Chương 14: Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lâm cứ nhìn Tô Nghiêu như vậy, cho đến khi nàng hài lòng để đũa xuống, hơi ngượng ngùng nhìn hắn một cái, mới mở miệng nói: "Sắc trời còn sớm, nàng theo ta trở về Đông cung sửa sang trang phục lại trước, ta sẽ phái xe ngựa đưa nàng trở về Tướng phủ sau."

Nghĩ đến nếu để cho Tô phu nhân và Tô Tự biết nàng không giữ quy củ như thế, lại dám một thân một mình đi vườn Thượng Uyển cưỡi ngựa với Thái tử, đoán chừng nàng sẽ phải đến Từ Đường quỳ rồi.

Tô Nghiêu nghĩ như vậy, liền đồng ý với đề nghị của Diệp Lâm. Thật ra chính nàng cũng không giải quyết được kiểu tóc này, nếu có thể để cung nữ Đông cung giúp một tay, đúng là không tệ.

Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, vừa rồi lại ăn uống no đủ, Tô Nghiêu rất nhanh đã ngáp liên hồi. Thấy Diệp Lâm chỉ an tĩnh ngồi một bên như đang suy nghĩ chuyện gì đó không để ý tới nàng, Tô Nghiêu lặng lẽ dựa vào vách xe ngựa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đến khi nàng ngủ say gục đầu lên vai hắn, Diệp Lâm còn đắm chìm trong những hồi ức về kiếp trước.

Hắn luôn nhớ tới trận bão tuyết hôm đó.

Mùa đông năm đó ở thành Trường Ninh, thời tiết cực kỳ giá lạnh, cứ hai ba ngày lại đón một trận tuyết rơi, tuyết cũ còn chưa tan hết, tuyết mới đã rơi. Ngay cả trên phố cũng ít có dấu chân người, tất cả mọi người đều ở trong nhà tránh rét, không ai ra khỏi cửa.

Ngày Tô Nghiêu ra đi tuyết cũng rơi lớn, hắn ngồi trên bậc thang cẩm thạch bên ngoài tẩm cung suốt đêm, mặc cho bão tuyết rơi đầy tóc đen, từ ngón tay đến lọn tóc, tất cả đều như đóng băng.

Mong người lòng chỉ một, bạc đầu không chia lìa.

Khi đó, tại sao hắn cố tình quên mất những lời này đây.....

Lúc rời đi, rốt cuộc trái tim nàng đã nguội lạnh đến mức nào.....

Mùi thơm ngát quen thuộc tràn vào mũi, Diệp Lâm đột nhiên hồi hồn, chỉ thấy Tô Nghiêu nhắm mắt lại, mềm nhũn tựa vào vai hắn, ngủ rất say.

Diệp Lâm, ngươi còn có gì chưa biết nữa? Giờ phút này không phải nàng đang ở bên cạnh ngươi sao?

Diệp Lâm giơ tay ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ của nàng, chậm rãi cúi đầu, in xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên gò má nàng.

Tô Nghiêu vẫn rất thích ngủ, càng về sau lại càng nghiêm trọng. Có lúc hắn ở Tuyên Chính điện phê duyệt tấu chương, nàng ở một bên mài mực, cũng ngáp cả ngày, một lát liền ném thỏi mực xuống đi đến giường mỹ nhân ở bên cạnh lười biếng nằm.

Khi Tô Nghiêu ngủ rất thích tựa đầu vào vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh mềm nhũn dán ở cổ hắn, sơ ý kích thích hắn run rẩy một phen.

Lông mi của Tô Nghiêu rất dài, lúc nhắm mắt lông mi dài khoác lên mí mắt, vẻ mặt ôn nhu lương thiện, an tĩnh ôn thuận giống như một con mèo nhỏ.

Diệp Lâm vẫn cảm thấy, chỉ có lúc nàng ngủ ở trong lòng hắn, hắn mới có thể có cảm giác an toàn, xác định nàng sẽ không rời đi, xác định mình thực sự có nàng.

Đôi môi bạc dần dần dời xuống, chuồn chuồn lướt nước hôn lên khóe môi nàng rồi lập tức rời đi, Diệp Lâm khẽ lui về phía sau một chút, chăm chú nhìn dung nhan cô gái đang ngủ trong lòng mình.

Vào giờ phút này nàng đang ở trong lòng hắn, giống như một chú chim nhỏ, hắn không muốn đánh thức nàng, quấy rầy khoảng khắc nghỉ ngơi của nàng .

Không biết Tô Nghiêu nằm mơ thấy cái gì, lầm bầm một câu, cọ cọ đầu vào ngực hắn, đổi một tư thế thoải mái hơn rồi vẫn ngủ say sưa.

Diệp Lâm ôm nàng càng chặt hơn, nhắm mắt lại.

——— —————— —————— —————— —————————

Thôi Thuật cảm thấy có lẽ hôm nay hắn bị hoa mắt, hoặc là phải bị bệnh rồi. Nếu không thì tại sao còn chưa đi đến Sùng Văn quán, xa xa đã nhìn thấy Diệp Lâm ôm ngang một người đi đến Tử Thần điện.

Tử Thần điện đó là chỗ nào, đó là tẩm điện của Thái tử Điện hạ! Thái tử Điện hạ chưa bao giờ gần nữ sắc nay lại đột nhiên đổi tính sao?

Chờ đi tới gần Thôi Thuật mới nhìn ra, cô nương đang vùi ở trong ngực hắn ngủ say sưa chính là đại tiểu thư của Tô gia, Tô Dao.

Chẳng trách, hóa ra là nàng. Bây giờ Thôi Thuật đã hiểu, chỉ cần gặp Tô Dao, Diệp Lâm sẽ gạt bỏ hết tất cả nguyên tắc.

Thôi Thuật thở dài một cái, nhớ tới Tứ hoàng tử Diệp Tễ đã nhắc nhở, trong lòng càng thấy khó xử. Nếu không phải là có chuyện khẩn cấp, hắn thật đúng là không muốn quấy rầy chuyện tốt của Diệp Lâm.....

Hành lễ xong với Diệp Lâm, Thôi Thuật vừa định mở miệng nói chuyện, liền bị ánh mắt của Diệp Lâm vội vàng ngăn trở.

Sau khi nhẹ nhàng đặt Tô Nghiêu lên trên giường, cởi giày đắp chăn cho nàng, Diệp Lâm mới xoay người ra khỏi tẩm điện, nói với Thôi Thuật đang chờ ở bên ngoài: "Đến Tư Chính điện."

Cung nữ áo xanh trông giữ cửa điện tưởng chừng là không thể tin được vào mắt mình. Thái tử Điện hạ tự phụ cao ngạo kén chọn của họ vậy mà lại ôm về một nữ nhân! Qua nhiều năm như vậy, tẩm cung này trừ Thái tử và những cung nữ đặc biệt phụ trách tẩm cung này, những người khác muốn bước vào một bước cũng không thể.

Chứ đừng nói là, mới vừa rồi Thái tử Điện hạ cao quý còn hạ mình đích thân cởi giày cho nữ nhân này.....

Chẳng lẽ là trời sắp đổ mưa máu, mặt trời cũng sắp mọc từ hướng tây?

Bên trong Tư Chính điện.

"Sao vậy?" Diệp Lâm thấy lông mày Thôi Thuật nhíu thật chặt dính vào một chỗ, dáng vẻ muốn nói lại thôi, không khỏi mở miệng hỏi.

"Chuyện điều tra Lễ bộ Thượng thư cũng không thuận lợi, vừa mới bắt tay vào làm liền bị trở ngại, trước mắt cũng không có tiến triển." Thôi Thuật nói: "Thần suy đoán..... Là do bên kia nhúng tay."

Bên kia nhúng tay.....

Diệp Lâm chau mày: "Không phải hắn luôn luôn ngoảnh mặt làm ngơ sao, làm sao lại để tâm đến Lễ bộ?"

Đời trước điều tra Lễ bộ Thượng thư cũng không bị một chút trở ngại, từ đầu đến cuối Phong Duy Châu đều mắt nhắm mắt mở, không có nhúng tay qua..... Diệp Lâm không biết rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì.

"Thần cũng không rõ lắm, chỉ là tự đánh liều suy đoán, hẳn không phải do vị kia, mà là....."

"Phong Sách?" Diệp Lâm trong lòng thông suốt liền hiểu ra. Đúng rồi, từ kiếp trước đến kiếp này, tất cả đều tiến hành theo những tính toán của Diệp Lâm, tuy nhiên chỉ lọt ra một người.

Kiếp trước là sau cung yến Đoan Ngọ, Bệ hạ bệnh nặng lâu ngày đã chỉ hôn Tô Dao cho hắn. Nhưng kiếp này lại là hắn chủ động xin Bệ hạ tứ hôn tại bữa tiệc ngắm hoa mai.

Có lẽ chính vì nguyên nhân này, thời gian Thế tử Nhiếp chính vương Phong Sách hồi kinh cũng sớm hơn một tháng.

Chẳng lẽ vì bản thân mình trùng sinh nên ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của lịch sử sao?

Nhưng..... Chỉ cần vừa nghĩ tới câu hỏi kia vẫn mãi quanh quẩn trong đầu hắn, "Thần thiếp cũng chỉ là một quân cờ của Bệ hạ thôi, Bệ hạ chưa từng yêu thần thiếp sao?" Hắn liền không chút hối hận nào mà đảo lộn lịch sử.

Kiếp trước nhất định là bởi vì ban đầu hắn lạnh nhạt lạnh nhạt với nàng, hôn sự lại do Tiên đế cưỡng ép, nên mới làm cho Tô Nghiêu nghĩ rằng mình chưa bao giờ yêu nàng, nghĩ rằng bản thân mình chỉ là một quân cờ trong tay Diệp Lâm.

Ban đầu hắn không biết, cô gái yếu đuối này thật ra lại là một người ngông nghênh cứng cỏi, mới có thể không thèm để ý nàng như vậy, mới có thể chà đạp sự chân thành của nàng như vậy..... Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, cái gì hắn cũng biết rồi, nên hắn không thể..... Không thể để mặc cho mọi chuyện phát triển như trước nữa.

Thế sự luôn luôn thay đổi rối ren, hắn không thể mặc cho nàng suy nghĩ lung tung.

"Thứ cho Ý Hạnh nhiều lời." Thôi Thuật mạo hiểm nhắc nhở Thái tử đang đắm chìm trong chuyện xưa nói: "Điều tra lần này bế tắc, chỉ sợ là do Tô đại tiểu thư, chọc giận Thế tử."

Chính là vì mấy ngày này Thái tử Điện hạ bị Tô Dao cuốn hút si mê, nên dù cho hắn hiểu được vì cái gì mà Phong Sách lại nhúng tay vào, thì Thôi Thuật hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.....

Không biết rốt cuộc Tô Dao cho Diệp Lâm uống thuốc gì.

Diệp Lâm khép mắt.

Chọc giận Thế tử..... Ài, nhưng Phong Sách không biết, Tô Nghiêu hiện tại đã không phải là Tô Dao thanh mai trúc mã của hắn nữa rồi.

"Mặt khác, nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư....." Thôi Thuật rất nhức đầu.

Hạ Gia Ngọc hiện tại cảm thấy bản thân rất hài lòng, bởi vì cung yến vừa rồi Diệp Lâm tỏ ra khá hứng thú với nàng, khi biểu diễn thưởng không ít vật hiếm quý, Hạ Gia Ngọc đã năm lần bảy lượt kiếm cớ muốn ra mắt Thái tử.

Mấy lần trước đều bị Đông cung cản trở phải quay về, hôm nay lại thiếu chút nữa xông đến Sùng Văn quán, không ngờ là vô ích xông bậy vào khoảng không, Thái tử và Tô Dao đều không có ở đây. Chỉ sợ Hạ Gia Ngọc này chẳng những muốn quấn lấy Thái tử, mà còn làm cho Tô Dao không được yên ổn.

Chỉ mỗi chuyện của Lễ bộ Thượng thư đã khiến Diệp Lâm phiền lòng, nên Thôi Thuật không muốn Diệp Lâm bực bội thêm về chuyện của Hạ Gia Ngọc. Nhưng Thôi Thuật thật sự đã hết cách với cô nương này rồi.

"Hạ Gia Ngọc?" Diệp Lâm cười lạnh một tiếng, loại dung tục tầm thường như thế cũng dám tới Đông cung lỗ mãng, xem ra quả nhiên là phụ thân như thế nào thì mới sinh ra nữ nhi như thế, đường đường là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư, mà một chút lễ phép cũng không hiểu.

"Đến nhắc nhở Hạ Thượng thư một chút, bảo hắn quản giáo nữ nhi bảo bối của hắn cho tốt."

Thôi Thuật lĩnh chỉ.

"Ngoài ra, chuyện Lễ bộ Thượng thư cứ tạm thời để đó, đợi sau khi thi đình mới tiếp tục hành động. Đi chọn một người nhanh nhạy có thể tin được để đưa vào Lễ bộ, sau này tính tiếp." Diệp Lâm phân phó nói, chợt quay mặt lại nhìn: "Trong lòng Ý Hạnh đã có người phù hợp?"

Thôi Thuật gật đầu một cái, nói: "Thần thấy..... Từ nhị công tử nhà trưởng Công chúa Hoài Dương rất tốt."

Diệp Lâm hài lòng gật đầu một cái, Từ Thận Hành là con thứ của trưởng Công chúa Hoài Dương, đầu năm nay vừa nhược quán, còn chưa an bài chức vụ, đặt ở Lễ bộ cũng vừa vặn.

Nghĩ đến Từ Thận Hành xuất thân cao quý, năng lực chống đỡ những thứ tham nhũng dơ bẩn kia trong Lễ bộ cũng có chút mạnh, hắn cũng không muốn con cờ mình sắp đặt đi vào còn chưa dùng đã bị dính vẩn đục chốn bùn lầy rồi.

Có điều nhắc tới trưởng Công chúa Hoài Dương, Diệp Lâm lại nhớ đến một chuyện.

Trưởng Công chúa Hoài Dương là tỷ tỷ của đương kim Bệ hạ, trước giờ đều rất thích Diệp Lâm. Khi hắn còn nhỏ thường thường đi đến phủ trưởng Công chúa Hoài Dương chơi đùa. Nhưng từ sau khi trùng sinh tới nay, Diệp Lâm vẫn chưa từng đến thăm.

Trong lòng Diệp Lâm tính toán một hồi, rồi lại thương lượng chút công việc với Thôi Thuật, nói tới tận khi trời gần tối.

Gần đến chạng vạng Tô Nghiêu mới tỉnh lại. Nói chính xác, nàng vì đói mà tỉnh lại.

Mở mắt nhìn quanh bốn phía một cái, Tô Nghiêu chợt ngồi dậy, câu "Cẩm Diên, mang chút bánh ngọt tới đây." Mới lên tới cổ họng liền nuốt xuống, nhìn cung nữ áo xanh nhẵn nhụi đứng ở trước cửa hơi sửng sốt.

Sớm đã không còn nhớ vì sao nàng lại ngủ. Đây là đâu, nàng cũng không biết.

Bình tĩnh lại nhìn cách ăn mặc của những cung nữ đứng canh cửa này, nàng biết mình hiện tại đang ở Đông cung.

Cũng may cung nữ áo xanh đứng đầu nhanh nhẹn cơ trí, thấy Tô Nghiêu ôm chăn mặt mũi ngơ ngác, vội vàng tiến lên quỳ gối trước mặt nàng, giọng nói dứt khoát: "Kính xin Tô đại tiểu thư ở đây nghỉ ngơi trong chốc lát, Điện hạ sẽ trở lại ngay thôi."

Điện hạ ư.....

Tô Nghiêu gật đầu một cái, nếu là Diệp Lâm mang nàng tới liền coi như an toàn, mặc dù không biết cụ thể là thế nào, chỉ cho rằng Diệp Lâm cũng sẽ không hại nàng. Nàng hơi thất vọng về bản thân, gan phải to thế nào mới dám ngủ quên khi đang ở cạnh Diệp Lâm. Nàng trực tiếp hoài nghi có phải đầu óc mình còn có bệnh tật gì khác mà lang băm trong phủ không khám ra được hay không.

Mắt thấy sắp tối, trong điện cũng thắp đèn, rốt cuộc Tô Nghiêu không ngồi yên, Diệp Lâm vẫn chưa trở lại. Nàng chờ đợi vậy cũng không có kết quả, không chừng Tướng phủ đã lo lắng thành cái dạng gì rồi, nàng trở về chắc chắn sẽ bị trách móc.

Tô Nghiêu đi giày vào ngồi trước gương đồng bên giường nhìn kiểu tóc giống chuồng gà của mình, thở dài một cái, nghiêng đầu cặp mắt lấp lánh nhìn mấy cung nữ áo xanh nói: "Các ngươi..... Ai biết búi tóc?"

Cung nữ ban nãy vừa nói chuyện rất nhanh đi tới, hỗ trợ theo phân phó của Tô Nghiêu.

Tô Nghiêu còn đang ngơ ngác mải suy nghĩ, không chú ý tới ánh đèn ở cửa chợt tối sầm lại, một bóng người màu tím liền xuất hiện ở trước cửa Tử Thần điện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net