7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Phượng Đài vào sảnh đánh bài, Thương Tế Nhị theo sát phía sau, người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn bọn họ, không biết hai nhân vật chính trong rất nhiều lời đồn đại này vì cái gì lại đi cùng nhau, Phạm Liên càng là chăm chú nhìn sang, ánh mắt quét qua bọn họ vài vòng, biểu tình không lộ. Cậu cháu họ Hoàng gia đứng dậy trả chỗ cho Trình Phượng Đài, cười nói trước đó đã thắng hai vòng thua một vòng, Trình Phượng Đài liền cầm một que tre nhét vào tay đối phương làm cảm tạ*, sau đó gọi người hầu đặt thêm một cái ghế ở bên cạnh để y ngồi xuống. Mọi người thấy vậy càng là tò mò hướng mắt về phía này đánh giá.

* Đánh mạt chượt có nhiều vòng, ở đây là ván mạt chượt đã qua ba vòng, trong đó nhân vật 'Cậu cháu họ' đã thắng hai thua một, coi như đang giữ bài tốt. Còn que tre trên bàn mạt chượt này mình nghĩ cũng giống như một vật quy đổi tiền như mấy đồng xu nhựa trong casino ấy.

Trình Phượng Đài đốt một điếu thuốc ngậm trên môi, nói: "Thương lão bản, biết đánh bài chứ?"

Thương Tế Nhị nói: "Không hiểu nhiều lắm."

Trình Phượng Đài nói: "Không biết đánh cũng không sao, chỉ cần tùy tiện giúp tôi mò bài là được."

Đến lúc cần mò bài Thương Tế Nhị còn có chút không dám, đám người này đúng là vung tiền như rác, một ván bài đã đủ bao y hát suốt mấy tháng, nếu sờ không được bài tốt y không biết lấy gì bù lại.

Trình Phượng Đài nói: "Không có việc gì. Cậu cứ tùy tiện cầm một quân đi, tôi thua đến bây giờ cũng không còn gì đáng sợ nữa."

Phạm Liên cũng cười nói: "Đúng vậy, Nhị ca nhi tùy tiện cầm một quân cho tỷ phu của ta sớm chết sớm đầu thai."

Thương Tế Nhị trù trừ một chút, vươn tay cầm một quân bài, Trình Phượng Đài mở bàn tay y ra nhìn, gương mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, sắp bài rồi lật cả hàng ra, cười to nói: "Tứ vạn. Ù rồi!" Sau đó cầm tay y dùng sức lắc lư: "Vận may của tôi đã tới rồi!" Hắn đã lâu không nếm được hương vị thắng lợi, vui vẻ hệt như một đứa trẻ vậy.

Thương Tế Nhị thầm nói trong lòng, ngồi cạnh ngươi đúng là không ai dám sai sử ta, chỉ bị một mình ngươi sai sử. Thế nhưng sau đó y giúp Trình Phượng Đài sờ bài vậy mà mỗi ván mỗi thắng, so với Sát Sát Nhi còn linh hơn không ít. Càng về sau đám người ngồi xung quanh đều ngừng đánh, chạy đến xem Trình Nhị gia chuyển vận và vị lucky star vừa được hắn kết nạp này. Còn những người ngồi đánh cùng bàn lại là không ngừng ai oán, công khai lên án Trình Phượng Đài mời ngoại viện chèn ép bọn họ.

Trình Phượng Đài cười nói: "Đừng nói nhảm, đánh bài với tôi chính là quy củ như vậy. Nếu không các người cũng có thể mời người sờ bài."

Người bên cạnh cười nói: "Chúng tôi nào có số được quý nhân tương trợ chứ! Hay là Thương lão bản cũng qua đây ngồi?"

Thương Tế Nhị còn chưa trả lời Trình Phượng Đài đã nắm chặt tay y đặt lên bàn: "Ai cũng không được đoạt! Đây là người của tôi!"

Một câu này liền khiến mọi người ồn ào trêu ghẹo, chỉ có Phạm Liên nghe được có ý tứ khác. Hắn giương mắt nhìn Trình Phượng Đài rồi lại nhìn Thương Tế Nhị, y chạm phải ánh mắt của hắn liền khẽ gật đầu nở nụ cười. Phạm Liên cũng coi như một người hay nghe kịch, bọn họ quen biết đã lâu, năm đó ở Bình Dương Thương Tế Nhị cùng Thường Chi Tân, Tưởng Mộng Bình ồn ào đến chia đôi thiên hạ, bất quá y cùng biểu đệ của kẻ thù lại vẫn rất khách khí hữu hảo, có thể thấy được Phạm Liên biết làm người đến mức nào.

Phạm Liên vẫy tay với Thương Tế Nhị, nói: "Nhị ca nhi, Nhị ca nhi! Vì sao chỉ giúp tỷ phu lại không giúp tôi? Hai chúng ta chính là bạn cũ nha, Nhị ca nhi mau sang đây, tôi sẽ trích phần trăm cho cậu."

Trình Phượng Đài liếc nhìn Phạm Liên, không nói hai lời liền cởi chiếc nhẫn bảo thạch trên tay đeo vào cho y, sau đó lại hất hất cằm, ý tức chính là 'Cậu chia tiền cho y, tôi chẳng lẽ không có sao?'. Hắn và Thương Tế Nhị đều là loại người an nhàn trước giờ không động móng tay, bàn tay thon dài thanh tú, chiếc nhẫn này vừa vặn cũng là kiểu nữ thay đổi lại, đeo ngón áp út cũng là vừa lúc. Trình Phượng Đài cầm tay y giơ lên cho mọi người xem, cười nói "Ôi chao! Các người nói xem có giống nhẫn cưới không này?"

Nếu đổi thành người khác nói lời này, Thương Tế Nhị nhất định cảm thấy bị người khinh bạc, thế nhưng từ miệng Trình Phượng Đài nói ra lại có chút chọc cười, mọi người cũng ồn ào ùa theo. Có người lại nói: "Nếu tính như vậy, Nhị gia chính là có không ít tức phụ đâu, các vị tiểu thư, thái thái nơi này có ai chưa từng nhận nhẫn của Nhị gia chứ?"

Không ít nữ khách nghe vậy đều lặng lẽ sờ sờ chiếc nhẫn trên tay.

Thương Tế Nhị ngồi bên cạnh Trình Phượng Đài đến nửa đêm, cũng không nói nhiều, mọi người cười đùa gì y cũng chỉ mìm cười mà nghe, thế nhưng thỉnh thoảng lại có người mượn cớ chạy tới nói vài câu cùng y. Đừng thấy mọi người ở sau lưng y đồn đãi đủ loại lời nói, thế nhưng gặp mặt cũng liền truy phủng Thương Tế Nhị hệt như minh tinh điện ảnh, người người đều hận không thể trò chuyện với y thêm mấy câu —— dù sao cũng là món đồ chơi hi hữu hồng cực nhất thời nha. Trình Phượng Đài biết sau lưng hắn cũng có rất nhiều người đồn đãi thị phi, hơn nữa tuyệt đối cũng không ít hơn y, từ Thượng Hải đến Bắc Bình, thiếu niên phát tích nợ tình đa đoan, hẳn là những tin đồn về hắn cũng vô cùng đặc sắc.

Trình Phượng Đài thắng thêm hai ván nữa lại thấy Chu sở trưởng sở cảnh sát ngậm một điếu thuốc đi tới: "Hóa ra Thương lão bản ngồi cùng vị này, tôi tìm đã lâu đấy." Nói xong lại nhìn thoáng qua Trình Phượng Đài chiếm hữu hý tử, Trình Phượng Đài cũng làm như không phát hiện, Thương Tế Nhị lại đứng dậy nhường ghế cho Chu sở trưởng nhưng bị đối phương đè lại, vậy nên bàn tay kia cũng thuận lý tự nhiên đặt trên vai y không rời đi. Trình Phượng Đài liếc mắt nhìn một chút, trong mắt giấu diếm phong nguyệt thần tình có chút coi nhẹ, Chu sở trưởng cũng làm như không hề phát hiện.

Chu sở trưởng làm địa đầu xà đã vài thập niên, dạo này lại bị cường long Tào Tư lệnh thường xuyên lấn át, song phương mâu thuẫn không ngừng, nước lửa khó dung, hắn đối với em vợ của Tào Tư lệnh tự nhiên không cần nể mặt.

"Tên phế vật mấy hôm trước làm loạn lúc cậu đang diễn, tôi đã cho gã nếm chút vị đắng, hiện tại còn đang ở trong ngục giam, dự định sẽ giam đến khi nào Thương lão bản nguôi giận mới thôi. Thế nào?" Ngón tay Chu sở trưởng âm thầm dùng sức xoa nắn vai của y, Thương Tế Nhị lại giống như không hề hay biết, ánh mắt một chút cũng không dao động, nghe được lời này lại ai nha một tiếng, nói: "Kỳ thực việc này cũng không có gì nghiêm trọng, chúng tôi lên đài diễn kịch có tràng diện nào mà chưa thấy đâu —— ngài cứ thả người đi thôi!"

"Sao lại không có chuyện gì chứ, người bên dưới nói khi đưa tới sở tên kia chính là cả hồ lô máu, là đổ máu đó! Nếu không trị thật nghiêm sao này biết còn xảy ra chuyện gì!"

Y cười nói: "Vậy được rồi, nào có đạo lý đem người đã bị thương giam cầm chứ?"

Chu sở trưởng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Trình Phượng Đài, cười nhạt nói: "Thế nào cũng phải giam một người, kẻ hành hung ta không giam được chỉ có thể giam người bị đánh."

Trình Phượng Đài thần thái tự nhiên tiếp tục đánh bài, giả vờ không nghe được gì, trong lòng nghĩ danh tiếng của Thương Tế Nhị đại khái cũng là vì như vậy mà xấu đi. Những người muốn che chở y đúng là nhiều lắm, một khi y bị ai đó mạo phạm cả nhóm người xum xoe kia liền việc nhỏ hóa to chứng tỏ bản thân, thế nhưng việc này sau khi bị truyền ra ngoài khẳng định đầu mâu liền chỉ về y, nói y không chịu nghe lời phải, ỷ thế hiếp người. Danh giác hóa ra cũng không dễ làm.

Thương Tế Nhị cũng không tranh luận cùng Chu sở trưởng, chỉ ngồi yên không nói, Chu sở trưởng lại xoa nắn y một trận rồi mới rời đi. Những người ở đây đều biết chuyện hai hôm trước Thương Tế Nhị bị người tạt nước sôi, chỉ là cũng không ai trực tiếp nhắc tới sợ y xấu mặt. Phạm Liên biết y tính tình hàm hậu, không ngại việc nhỏ liền cười nói: "Nhị ca nhi, lần này là vì chuyền gì? Là điệu không được tốt? Vẫn là ca từ sai lệch?"

Thương Tế Nhị suy nghĩ hồi lâu: "Điệu khẳng định không có vấn đề, khúc điệu tôi viết ngài cũng từng nghe qua, phỏng chừng do ca từ đi..."

"Ca từ do ai điền?"

Thương Tế Nhị chậm rãi nói: "A, cái kia sao, tự tôi điền..."

Phạm Liên cũng bị bất ngờ một chút: "Sao lại không cần đám người Lôi Tiếu Hải?"

"Bọn họ điền từ không tốt bằng Đỗ Thất."

Phạm Liên thầm nghĩ, bọn họ dù không tốt cũng tốt hơn ngươi nhiều nha. Thương Tế Nhị này phỏng chừng dù chữ lớn bằng cái đấu cũng không nhận ra mấy chữ, để y sửa lời hát không phải hồ nháo sao? Bị người tạt nước sôi vẫn là tiện nghi, cho dù là tạt axit cũng không tính oan uổng. Trong lòng những người mê kịch, 'kịch' chính là một tồn tại thần thánh cao thượng tới cỡ nào chứ!

"Tôi nhớ lúc cậu vừa đến Bắc Bình đã từng cùng Ninh Cửu Lang diễn một hồi《Đế nữ hoa 》, là do Đỗ Thất điền từ, điền đến vô cùng tuyệt mỹ, đến giờ tôi vẫn còn nhớ được mấy câu đâu."

Người bên ngoài chen miệng: "Sao tôi chưa từng nghe vở này chứ?"

Phạm Liên cười nói: "Là Nhị ca nhi cùng Ninh Cửu Lang tạo ra, chỉ từng diễn một lần tại Tề vương phủ." Hắn lại đề nghị với y: "Nhị ca nhi, không bằng liền mời Đỗ Thất đến, bảo đảm từ khúc của cậu vạn vô nhất thất."

Có người hỏi: "Đỗ Thất kia là ai, có lợi hại như vậy sao?"

Mọi người liền cười nhạo đối phương ngay cả Đỗ Thất cũng không biết, Trình Phượng Đài ngồi cạnh nghe hồi lâu trong lòng thầm nhủ 'Ta cũng không biết Đỗ Thất là nhân vật lợi hại nào, không biết hắn là phạm lỗi sao?'. Lại xoay qua hỏi Phạm Liên: "Rốt cuộc là ai?"

Phạm Liên giải thích: "Nhắc đến thì Đỗ Thất này cũng là một nhân vật, cháu của Đỗ Thám hoa – Đỗ Minh Đống. Năm đó Đỗ Minh Đống phụng chỉ dụ của tây Thái hậu điền từ cho gánh hát nam phủ. Một tuồng hai mươi tám khúc 《Phong nguyệt quan 》, hắn chỉ cần hai vò trạng nguyên hồng xuống bụng liền vung bút long xà tuyệt diệu, hoàn toàn lấy lòng được Lão phật gia! Lão phật gia khen Đỗ Thám hoa là 'Tràng thượng chi khúc, bản sắc đương hành', chính là sánh ngang với Quan Hán Khanh rồi! Đỗ Thất là cháu ruột được Đỗ Minh Đống dốc túi chân truyền, như vậy có lợi hại hay không chứ! Nhị ca nhi —— tôi cũng đã lâu rồi không gặp Thất công tử đa."

Thương Tế Nhị nghiêng đầu nghe Phạm Liên nói mấy thứ quanh co lòng vòng này, dù giao tình của y và Đỗ Thất không cạn nhưng cũng chưa từng biết đến: "Đỗ Thất yêu một cô nương diễn hý, chạy theo sang Pháp rồi."

Lời này vừa ra mọi người lập tức tỉnh táo.

"Hồ đồ nha, người nhà của hắn khẳng định không đáp ứng!"

"Chuyện khi nào? Chúng ta cũng không biết!"

"Cô nương kia lai lịch ra sao? Diễn hý vì sao lại đi Pháp?"

Người bên cạnh gấp đến mức đẩy Thương Tế Nhị một cái thúc y nói nhanh, thân thể Thương Tế Nhị hơi nghiêng qua dựa vào người Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài ngửi thấy trên áo của y có một tia hương mai thanh lãnh thì khẽ cười cười.

"Có một hôm sáng sớm tinh mơ Đỗ Thất chạy đến nhà tôi, nói với tôi hắn chợt phát hiện thanh âm của Phạm A Linh cực mỹ, có thể làm vai phụ cho tôi, hắn muốn đi Pháp tìm nàng học... Còn lại tôi cũng không rõ ràng lắm."

Mọi người còn đang đoán già đoán non xem Bắc Bình từ khi nào xuất hiện một danh đào tên Phạm A Linh, Trình Phượng Đài trước hết phản ứng kịp, nhẫn cười nói với Thương Tế Nhị một từ đơn tiếng Anh, hỏi: "Lúc đó Đỗ Thất có phải nói muốn tìm thứ này không?"

Thương Tế Nhị gật đầu: "Đúng vậy."

Sao đó Phạm Liên liền cười ha hả, không ít nam nữ hiện đại cũng cười vang theo. Thương Tế Nhị đoán được mình đã nói sai cái gì đó, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, thấp giọng hỏi Trình Phượng Đài: "Mọi người cười cái gì? Phạm cô nương làm sao vậy?"

Trình Phượng Đài vẫn cười to chưa dứt: "Cái kia chỉ sợ không phải một cô nương."

"Là cái gì?"

Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, không biết nên nói với đối phương như thế nào mới đúng. Trong mắt Thương Tế Nhị chỉ có hý kịch, thần trí chẳng biết rơi ở triều đại nào không kịp trở về, y đối với những thứ đồ chơi phương Tây tinh xảo quả thực vô cùng lạc hậu, hoàn toàn không biết một chút gì.

"Cái kia..." Trình Phượng Đài linh cơ khẽ động, khoa tay múa chân nói: "Cái kia là đàn hồ cầm của người phương Tây, bất quá là kẹp trên cổ để kéo."

"Thanh âm như thế nào?"

"Là loại âm nhạc vừa rồi bọn họ mở lên để khiêu vũ, cái đó chính là Violin."

Thương Tế Nhị hồi tưởng một chút, lắc đầu nói: "Cái đó không tốt, dây quá nặng, âm sắc không rộng thoáng, không tôn được giọng hát." Y thở dài một hơi: "Đỗ Thất không công một chuyến rồi."

Trình Phượng Đài không hiểu mấy câu ngôn ngữ trong nghề này, hơi cười nhìn y, lòng nói đây quả là một hý tử thú vị lại biết pha trò, hơn nữa còn có chút ngờ nghệch thiếu đầu óc. Thương Tế Nhị ngồi lâu không có việc gì, chăm chú nhìn Trình Phượng Đài đánh bài, trong miệng lẫm nhẩm y y nha nha nghe như mèo kêu xuân. Trình Phượng Đài tỉ mỉ lắng nghe, hóa ra là đang hát khúc, quả thực kịch không rời miệng, lại phát hiện bàn tay của y đặt dưới bàn cũng không chịu yên, đang làm ra tư thế Dương Ngọc Hoàn ngửi hoa trong vở 'Quý phi túy tửu'. Lúc này mới qua nửa buổi tối Trình Phượng Đài cảm thấy Thương Tế Nhị đã không còn câu nệ xa lạ như ban đầu, xem đối phương hiện tại còn đang rất khoái trá ngồi hát hý khúc bên cạnh hắn đâu!

Trình Phượng Đài cầm một quân lên định đánh ra, Thương Tế Nhị chợt kêu.

"Đừng đánh cái này!"

Trình Phượng Đài nói: "A?"

Thương Tế Nhị nói: "Ngài đừng đánh quân này, đánh quân kia."

Trình Phượng Đài nửa ngờ nửa tin, nói: "Thương lão bản hóa ra cũng biết đánh bài?"

"Ngồi đây nửa ngày rồi, nhìn cũng biểu."

"Chỉ nhìn là có thể hiểu"

Thương Tế Nhị nghe ra Trình Phượng Đài đang hoài nghi phán đoán của mình, nhất thời cảm thấy lúng túng. Kỳ thực nếu không phải quen thuộc đến mức độ nào đó, y chưa bao giờ nhiều lời với người khác, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, y cùng Trình Phượng Đài chỉ có duyên gặp mặt hai lần lại không có cảm giác khách khí như vậy, đúng là quá khó xử. Thương Tế Nhị hàm hồ ừ một tiếng, cũng không biện giải thêm gì chỉ mỉm cười ngồi đó. Trình Phượng Đài nhìn y rồi nói: "Hay là nghe Thương lão bản vậy." Sau đó liền ấn Thương Tế Nhị nói mà ra bài, qua một lúc liền ù to.

"Thương lão bản thật thông minh."

Thương Tế Nhị nhìn hắn cười.

Trình Phượng Đài tổng cộng đánh hơn mười vòng, ăn một bụng thuốc lá và nước trà, lần này là thật sự cần phải đi nhà xí. Thấy y đứng dậy Thương Tế Nhị cũng vội vàng gác lại hý khúc mình đang đẽo gọt lẽo đẽo theo sau, Phạm Liên lại liếc mắt nhìn chằm chằm theo hai người bọn họ.

Trên hành lang gấp khúc, Thương Tế Nhị đuổi theo Trình Phượng Đài, im lặng cúi đầu đi bên cạnh hắn. Trình Phượng Đài cười cười nghĩ thầm, bảo y đi theo thật đúng là một tấc cũng không rời, hý tử này đúng là rất nghe lời nha.

"Thương lão bản, bên ngoài trời lạnh, cậu cứ vào trong đi thôi, tôi sẽ lập tức trở về." Dứt lời liền tiến về phía trước.

Trình Phượng Đài tuy rằng nói 'lập tức trở về', thế nhưng hắn vốn quen thói đại gia không vội không gấp, đi xả nước xong còn trêu ghẹo vài câu với nha hoàn dọn dẹp, hút một điếu thuốc rồi mới ra ngoài. Ra khỏi nhà xí nhìn lại, Thương Tế Nhị còn đang đứng dưới mái ngói cong đợi hắn đâu! Lúc này đã sắp hừng đông, trời thực sự rất lạnh, Thương Tế Nhị đứng dưới ánh trăng cả người giống như cũng phủ một lớp sương, cài áo hoa mai trên ngực từng cánh đỏ rực no đủ mượt mà, quả là một chiếc trâm cài áo bảo thạch cực hảo.

Trình Phượng Đài tiếc hận nói: "Cậu cũng quá thành thật rồi! Tôi không phải đã nói cậu vào trong chờ sao?" Vừa nói vừa kéo tay đối phương trở về phòng.

Thương Tế Nhị do dự một lát rồi nói: "Trình Nhị gia, có việc này hai ta vẫn là nói riêng tốt hơn."

Trình Phượng Đài ngẩn ngơ, cười nói: "Vậy cậu nói mau, mùa thu ở Bắc Bình thật lạnh mà."

"Vẫn là chuyện ngày đó."

"Ngày nào?"

"Chính là hôm tạt nước sôi... Tôi biết người nọ đã xúc phạm Nhị gia, thế nhưng đánh cũng đánh rồi, giam cũng giam rồi, vẫn là thả người đi thôi!"

Làm đương sự, Trình Phượng Đài đã sớm không để chuyện này trong lòng, không ngờ Thương Tế Nhị vẫn thương nhớ.

"Không phải nói phải xem Thương lão bản có nguôi giận hay không sao?"

Y bất đắc dĩ nói: "Tôi nào tức giận chứ! Hát đã chừng mười năm, có chuyện gì chưa gặp đâu, có người thậm chí còn ném cả gạch đá lên đài rồi! Chẳng có quy củ nào lại vì vậy mà giam người."

Trình Phượng Đài nói: "Dù vậy, Thương lão bản hẳn nên đi tìm Chu sở trưởng thương lượng, có thả người hay không tôi cũng không xen vào được."

Thương Tế Nhị định nói Chu sở trưởng giọng quan quá nặng, ai có thể nói chuyện được hắn, thế nhưng chỉ mỉm cười nói: "Tôi và Chu sở trưởng không có giao tình gì, ngài ấy vị tất để ý đến tôi."

Trình Phượng Đài nghe ý tứ trong lời này phảng phất như Thương Tế Nhị cùng mình rất có giao tình, lại nghĩ nào phải như vậy, vừa rồi Chu sở trưởng xoa người xoa đến tiêu hồn hết mực, cái giao tình này tuyệt không bình thường nha.

"Nhị gia, đến tột cùng có được không?"

Trình Phượng Đài suy nghĩ một hồi, cười nói: "Được thôi, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị, cũng không có gì khó khăn."

Thương Tế Nhị nói lời cảm ơn rồi nhấc chân muốn đi, Trình Phượng Đài gọi y lại: "Ây da, Thương lão bản, cậu liền cảm ơn tôi như vậy?"

Thương Tế Nhị cũng không biết nên cảm tạ thế nào, Trình Phượng Đài lại bước đến tháo cái cài áo hoa mai trên ngực y xuống, gài lên nút cổ áo của mình, nhìn thẳng vào mắt đối phương cười cười: "Lúc này mới tính là cảm tạ. Mau vào đi thôi!"

Trình Phượng Đài phong lưu không phân biệt nam nữ, thấy xinh đẹp sẽ đùa giỡn hai câu. Hai người trở về đều tự ngồi xuống không khiến ai để ý, chỉ có Phạm Liên thấy được trâm hoa mai trên áo tiểu hý tử đã chạy lên cổ áo của tỷ phu, làm sao cũng khiến người hiểu lầm. Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cái cài áo kia, Trình Phượng Đài phát giác được, nói: "Tiểu cữu tử, hôm nay sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy."

"Nhìn anh —— vì tỷ phu đẹp nha —— nhìn đóa tiểu hồng hoa kia kìa."

Trình Phượng Đài còn rất đắc ý.

Lần tụ hội này đến một giờ sáng mới tan cuộc, tinh thần của Hoàng lão gia còn tương đối tốt, đứng ở cửa chính tiễn từng nhóm khách lên xe. Trình Phượng Đài hít sâu một hơi hương hoa mai, vẫn luôn muốn đưa Thương Tế Nhị một đoạn nhưng vừa đảo mắt đã không thấy người, hỏi Phạm Liên thì Phạm Liên chỉ khẽ hất đầu về phía đại môn không nói thêm gì. Trình Phượng Đài nhìn Hoàng lão gia biểu tình rạng rỡ, lại nhớ một câu 'Phụng bồi tới cùng' trước đó Thương Tế Nhị đã nói, vừa liên hệ lại liền có chút giật mình.

"Thương Tế Nhị ... cũng làm loại buôn bán này? Y nổi tiếng như vậy chẳng lẽ còn chuyện gì thân bất do kỷ? Thiếu tiền?"

Phạm Liên nói: "Chuyện này không liên quan gì đến tiền, bọn họ đã quen với cuộc sống như vậy rồi —— đây là hý tử mà!"

Trình Phượng Đài không nói thêm gì, chỉ hít sâu một hơi hương mai lành lạnh rồi lại thở ra thật dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net