32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“E-em có thai rồi, Beomgyu.”

Túi đồ ăn mang đi rơi khỏi tay alpha, rơi xuống sàn. Chiếc túi cũng đựng đồ uống của họ, vì vậy không có gì ngạc nhiên lắm khi những chiếc cốc bị vỡ và làm đổ chất lỏng xuống sàn. Các hộp xốp đựng thức ăn cũng bị bung ra do cú rơi quá đột ngột, khiến thức ăn của Beomgyu và ______ cũng tràn ra sàn.

“C-cái gì?”

______ trao cho anh một nụ cười yếu ớt. “E-em đã phát hiện ra vài ngày trước.”

Beomgyu nuốt nước bọt. Bằng cách nào đó, anh đã tìm thấy giọng nói của mình. “V-và bây giờ em hầu như không nói cho anh biết à?”

“Em…em đang chờ đợi thời điểm hoàn hảo.” ______ sau đó buông một lời chế giễu nhỏ. “Nhưng một điều chưa bao giờ xảy ra, vì vậy.”

“Ôi chúa ơi, ______.” Beomgyu tiến về phía cô, ngồi cùng cô trên chiếc ghế dài. Anh không ngạc nhiên lắm khi thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô, và hình ảnh những giọt nước mắt của cô khiến anh cũng rơi nước mắt. Anh mỉm cười dịu dàng với cô, và ôm lấy khuôn mặt cô, gạt đi những sợi tóc nhuộm vàng lòa xòa trước mắt cô. “Đ-điều đó…tuyệt vời.”

______ nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt hơi mở to. “T-thật sao?”

“Tất nhiên rồi,” anh nói nhẹ nhàng. "Em đang mang thai con của chúng ta."

Cô sụt sịt. “Anh không giận à?”

Beomgyu không thể không cười. “Tại sao tôi lại phải giận chứ?”

Cô ấy nhún vai. "Không biết. Em nghĩ anh không muốn có con."

“Em yêu, chúng ta đã hẹn hò được ba năm rồi,” Beomgyu nhắc nhở. “Chúng ta bắt đầu hẹn hò khi mười bảy tuổi. Việc không muốn có con là điều đương nhiên. Nhưng bây giờ chúng ta đã hai mươi. Chúng ta sống trong căn hộ của riêng mình, mỗi người đều có một công việc… Anh nghĩ chúng ta đã đủ lớn để có con rồi.” Anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô, trước khi lướt nhẹ ngón tay cái trên làn da mịn màng trên má cô. “Đó là chỉ khi em muốn.”

Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô, và nụ cười của cô vụt tắt. “E-em muốn.”

Nước mắt của Beomgyu càng nhiều hơn. Anh ôm lấy mặt cô và đặt lên môi cô một nụ hôn dài. Cô hôn lại anh, nắm lấy một bàn tay anh đang ôm lấy mặt cô. Nụ hôn của họ trong sáng và ngọt ngào, và họ dứt ra ngay sau đó. Khi họ làm thế, Beomgyu đang nhìn chằm chằm vào cô ấy như thể cô là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với anh.

“Vậy thì anh đoán bây giờ chúng ta sắp lập gia đình,” anh nói.

“Anh sắp làm bố rồi.” Cô cười khúc khích với ý nghĩ đó.

Beomgyu cũng cười khúc khích với ý nghĩ đó. “Và em cũng sắp làm mẹ.”

Một nụ cười dịu dàng cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô. “Chúng ta sắp thành cha mẹ.”

Beomgyu tỉnh dậy với mồ hôi lạnh. Anh thở hổn hển như thể vừa chạy marathon, mặc dù vừa mới thức dậy. Anh cảm thấy mình run lên anh nhìn xuống tay mình. Thật vậy, chúng đang run rẩy, và bất kể bao nhiêu lần anh cố gắng ngăn chúng dừng lại, chúng vẫn không hoạt động. Mắt anh đảo tìm chiếc đồng hồ gần nhất, và chúng dừng lại ở chiếc đồng hồ trên tường vài giây sau: 3:35 sáng.

Beomgyu lắc đầu. Anh giấu mặt trong đôi bàn tay run rẩy, cảm thấy nước mắt trào ra. Anh đã không mơ về cô ấy từ rất lâu rồi, đặc biệt là sau khi gặp Taehyun. Và nằm mơ thấy anh sắp có Hyeon thì không bình thường chút nào.

Lần cuối cùng anh mơ về cô như thế này là khi anh vẫn chưa hết yêu cô. Anh bị ám ảnh bởi điều đó, và đôi khi thậm chí không nói chuyện với Kai, người bạn thân nhất của mình, hoặc từ chối nói chuyện với Hyeon, con trai riêng của anh. Beomgyu lắc đầu. Anh không thể đi xuống con đường đó một lần nữa. Đặc biệt là không phải sau khi cuối cùng có thể tiếp tục.

Và những lúc như thế này, anh chỉ có một người, và người đó biết chính xác phải làm gì.

.

Beomgyu đã ở dưới nhà bếp, nhìn chằm chằm vào khoảng không, trong khi dựa vào quầy bếp thì có tiếng gõ cửa. Beomgyu thoát ra khỏi trạng thái mê man để đi ra mở cửa, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi mắt nhìn thấy người mà anh đang chờ đợi.

"Chào anh." Kai cười nhẹ với anh khi bước vào trong. Cậu cầm chiếc túi trên tay. “Em có mang theo đồ ăn nhẹ này.”

Beomgyu chỉ gật đầu và dẫn Kai vào bếp. Đã gần 4 giờ sáng, điều này khiến Beomgyu nghi ngờ rằng mình sẽ có một giấc ngủ ngon sau chuyện này.

“Kẹo giun hay gấu?” Kai hỏi khi họ đến nơi. Họ ngồi trên đảo bếp, Kai lấy đồ ăn nhẹ trong túi ra.

Beomgyu biết rằng anh không nên làm vậy, vì chúng là món yêu thích của cô ấy, nhưng anh vẫn trả lời, "Giun."

Kai gật đầu và đưa cho anh chiếc túi. Beomgyu chộp lấy nó trong im lặng và thậm chí không đợi một giây trước khi xé toạc chiếc túi. Kai không ngạc nhiên lắm và tự mình mở một túi Snickers nhỏ.

“Vậy,” cậu bắt đầu, “anh đã mơ thấy cô ấy.”

Beomgyu căng thẳng khi nhắc đến cô ấy nhưng vẫn cố gật đầu.

"Cái đó nói về gì thế?"

“Khi cô ấy nói với anh về Hyeon.” Beomgyu không ngạc nhiên khi nghe thấy giọng anh khàn đến mức nào. “Việc mang thai,” anh giải thích.

Kai gật đầu. Cậu đứng dậy khi nhận ra giọng nói của Beomgyu khàn đến mức nào, và bắt đầu pha cho họ một tách trà hoa cúc. Cậu ngồi xuống khi nồi đã được đặt trên bếp.

“Ít nhất thì cái này cũng tốt,” cậu nói. “Lần khác, anh vừa gặp ác mộng, hoặc mơ về thời điểm cô ấy rời đi.”

“Nhưng tại sao anh lại mơ thấy cô ấy?” Beomgyu thậm chí còn không buồn hắng giọng để cố gắng loại bỏ sự khàn khàn trong giọng nói của mình. “Đã lâu lắm rồi anh không mơ thấy cô ấy, Kai. Anh đã bước tiếp bây giờ. Anh đang trong một mối quan hệ! Một mối quan hệ với một omega mà anh đã yêu rất nhiều và không thể chờ đợi để có một tương lai cùng. Vậy tại sao anh lại mơ về cô ấy một lần nữa?"

“Anh có chắc là anh sẽ không đi xuống… con đường đó một lần nữa chứ?”

"Không," Beomgyu trả lời không do dự. “Anh với Taehyun. Anh yêu em ấy, và anh không muốn bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho mối quan hệ của tụi anh. Cuối cùng thì anh cũng được tham gia sau một thời gian dài, và anh rất vui, nhưng một khi anh đã ở đó, cô ấy lại dám xuất hiện trong giấc mơ!" Beomgyu vùi đầu vào hai bàn tay không còn run nữa. "Tại sao cô ấy không thể biến mất khỏi cuộc sống của anh ngay lập tức đi chứ?"

“Bởi vì một phần trái tim của anh vẫn còn nhớ tới cô ấy.” Kai không thích nói ra, hay thậm chí nghĩ về nó, nhưng đó là sự thật. “Anh không bao giờ có được sự kết thúc mà anh cần hoặc một lời giải thích. Anh đã dành nhiều năm để theo đuổi cô ấy, nhiều năm ở bên cô ấy, và bây giờ đã nhiều năm không có cô ấy. Đó là điều đương nhiên thôi, hyung.”

“Nhưng anh đã bước tiếp!” Beomgyu phản đối. “Anh đã bước tiếp, lợi ích của mẹ kiếp. Sau gần sáu năm, cuối cùng anh cũng đã bước tiếp mà!"

Kai thở dài. Cậu đứng dậy khi nghe tiếng nước sôi. Cậu tắt bếp và lấy hai tách trà. Cậu phục vụ trà cho mình và Beomgyu và cho một thìa mật ong vào cốc mỗi người. Cậu quay lại, đưa cho Beomgyu chiếc cốc của mình. Beomgyu chỉ lẩm bẩm một câu “cảm ơn” nho nhỏ, nhấp một ngụm trà. Anh mặc kệ nó vẫn còn nóng như thế nào, chỉ tập trung vào việc nó đã xoay sở để xoa dịu anh như thế nào.

“Anh có thể đã bước tiếp,” Kai nói, “nhưng trái tim của anh thì không.”

“Trái tim anh thật ngu ngốc,” Beomgyu càu nhàu. “Anh nghĩ trái tim mình đã khiến anh chọn Taehyun.”

"Nó đã." Kai gật đầu đồng ý, đặt cốc xuống sau khi nhấp một ngụm trà. “Nhưng ______”—Beomgyu rõ ràng nhăn mặt khi nhắc đến tên cô ấy, và Kai mỉm cười xin lỗi—“đã và không may là vẫn là một phần quan trọng trong cuộc đời của anh. Cô ấy là mối tình đầu của anh, hyung, dù bây giờ anh có thích hay không.”

“Mối tình đầu thật ngu ngốc,” Beomgyu càu nhàu, khiến Kai cười khúc khích.

“Nhìn xem, điều quan trọng là anh sẽ không đi theo con đường đó nữa,” cậu nói. “Và nếu một ngày nào đó anh—nhưng tốt hơn hết là đừng, Choi Beomgyu, hoặc em thề có Chúa—hãy nhớ rằng anh có Taehyun.”

Beomgyu rõ ràng thư giãn khi nhắc đến omega. “Anh biết anh có em ấy. Anh không muốn không có em ấy."

"Tốt." Kai nhấp một ngụm trà.

“Nhưng… nếu anh tiếp tục mơ về cô ấy thì sao?” Biết bản thân và cơ thể của mình, Beomgyu biết rằng anh sẽ không may làm như vậy.

“Sẽ là nói dối nếu em nói rằng anh sẽ không còn nữa,” Kai nói. “Nhưng nếu anh như thế, chỉ cần nhắc nhở bản thân rằng anh đang ở một nơi tốt hơn bây giờ. Anh không cần cô ấy, và sẽ không bao giờ. Hyeon không cần cô ấy, và sẽ không bao giờ. Thằng bé có anh, em, Tae, các anh và Chae, và đó là tất cả những gì thằng bé cần. Và anh có Taehyun.”

Beomgyu gật đầu, trái tim anh rung động khi nhắc đến chàng trai tóc vàng dâu. "Phải rồi. Taehyun.”

“Bây giờ là 4:08,” Kai nói, nhìn đồng hồ và chuyển chủ đề. “Anh định đi ngủ à?”

"KHÔNG." Beomgyu lắc đầu. “Bây giờ chẳng ích gì.”

“Ngày mai anh sẽ mệt chết đi được,” Kai cười khúc khích, nhấp một ngụm trà.

"Anh biết," Beomgyu thở dài. Nhưng sau đó anh nhìn Kai với một nụ cười nhỏ. “Cảm ơn em, Kai. Em luôn biết cách làm anh cảm thấy tốt hơn.”

“Tất nhiên là thế rồi,” cậu nói như thể điều đó không hiển nhiên. “Đó là nhiệm vụ của em với tư cách là người bạn tốt nhất của anh mà.”

Beomgyu cười khúc khích. “Em có chắc là em nên học nhạc không? Anh nghĩ em sẽ giỏi hơn trong tâm lý học."

Kai cười khúc khích lần này. “Em thấy nhạc ổn mà, hyung.”

"Nếu em nói vậy." Beomgyu nhún vai. “Anh chỉ đang nói rằng em có thể kiếm tiền bằng cách trở thành một nhà trị liệu.”

“Không, em thích học nhạc hơn.”

Beomgyu mỉm cười, biết âm nhạc rất hợp với Kai. "Em muốn ở lại đây luôn chứ?"

Alpha trẻ hơn gật đầu. “Dù sao thì em cũng sẽ lại ở đây sau vài giờ nữa.” Đôi mắt cậu sau đó sáng lên khi nhận ra điều gì đó. “Ồ, chúng ta có thể quay lại thời trung học, và không biết gì hơn, tán gẫu về các cô gái, chàng trai và những thứ khác, luôn thức để buôn chuyện!”

Beomgyu cười. “Anh nghĩ chúng ta đã làm điều đó rồi, Kai.”

“Vậy thì nhiều tin đồn hơn,” cậu nói. Cậu bật điện thoại lên, kiểm tra thời gian. Nhưng đó là khi cậu cũng chú ý đến ngày tháng. “Này, hôm nay là ngày 15 tháng 2.”

Beomgyu không hiểu Kai đang cố nói gì. "Vì thế?"

Kai đảo mắt nhìn anh. “Có nghĩa là hôm qua là ngày 14 tháng 2.” Beomgyu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu như thể nói "thì?", khiến Kai thở dài. “Hôm qua là lễ tình nhân mà hyung.”

"Ồ." Mắt Beomgyu hơi mở to khi nhận ra Kai nói đúng. "Thật sao?"

Kai gật đầu. “Và anh đã không nhận được bất cứ thứ gì từ Tae.”

“Chà, tụi anh đã không thực sự thống nhất về việc làm bất cứ điều gì cho Ngày lễ tình nhân.”

"Anh không đồng ý, hay anh không nói về nó?"

"...Cả hai."

“Vậy thì hãy nói chuyện với cậu ấy về điều đó,” Kai nói. “Có lẽ cậu ấy muốn tặng anh thứ gì đó đặc biệt.” Cậu nháy mắt với Beomgyu. “Nếu ah biết ý em là gì.”

Alpha lớn hơn rên rỉ. “Kai!”

"Cái gì?" cậu cười. “Có lẽ cậu ấy sẽ làm.”

Beomgyu lắc đầu với cậu. “Điều đó sẽ yêu cầu tụi anh phải có ít nhất hai… hiệp, và anh không biết liệu em ấy có sẵn sàng cho điều đó hay không.”

Kai ném cho anh một cái nhìn 'Anh nghiêm túc sao?'. “Hyung, đã một tuần kể từ khi cậu ấy phát tình. Em chắc chắn rằng bây giờ cậu ấy ổn rồi. Ồ, nói về điều đó.” Cậu có một cái nhìn hơi ngạc nhiên, dường như vừa mới nhận ra điều gì đó. “Sinh nhật của anh vào tháng tới. Nghĩa là…"

"Kì động dục của anh sắp đến," Beomgyu kết thúc. Tất cả các alpha và omega đều bị động dục hoặc phát tình sau sinh nhật của họ một tháng. Họ thường bị động dục hoặc phát tình lần đầu tiên sau khi bước sang tuổi mười ba, và kể từ đó, họ tiếp tục bị động dục hoặc phát tình một tháng sau sinh nhật. May mắn thay (hoặc không), cơn nóng của omega kéo dài cùng khoảng thời gian với cơn động dục của alpha: ba ngày. Cơn sốt của Taehyun không kéo dài được ba ngày vì nó ập đến vào ngày sinh nhật của em, vì vậy, một số thứ đã thay đổi một cách tự nhiên. Nhưng cuộc hành trình của Beomgyu là vào tháng Tư, và anh nghi ngờ có điều gì đó sẽ khiến nó diễn ra sớm hơn. Bên cạnh đó, tháng Tư còn hai tháng nữa. Anh vẫn còn khoảng hai tháng để chuẩn bị cho nó.

“Anh đã nói chuyện với Tae về nó chưa?” Kai hỏi.

"Không hẳn," Beomgyu trả lời. “Ý anh là, tất cả những gì tụi anh thực sự tập trung vào là cơn phát tình của em ấy, vì vậy.”

“Nhưng bây giờ anh đã dành tình cảm của anh với cậu ấy,” Kai nói thẳng. “Vì vậy, thật công bằng - và tự nhiên, em đoán vậy - nếu em ấy dành thời gian cho anh."

Beomgyu cười một chút lo lắng về điều đó. Taehyun nghĩ rằng ham muốn tình dục của em cao trong lúc phát tình, và họ đã tiếp tục cả đêm. Nhưng đó chỉ là một đêm. Lý do duy nhất mà Beomgyu có thể kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ là vì ham muốn tình dục của anh thậm chí còn cao hơn. Anh có ham muốn tình dục giống như Taehyun—nhưng không chỉ trong một đêm. Anh có ham muốn tình dục cao trong mỗi ba ngày và đêm. Nếu Taehyun bị đau sau một đêm và gần như không thể đi lại, hãy tưởng tượng em sẽ cảm thấy thế nào sau vết xe đổ của Beomgyu.

“A-anh không muốn bắt em ấy phải trải qua chuyện đó,” anh nói, hơi ngượng ngùng.

“Cơ thể của các Omega được tạo ra để làm điều đó, hyung,” Kai nói. “Em không nói rằng họ được tạo ra chỉ để thỏa mãn, nhưng về mặt kỹ thuật, cơ thể họ được tạo ra để phục vụ nhu cầu của một alpha. Và cho nút thắt của họ." Cậu nhìn Beomgyu, người đã đỏ mặt một cách không ngạc nhiên. “Anh biết rằng cậu ấy sẽ phải lấy nút thắt của anh, phải không?”

“P-phải,” anh lẩm bẩm.

“Có phải cậu ấy làm thế trong lúc phát tình không?”

Beomgyu lắc đầu. “Anh không muốn làm tổn thương em ấy.”

“Chà, vậy thì anh đoán là anh sẽ làm cậu ấy bị thương trong lúc động dục.”

“Kai!” Beomgyu rên rỉ.

"Cái gì? Em chỉ nói sự thật thôi."

“Làm thế nào mà chúng ta chuyển từ nói về cô ấy sang nói về việc Taehyun lấy…nút thắt của anh vậy?”

Kai cười khúc khích và nhún vai. "Ai biết được. Dù sao đi nữa, anh nên đưa cậu ấy đi chơi vào Ngày lễ tình nhân. Có thể là muộn, nhưng các anh sẽ không phải là một cặp đôi ngô nghê nếu không tổ chức Lễ tình nhân, một ngày lễ ngô nghê.”

"Được thôi." Beomgyu thở dài chịu thua. “Anh sẽ cố xem liệu em ấy có bận vào thứ Bảy không.”

"Tốt." Kai thở hồng hộc. “Em sẽ chăm sóc cho Hyeon, vì vậy đừng lo lắng về bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai không phải là Taehyun. Và này, có thể thay vì mơ về cô ấy, anh sẽ mơ về Taehyun, và lần này cậu ấy là người nói với anh rằng cậu ấy đang mang thai.”

Ngay lập tức, Beomgyu bắt đầu tưởng tượng ra điều đó, và mặt anh lập tức đỏ như quả cà chua. Kai không thể không chú ý, điều đó khiến cậu cười khúc khích. Thật là một phép lạ khi Hyeon đã không thức dậy, vì hai alpha đang ồn ào như thế nào.

"Im-im đi," Beomgyu lẩm bẩm. “Còn quá sớm cho việc đó, Kai.”

Kai nhún vai, nhấp một ngụm trà. “Nhưng không còn quá sớm để nghĩ về điều đó. Đặc biệt là nếu anh muốn nó xảy ra.”

Beomgyu không nói gì, khiến Kai bật ra điệu cười cá heo khét tiếng của mình. Beomgyu chỉ thở dài với cậu và bắt đầu suy nghĩ liệu mời Kai qua nhà có thực sự là một ý hay hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net