương Tế Nhị lại trắng trợn ma sát, phía dưới vô cùng căng phồng, Thương Tế Nhị thấy hắn thoải mái như vậy trong lòng rất không cam tâm, miệng mồm thít chặt hàm răng lập tức mài lên. Y có một đôi răng hổ nhò, Trình Phượng Đài bên trong vui vẻ mang theo đau đớn lập tức mất khống chế tiết ra. Thương Tế Nhị bị đè đầu không tránh kịp, bị bắn đầy một miệng, thở phì phì phun ra đầy ngực Trình Phượng Đài, sau đó chạy vào phòng tắm súc miệng.

Trình Phượng Đài chậm rãi cởi áo choàng tắm đi theo vào, ủ rũ cúi đầu nói: "Em ghét bỏ tôi như vậy."

Thương Tế Nhị không đáp, quai hàm ngâm đầy nước phình phình quay đầu, hai mắt vô tội mở to chớp chớp mang theo một cổ tinh quái. Trình Phượng Đài đã chịu qua một lần, hiện tại mang theo không ít đề phòng, lập tức lui lại vài bước đứng trong bồn tắm tháo vòi sen xuống nhắm vào y: "Không được phun tôi! Em tuổi cóc à? Em phun tôi tôi cũng phun em."

Thương Tế Nhị cảm thấy tình thế hiện giờ địch mạnh ta yếu, miệng y có phun lợi hại hơn nữa cũng không so được vòi sen ống nước, uất ức quay đầu phun nước vào bồn rửa mặt lại xoa chút nước ra tay nhìn vào gương sửa sang mái tóc. Trình Phượng Đài xả nước tắm xong Thương Tế Nhị vẫn đang vụn về chỉnh sửa tóc, hóa trang tối nay cần đội tóc giả, tóc mái của y lòa xòa rất vướng bận, hiện tại phải đem tất cả tóc chải ngược lên, xử lý đến mượt mà bóng loáng. Mà cái tạo hình này cũng khiến Thương Tế Nhị có vẻ lớn hơn vài tuổi, càng thêm thành thục.

Trình Phượng Đài đứng ở sau lưng y, tấm gương lớn phản chiếu thân hình trần trụi của bọn họ, Trình Phượng Đài tiến đến ngậm nhẹ vành tai Thương Tế Nhị , lưu luyến không thôi: "Vừa rồi có thích không?"

Thương Tế Nhị nhìn bản thân trong gương, hơi nước lờ mờ ấm áp: "Thích nha!"

"Ở nhà em sát vách còn có Tiểu Lai, em vừa thoải mái liền khóc la như vậy cũng thật ngượng ngùng. Sau này chúng ta liền đến đây, còn có thể tắm rửa."

"Có người khác ở, không nên." Chính là đang chỉ vũ nữ tiểu thư.

Trình Phượng Đài lơ đểnh: "Hai ngày nữa bảo Phạm Liên mang nàng đi! Nữ nhân của hắn lại nuôi trong nhà tôi là chuyện gì đâu? Truyền ra hỏng hết thanh danh." Cái lời nói dối này quả là vô cùng hùng hồn.

Thương Tế Nhị vươn tay sờ sờ mặt Trình Phượng Đài: "Ngài còn sợ hỏng thanh danh? Vốn dĩ chẳng có chút thanh danh nào."

Trình Phượng Đài hôn nhẹ lòng bàn tay y: "Ồ? Thanh danh của tôi làm sao vậy?"

"Nói cho cùng chính là hỏng bét rồi"

Trình Phượng Đài nhất định muốn nghe Thương Tế Nhị liền nói, bất luận cái gì đối với Trình Phượng Đài cũng là nói thật không thèm cố kỵ: "Nói ngài đầu tiên là ăn bám Nhị nãi nãi, sau đó dựa vào cạp váy của tỷ tỷ, còn thích đùa bỡn nữ nhân, khi buôn hàng lên phương bắc lại dính líu mạng người, thậm chí còn làm buôn bán thuốc phiện. Là loại thiếu gia vô liêm sỉ."

Nam nhân bình thường nghe được những lời này nhất định sẽ thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng Trình Phượng Đài chỉ cười to hai tiếng, hời hợt nói: "Hóa ra tôi nhìn giống người như vậy!" Cũng không biết là đã nói đúng rồi không thể cãi lại hay do tâm lý quá cường đại, căn bản không quan tâm người khác nói thế nào, lại cười hỏi: "Em đi theo kẻ đốn mạt như tôi là vì cái gì? Người khác phủng hý tử là bỏ từng đống từng đống tiền, tôi phát hiện từ khi quen em tới bây giờ, ngoại trừ đưa em vài giỏ hoa mấy chiếc nhẫn cũng chưa từng tặng thứ đồ đáng giá nào cả. Thế nhưng nếu chuyện của hai chúng ta truyền ra ngoài, người ta không chuẩn sẽ nghĩ Thương lão bản cầm được bao nhiêu chỗ tốt của Trình nhị gia đâu."

Thương Tế Nhị lẩm bẩm: "Bọn họ đều là tục nhân, không cần để ý tới bọn họ. Luôn nói bậy về em."

Thương Tế Nhị bởi vì luật ngầm của nghề nghiệp không thể chạy thoát, trước sau đã dây dưa cùng vài vị đại phú ông đại quân phiệt chạm tay là bỏng, được công nhận là hý tử phong lưu. Đồng thời trong tràng phong nguyệt y cũng bị đánh đồng với gái hồng lâu cao cấp, bất quá chỉ là nhiều ra một loại sở trường hát hý khúc. Trình Phượng Đài lại là dựa vào ăn bám nữ nhân lập nghiệp bị kẻ khác khinh thường, ban đầu lăn lộn lần mò cũng không từ việc xấu nào, tuy rằng buôn người và thuốc phiện vẫn phải thương thảo lại, thế nhưng đầu năm nay muốn kiếm chút tiền sạch sẽ cũng khó. Hai vị đều là nhân vật đứng ở mũi nhọn tin đồn, đối đãi mấy thứ lưu ngôn phỉ ngữ kia tự có một loại thái độ siêu nhiên. Bọn họ chỉ tin tưởng những gì chính mắt nhìn thấy, lời trong miệng người khác không hề để tâm. Hơn nữa tin thì thế nào, đối phương có phải người tốt phù hợp tiêu chuẩn thế đạo hay không, đối với bọn họ thực sự không có chút ảnh hưởng nào đến chuyện tình cảm.

Dây dây dưa dưa thu dọn, cơ hồ dẫm thời gian chạy đến hậu trường. Thương Tế Nhị nói chuyện chậm rãi thoạt nhìn vô cùng mềm mại nhưng hiệu suất lại kinh người, chỉ là sau khi ở cùng với Trình Phượng Đài lại bắt đầu kéo dài dây dưa. Y đối với nhiệm vụ đốc thúc tại hậu trường vốn không quá tích cực, hiện tại càng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, chỉ chọn tuồng tích mình thích giám sát một chút. May mà《Liên hương bạn 》 không cần quá nhiều hý tử, sớm cũng đã đến đông đủ, Du Thanh còn đang ngồi vẽ mày. Trình Phượng Đài theo lệ thường ngồi sau hậu trường một hồi, phát hiện tuồng này được bố trí còn rất đặc biệt, xiêm y và búi tóc đều phỏng theo họa phẩm cổ đại, vừa khác biệt lại tả thực, cũng không giống kiểu trang điểm mày mắt lóng lánh, phục sức diễm lệ như ngày thường. Thương Tế Nhị nhanh nhẹn hóa trang, còn đắc ý mở rương cầm diễn phục ra cho Trình Phượng Đài xem, áo lụa đỏ mỏng thêu chỉ kim tuyến, có thể tưởng tượng được lát nữa khi ở dưới ánh đèn sẽ lấp lánh phát quang kinh động như thế nào, miễn bàn có bao nhiêu bắt mắt. Trình Phượng Đài kinh doanh một hiệu buôn vải, đã nhìn qua không ít thứ xa hoa nhưng đối với bộ trang phục này vẫn có cảm giác mở rộng tầm mắt. Ngoài ra còn có một bộ cùng kiểu dáng nhưng màu xanh nhạt, thêu cùng chỉ bạc, hai bộ là một đôi, dùng cho vị nữ uyên ương còn lại trong tuồng kịch mặc.

"Quá quý giá rồi." Trình Phượng Đài lắc đầu than thở: "Xiêm y này là do nhà nào làm? Tôi phải đi thỉnh giáo một chút."

Du Thanh cười nói: "Vải là do Thất công tử mang từ Pháp về, gọi thợ may đến làm. Nhị gia không nhìn thấy đâu, nếu thợ may làm không tốt Thất công tử liền cầm kéo cắt nát, không biết phí phạm hết bao nhiêu nguyên liệu! Tôi thấy Thủy Vân Lâu bọn họ quả thực quá xa xỉ, phí nhiều công sức như vậy làm một bộ diễn phục, ngoại trừ tuồng này thì những tuồng khác đều không dùng đến."

Thương Tế Nhị bày y phục ra ghế thưởng thức: "Chỉ có thể hát một tuồng cũng đáng, không, dù chỉ hát một lần đều là đáng giá." Lên đài tất cả đều phải xinh đẹp, là cao quý đẹp, là thanh thế đoạt người đẹp, càng phải đẹp đến có thể chịu đựng thời gian xoi mói. Tại điểm này y và Đỗ Thất phi thường nhất trí. Thương Tế Nhị làm hý tử, kiếm tiền dễ, lại thêm vị thiếu gia ăn sản nghiệp tổ tiên như Đỗ Thất, căn bản không quan tâm phải đốt nhiều ít tiền. Thế nhưng nếu Thương Tế Nhị biết một câu này của y sắp sửa thành sự thật, đại khái cũng sẽ hối hận vô cùng đi.

《Liên hương bạn 》 bởi vì xem như nhã hý nên giá vé cao hơn bình thường đôi chút, thế nhưng từ trước đến nay chỉ cần treo tên Thương Tế Nhị lên liền không có lần nào không đầy rạp, huống hồ còn có Du Thanh hộ giá hộ tống. Mà nhóm thô nhân thích lớn tiếng ồn ào hôm nay tự nhiên đều không tới, bên dưới đài chỉ có nhóm người lạ mặt văn nhã thầm thì lời nhỏ nhẹ. Trình Phượng Đài ngồi xuống không bao lâu màn nhung chậm rãi giật lên, hắn để ý đến hôm nay vì muốn phối hợp tuồng diễn mà màn sân khấu cũng cố ý đổi thành vải sa, ngọn đèn điều chỉnh theo màu ấm, toàn bộ sân khấu đều có mấy phần lịch sự tao nhã, cảnh đẹp ý vui

Thương Tế Nhị lần này diễn đào lại hợp tác với nữ tử, cũng không thể giữ nguyên dáng người cao ngất mà hát như trước đây, hai nữ nhân đứng cùng nhau nếu chiều cao quá mức chênh lệch sẽ rất kỳ quái. Y đã sớm nghĩ xong đối sách, học vai hề diễn Võ đại lang khuỳnh khuỳnh đầu gối ngồi xổm xuống một đoạn, bước đi vừa chuyển làn váy phất phơ thực sự không nhìn ra được.

Cũng không trách báo chí luôn thích đàm tiếu chuyện xấu của Thương Tế Nhị và Du Thanh, hai người nhất sinh nhất đán ở đương thời quả thực là kim đồng ngọc nữ không thể nghi ngờ, một hoa đán một thanh y dắt tay khoe sắc, cũng là một đôi người ngọc trên đời khó cầu. Thương Tế Nhị tiếu lệ rực rỡ cùng Du Thanh nhã nhặn thanh cao tôn lên lẫn nhau, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net