27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng ngạc nhiên (hoặc không), Beomgyu là người đầu tiên thức dậy vào sáng hôm sau. Tay chân trần của anh và Taehyun vẫn vướng vào nhau, và Taehyun vẫn đang vùi dưới cằm anh, với vòng tay của Beomgyu ôm lấy em như thể để bảo vệ em khỏi bất kỳ tổn hại nào có thể xảy đến với họ.

Những tia nắng vàng lấp ló sau tấm rèm cửa đang mở đập vào mắt Beomgyu, khiến anh nhăn mặt vì ánh sáng rực rỡ. Khi đó là lúc anh cuối cùng nhận ra phần thân dưới của mình đau đến mức nào. Nhưng nếu anh, người không có gì bên trong, còn đau khổ, ai biết được Taehyun, người đã có thứ gì đó trong em ấy gần như suốt cả đêm, cảm thấy thế nào?

Một vòng là không đủ với Taehyun. Hai vòng là không đủ. Chết tiệt, năm vòng cũng không đủ. Em và Beomgyu đã lao vào nhau như những con thỏ có sừng suốt đêm và chỉ dừng lại khi trạng thái phát tình của Taehyun cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

Ký ức về đêm qua cuối cùng cũng nhắc nhở Beomgyu rằng đêm qua là đêm đầu tiên của anh và Taehyun. Hai má anh hơi nóng lên khi nhớ lại. Anh sẽ nói dối nếu nói rằng không thích những gì họ đã làm tối qua, nhưng đồng thời, anh không thể không thừa nhận rằng lần đầu tiên của họ diễn ra sớm như thế nào. Họ mới chỉ hẹn hò năm lần và họ đã quan hệ tình dục rất nhiều? Ngay cả với cô ấy, Beomgyu cũng không làm thế. Mãi đến ngày thứ sáu hoặc thứ bảy, họ mới quan hệ tình dục.

Beomgyu ngay lập tức lắc đầu để xua đi những suy nghĩ về cô ấy. Làm sao anh có thể nghĩ đến cô khi anh và Taehyun vừa có một đêm hạnh phúc bên nhau? Beomgyu giúp Taehyun giải tỏa cơn phát tình của mình là một bước tiến lớn đối với anh, và anh biết rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ phải nói về điều đó, ngay cả khi cả hai đều không muốn.

Nhưng những suy nghĩ đó không đọng lại lâu trong tâm trí Beomgyu. Anh bắt đầu tự hỏi làm thế nào và tại sao Taehyun lại đột nhiên bị phát tình. Một giây trước, anh đang chạy bộ trở lại nhà Taehyun với món quà sinh nhật dành cho em, và ngay sau đó, Soobin đuổi mọi người ra khỏi bữa tiệc ngoại trừ anh, và đẩy anh ấy về phía Taehyun, người đã đỏ bừng mặt, thút thít và tỏa ra mùi hương ngọt ngào và ngọt ngào hơn.

Nhưng rồi một lần nữa, có lẽ đã đến lúc sức nóng của anh bùng phát. Beomgyu không phải là người giỏi nhất trong việc giải phẫu các omega, vì vậy có lẽ tốt nhất là anh không nên lo lắng nhiều về điều đó. Điều quan trọng là anh đã giúp Taehyun vượt qua cơn phát tình của mình, ngay cả khi điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ bị đau chân và sưng tấy vào sáng hôm sau.

Beomgyu ngáp một cái, cuối cùng cũng quyết định đứng dậy. Vì Taehyun vẫn đang ngủ trong vòng tay anh nên Beomgyu cẩn thận rút ra để không đánh thức em. Anh nhanh chóng đặt thay thế cơ thể mình bằng một chiếc gối và khẽ thở phào nhẹ nhõm khi omega vẫn chưa tỉnh dậy. Cầm lấy điện thoại, anh đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.

Nhưng trước khi có thể bật vòi hoa sen, điện thoại của anh bắt đầu đổ chuông. Anh trở nên bối rối, tự hỏi ai đang gọi mình. Anh chộp lấy điện thoại và hơi ngạc nhiên khi đọc tên một omega tóc hồng nào đó trên ID người gọi.

"Xin chào?" Beomgyu trả lời cuộc gọi, áp điện thoại vào tai khi bật vòi hoa sen.

“Chào, Beom.” Nghe Beomgyu trả lời, Yeonjun cảm thấy nhẹ nhõm. “Anh đã không đánh thức em, phải không?”

“Không,” anh đảm bảo. "Có chuyện gì vậy ạ?"

“Anh chỉ đang kiểm tra hai đứa thôi,” Yeonjun trả lời. Ở phía sau, Beomgyu có thể nghe thấy tiếng cười của trẻ con, khiến anh mở to mắt khi cuối cùng cũng nhớ ra con trai mình.

“Ôi chúa ơi, chết tiệt, em hoàn toàn quên mất mọi người,” Beomgyu chửi rủa, khiến Yeonjun cười khúc khích. “Hyeon đâu rồi? Thằng bé có sao không? Nó có ở cùng với anh không?"

“Có, đừng lo lắng,” y nói. “Tất cả tụi anh đều ở cùng nhau: anh, Bin, Huening, Hyeon và Chae.”

"Cảm ơn chúa." Beomgyu thở phào nhẹ nhõm. “Một lần nữa cảm ơn anh, hyung, vì đã chăm sóc cho thằng bé.”

“Đó là điều tối thiểu anh có thể làm.” Yeonjun vẫy tay. “Hơn nữa, tối qua em khá bận nên không nhớ ra thằng bé, nên cũng dễ hiểu thôi.”

Beomgyu cười khúc khích một chút lo lắng, má anh nóng lên. “Uh, u-ừ, em đoán thế.”

Yeon Jun cười khúc khích. “Vậy, mọi chuyện diễn ra như thế nào? Em đã từ bỏ?"

"Đáng ngạc nhiên là không," Beomgyu trả lời. “Em đã giúp Taehyun vượt qua cơn phát tình của em ấy.”

"Hai đứa chơi mấy vòng?"

“Jun!” Beomgyu nghe thấy giọng nói của Soobin trước khi anh có thể mở miệng trả lời. “Anh hỏi thật lạ đấy, đồ kì quặc.”

"Cái gì? Anh muốn biết!"

“Uh, Soobin-hyung nói đúng đó, hyung,” Beomgyu đồng ý, bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. “Hỏi hơi kì đấy.”

“Được thôi, sao cũng được,” Yeonjun hậm hực. “Anh sẽ hỏi Tae sau vậy.”

Beomgyu lắc đầu với y. Anh quyết định tắt nước để không lãng phí. “Bây giờ các anh đang làm gì vậy?”

“Tụi anh đã trở lại chỗ của mình,” Yeonjun trả lời. “Tụi anh hầu như chưa ăn sáng xong. Rốt cuộc em và Tae ngủ lúc mấy giờ?”

“Ừm… khoảng ba giờ, em nghĩ vậy.”

“Eh, không có gì ngạc nhiên ha,” Yeonjun nói như thể chuyện đó không có gì to tát. Mặc dù Beomgyu và Taehyun bắt đầu vào khoảng 9 giờ 30 và tiếp tục như vậy trong khoảng 6 tiếng. “Anh đã trụ được lâu hơn. Đúng không Bin?”

"Jun, anh không biết xấu hổ sao?" Alpha có vẻ như không muốn nói về phát tình của Yeonjun, điều này khiến Beomgyu cười nhạo họ.

Yeonjun cười khúc khích. “Dù sao thì Tae vẫn ngủ hả Beom?”

“Vâng,” anh trả lời, mỉm cười khi nhắc đến Taehyun. “Đêm qua em ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, nên em đoán điều đó cũng khá dễ hiểu.”

“Em nên làm bữa sáng cho em ấy trên giường,” Soobin gợi ý. “Đó là điều anh luôn làm cho Jun, và sau đó anh luôn nhận được thưởng.”

“Yah, đó có phải là lý do duy nhất khiến em làm điều đó không?!”

“Ừm…hoàn toàn không, Jun!”

“Thật là biến thái,” y càu nhàu, khiến Beomgyu lắc đầu với một tiếng cười nhỏ. “Nhưng ừ, không may là Bin nói đúng, Beom—em nên làm bữa sáng cho Tae trên giường đi. Và không chỉ vì những lý do bẩn thỉu."

“Anh đừng lo, em không giống Soobin-hyung,” Beomgyu nói, điều này khiến anh nhận được sự phản đối từ chàng trai tóc vàng phía sau.

“Em có muốn nói lời chào với Hyeon không?” Yeonjun đề nghị, hoàn toàn phớt lờ chồng mình.

“Ồ, vâng, làm ơn,” Beomgyu trả lời, gần như quên mất con trai mình lần thứ hai.

“Hyeonie!” Beomgyu nghe thấy tiếng gọi của Yeonjun. "Bố của cháu muốn nói xin chào!"

Beomgyu không ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng ré quen thuộc ở phía sau. Nó khiến anh mỉm cười trìu mến khi nghe thấy giọng nói của con trai mình, và anh nghe thấy nhiều tiếng ré hơn và một chút sột soạt, trước khi một giọng nói dễ thương quen thuộc cất lên, "Bố ơi?!"

“Xin chào, bánh bao mật!” anh chào, cũng phấn khích không kém gì Hyeon. Nhưng anh tự nhắc mình giữ im lặng vì Taehyun vẫn còn đang ngủ.

"Bố!" Hyeon kêu lên. “Bố đâu rồi? Con nhớ bố."

“Bố cũng nhớ con, bánh bao mật,” Beomgyu trả lời. “Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi. Hiện giờ bố đang ở với Taehyun-ah.”

"Tại sao bố lại ở với anh ấy?"

“Ừm…” Là một đứa trẻ năm tuổi, Hyeon vẫn chưa biết phát tình và quan hệ là gì, vì vậy Beomgyu không biết phải giải thích nó như thế nào. “Taehyun-ah thực sự… bị ốm, và bố phải ở lại để giúp anh ấy cảm thấy đỡ hơn.” Về mặt kỹ thuật không phải là một lời nói dối.

“Vậy tại sao Soobinnie hoặc Junnie không thể ở lại với anh ấy?” Beomgyu thậm chí không cần nhìn con trai mình cũng biết cậu bé đang cau mày.

“Họ không thể vì Taehyun-ah đặc biệt cần bố,” Beomgyu cố gắng giải thích tốt nhất có thể.

"Tại sao ạ?"

“Uh…con sẽ hiểu khi con lớn hơn,” Beomgyu nói. “Dù sao thì, bố sẽ sớm gặp lại con, được chứ, bánh bao mật? Hãy cư xử thật tốt vì Soobinnie, Junnie và chú NingNing nhé.”

“Sẽ làm được mà bố,” Hyeon đảm bảo. “Ooh, Chae nói xin chào nè!”

Beomgyu cười khúc khích khi thấy Hyeon quên thứ gì đó nhanh như thế nào. “Nói với cậu ấy là bố cũng gửi lời chào nhé, con yêu.”

“Thật nóng lòng được gặp bố,” nhóc nói.

“Thật nóng lòng được gặp con, bánh bao yêu,” Beomgyu quay lại. “Hãy cư xử tốt nhất, được chứ?”

“Con hứa. Yêu bố."

Beomgyu cười dịu dàng. “Bố cũng yêu con, con yêu. Bây giờ đưa điện thoại cho Junnie, được chứ? Bố sẽ gặp lại con sớm thôi."

“Tạm biệt bố,” là tất cả những gì Hyeon nói trước khi chiếc điện thoại được trả lại cho chủ nhân của nó.

"Xin chào?" y nói khi có lại điện thoại.

“Cảm ơn anh đã quan tâm đến Hyeon, hyung,” Beomgyu nói. “Em nợ anh một lần.”

"Có đấy," Yeonjun tinh nghịch nói. “Anh cũng có sở thích khá đắt tiền.”

Beomgyu cười khúc khích. “Em sẽ ghi nhớ điều đó, hyung. Cám ơn vì đã gọi cho em."

"Tất nhiên rồi. Giữ cập nhật cho anh đấy."

"Sẽ làm. Dù sao thì em cũng phải đi đây, vì em cần phải đi tắm.”

"Đi đi," Yeonjun đồng ý. “Anh có thể ngửi thấy em từ đây.”

Beomgyu cười. "Tuyệt. Tạm biệt, hyung.”

“Tạm biệt, Beom,” Yeonjun cười khúc khích trước khi kết thúc cuộc gọi.

Beomgyu thở dài, màn hình khóa Hyeon đang mỉm cười nhìn anh. Anh thoát ra khỏi những giấc mơ ban ngày nhỏ bé của mình để chơi một vài bản nhạc (lặng lẽ), trước khi thức dậy để bắt đầu tắm.

.

Mãi đến ba tiếng sau, Taehyun mới tỉnh dậy. Em tự mình thức dậy, phát ra một tiếng rên rỉ buồn ngủ. Những tia nắng vàng chiếu vào mắt khiến em nhăn mặt quay đi. Khi đó những cơn đau chạy dọc cơ thể khiến lần này em nhăn mặt còn dữ dội hơn.

“Này, em tỉnh rồi.” Một giọng nói trầm nhưng mềm mại quen thuộc vang lên từ phía trên, và em ngước lên, đôi mắt dán chặt vào đôi mắt màu sô cô la đậm mà em đã yêu. Một nụ cười bối rối nở trên khuôn mặt, nhưng em cảm thấy hơi buồn ngủ đến mức không thể nhận ra rằng mình đã bối rối khi nhìn thấy Beomgyu.

“C-chào anh,” Taehyun chào.

"Em cảm thấy thế nào?" Beomgyu hỏi.

“Đ-đau,” Taehyun trả lời, đúng như dự đoán. “Hông, chân, lưng dưới và mông của em đau như một con điếm vậy.”

Beomgyu cười khúc khích. “Em có muốn dùng thứ gì đó để giảm đau không?”

Taehyun gật đầu. "Vâng, làm ơn."

Beomgyu gật đầu và với tay về phía tủ đầu giường nơi anh đang nằm. Anh đã chuẩn bị sẵn hai viên thuốc và một cốc nước cho Taehyun trước đó, biết rằng chúng sẽ có ích. Anh đưa chúng cho Taehyun, người mỉm cười cảm ơn và hơi nghiêng người lên để nuốt những viên thuốc và nước.

“C-cảm ơn anh,” em nói, đưa lại cốc cho Beomgyu. "Anh cảm thấy thế nào?" Rốt cuộc, Taehyun không phải là người duy nhất trải qua nhiều chuyện đêm qua.

"Tốt hơn lúc trước," Beomgyu trả lời.

“Em xin lỗi về… chuyện tối qua,” Taehyun hối lỗi nói. “K-khi em phát tình, ham muốn tình dục của em…khá cao.”

"Anh để ý rồi," Beomgyu cười khúc khích, khiến Taehyun đỏ mặt. “Nhưng không cần phải xin lỗi, Tyun. Dù sao thì đó cũng là điều tự nhiên đối với cơ thể em mà.”

Taehyun gật đầu. “Cảm ơn vì đã… dành thời gian cho em.”

Beomgyu mỉm cười với em và nắm lấy tay em siết nhẹ. “Tại sao lại không? Rốt cuộc chúng ta cũng là người yêu mà, phải không?”

Taehyun gật đầu, hầu như không nhớ họ là ai. “Em đoán là anh muốn một lời giải thích.”

"Chỉ khi em muốn nói cho anh." Beomgyu cảm thấy đủ can đảm để chĩa vào mũi Taehyun, điều đó khiến mặt em nóng hơn cả triệu độ. "Đói bụng chứ?"

Như thể được gợi ý, bụng Taehyun réo lên.

"Anh sẽ coi đó là đồng ý," Beomgyu cười khúc khích khi đứng dậy. “Ở lại đây, được chứ? Anh sẽ trở lại ngay."

Taehyun chỉ gật đầu, cảm thấy hơi mệt để nói bất cứ điều gì. Beomgyu rời khỏi phòng mà Taehyun hầu như không nhận ra họ đang ở trong đó, hướng về nơi mà Taehyun cho là nhà bếp.

Bây giờ Beomgyu đã rời đi, để lại Taehyun một mình với những suy nghĩ của bản thân. Những ký ức của ngày hôm qua lướt qua tâm trí em: em thức dậy với Soobin, Yeonjun và Chae-Yeong hát chúc mừng sinh nhật, em được Yeonjun cho ăn mặc như búp bê, bị buộc phải đi làm, Beomgyu làm em ngạc nhiên, Beomgyu đưa em đi ăn tối, hai người họ đến bữa tiệc 'bất ngờ' của em, Yeonjun kéo em đi chào mọi vị khách, nơi cuối cùng họ kết thúc với hai người mà em không muốn gặp nhất - bố mẹ mình. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Taehyun khi nghĩ đến chúng, và giờ em đã hiểu tại sao cơn phát tình của mình lại đột ngột ập đến như vậy. Lẽ ra ít nhất là đến tháng Ba mới phát tình, nhưng nó đến sớm vì cha mẹ em và những lời nói của họ. Đến bây giờ Taehyun biết rằng em không nên để lời nói của họ ảnh hưởng đến mình, vì lẽ ra em phải quen với điều đó, đặc biệt là sau khi sống mười tám năm đầu tiên của cuộc đời mình với những lời nhận xét tàn nhẫn của họ. Nhưng, Taehyun đã không gặp họ gần sáu năm rồi, nên có lẽ đó là lý do tại sao cơ thể em phản ứng như vậy, và cơn phát tình ập đến sớm hơn.

Mặc dù Taehyun không muốn cơn phát tình của mình đến vào ngày hôm qua, nhưng em thực sự không hối hận. Cơn phát tình đã dẫn đến lần đầu tiên của em và Beomgyu, và điều đó khiến em ớn lạnh khi nhớ lại Beomgyu đã đối xử tốt với em tối qua như thế nào. Anh ấy tốt nhưng đồng thời cũng tàn nhẫn với em. Anh ấy đụ em theo cách anh thích, và thậm chí còn xin phép em, mặc dù anh biết rằng anh đã có nó.

Taehyung chưa bao giờ cảm thấy yêu đời hơn thế. Em chưa bao giờ gặp ai đó dịu dàng và tốt bụng như Beomgyu trước đây, và em chắc chắn không thể chờ đợi để dành nhiều ngày hơn với anh ấy.

Nhưng, Taehyun không quên rằng việc em và Beomgyu dành tình cảm cho nhau là một bước tiến lớn đối với họ. Em biết họ sẽ phải nói về điều này, ngay cả khi cả hai đều không muốn.

"Anh quay lại rồi đây." Giọng nói đáng yêu của Beomgyu đánh thức Taehyun khỏi dòng suy nghĩ. Em đảo mắt về phía cửa phòng mình, nơi em nhìn thấy Beomgyu đang bưng một khay đầy đĩa thức ăn sáng. “Anh làm bữa sáng cho em này.” Nhờ những lời giới thiệu nhiệt tình của các anh Soobin và Yeonjun.

“A-anh không cần phải làm thế đâu mà.” Taehyun hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời, trái tim cũng không khỏi rung động trước cử chỉ đó.

“Dĩ nhiên là anh nên làm thế.” Beomgyu vẫy tay, đặt khay lên đùi Taehyun. “Em đã quá mệt mỏi để có thể cử động cơ bắp, đặc biệt là sau tất cả những gì đã trải qua đêm qua.”

“Đêm qua anh cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mà,” em nói thẳng thừng khi Beomgyu lại leo lên giường bên cạnh em.

“Anh biết, nhưng em đang phát tình, nên về mặt kỹ thuật, em đã khó khăn hơn,” Beomgyu nói, và Taehyun không thể tranh cãi với anh ở đó.

“Vậy thì ít nhất anh cũng nên ăn với em,” Taehyun nói.

“Tyun-”

“Không nhưng,” em nói. Em phớt lờ cơn đau chạy dọc sống lưng khi đút một dĩa đầy bánh kếp dâu tây vào miệng Beomgyu. “Thật tốt là anh đã làm nhiều thức ăn.”

“Ngay cả sau khi phát tình, em vẫn là em,” anh lẩm bẩm, nhưng lời nói bị bóp nghẹt vì miệng anh đầy thức ăn.

“Đừng nói khi đang đầy miệng chứ,” Taehyun nói, trước khi đút một dĩa bánh kếp khác vào miệng Beomgyu.

Beomgyu chắc chắn sẽ nuốt nước bọt trước khi nói, "Anh làm cái này chủ yếu là cho em mà."

"Em biết." Taehyun mỉm cười ngọt ngào với anh, trước khi đút một dĩa đầy bánh kếp vào miệng mình. “Nhân tiện…chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua vậy?”

"Sau cơn phát tình của em?" Beomgyu đoán.

Taehyun gật đầu, ngượng ngùng tránh giao tiếp bằng mắt với Beomgyu.

“Chà, Soobin-hyung bắt đầu đuổi mọi người ra ngoài, đặc biệt là các alpha,” anh bắt đầu. “Người duy nhất anh ấy không đuổi là anh, điều này anh đoán là dễ hiểu vì em biết đấy.” Taehyun gật đầu vì em biết. “Các anh sau đó thực sự cảm thấy tội lỗi khi khiến anh phải giúp em vượt qua cơn phát tình, và anh đã đồng ý, nên họ rời đi. Điều đó khiến chúng ta ở một mình, và bắt đầu… em biết đấy.”

Taehyun gật đầu, mặt em nóng lên khi nhớ lại cách em và Beomgyu bắt đầu quan hệ. “Em không nhớ nhiều, nhưng em nhớ rằng chúng ta đã bắt đầu trên chiếc ghế dài. Làm thế nào mà chúng ta lại kết thúc ở đây?" Em đảo mắt xung quanh, đó là phòng ngủ của em.

“Thành thật mà nói, anh cũng không biết nữa,” Beomgyu thừa nhận. "Anh thức dậy, và chúng ta đã đang ở đây."

Taehyun gật đầu. Em do dự, nhưng em phải hỏi. “C-chúng ta, ừm…?”

“Có quan hệ tình dục? Anh khá chắc đó là điều hiển nhiên, Tyun.”

“K-không phải,” em cười khúc khích. “Cái khác cơ.”

“Cái gì nữa-” Beomgyu dừng lại khi nhận ra những gì Taehyun đang nói. "Ồ. Ừm, không, chúng ta không có.”

Vì lý do nào đó, Taehyun cảm thấy nhẹ nhõm. "Ừm được rồi."

“Em có muốn không?” Beomgyu hỏi, hơi ngập ngừng.

Taehyun do dự trước khi nhớ ra Beomgyu sẽ không làm tổn thương em vì đã nói ra sự thật. “K-không hẳn. Có thể một lúc nào đó trong tương lai, nhưng không phải bây giờ. Em nghĩ còn quá sớm.”

“Ừ, anh cũng nghĩ là còn quá sớm,” Beomgyu đồng tình.

Taehyun ngừng ăn để ngước nhìn Beomgyu. Alpha nhìn lại em, tự hỏi em sẽ nói gì.

"Anh biết điều này nghĩa là gì, đúng không?" em nói, hơi chậm một chút.

Beomgyu gật đầu. "Chúng ta chắc chắn là người yêu vào thời điểm này."

Taehyun cười khúc khích. “Cái đó nữa, nhưng… chúng ta đang tiến một bước gần hơn đến việc thực sự là…”

Beomgyu gật đầu. Anh ngạc nhiên khi Taehyun đề cập đến nó, nhưng ai đó phải làm vậy. Và những gì em nói không sai. Nếu một alpha và omega dành sức nóng của omega, hoặc lối sống của alpha, cùng nhau và cơ thể của họ không từ chối nhau, điều đó chỉ có nghĩa là hai điều: họ quá hứng tình và cơ thể họ cần có ai đó, hoặc…họ là những người bạn đời thực sự. Nếu họ không có như vậy, cơ thể của họ gần như gửi một cú điện giật cho đối phương, như thể một lời cảnh báo cho họ biết rằng họ không phải là bạn đời thực sự của mình. Và thực tế là điều đó không xảy ra với cả Beomgyu và Taehyun thực sự có thể có nghĩa là họ là bạn đời thật sự.

“A-anh biết có lẽ còn hơi sớm để nói về điều này, nhưng…” Beomgyu liếm môi, hơi lo lắng. “Em có nghĩ chúng ta thực sự có thể là bạn đời thực sự không?”

Taehyun gật đầu. "Em có. Em không biết nó là gì, nhưng các anh Soobin và Yeonjun cũng đã nhận ra điều đó. Chết tiệt, ngay cả Chae cũng nhận ra điều đó.”

Beomgyu cười khúc khích. “Kai và Hyeon cũng nhận thấy điều đó. Có lẽ họ đúng.”

"Có lẽ vậy." Taehyung khẽ mỉm cười với ý tưởng đó. “Nhưng giờ còn quá sớm cho việc đó.”

"Chắc chắn rồi." Beomgyu gật đầu đồng tình. “Chúng ta sẽ phải chờ xem tương lai có gì.”

Và chàng trai, liệu họ sẽ có được một chuyến đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net