68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn người Thủy Vân lâu vào lúc vừa mới lên đèn, đông đảo đi đến Đồng Nguyệt phường "công tác", ngoại trừ người thật thà như Chu Hương Vân trong lòng mãi lo lắng, những người khác, dù là mấy đứa con gái cũng đều hứng thú bừng bừng. Đồng Nguyệt phường dù sao cũng khác biệt với kỹ viện bình thường, vào cửa không thấy ồn ào náo động, trang phục cũng không hề diêm dúa. Hai cô nương mặc đồng bộ sườn xám nền trắng hoa sen màu chàm, nhàn rỗi liếc nhìn về phía đoàn người bọn họ một cái. Đại khái là bởi vì từ lúc Đồng Nguyệt phường khai trương tới nay, chưa từng thấy một nhóm nhiều người đồng loạt tới dạo kỹ viện như vậy.

Người canh cửa tao nhã lễ phép đón bọn họ vào nội đường, kêu tú bà đi ra đón khách. Nơi này tú bà cũng khác với những nơi khác, một người phụ nữ trung niên đầy phong vận hơn bốn mươi tuổi, tay cầm một cái quạt tròn, bọc chân nhỏ, lối ăn mặc cùng vẻ mặt đều rất văn nhã, chẳng khác gì phu nhân nhà lành. Thấy Đỗ Thất, trước hơi khuỵu gối với anh ta, mỉm cười nói: "Cũng một thời gian không thấy Thất công tử rồi, ngài gầy đi không ít!" Tiếp lại khẽ cúi người với Thương Tế Nhụy, nói: "Ông chủ Thương, ngài là khách hiếm."

Thương Tế Nhụy thỉnh thoảng sẽ được Đỗ Thất mang tới nghe hát ăn cơm, nhưng lần tới đây gần nhất, ít nhất cũng là một năm rưỡi trước rồi, cười chúm chím gật gật đầu, rơi vào trong mắt người khác, trông như có vẻ như quen biết đã lâu. Chu Hương Vân thực sự cực kỳ kinh ngạc, cậu thế nào không cảm thấy ban chủ là người sẽ đi chơi gái. Ở trong lòng cậu, Thương Tế Nhụy sau khi trang điểm như châu tựa ngọc, phong lưu uyển chuyển, bản thân chính là một đại mỹ nhân, tuyệt sẽ không thể có mỹ nhân nào có thể câu dẫn được mỹ nhân đẳng cấp này nữa rồi. Dương Bảo Lê thì lại hiểu rõ, thầm nghĩ ban chủ có phong hoa tuyệt đại đến thế nào đi nữa thì y cũng là một người đàn ông, hơn nữa còn rất có tiền. Đàn ông có tiền đều nhất định phải tới nơi này.

Tú bà cười cười nói nói, vừa dẫn mọi người đi lên trên lầu, vừa nói với Đỗ Thất: "Ngài mang bạn tới chơi, cũng nên phái người tới chào hỏi trước, chẳng may đại sảnh đúng lúc có người chiếm rồi biết làm sao đây? Bạc đãi ngài, tôi không sợ, chỉ sợ bạc đãi Ông chủ Thương."

Thương Tế Nhụy cười với bà một tiếng. Đỗ Thất nói: "Má mì thật thiên vị quá đi! Dù sao chúng tôi cũng tới rồi, má sắp xếp thế nào cũng được."

Tú bà cười nói: "Vậy tôi cũng chỉ đành chia thành tốp nhỏ, trước đưa ngài đến phòng Ngọc Đào —— Ngọc Đào nhắc tới ngài suốt thôi!"

Đỗ Thất nhướn nhướn lông mày: "Nếu đã thế, vậy thì gọi cô ấy qua đây."

Tú bà quạt vào anh ta một cái: "Chị càng ngày càng dễ giận dỗi, tôi làm má mì chẳng gọi nổi chị ấy. Muốn đi tự ngài đi đi."

Hai người đi trước dẫn đầu, mang mọi người vào một gian phòng lớn trên lầu. Trong phòng nguy nga lộng lẫy, bố cục trưng bày chẳng kém gì vương phủ. Đám như Chu Hương Vân, Dương Bảo Lê vẫn chưa đủ tư cách đến hát tại nhà cho hộ nhà giàu, vì vậy chỉ riêng nhìn thấy gian phòng này cũng đã cảm thấy hoa cả mắt, được mở rộng tầm mắt. Chính giữa căn phòng là một cái bàn cẩm thạch, có thể ngồi mười mấy người, phía trên treo một chiếc đèn chùm thủy tinh kiểu Tây phương tỏa ra đủ màu sắc. Đỗ Thất cùng Thương Tế Nhụy ngồi ở vị trí đầu não, những đào kép khác co tay rụt chân ngồi sát cạnh nhau, bọn nha hoàn bưng mâm nối đuôi mà vào, đặt trước mặt mỗi người một chiếc khăn lau mặt lạnh đã vẩy nước hoa, rồi mới dâng nước trà và điểm tâm lên.

Thương Tế Nhụy vớt khăn mặt lên liền lau mặt, nói: "Lên thức ăn trước đi, tôi đói muốn chết rồi."

Đỗ Thất nhấp một hớp trà, nói: "Vậy mang thức ăn lên trước đi."

Tú bà gật đầu: "Vâng, lên thức ăn trước."

Thương Tế Nhụy đi dạo kỹ viện, quy củ thép chính là lên thức ăn trước nghe hát sau, coi kỹ viện như nhà hàng. Thực đơn cũng không cần mang lên nữa, cứ lên theo lệ thường, sẽ bảo tú bà thêm một món thịt thỏ xào bát bảo, một món thịt vạn phúc, một món gân nai nướng.

Tú bà nói: "Món ngọt phía sau cũng không cần ăn hai món nhỉ? Chỗ chúng tôi mới có kem bơ, cổ họng Ông chủ Thương có sợ ăn lạnh hay không?"

Chỉ cần là đồ ăn ngon, Thương Tế Nhụy ăn dao cũng không sợ, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Món ngọt vẫn lên hai món như thường, lại thêm một phần kem bơ nữa. Có sô cô la không?"

Tú bà cười nói: "Có một chút. Nhập từ nước Ý, các cô nương của chúng tôi cũng thích ăn."

Thương Tế Nhụy chỉ điểm: "Vậy thì tốt quá. Bảo đầu bếp nấu tan sô cô la, tưới lên kem." Vừa dứt lời, y liền chợt ngừng miệng. Cái cách ăn này còn là biết khi đi ăn ở nhà hàng phương Tây cùng Trình Phượng Đài. Vừa nhắc tới như vậy, y liền nghĩ đến Trình Phượng Đài, ngực một trận buồn bã vô cùng, đầu óc nhất thời không còn ở nơi này nữa. Tú bà miệng không ngừng vâng vâng dạ dạ, trong đầu nghĩ nấu tan sô cô la nóng như vậy, tưới lên kem, kem không phải đều sẽ tan thành nước sao? Lại nhìn thấy Thương Tế Nhụy ngửa cổ ngẩn người, cũng không tiện hỏi nhiều, haizz! Nói thế nào thì làm thế ấy vậy! Suy nghĩ một chút mình ở trong ngành này cũng được coi là nhân tài xuất chúng, người làm quan, làm tể tướng nhất phẩm đương triều, đi tới chỗ này của bà cũng phải khách khí gọi một tiếng má mì kính bà một ly rượu. Nếu như người đến không phải là Thất công tử của Đỗ gia, đổi là mấy người khách bình thường, bà căn bản khinh thường không thèm ra mặt xã giao, gọi một tú ông cấp hai ra dỗ bọn họ chơi một chút cũng vậy. Một tổng quản chốn gió trăng có thân phận có địa vị như vậy, đến trước mặt Thương Tế Nhụy, lập tức liền chuyển chức năng trở thành bà chủ nhà hàng, chỉ dùng để gọi thức ăn!

Thương Tế Nhụy gọi xong thức ăn rồi, Đỗ Thất ngay sau đó liền gọi cô nương. Thức ăn còn chưa tới, cô nương đã tới trước. Mấy chị em tao nhã xinh đẹp hương thầm lững lờ ngồi đầy những chỗ còn thừa lại, sau khi nói chuyện một hồi, nào là gắp thức ăn cho đám đào kép, nào là rót rượu cho đám đào kép, ríu ra ríu rít tiếp đãi hết sức ân cần. Đám đào kép trước khi tới nơi này hưng phấn cực kỳ, đến khi các chị em thật sự đến trước mắt, đúng y như Đỗ Thất dự đoán, đứa nào đứa nấy đều chẳng nói ra được một câu lanh lẹ. Ngay cả người nhanh nhảu như Dương Bảo Lê cũng đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp, bảo uống rượu mới uống rượu, bảo dùng bữa mới dùng bữa, giục một chút mới động một chút. Các chị em ngay cả ba đào kép nữ cũng chăm sóc, nắm tay các cô gọi em gái, trò chuyện cùng các cô một chút về son phấn. Ba nhóc nữ đán thả lỏng hơn so với đám đào kép nam, một hỏi một đáp, mắt nhìn thẳng về phía xiêm y đồ trang sức trên người các chị kỹ nữ, cảm thấy các chị ấy thật là xinh đẹp! Các chị em kỹ nữ cũng cảm thấy đám ân khách này vô cùng đáng yêu, đều rất thanh tú sáng sủa, tuổi tác lại trẻ, da mặt lại non, thật là không biết ai đang chơi ai!

Thương Tế Nhụy không đợi được các chị em mời rượu, đã cạn trước một ly Thiệu Hưng Hoàng, sau đó một đũa kẹp hai miếng thịt ba chỉ, ngon lành ăn nhồm nhoàm. Các chị em trong kỹ viện kiểu xưa không giống với vũ nữ kiểu Tây bên ngõ Đông Giao Dân, sở thích của các cô đều mang đặc phong cách quê hương, cũng nhận được ra đây là ông chủ Thương hát hí, là một nhân vật phong quang đỉnh đỉnh hiếm có đỉnh đỉnh hiện thời. Các chị em thay nhau trò chuyện, mời rượu Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy qua loa lấy lệ từng người một, xong rồi chủ yếu vẫn là lo ăn đồ của mình. Đỗ Thất ngay trước mặt mọi người tình tứ với gái, cho đám đào kép một tấm gương học tập, tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi liếc Thương Tế Nhụy một cái, cảm thấy y chẳng khác gì chó kiếm ăn, thật con mẹ nó có chút mất mặt! Thấp giọng bất mãn nói: "Này này này! Em đến đây làm gì hả? Chỉ biết có ăn thôi à? Trên bàn chỉ cần không có người ngoài, em liền biến thành thùng cơm!"

Nói mà khiến chị gái bên cạnh mím môi không ngừng cười.

Thương Tế Nhụy đối với anh ta cũng không hài lòng, trong đầu nghĩ người háo ăn thế nào cũng cao cấp hơn so với đồ háo sắc. Đỗ Thất học vấn rộng như vậy, chỉ có điểm này vẫn còn thuộc hạng hạ lưu, nói: "Ăn cơm trước! Ăn xong rồi nói sau!"

Đỗ Thất lườm y một cái, gắp thức ăn vào miệng nhai kỹ nuốt chậm.

Trong một thời gian ngắn thức ăn nguội cùng canh nóng toàn bộ ăn xong, Thương Tế Nhụy hài lòng lau lau miệng, lau lau tay, lau lau mồ hôi trên chóp mũi, lấy một cây tăm xỉa răng. Bên người y là một chị gái xinh đẹp, đại khái cũng rất có lý lịch ở trong phường, không ai dám tranh đoạt bảo địa bên cạnh Thương Tế Nhụy cùng cô. Trong bữa cơm vừa rồi chỉ thấy cô liếc ngang liếc dọc dùng ánh mắt quyến rũ Thương Tế Nhụy, múc canh gắp đồ ăn, hầu hạ đến mức gió thổi không lọt. Khó khăn lắm mới chờ được y ăn xong, Thương Tế Nhụy dời sự chú ý khỏi thức ăn, hẳn nên trò chuyện một chút rồi chứ ? Thương Tế Nhụy nhìn cô chăm chú, trầm ngâm một hồi, trên mặt có loại thái độ do dự cùng ngượng ngùng. Chị gái hơi thấp đầu khẽ mỉm cười, đỡ đỡ bông hoa lưu ly bên tóc mai, quả là phong tình vạn chủng. Thương Tế Nhụy trước phen cám dỗ này, quả nhiên ghé đầu lại gần, chị gái vui mừng cũng ghé đầu lại gần, đợi y nói một câu thầm thì.

Thương Tế Nhụy thấp giọng nói: "Má mì của các ngươi không phải nói có kem bơ sao? Tại sao vẫn chưa mang lên?"

Chị gái khóe miệng cứng đờ, ngượng ngùng không biết nói gì cho phải, bảo nha hoàn đi thúc giục phòng bếp. Đỗ Thất cũng nghe thấy câu nói kia, trong đầu nghĩ đây đúng là một cái thùng cơm! Dặn dò đám đào kép mang mắt mang tai cẩn thận học, bản thân mình lại chỉ biết ăn! Dùng sức vỗ một cái vào lưng Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy đung đưa bả vai giũ tay của anh ta ra, hừ một tiếng.

Đỗ Thất cho là Thương Tế Nhụy mấy năm gần đây quấn lấy đàn ông quá nhiều, hứng thú đối với phụ nữ giảm nhanh; Ngọc Đường Xuân, Đỗ Thập Nương diễn công nhận giống như thật, cũng không cần bỏ công sức lần nữa nghiên cứu tập luyện tư thái của kỹ nữ nữa. Anh ta nào biết lịch sử Thương Tế Nhụy đi dạo kỹ viện còn lâu đời hơn cả anh ta, ước chừng có thể ngược dòng đến Bình Dương năm đó. Khi mà lông trong đũng quần Thương Tế Nhụy còn chưa mọc đủ, Thương Cúc Trinh liền mang y cùng anh cả y đi kỹ viện dạo qua nhiều lần để nhìn cảnh đời. Đào kép cái ngành này, diễn không tốt thì chỉ để giải trí cho người dân bình thường trên mặt đường, diễn tốt rồi thì giải trí cho lão gia thái thái trong xã hội thượng lưu. Đến lúc đó thành công rồi sẽ bắt đầu phải xã giao tiệc tùng, sớm muộn cũng sẽ phải qua lại cùng hạng kỹ nữ. Thương Cúc Trinh cảm thấy, so với việc sau khi trở thành diễn viên lầm đường lạc lối không thể tự dứt ra, không bằng từ sớm đã có một phần kiến thức, sau này cũng không đến nỗi bị cám dỗ quá mức.

(Ngọc Đường Xuân: tên khác của Tô Tam, đã từng nhắc đến trong 1 chương chuyện. Đỗ Thập Nương: câu chuyện kể về danh kỹ Đỗ Thập Nương cùng thư sinh Lý Giáp yêu thương nhau, nguyện gắn bó suốt đời, sau khi mặc cả một phen với tú bà thì đã thoát khỏi hố lửa, theo Lý Giáp về quê, nhưng Lý Giáp trên đường lại bán Thập Nương vào tay Tôn Phú, con trai thương nhân buôn muối ở Tân An đổi lấy tài sản ngàn vàng. Cuối cùng Đỗ Thập Nương nổi giận làm đắm rương châu báu, lên án mạnh mẽ Lý Giáp, nhảy sông tự vẫn.)

Thương Tế Nhụy cùng anh cả y hai thằng bé trai dĩ nhiên không làm được chuyện gì, nhưng mà hai thằng bé trai chưa trải chuyện đời rơi vào trong tay cô gái trưởng thành trải qua rất nhiều chuyện, quẫn bách cũng không hề ít hơn so với tiểu cô nương rơi vào trong tay đàn ông ——kỹ nữ ở nơi nhỏ bé như Bình Dương, loại cao cấp nhất đều có chút phóng khoáng hạ lưu. Anh cả y từ nhỏ đã là một hán tử cứng rắn rất có khí khái, bất kể ở vào tình huống gì, cũng không chịu ảnh hưởng, không nói một lời, không cười lấy một tiếng, chỉ để ý dùng trà. Thương Tế Nhụy diện mạo dáng dấp xinh đẹp, tính tình lại thật thà, mấy cô kỹ nữ mò được miếng thịt tươi này hết sức thích thú, vây quanh nắn bắp đùi, bóp eo y, nhất định bắt y phải miệng đối miệng mớm rượu cho các cô. Hơi thở mang mùi phấn phun lên mặt, Thương Tế Nhụy bị ép buộc tránh né không ra, hét lớn một tiếng: Làm gì sờ tôi! Đẩy các cô ra liền chạy, dọc theo đường đi càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng hận đến phát hoảng, lau nước mắt, khóc lóc trở về, khiến Tưởng Mộng Bình bọn họ buồn cười muốn chết! Chuyện này một mực bị coi là chuyện cười kể suốt mấy năm. Mặc dù y từ nhỏ đến lớn gây ra không ít trò cười, vẫn luôn bị sư huynh sư tỷ mang ra đùa giỡn, nhưng chuyện này thì ghét nhất! Sau đó Thương Tế Nhụy lại bị nghĩa phụ cưỡng ép mang vào kỹ viện một số lần, mỗi lần đều chế giễu, chê y không ra dáng, không phóng khoáng, không giống người đàn ông. Mấy lần sau, quả thật đã dẫn dắt ra nghề, mặc cho đám kỹ nữ khiêu khích y thế nào, y học dáng vẻ của anh cả bưng ly trà chẳng nói chẳng rằng, không chịu tác động. Có lúc gặp phải kỹ nữ trông được một chút, y vẫn có thể trò chuyện hai câu cùng đối phương.

Ăn xong kem rưới sô cô la thì liền đến lúc tầm hoan tác lạc rồi. Đám nhóc đào kép cũng dần dần quen thuộc mấy chị gái, dựa theo quy củ của Đỗ Thất hát hai tiểu khúc trước, các chị em đánh đàn, đám đào kép cũng cùng hát theo, rất là náo nhiệt. Thương Tế Nhụy cũng lắc lư đầu ngâm nga mấy khúc, quay đầu nhỏ giọng nói với Đỗ Thất: "Đáng tiếc không có người kéo cầm, nếu không vừa vặn thế chỗ Lê bá."

Đỗ Thất "chậc" một tiếng: "Em chuyện gì cũng nghĩ ra được. Một cô nàng ở chỗ này giá bao nhiêu em có biết không? Một người đã có giá bằng tám văn võ của em rồi đấy."

Thương Tế Nhụy lắc đầu nói: "Thật ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt giỏi, còn dám đắt như vậy!"

Đỗ Thất thở một hơi dài vỗ vỗ bả vai y: "Biết tầm mắt em cao rồi! Anh liền kiếm cho em một người đặc biệt giỏi tới!" Vừa nói vén áo choàng ra cửa, đi tìm tân hoan Ngọc Đào của anh ta. Ngọc Đào đang giận dỗi anh ta, thấy anh ta tự mình tới cửa mời, liền bày ra đủ loại thủ đoạn làm kiêu. Đỗ Thất hầu hạ cô thay áo hóa trang, lại giúp cô chải tóc; chọn trâm cài, cứng rắn nói cái nào cũng không hợp với màu sắc của xiêm y, cuối cùng một chân quỳ xuống đất giúp cô xỏ giày thêu. Náo loạn như vậy hơn một tiếng đồng hồ, Đỗ Thất thật sự kiệt sức, Ngọc Đào lúc này mới không tình nguyện ôm đàn tỳ bà theo anh ta đi gặp khách. Đợi đến khi thực sự gặp Thương Tế Nhụy bọn họ, ngược lại chẳng chút làm kiêu, rất có lễ tiết mỉm cười trả lời, liên tiếp đàn ba khúc, lại hát một khúc Hải đường trên mặt trăng, điều này đối với kỹ nữ có giá như Ngọc Đào mà nói đã là rất nể mặt mũi rồi.

Thương Tế Nhụy nghẹo người không ngừng gật đầu: "Đặc biệt giỏi."

Đỗ Thất như mê như say: "Này còn cần phải nói!"

Thương Tế Nhụy nói: "Có điều một dây bị lỏng."

"Chớ nói nhảm, em biết lai lịch cây đàn tỳ bà này không?" Đỗ Thất lại gần, hết sức thần bí nói: "Nghe nói đây là cây đàn tỳ bà Trần Viên Viên năm đó đã từng đàn. Cô ấy nâng niu lắm."

(Trần Viên Viên 1624 – 1681, là một kỹ nữ nổi danh trong lịch sử Trung Quốc, thiếp của danh tướng Sơn Hải quan Ngô Tam Quế. Là một mỹ nhân được liệt vào Tần Hoài bát diễm, tương truyền khi đó Lý Tự Thành công phá Bắc Kinh, thủ hạ bắt đi Trần Viên Viên, điều này đã chọc giận Ngô Tam Quế, dẫn đến việc thỏa hiệp cho quân Thanh nhập quan, thuận lợi lập nên nhà nước Đại Thanh ở Trung Nguyên. Trần Viên Viên tài sắc nhưng số kiếp cũng gian truân, lận đận. Theo Wiki)

Thương Tế Nhụy nghiêng đầu nhìn anh ta: "Cho dù là tỳ bà Vương Chiêu Quân năm đó từng đàn, nếu như lỏng dây thì chẳng phải vẫn cứ lỏng dây hay sao?"

Hai người cãi cọ mấy câu, Thương Tế Nhụy không phục giơ tay lên ngắt tiếng đàn của Ngọc Đào, Đỗ Thất cản cũng không kịp cản, chỉ thấy y tiến lên sờ mó một dây trên tỳ bà, cười nói: "Cô nương, dây này có phải có chút không đúng hay không?"

Ngọc Đào bị y mỉa mai như vậy, đỏ mặt cười nói: "Ông chủ Thương nhĩ lực thật tài, cây tỳ bà này cũng đã có tuổi rồi, đàn mãi đàn mãi liền dễ dàng lỏng dây, bôi nhựa thông lên chốt chỉnh dây cũng không hiệu nghiệm. Cầm đi sửa ấy à, lại không tin tay nghề của thợ mộc, sợ họ sửa hỏng mất."

Thương Tế Nhụy vừa chỉnh lại dây, trong lòng nghĩ biết rõ lệch âm rồi, ngươi còn dám ôm ra đắc ý bừa, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Bắc Bình thời tiết quá khô hanh." Vừa dùng ngón tay dấp nước trà nhỏ lên chốt chỉnh dây: "Nếu còn lỏng dây nữa, đổ bột đánh răng vào bên trong thử xem."

Ngọc Đào đáp vâng, lại so sánh Thương Tế Nhụy với Chu Công Cẩn khen ngợi hết lời, nói là: "Cổ nhân nói: 'Muốn Chu Lang ngoảnh lại, lúc nào cũng đàn sai.' hôm nay coi như là đánh lệch lại trúng, để cho chàng Thương chỉnh dây giúp em rồi, cũng là diễm phúc của cây tỳ bà này." Sau đó tiếp bọn họ ăn uống nói đùa thật lâu, cho đến khi có cô nàng đề nghị đánh mạt chược, Ngọc Đào mới ôm tỳ bà cáo từ. Giữa lúc đó Đỗ Thất mấy phen muốn nói lại thôi, chờ Ngọc Đào rời chỗ ngồi rồi, anh ta tiễn về phòng, lúc không có ai Ngọc Đào mới nói ra tiếng lòng, rất không hài lòng nói: "Không phải chỉ là một kẻ hát hí thôi sao! Y còn có thể hiểu tỳ bà! Tay cũng thật dài! Còn chỉ điểm tôi! Tôi tám tuổi đã đàn tỳ bà, mười ba tuổi xuất sư đấy!"

(Chu Du (175-210), tự Công Cẩn, đương thời gọi là Chu Lang, là danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc. Chu Du sinh ra và lớn lên tại huyện Thư, quận Lư Giang (nay là Thư Thành, An Huy). Sử sách ghi lại rằng ông "cao lớn, cường tráng, đẹp trai", tuổi trẻ đã rất am hiểu âm nhạc. Nếu nhạc đánh sai một nốt, dù đã uống say, Chu Du vẫn biết ngay, bởi vậy thời ấy có câu rằng "Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố" (khúc nhạc lỡ sai, Chu Lang ngoảnh lại). Theo Wiki)

Đỗ Thất trong đầu nghĩ cô tám tuổi bắt đầu đàn tỳ bà, y thì từ năm tuổi đã bắt đầu hát hí rồi, lỗ tai kia còn hơn cô ba năm đấy! Cười nói: "Chỉnh cho em cái dây em còn không vui, Ông chủ Thương còn khen em cơ mà!"

Ngọc Đào ánh mắt sáng lên, rốt cuộc vẫn là thích được chàng Thương để ý, ngoài miệng tỏ vẻ không quan tâm hỏi: "Thật sao? Khen em thế nào?"

Đỗ Thất thêm dầu thêm mỡ nói: "Khen em dáng đẹp, phong vận tay ôm tỳ bà có thể so với Vương Chiêu Quân. Đàn hát cũng thật giỏi, Trần Viên Viên tái thế cũng chỉ như vậy."

Ngọc Đào mặt đo đỏ: "Vậy y tại sao không giữ em lại?"

Đỗ Thất há hốc mồm cứng lưỡi sững sốt một chút, nhất thời buồn vui lẫn lộn. Anh ta cũng biết Thương Tế Nhụy trên sân khấu hóa trang đàn bà, dưới sân khấu còn có thể quyến rũ đàn bà. Chờ mà xem, hồi sau Ngọc Đào nhất định sẽ khoe khoang điển cố chàng Thương giúp cô chỉnh dây đàn khắp nơi! Thật hối hận khi để cho Ngọc Đào gặp Thương Tế Nhụy!

Hai người đứng ở hàng lang nói không tới nửa khắc, tú bà đã tới mời Ngọc Đào gặp khách. Ngọc Đào vẫn còn băn khoăn vừa rồi bị bêu xấu ở trước mặt Thương Tế Nhụy, rất không thoải mái, bướng bỉnh than phiền nói: "Má đã nói là hôm nay không làm phiền tôi mà, vừa mới đàn đau tay."

Tú bà một tay vịn eo Ngọc Đào, dẫn cô vào một phòng khác, nhẹ giọng nói: "Bà cô nhỏ à, đây là em vợ Tào tư lệnh, chị mặt mày vui vẻ, đừng gây họa giúp tôi nhé!"

Đỗ Thất nghe câu này, trong lòng nghĩ Tào tư lệnh gã có mấy tên em vợ chứ ? Cất bước đi theo đằng sau. Phòng bao bên kia, quả nhiên là em vợ duy nhất của Tào tư lệnh Trình Phượng Đài đang uống rượu cười đùa cùng người.

Sư trưởng cướp đường mang hết vợ con, người một nhà đến chỗ trú đóng, chỉ để lại một người em trai ruột ăn uống chơi bời ở Bắc Bình. Trình Phượng Đài khắp mọi mặt đều dốc sức, ngay cả vị em trai sư trưởng này cũng chăm sóc đến nơi đến chốn, hai ngày này mời gã uống rượu ăn cơm khiêu vũ chơi gái, chơi đến quên cả trời đất, mục đích cũng chỉ để "nói giúp chỗ sư trưởng". Hai người kêu bốn cô kỹ nữ tiếp rượu, Trình Phượng Đài trên cổ treo một cô nàng, ngực cô nàng dính sát vào hắn, hắn lại chỉ nhìn em trai sư trưởng. Em trai sư trưởng uống hăng say, luôn miệng đồng ý sẽ làm ổn thỏa chuyện này cho Trình Phượng Đài, cũng bày tỏ anh mình làm việc không sáng dạ chút nào, là một tên khốn kiếp làm nhục dòng họ, Trình Phượng Đài vừa khẳng khái vừa thông minh, mới là anh ruột của gã. Trình Phượng Đài vẫn luôn hoài nghi thứ như thế này ở trước mặt anh gã chưa chắc đã nói được mấy lời, có điều là có cũng được không có cũng được cố gắng tận dụng. Hai người tình đầu ý hợp ở nơi châu ngọc lượn quanh, rượu ngọt món ngon, thân mật không thể tách rời, rất có dáng vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net