Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc chạng vạng, một đội hộ vệ mặc thường phục hộ tống hai chiếc xe ngựa tiến vào từ ngoại ô.

Xe ngựa che lọng cẩm trướng, tiếng lục lạc trên trụy tuệ cùng tiếng vó ngựa lộc cộc giao hòa ẫn nhau, lại khó nén được âm thanh nữ tử nức nở nhè nhẹ, làm ruột gan như đứt từng khúc.

Giang Tâm Uyển xuyên qua là khi nguyên thân khóc ngất đi, nước mắt còn ròng ròng chảy, trong ngực đầy ủy khuất, thế nên nàng khi nàng xuyên qua còn không ngăn được mà nấc lên một cái.

Giang Tâm Uyển....

Nàng giơ tay lau nước mắt, thoáng nhìn tay "chính mình", tay nhỏ xanh nhạt như ngọc không thấy xương, lại véo véo eo, thon thon một tay có thể ôm hết lại không có thịt thừa, bộ ngực căng phồng, nghiễm nhiên là dáng người yêu tinh... càng đừng nói là mặt, là nàng tự mình chọn ra, tuyệt đối thịnh thế mỹ nhan.

Nhưng nhắc tới sắc đẹp thịnh thế này, Giang Tâm Uyển thật ra có chút đau khổ, mũi chua xót.

Lừa gạt, thực sự là lừa gạt!

Nàng vốn dĩ là ở trên đường, nhìn thấy một thằng nhóc ngồi xổm giữa đường cái, một cái xe tải phi nhanh đến, hết sức nghìn cân treo sợi tóc, nàng không chút suy nghĩ mà xông lên cứu người. kết quả thằng nhóc không sao, chính mình lại bị cuốn xuống gầm xe, bị bánh xe nghiền mạnh qua...

Linh hồn sau khi bay lên, nàng nhìn thấy thân thể không nỡ nhìn thẳng của mình, không thể tin cái chết đến nhanh như vậy.

Phiêu lãng trong hư không gặp được một hệ thống, nói là muốn thưởng nàng anh dũng làm việc nghĩa, cho nên để nàng sống ở một thế giới song song thêm một đời, cũng tặng kèm một trong các kỹ năng mãn điểm – mỹ mạo, tiền tài, địa vị, tài học, võ nghệ, để nàng tùy ý chọn.

Giang Tâm Uyển nghĩ lại, thi thể bị phá thành mảnh nhỏ đã không thể trở lại, nếu muốn tồn tại chỉ có thể lựa chọn xuyên qua.

Năng lực kiếm tiền của nàng không tồi, không thích đọc sách, càng không thích đánh nhau, địa vị thì càng cao trói buộc càng nhiều, nàng nghĩ cũng không muốn, vẫn là sắc đẹp loại cao cấp tương đối có lợi.

Vì thế, nàng khờ dại chọn mỹ mạo, hơn nữa khờ dại chọn trúng nguyên thân đẹp nhất trong N hình ảnh mỹ nữ hệ thống cung cấp.

Vốn tưởng rằng có được sắc đẹp thịnh thế thì có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh, nào ngờ biết được tình tiết vốn có, Giang Tâm Uyển mặt từ trắng thành hồng, từ hồng thành đen, nhìn đại kết cục cũng thiếu chút hai mắt tối sầm ngất xỉu đi.

Bởi vì sách nàng chọn trúng, hình như không bình thường...

Cốt truyện đơn giản, nữ chính là thủ hạ của nam chính. Nam chính là vương tử Nhung Nhiên quốc, vì muốn xâm nhập và đánh bại Nghiệp Quốc, lợi dụng nữ chính nhan sắc khuynh thành làm mỹ nhân kế. Lời văn trong sách 60-70% đều là các tiết mục nữ chính công lược các nam nhân, từ lưu dân, tướng quân, đại thần đến hoàng đế, không một ai không quỳ gối dưới vách thạch lựu của nữ chính.

Kết cục cuối cùng, nữ chính vì nam chính mà trả giá cũng không được chút nào tốt đẹp, bị vai ác Nghiệp Quốc Nhiếp Chính Vương lấy tội danh họa quốc yêu cơ, một đao răng rắc.

Giang Tâm Uyển lập tức nằm giả chết, từ chối xuyên qua.

"Đổi quyển sách khác, được không?"

"Không được đâu, ta đã ghi vào hệ thống xuyên qua, không sửa đổi được. Huống chi đây là tự ngài chọn mà!"

"Ta ta ta... Cũng chỉ là chọn một khuôn mặt tốt đi? Nếu sớm biết là tình huống này thì sao ta có thể chọn?"

"Xin lỗi, chúng ta đều là xem bìa để chọn sách, sau đó mới biết được tình tiết trong sách. Huống hồ, lúc chúng ta xem, mỗi quyển sách đều có ưu khuyết riêng, chúng ta kiến nghị ngài tiếp nhận."

"Tiếp nhận? tiếp nhận cái quỷ a!" Giang Tâm Uyển trong cơn hấp hối ngồi dậy, "Thời điểm nữ chính chết còn chưa qua hai mươi tuổi, không sống được lâu đâu! Các ngươi khen thưởng anh hùng hăng hái làm việc nghĩa như vậy sao?"

Hệ thống trầm mặc một lúc, cuối cùng rồi cục thông suốt, "Đúng vậy nha, hai mươi tuổi chết sớm, ta đây nghĩ cách bổ cứu cho ngài." Nói xong leng ca leng keng thao tác hồi lâu, "Xong rồi!"

"Ta giúp ngài thiết kế một cái van giá trị cảm tình, ngài chỉ cần công lược nam nhân đạt tới van giá trị xác định, không quản hảo cảm hay ác cảm, đều có thể đảm bảo cốt truyện không đổi, thế giới không sụp đổ."

Một, hai, ba, bốn, .... 27!

Giang Tâm Uyển không nhịn được trợn mắt, thật là có thể.

"Cái thứ hai thì sa? Ta sợ bị vai ác, cái người gọi Tư Đồ Diệu gì đó giết người đó?"

Cái này, hệ thống thở dài.

Giang Tâm Uyển tim nhảy lên tận cổ, "Đừng nói ngươi không có cách nào khác đi?"

"Có mà! Có mà! Ngài đừng lo lắng!" Hệ thống lẩm bẩm oán giận nói, ai, chỉ là lượng công việc tăng lên nhiều rồi, lại phải tăng ca!" Nói xong thao tác leng ca leng keng một trận, "Nếu không ngài xuyên trước đi, đến giờ rồi!"
Giang Tâm Uyển không có được đáp án khẳng định chắc chắn: "Ha?"

Đang muốn truy hỏi tiếp, nhưng mà ngay sau đó, mặt đất dưới chân mình như một cái đệm bị ném đi, nàng trực tiếp rơi vào một cơn lốc xoáy, chờ đến khi trời đấy không còn quay cuồng là khi, nàng đã bám vào người nguyên thân.

Nàng lau lau nước mắt, ở trong đầu cẩn thận hỏi: "Hệ thống? Ngươi ở đâu? Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi muốn làm như thế nào đâu!"

Không trả lời.

Nàng đổi lại thành nói ra tiếng, lén lút hỏi một lần.

Vẫn không trả lời như cũ, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc trong không khí.

Nàng đập tay một cái, "Lừa gạt!"

Xe ngựa đến một mảnh rừng rậm thấp thoáng nhà cửa, dừng lại.

Trước viện, đã một hàng người quỳ xuống, đồng thanh: "Cung nghênh chủ thượng!"

Mành xe bị vén lên, một nam tử cẩm y hoa bào xuống xe, cao cao nhìn xuống cho mọi người bình thân, thanh âm lạnh mà trầm thấp.

Giang Tâm Uyển ở trong xe ngựa, lòng thấp thỏm.

Từ cốt truyện mà biết được, đây là nam chính trong truyện Ô Thiệu Dung, tam vương tử Nhung Nhiên quốc.

Mẫu thân hắn là vũ cơ Nghiệp Quốc, thân phận thấp kém, huyết mạch không thuần, từ nhỏ phải chịu khinh nhục, trở thành mỹ cường tâm tư thâm trầm. Không chỗ dựa hắn liền lập tổ chức tình báo, bồi dưỡng một đám mỹ nhân, sát thủ, điệp giả, trong đó bao gồm nguyên thân.

Thông qua việc giúp Nhung Nhiên diệt trừ dị kỷ, thẩm thấu Nghiệp Quốc, hắn có cơ hội tranh trữ. Nhưng rốt cuộc thành tích không dày, so với các vương tử khác khai cương thác thổ vì Nhung Nhiên thì không đủ nhìn.

Hắn một năm tới công lược Dung quận của Phiên vương Nghiệp Quốc Tư Đồ Diệu không có tiến triển. Đánh không lại, muốn dụ Tư Đồ Diệu phản lại quốc gia, nhưng là, mặc kệ là thích khách hay điệp giả, là mỹ nữ hay mỹ nam, đều là vô công mà chết, để hắn vừa mất phu nhân vừa thiệt quân.

Bất đắc dĩ, hắn lấy lui làm tiến, đem mục tiêu chuyển thành yếu địa phong ngự Cam thành, cũng đem nữ chính tư dung đẹp nhất ra, sử dụng mỹ nhân kế với Cam Thành Tiêu Cẩm.

Nhưng là nữ chủ một lòng yêu thương nam chủ, cho rằng chính mình là người đặc biệt nhất bên cạnh nam chủ, khó có thể tin được mình cũng phải đi làm nhiệm vụ. Dưới mọi sự khuyên bảo, nàng đáp ứng, nhưng lại kiên trì tự tiến chẩm tịch đem lần đầu tiên cho nam chủ.

Nhưng mà nam chủ cự tuyệt, cự, tuyệt,.

Cho nên nàng khóc một đường, nam chủ cũng lạnh lùng nàng một đường.

Giang Tâm Uyển bi kịch đến đỡ trán.

Lúc này tiếng bước chân truyền đến, mành bị vén lên, Giang Tâm Uyển ngước mắt nhìn đến nam chủ mặc áo gấm lam.

Hắn ước chừng 22 tuổi, hốc mắt sâu, mũi cao, khuôn mặt như tạc, có vài phần cảm giác hỗn huyết, rất là anh tuấn. chỉ là mày rậm nhíu lại, môi mỏng mím nhẹ, như chim ưng ngủ đông trong bóng đêm, tự nhiên mang vài phần căng chặt cùng cảm giác âm trầm.

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí bay ra từng đợt xấu hổ.

Giang Tâm Uyển giật giật miệng muốn chào hỏi, nhưng lại nghĩ đến mình vừa mới khóc, tươi cười nhất định sẽ khó xem... nên đem miệng mím lại.

Ô Thiệu Dung thấy nàng mắt hạnh ướt đẫm, gương mặt bị khóc đỏ lên phảng phất nhu mĩ như hoa đào, vì lấy lòng hắn mà miễn cưỡng không tươi cười... là một bộ dạng quật cường ủy khuất mà khóc nhưng lại nỗ lực ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Lòng hắn cứng rắn cũng có một tia mềm mại, con mắt hung ác nham hiểm chớp mắt nhu hòa, "Tâm Uyển, sau này không được lại tùy hứng, tất cả lấy đại cục làm trọng."

Giang Tâm Uyển đột nhiên nhìn đỉnh đầu hắn có một cột màu đen khói, số bên trên từ 3 thành 3.1, sau đó lại dần ẩn đi.

Giang Tâm Uyển trừng lớn mắt, đù má, đây là giá trị cảm tình hay sao?

Hóa ra khi số liệu tăng lên sẽ tự động hiện ra!

Trâu bò trâu bò!

Trong lòng nàng vui vẻ, tuy rằng cũng không biết vì sao đột nhiên tăng lên 0.1

Hắn vươn tay, bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tới trước mặt Giang Tâm Uyển.

Giang Tâm Uyển phục hồi tinh thần, nghĩ một cái liền cầm tay hắn, nhờ hắn nâng mà đi xuống xe ngựa.

Ô Thiệu Dung đưa nào tới trước mặt mọi người. nhìn thấy nữ chủ, mọi người đều khiếp sợ, trong mắt nam tử đều là kinh diễm, trong mắt nữ tử phúc tạp hơn, có cực kỳ hâm mộ, càng có ghen ghét, rốt cuộc chưa bao giờ có một Điệp giả làm chủ thượng ưu ái như thế.

Ánh mắt nóng bỏng làm Giang Tâm Uyển thực sự không được tự nhiên, mà nàng biết nơi này có nữ xứng hận nàng thấu xương cũng sắp đi phá quấy mình Hoa Tưởng Dung.

Nàng thực nhanhd dã biết Hoa Tưởng Dung là người nào.

Tuổi nàng ước chừng 30, đầu mày khóe mắt đều có nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng dưới lớp trang điểm vẫn mỹ diễm như cũ, một thân áo tím thêu bách hoa, váy áo ăn mặc phi thường minh diễm, chỉ là nhìn về phía Giang Tâm Uyển đầy áp lực căm thù, mặt khác, nàng nghi ngờ thân phận của Giang Tâm Uyển, vì sao có thể có mặt ở đây.

Ô Thiệu Dung giới thiệu: "Nàng chính là Tâm Uyển, người được chọn đi công lược Tiêu Cẩm lần này."

Hoa Tưởng Dung kinh ngạc, "Chủ công, không phải lần này là ta phụ trách sao?"

Ô Thiệu Dung mặt mày lạnh lùng, "Lâu như vaajty, ngươi lấy được Bố Phòng Đồ rồi sao?"

"Là vì Tiêu cẩm kia không yêu tiền tài, không gần nữ sắc, làm người quá mức chính trực, ta cho mấy cô nương tiếp cận cũng không được, đang nghĩ kế hoạch khác, không nghĩ chủ thượng đã chọn được người khác..." Nàng liếc Giang Tâm Uyển vành mắt còn hồng, nàng sớm biết rằng bên cạnh chủ thượng có nữ tử thâm tình với chủ thượng, "Nhưng ta thấy Tâm Uyển cô nương hình như không quá nguyện ý. Nếu không muốn làm, sẽ bất lợi cho nhiệm vụ..."

Ô Thiệu Dung đột nhiên ném chung trà vào mặt nàng, "Mấy vạn quân sĩ của ta ngủ đông ở ngoài thành, không đợi được biện pháp khác của ngươi!"

Trong lòng nàng hoảng sợ lại không thể trốn tránh, máu tươi nhất thời chảy dài xuống khuôn mặt trắng nõn.

"Đồ vô dụng! Uổng phí ngươi ở đây mấu năm, lại chỉ làm được chút việc nhỏ! Thời điểm mấu chốt lại không dùng được!"

Ánh mắt hắn âm lãnh sâu thẳm chuyển qua Giang Tâm Uyển, ngữ khí trầm xuống: "Tâm Uyển, ngươi nói thật xem ngươi có nguyện ý hay không?"

*Nghe nhạc giải sầu nào các bạn*

#Nonamekid

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net