16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái tên đáng ghét này!"

"Tại sao bản thân lại phải bực mình chứ? Hứ"

"Đã bao nhiêu giờ rồi nè. Cái tên đó định quên mình luôn sao?"

Không có ai đó đang nói chuyện với nhau đâu. Chỉ là tôi đang tự mình rên rĩ với chính mình trong căn hộ của tôi thôi.

Các bạn không hiểu nổi tại sao tôi lại nói những câu vô cùng khó hiểu kia đúng không?

Vậy tôi sẽ kể cho các bạn nghe.

Tất cả là do cái tên Kim Jibeom đáng ghét ở căn hộ đối diện đã làm tôi thành ra nông nổi này đó. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức tìm hiểu nhau luôn đó. Hơn nữa cậu ấy còn hứa là sáng nay sẽ gọi tôi sang đi học cùng. Vậy mà tôi đã sẵn sàng hết từ hơn nữa giờ đồng hồ trước mà cậu ấy thì vẫn chưa thấy đâu. Cậu ấy không nghĩ rằng những ngày đầu tiên nên được trân trọng hay sao chứ.

"Cái đồ Kim Jibeom."_Tôi bức bối trong người mà hét lên.

"Jaehyun"_Tôi vừa dứt tiếng hét inh ỏi của mình thì giọng nói của Jibeom đã lọt vào tận nơi tôi đang nằm.

Thế là tôi bật phắc dậy, vuốt lại cái áo sơ mi trắng một lần nữa rồi bước ra cửa. Jibeom hôm nay vẫn vậy, vẫn là cái áo sơ mi phẳng phiu, chiếc quần jeans xanh tôn dáng. Và tôi chẳng hiểu tại sao hôm cậu ấy lại đẹp đến mức này. Giống như là cậu ấy có vần sáng vây xung quanh vậy. Ở cạnh Jibeom cũng đã rất lâu rồi, nhưng đến lúc này tôi mới nhận ra được vẻ đẹp của cậu ấy. Có lẽ là tôi chưa từng quan tâm, hay chú ý đến cậu ấy nhiều như bậy giờ. Và cũng tới lúc này tôi mới hiểu rõ được việc tại sao lại có rất nhiều người muốn làm quen cậu ấy.

"Mùi này?"_Tôi ngờ ngợ, ngửi mùi thơm trên người Jibeom thêm một lần nữa.

"Mùi nước hoa hả?"_Jibeom mỉm cười hỏi.

"Ừm, nó giống mùi tôi đang xài. Cái mà cậu tặng cho tôi ấy."

"Thì cùng một loại mà. Tôi đã mua một cặp cho tôi với cậu mà."_Cậu ấy cười rồi nhún vai thản nhiên. "Đi nhanh thôi."

"Lắm trò."_Thật ra là tôi đang ngượng đó.

Sau đó tôi vội vàng quay đi để che hai cái má nóng hổi của mình. Rồi nhanh chóng khóa cửa căn hộ lại rồi cùng nhau đến trường. Chúng tôi đã đi bên cạnh nhau đến lúc này đã là bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tôi không nhớ nỗi, tôi cũng chưa từng đếm chúng, chỉ biết nó nhiều đến mức tôi không thể nhớ ra được sự khác biệt mỗi lần.

Có một số đoạn kí ức nó nhanh chóng bị xóa nhòa đi, còn một số đoạn kí ức nó cứ nằm yên đó không rời. Và đoạn kí ức về nơi này cùng với Jibeom mà tôi nhớ rõ nhất là một sự tình cờ. Tình cờ gặp nhau, tình cờ kể cho nhau nghe về những rung động ngây ngốc và tôi cũng đã tình cờ vô tâm với tấm lòng của cậu ấy.

Nhưng đoạn kí ức của ngày hôm nay nó không còn là sự tình cờ nữa. Mà tất cả là do chúng tôi cố tình tạo nên. Cho dù sau này chúng tôi cùng nhau đi qua nơi này bao nhiêu lần nữa thì đoạn kí ức ngày hôm nay sẽ là đoạn kí ức rõ ràng và đẹp đẽ nhất.

Ngày hôm ấy tôi vô tâm vô ý với cậu, nhưng ngày hôm nay tôi lại để tâm để ý đến cậu nhiều đến mức không muốn rời.

Chúng tôi cùng nhau ngồi trên tuyến xe buýt cũ, hàng ghế giữa quen thuộc vẫn được ưu tiên. Vì cái tên kế bên tôi hôm nay qua gọi tôi trễ, nên chúng tôi chắc sẽ mất kha khá thời gian để đến trường.

Chiếc xe buýt chật vật hơn ba phút mà vẫn chưa đi xa khu tổ hợp bao nhiêu, tôi chỉ cần quay đầu lại là nhìn thấy được tòa nhà của chúng tôi rõ mồn một. Còn Jibeom thì tựa lưng vào ghế và thở dài chán nản.

"Hỏi một chút đi."_Tôi quay sang khều cậu ấy. Thay vì phí thời gian để thở dài thì tôi muốn dùng khoảng thời gian đó để nói chuyện, để hiểu nhau nhiều hơn.

"Ừm, cậu hỏi đi."_Jibeom dùng tone giọng trầm ấm của cậu ấy để trả lời tôi.

"Tại sao có nhiều người thích cậu mà cậu lại không đồng ý vậy?"

"Chỉ là không có cảm giác với họ thôi."_Cậu ấy cao giọng lên một chút.

"Cậu bị điên hay sao mà lại không có cảm giác với người khác."_Tôi phì cười.

"Không phải."_Cậu ấy xua tay. "Cảm giác của tôi dành tất cả hết cho cậu rồi đó."

"Khùng quá."_Mới hỏi có hai câu thôi, nhưng mà cũng không muốn hỏi nữa đâu. Tôi xấu hổ quay mặt ra hướng cửa sổ.

Cậu ấy không nói gì thêm vì cậu ấy đang bận cười toe toét. Nhưng mà tay chân của cậu ấy thì không bận lắm, cho nên cậu ấy đã đan bàn tay to lớn của cậu ấy vào tay tôi.

"Làm cái gì đó."_Tôi làm mặt nhăn nhó quay sang hỏi Jibeom.

"Nắm tay."_Đồ Kim Jibeom không biết xấu hổ.

"Nắm tay thì nắm tay."_Tôi giả vờ làm mặt thờ ở.

"Cười đáng yêu nhỉ."

"Kệ người ta."

Tự lúc tôi mở lời về việc tìm hiểu nhau thì Jibeom cứ làm cho tôi ngượng suốt. Giống như cách mà cậu ấy làm cho tôi ngượng lúc này nè.

Ba phút, bảy phút, rồi hai mươi phút trôi qua, chúng tôi cứ ngồi đợi xe buýt nhích từng chút một để đến trường. Có lẽ đối với người khác là một khoảng thời gian dài và chán ngán. Nhưng khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, tay giữ lấy tay nhau thì có lâu đến mức nào cũng không đủ.

Sau hơn hai mươi lăm phút cho hai ngã tư thì chúng tôi cũng đã đến được trường. Tôi với Jibeom mỗi người học một khoa nên đành phải hẹn nhau vào giờ ăn.

Tôi vội vàng gom tập sách của mình một cách nhanh chóng sau mấy giờ đồng hồ ngồi trong lớp. Jibeom với tôi đã hẹn với nhau lúc 11g30 ở nhà ăn khoa cậu ấy, nhưng lớp của tôi hôm nay ra trễ hơn so với dự kiến cho nên tôi cần phải gấp rút ngay lúc này.

"Jaehyun"_Một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi ở phía sau lưng.

"Sao lại kêu ngay lúc này chứ."_Tôi nhăn nhó chửi thầm trong miệng. Nhưng vẫn xoay người lại để trả lời người vừa kêu mình. "Ừm"

"Ăn cơm cùng nhau được không?"_Người yêu cũ của tôi tiến lại gần.

"Mình có hẹn mất rồi."_Tôi không còn bị phân tâm với cô ấy nữa, tình cảm của tôi đối với người con gái trước mặt cũng đã không còn. Tôi chỉ có thể lịch sự với cô ấy như vậy, vì người quan trọng với tôi lúc này đang đợi tôi ở khoa Kinh tế.

"Không dành chút thời gian cho em được sao?"_Cô ấy nhỏ giọng.

"Thật sự là không. Mình đang trễ hẹn với cậu ấy rồi."

"Người yêu mới sao?"

"Ừm...là người yêu mới của mình"_Tôi tạm biệt một cách sơ sài với cô ấy, rồi nhanh chóng chạy đến nhà ăn khoa Kinh tế.

Tôi thở hồng hộc khi đứng trước nhà ăn khoa Kinh tế. Tôi phẩy tay vài cái qua loa rồi bước vào trong tìm Jibeom.

Nhà ăn khoa Kinh tế hôm nay đông đến mức thở không nỗi, người ra người vào nhiều đến độ tôi chỉ thấy được mỗi màu đen của tóc. Tôi loay hoay tìm kiếm dáng người cao to một lúc lâu thì thấy cậu ấy ngồi ở một cái bàn gần chỗ tôi đứng không xa. Nhưng mà bên cạnh cậu ấy thì còn có cô bạn cũ của tôi. Hai người họ nói chuyện với nhau một cách vui vẻ, và Jibeom có vẻ hăng say đến mức không hề quay sang trông ngóng tôi dù là một cái.

Lúc này tôi mới thật sự ghét cái cách mà cậu ấy luôn lịch sự với người khác. Tôi đứng đó nhìn hai người họ nói chuyện với nhau hơn hai phút đồng hồ. Tâm trạng bực mình ào ạt ùa về, và tôi cảm giác được rằng cái bực mình lúc này còn nhiều hơn ban sáng gấp nhiều lần.

Tôi giận Jibeom đến mức không muốn đi lại đó, nhưng vẫn phải cắn răng, hậm hực đi đến ngồi bên cạnh cậu ấy. Và cũng vì tôi không biết là cô bạn cũ của tôi chỉ đơn giản là muốn nói chuyện về chuyên ngành với Jibeom hay có ý đồ gì khác, cho nên là không có cớ gì để giận dỗi ra mặt được.

"Hôm nay tan lớp trễ sao? Không cần gấp đâu, tôi đợi được mà."_Jibeom dịu dàng nói với tôi. Rồi cái người giận như tôi đây cũng mềm nhũn luôn rồi.

"Tại sợ đợi mà."_Tôi cười với cậu ấy.

Sau đó tôi ngấu nghiến hết phần cơm mà Jibeom đã mua sẵn cho tôi, mặc cho hai người bọn họ nói với nhau lắm các vấn đề về chuyên ngành. Cho dù tôi có để tâm đến những lời mà họ nói thì tôi cũng chẳng hiểu gì, cho nên tôi để tâm vào cái bụng đói của tôi thì hơn.

Cô bạn cũ của tôi cùng với Jibeom nói những thứ về chuyên ngành hơn hai mươi phút đồng hồ. Tôi đã ăn xong một đĩa cơm lớn, uống hết một chai nước trái cây mà hai người họ vẫn không có dấu hiệu gì được cho là dừng lại. Tôi đành chống cằm chán nản, rồi lôi điện thoại ra chơi game PUBG yêu thích của tôi vậy.

"Jibeom này!"_Giọng nói của cô bạn cũ đột nhiên chuyển sang ngọt ngào quá mức cần thiết.

"Sao?"_Jibeom vẫn lịch sự đáp lại.

"Cậu có người yêu chưa?"_Giọng của cô ấy nhỏ xíu, nhưng tôi lại nghe rõ từng chữ một.

"Có rồi."_Tôi lên tiếng, rồi đá chân vào chân của Jibeom một cái thiệt đau.

"Thật sao Jaehyun?"_Cô ấy hỏi tôi một lần nữa.

"Ừm có rồi."

"Sao cậu biết?"_Cô ấy có cố chấp quá mức cần thiết không vậy?

"Vì..."_Tôi dời mắt sang cầu cứu Jibeom. Tôi nửa muốn nói chúng tôi là người yêu nhau, nhưng sự thật thì vẫn chưa có một mối quan hệ ràng buộc với nhau. Tôi nửa muốn nói chúng tôi là bạn thân với nhau, nhưng tôi thật sự không muốn dùng mối quan hệ bạn thân với cậu ấy. Nhưng mà cái tên đó cứ cười tủm tỉm. Cậu ấy không giúp tôi thì tự tôi tự cứu mình vậy. "Vì chỉ đơn giản là mình biết thôi."_Tôi nhún vai với cô ấy.

"Tiếc vậy? Mình cứ nghĩ Jibeom cũng có cảm tình với mình."_Cô ấy chống cằm tỏ vẻ chán nản.

"Mình có người mình yêu rồi."_Bây giờ cậu ấy mới lên tiếng.

"Không sao."_Cô ấy nắm lấy bàn tay của Jibeom. "Lúc này mà cậu với cậu ấy chia tay thì quen với mình cũng được đó."

Tính ra hai đứa tao chưa được quen nhau luôn đó.

Cả hai chúng tôi im lặng, im lặng vì không biết phải trả lời như thế nào với cô ấy. Sau đó cô ấy cũng tạm biệt và rời đi bởi vì mọi thứ gần như rơi vào trạng thái bị trì xuống giữa mớ âm thanh hỗn độn xung quanh.

"Jaehyun đừng có chơi nữa."_Jibeom lay vai tôi mấy lần.

"Để cho chơi thêm một xíu đi."

"Vừa nãy cũng ngừng lại để nói được thôi."_Jibeom lại nói trúng tim đen tôi nữa rồi.

"Lúc nãy khác mà."_Tôi cảm giác mình như là một đứa con gái đang giả vờ giận lẫy người yêu.

"Vừa nãy ghen hả?"

"Không có."

"Ghen rõ ràng."

"Không có."_Hai cái má tôi nóng phừng phực. Tôi không dám quay sang nhìn mặt Jibeom, nên cứ chăm chú chơi game trên điện thoại của mình. Tôi không có ghen thật mà, chỉ bực mình một chút xíu thôi.

"Vậy sao lại nói với cô ấy là tôi có người yêu rồi, tôi vẫn đang cô đơn nè. Cô bạn của của Jaehyun cũng xinh đó."

"Nè."_Tôi tưởng như người tôi sắp bốc hỏa. Rõ ràng là cậu ấy nói là thích tôi từ lâu rồi mà? Chúng tôi đang tìm hiểu nhau mà, bây giờ cậu ấy lại đổi ý. "Rõ ràng là đang tìm hiểu nhau mà. Bây giờ muốn đổi ý sao?"

"Cũng có thể, vì chưa phải là người yêu mà."_Jibeom nhướn mày với tôi.

Tôi giận nóng hết cả người, tôi muốn đấm cho cậu ấy mấy cái vì cứ xoay tôi như vậy. Cậu ấy đang nghĩ tình cảm của tôi có thể điều chỉnh được một cách tốc biến hay sao chứ?. Tôi không muốn ngồi đây nữa, tôi muốn giận dỗi trở về khoa mình, cậu ấy làm tôi tổn thương rồi.

"Về khoa đây, cần kêu cô ấy lại không."_Tôi ôm sách vở của mình, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn khoa Kinh tế chật chội này. Tôi kết thúc bằng một câu nghi vấn với Jibeom nhưng tôi không muốn nghe câu trả lời cho nên đã vội vã rời đi.

Ờ chạy theo luôn!

"Đừng giận."_Jibeom níu lấy cánh tay tôi lại, nói với tôi bằng tone giọng dịu dàng thêm một chút dỗ dành.

"Không có tư cách giận."_Tôi nói bằng giọng giận dỗi. Nhưng tôi thật sự không có ghen hay giận gì nha.

"Cậu thừa biết cậu quan trọng với tôi như thế nào mà Jaehyunie. Tôi đã thích cậu hơn một năm trong âm thầm, mặc cho cậu có người yêu tôi cũng chưa từng một lần ngưng được cảm giác đối với cậu. Cậu hiểu rõ nhất mà."

"Cậu cũng biết rõ là tôi cũng có tình cảm với cậu mà Jibeom. Mấy lời đó làm cho tôi buồn thật đó."_Tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt Jibeom.

"Xin lỗi, không cố tình muốn làm cho cậu giận. Chỉ là muốn cậu thừa nhận là ghen vì tôi thôi."_Jibeom lại cười. Mỗi khi Jibeom cười đều làm cho tim tôi yểu xìu, cho nên cũng đã hết muốn giận cậu ấy luôn.

"Đừng có nói như vậy nữa.!"

"Ừm biết lỗi rồi. Nhưng mà vừa nãy là ghen đúng không?"

"Không có ghen."

"Đừng có cứng đầu. Ghen đúng không?"

"Ừ thì cứ cho là ghen đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net