74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện xảy ra một ngày trước đó, Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy xoay người một cái liền quên bẵng đi. Cuộc sống của bọn họ quá phong phú, người quen biết gặp gỡ lại nhiều, việc náo loạn nho nhỏ của các tiểu nhân vật đối với những người chạy trên giang hồ bọn họ đều chưa đủ tầm để quan tâm, nhưng mà người ta chẳng hề thản nhiên như vậy.

Thịnh Tử Vân bên kia oán hận thế nào tạm thời không đề cập tới. Lục công tử bên kia, ngày hôm sau liền đặt phòng bao nghe hí của Thương Tế Nhụy. Sau đó buổi nào cũng nhất định có mặt, hơn nữa hí trước đó gã đều không nghe, chỉ chuyên chờ Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy nếu như hát áp trục, hát xong Lục công tử liền đứng dậy đi, đại trục cũng không cần nghe; Thương Tế Nhụy nếu như ngồi ở đội đàn sáo kéo hồ cầm, Lục công tử sẽ chờ đến tận khi y tan hí. Sau đó được người chỉ điểm, làm từng bước từng bước theo thủ pháp tụng đào kép kia của ngành lê viên, tặng giỏ hoa, thêm tiền thưởng, bày tiệc rượu mời ăn cơm, bỏ tiền ra nhờ ký giả viết rất nhiều bài văn chương ca ngợi Thương Tế Nhụy trên báo, còn định học hát một chút. Trình Phượng Đài tuy rằng rất nịnh bợ Lục công tử, nhưng cũng hoàn toàn xuất phát từ việc xu nịnh cha gã cùng gia thế, nói riêng về người này, đánh giá của Trình Phượng Đài về gã chẳng khác gì Thịnh Tử Vân —— ranh con lông chưa mọc đủ. Mà Thương Tế Nhụy chẳng qua chỉ là có thêm một khách quen phòng vé có thân phận, thêm một người không chê nhiều, bớt một người cũng không kêu ít, chẳng hề để tâm.

Hôm nay Trình Phượng Đài đợi Thương Tế Nhụy tan hí ở hậu đài một hí viện nhỏ kế cận Thiên Kiều, hậu đài hí viện không thể rộng rãi thoải mái bằng rạp hát Thanh Phong, có thể bày một chiếc ghế sa lon dài, nơi này đặt mấy cái rương hí gỗ liền đầy. Trình Phượng Đài chờ vừa chán, lại sốt ruột, ngồi ở trên một cái rương lớn hút thuốc lá. Điều này theo lý mà nói là không cho phép, nhưng cũng không có ai dám nói hắn cái gì, hắn cùng Thương Tế Nhụy thân mật không khoảng cách, ra đôi vào cặp, ở Thủy Vân lâu, đám đào kép đã đối đãi với hắn như bà chủ. Sau một lát Thương Tế Nhụy thở hồng hộc xuống sân khấu, mồ hôi đã thấm ướt cổ áo áo khoác, Lục công tử đi theo sau mông y, không ngừng lảm nhảm nói chuyện. Lục công tử bây giờ rất biết nói một chút nhận xét về hí, miệng đầy danh từ hí giới bọn họ, mạnh hơn Trình Phượng Đài nhiều. Trình Phượng Đài thân thiết với Thương Tế Nhụy đã mấy năm, vẫn cứ không hứng thú với hí lắm. Lục công tử cũng biết nương theo sở thích của người ta, khiến Thương Tế Nhụy phiền đến mức không ngừng than thở, trong đầu nghĩ Thịnh Tử Vân thời gian này không tới, ai ngờ lại đổi một kẻ còn ồn ào hơn so với Thịnh Tử Vân, nửa thùng nước vẩy bừa, bắn nước tung tóe khắp người người ta, lúc nào có thể cho gã một quyền ngã gục xuống đất, hẳn sẽ thanh tịnh biết bao nhiêu.

Lục công tử thấy Thương Tế Nhụy chân mày cau có, không nói một lời dường như bực bội đầy bụng, cảm thấy y ngay cả điểm này cũng rất động lòng người, lại quấn y đến lúc tẩy trang, mới lưu luyến không thôi bị đuổi đi. Gã chân trước đi, Thương Tế Nhụy ngay trước mặt mọi người oán trách một tiếng: "Ai nha! Thật là phiền! Phiền chết đi được!" Hướng về phía gương vừa gỡ hoa nhung, vừa quay đầu về phía Trình Phượng Đài nói: "Nhị gia, qua chơi cùng em!"

Trình Phượng Đài bị làm lơ bao lâu, Lục công tử chỉ biết là Trình Phượng Đài góp cổ phần hai rạp hát, có quan hệ hợp tác với Thương Tế Nhụy, vì vậy cũng không coi hắn là tình địch. Trình Phượng Đài ngồi ở trên rương hí trơ mắt nhìn Lục công tử sử hết học vấn toàn thân để lấy lòng Thương Tế Nhụy, cảm thấy buồn cười cực kỳ, không biết tại sao bọn họ đều thích ngồi bàn luận phân tích hí cùng Thương Tế Nhụy, dường như muốn tiếp cận Thương Tế Nhụy, khiến Thương Tế Nhụy để mắt nhìn kỹ, hí chính là pháp môn độc nhất. Nhưng mà người yêu thích Kinh kịch nửa mùa có thể nói ra kiến thức gì to tát chứ? Cách làm quen này cũng quá mất công, chỉ chọc người trong nghề cười nhạo. Dựa vào thành tựu hí khúc của Thương Tế Nhụy, chẳng lẽ còn phải nhờ khách quen phòng vé chỉ điểm? Hắn quá khứ hàng đêm nói chuyện triền miên cùng Thương Tế Nhụy, cũng là từ hí đề cập tới người, thuần túy là nảy sinh hứng thú đối với Thương Tế Nhụy con người này, nói là câu chuyện của Thương Tế Nhụy con người này.

Trình Phượng Đài ngậm thuốc lá, xấu xa cười nói: "Tôi không chơi cùng em, dù sao cũng có thiên hạ đệ nhất đao khách chơi cùng em rồi."

Mọi người đều không hiểu nhìn hắn. Trình Phượng Đài giải thích: "Đệ nhất đao khách múa đao trước cửa Quan công ấy!"

Mọi người đều cảm thấy cái thí dụ này hay, cười ha ha, biết Trình Nhị gia khôi hài nhất. Thương Tế Nhụy cũng hừ hừ ha ha cau mày cười, trong lòng phát bực mình với tên gà mờ này.

Nguyên Lan nói: "Phải nói ban chủ của chúng ta bây giờ tính khí tốt hơn so với khi còn bé nhiều, cũng biết làm người rồi." Mấy người sư huynh sư tỷ đối với những lời này cũng không có dị nghị, mấy nhóc đào kép vào sau và Trình Phượng Đài đều cảm thấy ngạc nhiên, Thương Tế Nhụy bây giờ không tim không phổi thế mà vẫn là tốt hơn so với quá khứ, vậy quá khứ tệ hại đến mức nào chứ ?

Thập Cửu nói tiếp câu chuyện: "Nếu như đặt vào thời ban chủ hát võ sinh mới hát nổi danh hồi đó, có một khách quen phòng vé như Lục thiếu gia túm lấy y kéo bên này lôi bên nọ như vậy, ban chủ không thể nhịn được nữa sẽ nói: 'Tôi phải đi ỉa! Gặp lại ngài sau!' Rồi chạy trối chết! Cũng không để ý người ta thân phận gì, có bị mất mặt hay không! Lão ban chủ của chúng ta vì việc này, cũng đã đánh ban chủ thê thảm!"

Trình Phượng Đài nhìn Thương Tế Nhụy cười hỏi: "Ồ? Em quá khứ là vậy sao?"

Thương Tế Nhụy trong mấy năm hát sinh kia còn cạo đầu trọc, khi trong lòng không thoải mái, hoặc là khi xấu hổ, nổi giận, theo bản năng sẽ xoa xoa cái đầu trọc xanh xanh của mình. Khi y mượn cớ đái ỉa chạy trốn khách quen phòng vé, cũng vừa xoa khắp đầu vừa nói, Thập Cửu không thể nói cặn kẽ tình hình lúc ấy, mấy ông lão nhớ lại tình hình lúc đó, đúng là hết sức buồn cười. Thương Tế Nhụy bây giờ quả thật đã trưởng thành rồi.

Bọn họ nghĩ tới đây, đã nhìn thấy Thương Tế Nhụy đưa tay lên trên đỉnh đầu mình vớt hai cái, Tiểu Lai đang tháo tóc giả giúp y, liền đánh tay y. Thế là bọn họ lại cười.

Buổi tối hôm đó tiễn Thương Tế Nhụy về nhà, Thương Tế Nhụy trong lòng không coi những việc Lục công tử đã làm kia ra gì, ngoài miệng lại cứ phải lấy ra nói một chút đắc ý một chút, chọc Trình Phượng Đài ghen tuông, thuần túy là để chọc tức hắn một chút. Nói trang sức đội đầu Lục công tử mang tới cho y trân quý biết bao nhiêu, hiếm hoi biết bao nhiêu. Trình Phượng Đài nghe mà mặt đầy vẻ không phục không cam lòng, cũng không nói gì, chỉ là chốc chốc liếc Thương Tế Nhụy. Càng về sau, Thương Tế Nhụy đắc ý quá mức, nhập vai quá sâu, lại nói ra chút ý tứ rằng hận không gặp nhau lúc chưa lấy chồng. Trình Phượng Đài giận đến mức túm cổ Thương Tế Nhụy qua, hung hăng cắn một cái, cắn cho y kêu lên oai oái: "Vậy tôi liền đăng một bài báo! Khoe khoang chút chuyện của hai ta, đỡ cho có người nhòm ngó!" Vừa nói vừa vỗ cái mông Thương Tế Nhụy: "Cũng bớt cho em không an phận đi! Làm gì chứ! Tôi đều đã bao cả buổi diễn rồi! Em còn định bán vé không khán giả hay thế nào?"

Thương Tế Nhụy nhấc chân liền đá: "Anh bao cái rắm!"

Trình Phượng Đài tránh thoát được một cước kia, vẫn vỗ cái mông y: "Chính là bao cái rắm của em đấy!"

Thương Tế Nhụy nói: "Vậy em bây giờ liền đánh một cái rắm cho anh —— đánh rắm chó thối đầy mặt anh!"

Trình Phượng Đài cười nói: "Vậy hả? Là rắm thối do chó đánh hả?"

Phía trước lão Cát ha một tiếng bật cười, lại rất lúng túng nuốt tiếng cười kia xuống, sợ chọc giận Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy bên kia đã thẹn quá hóa giận, ở chỗ ngồi chật hẹp phía sau quyền đấm cước đá thi triển một phen, đập cho Trình Phượng Đài một trận, ăn chừng mấy cước trúng ngực, giữa lúc đó còn kéo nhầm bím tóc của Tiểu Lai. Hai người huyên náo đều có chút lửa giận ngùn ngụt, đến lúc tới Thương trạch, xuống xe, Trình Phượng Đài kéo cánh tay y một cái: "Em ngày mai ở nhà chờ tôi, chờ tôi tới làm chết em."

Thương Tế Nhụy liền nghếch cái đầu cao ngạo của y lên: "Tôi lại sợ anh quá cơ?"

Trình Phượng Đài nói: "Em nếu như chạy mất dạng chính là đã sợ tôi, tôi liền nhem lửa đốt nhà."

Thương Tế Nhụy nhổ hắn phì phì, đạp lên xe hơi một cước mới đi vào nhà. Y vừa đi, bởi vì thiếu y con người này cùng sự ồn ào náo động y gây ra, chỗ ngồi phía sau tựa như dư ra rất nhiều rất nhiều không gian, gần như tỏ ra trống rỗng. Trình Phượng Đài ngồi ở chỗ đó sửa sang lại quần áo tóc tai của mình, mệt mỏi thở dài, trên mặt vẫn còn vẻ tức anh ách, cười, cảm thấy mình hình như là vừa đánh nhau một trận với chó hoang ven đường. Lão Cát từ trong gương nhìn Trình Phượng Đài một cái, đã nhìn thấy trên áo sơ mi trắng của hắn bị đá ra một dấu chân đen rõ nét, không nhịn được dùng tiếng Thượng Hải cười nói: "Nhị gia, con trai đúng là khác hẳn mà!"

Trình Phượng Đài cũng dùng giọng quê trả lời: "Tôi thế này là xui tận mạng, bị một tên hát hí lừa! Hồi mới quen đó khôn khéo biết bao, văn tĩnh biết bao, thẹn thẹn thùng thùng, ai ngờ vỏ bọc vừa dỡ, thì ra là như vầy!" Trình Phượng Đài bây giờ chịu thua thiệt trước Thương Tế Nhụy, chịu đựng cơn giận của Thương Tế Nhụy liền muốn than phiền một phen cùng người biết chuyện rằng Thương Tế Nhụy hàng không đúng quảng cáo. Nhưng mà lão Cát nhìn vẻ mặt kia của hắn thì tuyệt không phải là dáng vẻ bị mắc lừa muốn trả lại hàng.

Trình Phượng Đài cố gắng phủi dấu chân to trên áo sơ mi của hắn, lắc đầu nói với lão Cát: "Tôi chẳng thể hiểu nổi, nào có người nào hát đán như vầy chứ? Như vầy làm sao có thể hát tốt vai đán?"

Lão Cát nói: "Không phải nghe nói Ông chủ Thương vốn là người hát sinh sao? Đại khái chính vì điểm này, cho nên y có chút khác biệt với những đứa bé trai hát đán khác."

Trình Phượng Đài nói: "Y hát sinh gì, Lỗ Trí Thâm?"

Hai người đều cười lên, sau khi cười một lúc, lão Cát vẫn còn đang an ủi Nhị gia nhà ông: "Dù sao cũng là con trai, dã man một chút là bình thường." Cứ nói lặp đi lặp lại mấy câu như vậy, nói đến mức Trình Phượng Đài cảm thấy ấm ức. Hắn và Thương Tế Nhụy có mấy lúc lời nói mâu thuẫn sẽ bốc lên chút mùi thuốc súng, mà giữa đàn ông với nhau bốc lên mùi thuốc súng, thế nào cũng phải giơ tay giơ chân. Thầm nghĩ chẳng lẽ ở trong mắt người đứng xem, Thương Tế Nhụy đã từ giơ tay giơ chân lên tới mức độ dã man rồi? Vậy thì mình lại thành cái gì chứ ? Há chẳng phải là thành cái ống thu cơn tức giận rồi? Không khỏi muốn vớt vát mặt mũi nghiêm mặt nói: "Y ấy à, trẻ con, sau khi quen thuộc với tôi rồi thì liền cãi vã ầm ĩ không biết nặng nhẹ, tôi không kém hiểu biết như y, khiến người ta cười nhạo quá mức."

Lão Cát trong miệng đồng tình, trong đầu nghĩ ngài cho dù có tầm nhận biết tương tự, cũng không đánh lại người ta phải không ?

Trình Phượng Đài quyết tâm ở chỗ Thương Tế Nhụy chơi lớn một lần để khỏi bị coi thường, ngày hôm sau vào buổi sáng, một thời điểm không muộn cũng chẳng sớm, xen giữa giờ dùng hai bữa cơm, tự mình lái xe đi biệt thự nhà họ Tào. Tào tư lệnh mấy năm gần đây đều trải qua cuộc sống quan lớn sống xa quê, lắp ba bộ điện thoại ở trong thư phòng, chỉ huy Tào Quý Tu cùng mấy nhóm bộ đội kia của gã từ xa. Phía trên vẫn không quá yên tâm về gã, ép đến mức gã phải giả bệnh thoát thân, thời gian này càng không lộ diện với bên ngoài, nói tỉ mỉ, lại là một trận chiến ngầm khác.

Trình Phượng Đài nhảy một bước hai ba bậc thang, nhẹ nhàng nhanh nhẹn đã nhảy tới cửa phòng làm việc của Tào tư lệnh, thầy thuốc mới vừa đo huyết áp cho Tào tư lệnh xong, Tào tư lệnh không mặc đồ nhung, khoác một tấm áo ngủ lụa, Trình Mỹ Tâm cũng ở bên cạnh trông, làm bộ làm tịch giống như thật sự có bệnh gì vậy. Vị Tây y này vốn là phía trên phái xuống, nhưng cũng không biết bị thu mua thế nào, quay sang phe của Tào tư lệnh hết sức bao che, ghi chép trên bệnh án tất cả đều là điền bừa, gắn sớm cho Tào tư lệnh rất nhiều bệnh người già.

Trình Phượng Đài cười hì hì thò đầu vào, nói: "Mister Phương, tư lệnh thế nào rồi? Không sao chứ?"

Bác sỹ Phương bởi vì trẻ tuổi, bởi vì anh tuấn, bởi vì mồm miệng nhanh nhẹn, cho nên ở trước mặt tư lệnh cũng rất kiêu căng, vừa viết hồ sơ bệnh lý, vừa không ngẩng đầu lên, nói: "Những cái khác thì không có gì, vẫn là cao huyết áp, viêm khí quản, bệnh tim —— hay là, cho ngài thêm một bệnh xuất huyết não nữa nhé? Tư lệnh? Buổi họp tháng sau không cần đi nữa."

Tào tư lệnh cười mắng anh ta: "Con mẹ nó tịnh nguyền rủa ông!"

Bác sỹ Phương nói: "Vậy tiêm một mũi dinh dưỡng chứ? Tư lệnh?"

Tào tư lệnh lại cười mắng: "Tiêm cái con mẹ mày! Mau cút!"

Bác sỹ Phương nhướn mày cười híp mắt đẩy đẩy mắt kính, viết xong hồ sơ bệnh án liền đi. Tào tư lệnh sống những ngày tháng nở mày nở mặt bấy lâu nay, lời thô tục trên đầu môi thực tế đã không mấy khi nói, vào lúc này cứ mở mồm liền phun một câu, có thể thấy thật sự rất thích Bác sỹ Phương. Trình Mỹ Tâm rót một tách cà phê cho Trình Phượng Đài, cũng cười nói: "Chẳng có quy củ gì cả, đều là do tư lệnh nuông chìu." Trên tay đeo một chiếc nhẫn kim cương ngày thường lấp lánh, Trình Phượng Đài nhân cơ hội bắt lấy tay Trình Mỹ Tâm, giả bộ quan sát một phen. Chiếc nhẫn này kim cương thực ra không to mấy, tất cả đều là do những hạt kim cương nhỏ gắn thành hình dáng một đóa hoa, nhìn cũng rất thời trang.

Trình Phượng Đài nói: "Chị, chiếc nhẫn này trông rất thời trang! Từ đâu mang qua vậy? Dường như còn sáng hơn chiếc màu lam kia của chị ấy chứ."

Trình Mỹ Tâm hướng về phía cửa sổ lật mu bàn tay lại tự mình thưởng thức một lần, nói: "Thụy Sĩ. Con gái nhỏ của Sở trưởng Vương không phải đi du lịch Âu Châu hay sao? Mang về cho chút trang sức và đồng hồ đeo tay, à, bình cà phê này cũng là cô ấy mang về."

Trình Phượng Đài gật gật đầu, nói với Tào tư lệnh: "Cái tên sư trưởng gì gì lần trước cướp hàng của em ấy, anh rể, em đi thông lối đi! Em nghĩ tặng tiền không dễ coi lắm, tên đó lại là một kẻ sợ vợ, em liền tặng một bộ đồ trang sức bằng kim cương cho phu nhân sư trưởng. Kết quả anh đoán thế nào? Quan không lớn, mắt nhìn lại không hề thấp nha, không nhận, đoán chừng là không vừa ý."

Tào tư lệnh nói: "Thằng ranh mày đúng là không nỡ tiêu tiền."

Trình Phượng Đài bật cười nói: "Bây giờ là thế đạo gì chứ, anh cho là tiêu chút tiền, chỗ nào cũng có thể kiếm được chiếc nhẫn kim cương ánh lam to như của chị em sao? Anh rể, anh quen biết nhiều người ở bên Nga, hay là hỏi giúp em một chút, em liền nhờ anh mua cho một chiếc."

Tào tư lệnh lập tức khịt mũi coi thường Trình Phượng Đài: "Vớ vẩn! Ông đây vì chút chuyện linh tinh kia của mày còn phải đi tìm người Nga một chuyến? Làm con buôn phi pháp cho thứ con buôn phi pháp mày?" Nói xong khều khều ngón tay với Trình Mỹ Tâm: "Đi lấy chiếc nhẫn kia của cô cầm đưa cho nó. Buổi trưa ở lại ăn cơm!" Câu nói sau là nói với Trình Phượng Đài.

Vẻ mặt Trình Mỹ Tâm khẽ đờ đẫn một chút, xoay mặt nhìn Trình Phượng Đài một cái, mỉm cười đồng ý đi luôn lên phòng ngủ lấy chiếc nhẫn. Từ thư phòng đến phòng ngủ, ngắn ngủi một đoạn thang lầu, giày cao gót đạp ở trên thảm cồm cộp cồm cộp, trên hành lang Tào Tam tiểu thư vấn an cô cô cũng không có tâm tình qua loa lấy lệ. Vào phòng ngủ ném đồ ném đạc tìm chiếc nhẫn kim cương ánh lam kia ra, cởi chiếc nhẫn vốn đang đeo trên tay mình ra, đeo chiếc nhẫn kim cương lớn kia vào ngắm nghía, vốn trên ngón tay nở một đóa hoa màu bạc, cái này vừa đeo lên, giống như là giữa các ngón tay kẹp một ngôi sao lớn, sáng chói mắt, cao thấp vừa nhìn liền thấy, đau lòng đến mức nước mắt đều chảy ra, chớp mắt chừng mấy lần mới nuốt xuống. Chiếc nhẫn này là cô năm đó đi theo Tào tư lệnh đánh nam dẹp bắc, Tào tư lệnh đặc biệt tặng thưởng cho cô, cô ngày thường còn không nỡ đeo! Nhưng Trình Mỹ Tâm dù sao cũng là Trình Mỹ Tâm, tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện này mà làm trái lời Tào tư lệnh, Tào tư lệnh nói muốn tặng người, cô trong lòng có không chịu đến thế nào cũng không dám hai lời, không biết kiềm chế và bớt chuyện như vậy, cô cũng không làm được Tào phu nhân. Đặc biệt tìm một hộp trang sức thiên nga nhung, cởi chiếc nhẫn xuống dùng vải lau mắt kính lau sạch gắn vào, trong lòng thì mắng Trình Phượng Đài không ra gì, đến lúc ở trên bàn ăn giao chiếc nhẫn cho hắn, thì đầy vẻ từ ái, còn dặn dò rất nhiều lời. Trình Phượng Đài trước ánh mắt ôn nhu của Trình Mỹ Tâm chỉ cảm thấy xương sống lạnh lẽo, nếu không phải từ nhỏ lớn lên cùng cô, biết rõ tính tình, nhất định cũng sẽ bị thái độ của cô lừa gạt.

Xế chiều đi Thương trạch, Thương Tế Nhụy quả nhiên ở trong nhà, không chỉ Thương Tế Nhụy, Nữu Bạch Văn hôm nay cũng ở đây, hướng về phía người trẻ tuổi cao cao, gầy gầy đứng ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, người trẻ tuổi mặc áo khoác dài màu xanh nhạt, ngang hông treo một chiếc hồ cầm, bị vạt áo nửa chặn nửa che ở phía dưới. Thế là Nữu Bạch Văn rốt cuộc cũng tìm được bảo bối, tới báo cáo kết quả công tác. Đám nhóc đào kép Chu Hương Vân đang luyện công, còn nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia, liền nghe Thương Tế Nhụy đang hỏi cậu ta: "Ồ, kéo mười bốn năm rồi."

Trình Phượng Đài vừa đến một cái, Nữu Bạch Văn vội nhường chỗ ngồi bên cạnh Thương Tế Nhụy cho hắn ngồi. Trình Phượng Đài chào hỏi qua Nữu Bạch Văn, cũng không khách khí lắm liền ngồi xuống bên cạnh Thương Tế Nhụy, một tay khoác lên trên đùi y, uống trà trong ly của y. Người trẻ tuổi kia nhìn qua cũng chẳng lớn hơn bọn Chu Hương Vân mấy tuổi, mà đã kéo cầm mười bốn năm rồi, không biết bắt đầu học từ lúc nhỏ đến thế nào.

Thương Tế Nhụy cũng nói: "Dường như quá trẻ. Học mười bốn năm với kéo mười bốn năm, khác biệt rất lớn đấy!" Y nhìn Nữu Bạch Văn cười nói: "Tôi hồi đó học đàn đã biết rằng: Trăm ngày học sáo ngàn ngày tiêu, nho nhỏ hồ cầm kéo gãy eo." (ý chỉ độ khó của các nhạc cụ được phân theo cấp độ khó dần là sáo, tiêu, hồ cầm)

Nữu Bạch Văn há miệng vẫn chưa nói gì, người trẻ tuổi kia đã khẽ mỉm cười trước, cung kính lại dửng dưng nói: "Vẫn luôn nghe người ta nói Ông chủ Thương nổi danh khắp chín châu, vấn đỉnh lê viên. Rất nhiều diễn viên đán xuất thân khoa ban, hát nửa đời mà công phu cũng không sâu bằng Ông chủ Thương nửa đường đổi nghề hát ba năm. Hôm nay vừa gặp, mới biết Ông chủ Thương thì ra cũng rất trẻ tuổi."

Cậu ta thốt ra lời này, Nữu Bạch Văn và Trình Phượng Đài đều hết sức kinh ngạc, chỉ thấy Thương Tế Nhụy bật cười. Thương Tế Nhụy cũng không ngờ tới tiểu tử này vừa mở miệng liền nói có vần có điệu, nhất thời ngây người, bựt bựt cởi hai nút áo cổ trên áo sơ mi ngắn vạt của mình ra, bắt đầu sắn tay áo, há mồm hô: "Tiểu Lai! Đem hồ cầm của tôi tới đây! Tôi muốn so tài cùng cậu ta một chút!"

Nữu Bạch Văn "Ai yô" một tiếng, không biết ngăn cản thế nào cho phải, kinh ngạc cười nói: "Nhụy quan nhi! Không có ai lại như cậu vậy đâu!" . Vừa giương mắt trông mong nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài thật sự đau đầu, kéo Thương Tế Nhụy qua, ghé tai nói: "Ông chủ Thương, em nói cho tôi nghe, em là muốn một người đấu đàn cùng, hay là cần một người đệm hát hí."

Thương Tế Nhụy nói: "Đương nhiên là hát hí!"

Trình Phượng Đài nói: "Vậy thì hát nghe nào! Em đấu đàn với cậu ta làm gì! Cậu ta thắng em hay thua em, có thể chứng minh được điều gì? Đừng dính vào chút hí liền chẳng khác gì con gà chọi như vậy, có mệt hay không hả! Ngồi xuống."

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mình có chút nháo bừa, độc tấu cùng đệm nhạc thật ra cũng không giống nhau, nhưng trong lòng vẫn không cam lòng, điểm Chu Hương Vân: "Tiểu Chu Tử! Tới bồi cậu ta luyện một chút!" Bản thân thì ngồi xuống húp miệng bình trà, ngước mắt lên nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn họ, còn chưa động đậy gì, đã ra mồ hôi đầy đầu.

Chu Hương Vân mặc đồ luyện công màu lam nhạt, mặt đỏ lên, tay chân luống cuống, cái tính dễ xấu hổ này, cũng rất giống sư phụ Thương của cậu. Vừa chạm mắt với người trẻ tuổi kia, càng đỏ mặt dữ hơn, hỏi Thương Tế Nhụy: "Ban chủ, hát đoạn nào ạ?"

Thương Tế Nhụy nói: "Tùy, mau hát."

Phía sau cánh cửa đóng kín, Thương Tế Nhụy chính là tính khí nóng nảy như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net