54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Yeonjun trở về từ nhà bếp, anh ấy tự hào tuyên bố rằng mình đang thất nghiệp và KCanel, đặc biệt là CEO và cháu gái của anh ấy, có thể lừa anh ấy. Soobin chúc mừng anh ấy, và khi họ vượt qua cú sốc, Beomgyu và Kai cũng chúc mừng anh ấy. Trong khi đó Taehyun vẫn không khỏi cảm thấy tội lỗi. Em biết mình và Yeonjun đã thỏa thuận với nhau, và em cũng sẽ làm như vậy nếu Yeonjun là người bị sa thải, nhưng vẫn vậy.

May mắn thay, Yeonjun hiểu Taehyun hơn cả bản thân mình, vì vậy anh ấy biết em cảm thấy có lỗi. Anh ấy đảm bảo với em trong suốt thời gian còn lại trong ngày rằng việc anh ấy bỏ việc không phải lỗi của em, và đó là lý do tại sao hiệp ước của họ tồn tại. Taehyun dường như vẫn chưa yên tâm, vì vậy Yeonjun nói rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm được việc làm. Thêm vào đó, nếu không có anh ấy, KCanel sẽ lại rơi vào tình trạng hỗn loạn, đó là điều họ đáng phải nhận.

Vì hôm nay là thứ bảy nên Soobin và Yeonjun đồng ý rằng họ nên ở lại qua đêm tại nhà Choi còn lại. Chae-Yeong và Hyeon vô cùng phấn khích vì điều đó có nghĩa là họ sẽ dành nhiều thời gian hơn cho nhau và họ sẽ ngủ qua đêm.

Mọi người đẩy ký ức về việc Yeonjun và Taehyun chia tay và tất cả bộ phim Sarang để tập trung vào nhau. Họ trở nên thoải mái và những người lớn giúp nhau làm sô cô la nóng cho mọi người. Sau khi xong việc, tất cả bọn họ trừ Yeonjun mang những chiếc cốc vào phòng khách, vì Yeonjun cho Yeonsoo ăn, và đặt cô bé ngủ trong căn phòng mà anh ấy và Soobin sẽ ngủ. Sau đó, anh ấy trở ra và tham gia cùng mọi người để nghỉ ngơi.

Cả bảy người tụm lại trên cùng một chiếc ghế dài, thật may mắn là chiếc ghế này đủ lớn để vừa với họ. Cuối cùng thì chúng hơi chật, nhưng với việc Yeonjun và Taehyun quyết định ngồi lên đùi của Soobin và Beomgyu, chúng sẽ vừa vặn hơn. Họ rúc vào trong một chiếc chăn lớn và để bọn trẻ quyết định xem bộ phim Giáng sinh nào chúng nên xem trước. Không có gì ngạc nhiên khi họ chọn Ngày xửa ngày xưa của Mickey.

Họ tiếp tục xem phim Giáng sinh và uống sô cô la nóng trong vài giờ tới. Mãi cho đến khi đang xem dở The Nutcracker: The Untold Story, Soobin, Beomgyu và Taehyun mới nhận ra rằng Yeonjun, Chae-Yeong và Hyeon đã ngủ say. Những đứa trẻ rúc vào người của Yeonjun, và anh ấy vòng tay ôm lấy chúng, trong khi cả ba đều ngáy khe khẽ.

Kiểm tra thời gian, cả ba thức giấc nhận ra đã gần 12 giờ 30 nên quyết định thu dọn đồ đạc. Họ chọn cách dọn dẹp mọi thứ sau đó để có thể đi ngủ. Soobin không muốn đánh thức chồng hoặc con gái mình nên đã bế Chae-Yeong lên trước rồi bế lên lầu và đặt vào phòng của Hyeon. Sau đó, anh ấy quay lại đón người bạn đời của mình và bế y theo phong cách cô dâu. Đôi mắt y mở bừng ra, nhưng tất cả những gì Soobin cần làm là ru nhẹ để Yeonjun ngủ tiếp. Trong khi đó, Beomgyu bế Hyeon lên, anh và Taehyun đi lên lầu để đưa cậu bé đang ngủ vào phòng.

Khi bọn trẻ và Yeonjun đã được đặt xuống, Soobin, Beomgyu và Taehyun chúc nhau ngủ ngon trước khi đi về phòng được chỉ định của họ. Beomgyu và Taehyun hơi mệt để nói chuyện nhiều hơn, vì vậy tất cả những gì họ nói với nhau là "chúc ngủ ngon" trước khi họ quấn lấy nhau và chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, cả ngày của tám người gần như giống nhau: họ ra ngoài ăn sáng, nghịch tuyết khi trở về, thay phiên nhau chăm sóc Yeonsoo, gọi đồ ăn mang đi cho bữa tối, cuộn mình trong chiếc chăn lớn trên đi văng với cốc sô cô la nóng, xem hai bộ phim Giáng sinh và chuẩn bị cho bọn trẻ đi ngủ khi đến giờ đi ngủ. Sau đó, những người lớn dành thêm hai giờ để thức, trước khi quyết định đi ngủ.

Sáng hôm sau, vì là thứ Hai, mọi người chuẩn bị đưa con đến trường và/hoặc chuẩn bị đi làm. Chae-Yeong và Hyeon đang đi học, trong khi Soobin, Beomgyu và Kai đang đi làm. Thông thường, Yeonjun và Taehyun cũng sẽ đi làm, nhưng vì họ không còn làm việc nữa, tất cả những gì họ chuẩn bị sẵn sàng là đưa bọn trẻ đến trường.

Soobin và Kai nói lời tạm biệt với những người còn lại sau khi họ ăn sáng xong, trước khi đi làm. Thế là xong phần còn lại, và vài phút sau họ sẽ đến trường tiểu học của bọn trẻ. Khi đến nơi, họ dành vài phút với chúng và không rời đi cho đến khi bọn trẻ vào lớp học an toàn.

“Vậy bây giờ các anh sẽ làm gì khi không có việc làm?” Beomgyu hỏi khi anh và hai omega đi về phía xe của anh.

“Chà, anh đoán là chăm sóc cho Yeonsoo,” Yeonjun trả lời, liếc xuống đứa con ba tháng tuổi đang nằm trong xe đẩy của mình, có lẽ đang ngủ.

“Này, bây giờ sẽ dễ dàng hơn đấy,” Taehyun nói khi nhớ ra. “Anh sẽ không cần nhờ mẹ anh chăm sóc nữa. Và anh cũng sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn cho Chae.”

"Em nói đúng." Đôi mắt của Yeonjun hơi sáng lên khi anh ấy nhận ra rằng Taehyun có lý. “Bây giờ có một lý do khác giải thích tại sao từ bỏ là tốt.”

“Vậy là anh thực sự ổn khi không làm việc nữa hả, hyung?” Beomgyu thắc mắc.

“Ừ,” Yeonjun hơi nói dối với một nụ cười nhỏ. “Bên cạnh đó, anh có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn cho các con gái của mình, và đó mới là điều thực sự quan trọng.”

"Anh có chắc không?" Mặc dù Yeonjun đã nghỉ việc hai ngày trước nhưng Taehyun vẫn cảm thấy có lỗi vì đã khiến anh ấy nghỉ việc. “Anh định thanh toán hóa đơn thế nào hả hyung? Hay mua những thứ mà anh, Soobin-hyung, và các cô bé cần hoặc muốn?”

“Bin kiếm đủ cho cả bốn tụi anh,” anh ấy nói với một cái nhún vai nhỏ. “Số tiền anh kiếm được đã thực sự được chuyển vào tài khoản tiết kiệm cho quỹ đại học của các con mình và để mua quà cho họ và Bin. Nhưng hãy nhắc nhở tụi anh đừng sinh thêm con nữa ”.

Beomgyu cười khúc khích. “Anh sẽ không cần nhắc nhở nếu anh chỉ sử dụng biện pháp bảo vệ đâu, hyung.”

“Anh đoán vậy, nhưng cảm giác cao su thay vì thô của Bin-”

“Được rồi, hyung, tụi em không cần biết!” Beomgyu và Taehyun nhanh chóng đồng thanh kêu lên, khiến Yeonjun cười khúc khích.

“Chúng ta sẽ ổn thôi, Tae.” Như thể đọc được suy nghĩ của người tóc xanh, y mỉm cười với em một cách chắc chắn. "Thật đấy."

Taehyun cố gắng để những lời nói của Yeonjun an ủi mình. “Nếu anh đã nói vậy, hyung.”

Họ đến xe của Beomgyu, và Beomgyu giúp Yeonjun với Yeonsoo, gấp xe đẩy của cô bé cho y. Anh đặt nó vào cốp xe trước khi bước vào, Yeonjun và Taehyun cũng làm như vậy.

“Này, Gyu, anh có thể thả tụi em ở hiệu thuốc được không?” em hỏi khi Beomgyu bắt đầu lái xe.

"Nhà thuốc?" Beomgyu nhướn mày nhìn em khi ngón tay của mình và Taehyun đan vào nhau, như thể theo bản năng. "Tại sao?"

Yeonjun có linh cảm về lý do tại sao Taehyun muốn đi, vì vậy y đã cứu Taehyun bằng cách nói, “Anh thực sự là người muốn đi, Beom. Anh cần thêm… bao cao su.”

"Ồ." Beomgyu không mong đợi điều đó. Anh không nghĩ rằng Yeonjun sẽ thực sự nghiêm túc xem xét lời đề nghị của mình. "Được rồi."

Yeonjun gật đầu, mỉm cười cảm ơn anh. Taehyun kéo tấm che nắng xuống và bắt gặp ánh mắt của Yeonjun qua chiếc gương nhỏ. Em nói 'cảm ơn' với anh ấy, và Yeonjun gật đầu với em với một nụ cười nhẹ.

Họ đến hiệu thuốc gần nhất sau đó vài phút, và Beomgyu đỗ xe bên lề đường. Anh bật đèn khẩn cấp trước khi ra ngoài. Anh giúp Taehyun lấy xe đẩy của Yeonsoo ra khỏi cốp xe, và mở nó ra để đẩy về phía Yeonjun. Người đàn ông tóc gừng bế Yeonsoo từ ghế ô tô của cô bé, và cô bé thủ thỉ khi nhìn vào mắt mẹ mình. Yeonjun mỉm cười với bé và nhẹ nhàng đặt cô bé xuống xe đẩy. Y thì thầm với cô bé bằng một giọng trẻ con khi thắt dây an toàn cho trong xe đẩy của cô bé, điều này khiến cô nhóc thủ thỉ trở lại. Yeonjun mỉm cười trìu mến và hôn lên bàn tay nhỏ bé, trước khi đứng dậy và nắm lấy tay cầm của Beomgyu.

“Cảm ơn em đã lái xe cho tụi anh,” Yeonjun nói.

“Em chỉ ngạc nhiên là anh thực sự đi mua bao cao su,” Beomgyu nói.

“Chà, nếu anh không muốn có thai lần nữa, thì anh cũng có thể,” Yeonjun cười khúc khích nói. Beomgyu và Taehyun cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ấy đã không mô tả về việc anh ấy không muốn cảm thấy có cao su trong người như thế nào, bạn biết đấy, thay vì của Soobin...bạn biết đấy.

“Chúc may mắn trong công việc, Gyu.” Taehyun nở một nụ cười nhẹ khi họ chia sẻ một nụ hôn nhỏ, và alpha mỉm cười lại với em.

“Hẹn gặp lại hai người sớm nhé,” Beomgyu nói. Rồi nụ cười của anh vụt tắt khi quay sang Yeonjun. “Anh cũng vậy, em đoán thế, hyung.”

Người lớn hơn đảo mắt. “Tạm biệt, kẻ thua cuộc.”

Beomgyu cười khúc khích, và anh vẫy tay chào Yeonsoo với một nụ cười, trước khi quay trở lại xe. Anh quay đầu xe một chút, và vẫy tay chào các omega một lần nữa, sau đó tiếp tục lái xe về phía công việc của mình. Thế là chỉ còn lại Yeonjun và Taehyun, và Yeonjun quay sang Taehyun khi họ bắt đầu đi về phía lối vào.

“Tại sao em lại muốn đến đây, Tae?” Yeonjun hỏi khi họ bước vào trong.

“À-à, mỗi ngày em đều cố gắng đến… mua que thử thai,” Taehyun trả lời, có chút lo lắng.

“Thử thai? Mặc dù vậy, em không biết mình đã có thai rồi sao?"

“V-vâng, nhưng em làm vậy chỉ để đảm bảo rằng mình không bị ảo tưởng hay gì cả,” Taehyun giải thích. "Và cho đến nay, như vậy tốt."

“Em không cần phí tiền vào việc này đâu, Tae,” Yeonjun thở dài. "Em có thai. Và em sẽ tiếp tục mang thai cho đến khi chuyển dạ. Em đang lãng phí cái gì, mười lăm đô la một ngày chỉ để đảm bảo một thứ chắc chắn đã là một sự đảm bảo?”

“Thực ra là ba mươi đô la.”

Yeonjun thở dài, lắc đầu với em. “Em không nên phí tiền vào việc này, Tae.”

“Có thể, nhưng thà an toàn còn hơn phải xin lỗi,” em lẩm bẩm.

Họ đến khu dành cho phụ nữ, và Taehyun lướt qua các mục để thử thai. Em tìm thấy chúng vài giây sau đó, và như mọi khi, em chộp lấy hai cái. Yeonjun cũng nhìn em như vậy, và Taehyun cố phớt lờ nó khi đi thẳng về phía khu vực thanh toán. Yeonjun chỉ lắc đầu khi đi theo sau cùng với Yeonsoo, và Taehyun mua hai que thử thai.

"Giờ thì sao?" Yeonjun hỏi khi Taehyun trả tiền.

“Em đi kiểm tra,” em trả lời, đút tiền lẻ và biên lai vào túi.

"Ở đây?"

Taehyun gật đầu, dẫn Yeonjun đến nhà vệ sinh của hiệu thuốc. “Em không mang chúng ở nhà, trong trường hợp Gyu hoặc Hyeon tìm thấy chúng.”

“Điều đó…thực ra cũng hơi thông minh đấy.”

Họ bước vào một phòng tắm gia đình, may mắn thay, đó là một gian hàng duy nhất. Hơi ngạc nhiên một chút, đèn phòng tắm không đủ sáng, hắt ánh sáng lờ mờ vào phòng tắm. Nhưng điều đó dường như không làm phiền các omega khi Taehyun đóng cánh cửa lại sau lưng họ. Yeonjun đặt xe đẩy của Yeonsoo vào tường, trong khi Taehyun làm bài kiểm tra đầu tiên. Em đặt đồng hồ hẹn giờ năm phút trên điện thoại của mình, và cùng Yeonjun đợi nó reo. Yeonjun nghĩ tất cả những điều này thật vô nghĩa vì y có thể ngửi thấy mùi hương của Taehyun rằng em đang mang thai, nhưng y không buồn phản đối nữa.

Năm phút sau, đồng hồ hẹn giờ của Taehyun kêu, và em tắt nó đi. Em hít một hơi thật sâu, trước khi lật bài kiểm tra. Em nhìn xuống màn hình nhỏ, hy vọng sẽ thấy hai hàng nhìn chằm chằm vào mình, ngoại trừ…

…em không.

Tất cả những gì em thấy là một dòng duy nhất nhìn chằm chằm vào em.

“C-cái gì?” Taehyun yếu ớt thốt ra.

"Chuyện gì vậy?" Yeonjun hơi nhướng mày nhìn em.

“X-xét nghiệm là âm tính,” em thông báo.

"Cái gì?" Đôi lông mày của Yeonjun nhíu lại, và y tiến về phía Taehyun. Omega trẻ hơn đưa cho anh ấy bài kiểm tra với đôi tay hơi run, và trước sự ngạc nhiên (vô cùng lớn) của Yeonjun, bài kiểm tra cho kết quả âm tính.

“L-làm sao có thể như vậy được?” y chế giễu. "Em thực sự đang mang thai."

“À-à, bài kiểm tra đó vừa xác nhận rằng em không mang thai,” Taehyun lầm bầm. Em quay đi khỏi que thử thai được đặt trên bồn rửa và cố gắng chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt giàn giụa.

“Này, em đã mua hai que thử cơ mà!” Yeonjun nói khi nhớ ra.

“Điều đó sẽ tiết lộ điều tương tự như điều đầu tiên đã làm,” Taehyun nói.

“Cứ làm đi, Tae.”

Chàng trai tóc xanh thở dài thất bại và ngập ngừng nhận lấy bài kiểm tra từ tay Yeonjun. Em nhận lấy, em và Yeonjun hồi hộp chờ đợi năm phút tiếp theo trôi qua.

Khi đồng hồ bấm giờ của Taehyun kêu, em nhận ra mình không có ý chí để tự kiểm tra bài kiểm tra. Nỗi sợ hãi của em đang lấn át, và Yeonjun không thể không nhận ra điều đó.

"Em có muốn anh kiểm tra cho em không?" Anh ấy đề nghị.

Taehyun gật đầu. “L-làm ơn.”

Yeonjun gật đầu đáp lại, và y đi về phía bồn rửa. Y hít một hơi thật sâu, trước khi lật bài kiểm tra.

Lần này chỉ để thấy một dòng nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Từ sự im lặng của Yeonjun, Taehyun đã biết kết quả là gì. Lần này, em không thể không suy sụp. Toàn bộ thời gian này, trong tháng vừa qua, em đã tưởng tượng ra việc mình mang thai. Em lại nuôi hy vọng và đủ ngu ngốc để tin vào chính mình một lần nữa. Em chỉ cảm ơn bản thân vì đã đủ thông minh để không nói với Beomgyu, nếu không anh ấy cũng sẽ nuôi hy vọng.

"Chờ đã." Giọng nói của Yeonjun cắt ngang tiếng nức nở của Taehyun. “A-anh nghĩ có hai vạch.”

“K-không, không có-”

Yeonjun tặc lưỡi và lấy điện thoại ra. Y bật đèn pin điện thoại và tập trung vào màn hình nhỏ của que thử thai. Với ánh sáng tốt hơn, sáng hơn, Yeonjun thực sự có thể nhìn thấy thứ mà anh ấy nghĩ rằng mình đang nhìn thấy suốt thời gian qua: hai vạch tối. Y tập trung ánh sáng vào que thử thai còn lại, và quả thực, hai vạch tối cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ấy.

“Anh đã nói với em là em đang mang thai mà,” anh ấy nói với một nụ cười rạng rỡ khi Taehyun tham gia cùng.

“E-em thực sự có thai sao?” Taehyun thì thầm, chủ yếu là với chính mình.

“Rõ ràng mà, đồ ngốc,” Yeonjun cười khúc khích. “Em không bị sảy thai, nếu không em đã chảy máu xuống đùi và khiến Beom phải đưa em đến bệnh viện. Điều mà lẽ ra anh đã biết, nhưng anh đã không biết, vì vậy em đã không bị sảy thai. Hơn nữa, các omega có thể ngửi thấy khi các omega khác đang mang thai, và anh có thể ngửi thấy mùi đó trên khắp cơ thể em.” Y đặt tay lên vai Taehyun, nhẹ nhàng xoay em đối mặt với mình. “Em thực sự có thai rồi, Tae. Em đã mang thai suốt thời gian này."

“T-thật sao?” Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt Taehyun, và Yeonjun gật đầu với em với một nụ cười dịu dàng.

“Thật mà,” Yeonjun xác nhận.

"Cảm ơn chúa." Taehyun lại một lần nữa suy sụp, nhưng lần này, nước mắt của em đã không thể nguôi ngoai. Yeonjun ôm en vào lòng, và Taehyun khóc trong lòng y.

“Giờ hãy nói với anh là em sẽ nói với Beom đi,” y nói khi Taehyun đã đủ bình tĩnh.

“E-em sẽ thử vào một lúc nào đó trong tuần này,” em nói, và em không nói dối.

"Tốt." Yeonjun mỉm cười tự hào. “Bởi vì anh thực sự mệt mỏi khi là người duy nhất biết về điều này.”

Taehyun bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. “Cảm ơn, hyung.”

Yeonjun mỉm cười, biết Taehyun đang cảm ơn y vì điều gì. “Tất nhiên rồi Tae. Bạn thân để làm gì, đúng không?”

.

Yeonjun, Taehyun và Yeonsoo dành thời gian còn lại trong ngày cùng nhau. Họ giúp nhau chăm sóc bé gái, trừ khi đến lúc cho bé ăn vì chỉ có Yeonjun mới có thể làm được việc đó. Khi đến giờ đón Chae-Yeong và Hyeon, họ lấy xe của Taehyun và cảm thấy nhẹ nhõm vì bọn trẻ không ngại ăn bữa trưa do họ làm.

Beomgyu đến trước Soobin, giúp hai người kia chăm sóc bọn trẻ. Ba mươi phút sau khi đến nơi, họ nhận được tin nhắn từ Kai trong cuộc trò chuyện nhóm của mình, nói rằng cậu ấy sẽ phải ở lại qua đêm tại HYBE. Ba người lớn hơn nói với cậu rằng hãy cẩn thận và chăm sóc bản thân, Kai chỉ đáp lại bằng '👍'. Sau đó, Beomgyu giúp Taehyun chuẩn bị bữa tối, và sau khi ăn xong, cả năm cùng nhau ăn.

Một giờ sau, Soobin cuối cùng cũng đến. Anh ấy cũng ăn tối trước khi cùng Yeonjun quyết định về nhà. Yeonjun đặt Yeonsoo đang ngủ say trên ghế ô tô của cô bé, và anh ấy, Soobin và Chae-Yeong nói lời tạm biệt với Beomgyu, Taehyun và Hyeon. Sau đó, họ rời đi, để lại Chois và Taehyun khác một mình trong nhà của họ.

Vì đã gần đến giờ đi ngủ của Hyeon, Beomgyu và Taehyun đã đưa thằng bé đi ngủ sau khi nhóc tắm và đánh răng. Hyeon từ chối cho đến khi họ đọc cho cậu bé một câu chuyện trước khi đi ngủ, và tất nhiên, Beomgyu và Taehyun là ai mà từ chối? Họ đang đọc nửa chừng câu chuyện đầu tiên thì Beomgyu nhận thấy rằng Hyeon đã ngủ say. Anh nói với Taehyun, người đang đọc lần này, và em dừng lại, gấp cuốn sách lại để đặt nó trở lại vị trí của nó. Em và Beomgyu hôn lên trán Hyeon, trước khi rời khỏi phòng ngủ của cậu bé, đóng cửa lại sau lưng họ.

“Chúng ta đi ngủ được không?” Taehyun hỏi với một tiếng rên nho nhỏ ngay khi họ ra ngoài hành lang. “Em quá mệt mỏi để làm bất cứ điều gì khác.”

"Mệt sao?" Beomgyu ngạc nhiên. Thông thường, anh và Taehyun sẽ thức thêm khoảng hai tiếng nữa, làm bất cứ điều gì họ muốn. Vì vậy, có thể hiểu được tại sao việc Taehyun muốn đi ngủ lúc 8:30 tối lại khiến anh ngạc nhiên.

Taehyun gật đầu và suýt chút nữa đã nói với Beomgyu rằng em bé của họ khiến em mệt mỏi hơn bình thường, nhưng em đã xoay xở kịp thời. Vì vậy, thay vào đó, em chỉ trao cho Beomgyu một nụ cười nhỏ, ngượng ngùng. Dù bối rối, Beomgyu mỉm cười đáp lại em bằng một cái gật đầu nhỏ và nắm lấy tay em dẫn về phòng ngủ của họ.

Họ đến phòng ngủ của mình và thay bộ đồ ngủ. Sau khi hoàn thành, họ định cùng nhau vào phòng tắm để đánh răng thì điện thoại của Beomgyu đột nhiên đổ chuông. ID người gọi nói với anh rằng đó là ai đó ở cơ quan, và anh mỉm cười hơi xin lỗi với Taehyun. Omega chỉ gật đầu và tự mình đi về phía phòng tắm, để Beomgyu có thể nghe điện thoại. Em đánh răng, điều duy nhất khiến em suy nghĩ là cuối cùng cũng phải đi ngủ.

Khi đánh răng xong, Taehyun rời khỏi phòng tắm. Ngay khi trèo lên giường của họ, Beomgyu đứng dậy và đi về phía phòng tắm. Tuy nhiên, anh nhận thấy rằng Taehyun đã chìm vào giấc ngủ trước khi anh có thể, và hơi quay sang đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em, thì thầm với em một câu “chúc ngủ ngon” cũng nhẹ nhàng không kém. Taehyun mỉm cười, và thế là đủ để Beomgyu biết rằng em đang nói lời chúc ngủ ngon trở lại.

Beomgyu đứng dậy đi về phía phòng tắm. Anh không để ý xem mình sẽ đi đâu, vì anh đã ở đây không biết bao nhiêu lần. Đó là lý do tại sao anh rất ngạc nhiên khi vô tình và bất ngờ làm đổ thùng rác nhỏ trong phòng tắm. Anh nhìn xuống, thấy một vài thứ bên trong tràn ra ngoài. Anh ngạc nhiên rằng nó thậm chí còn ở ngay cửa vì họ thường để nó cạnh nhà vệ sinh, nhưng anh đoán rằng Hyeon đã ở đây sớm hơn. Hyeon luôn di chuyển đồ đạc trong phòng ngủ của bố mẹ mình, và Beomgyu đã quen với việc đó. Vì vậy, anh chỉ thở dài khi cúi xuống để đặt những thứ bên trong trở lại hộp.

Nhưng anh dừng lại khi nhận thấy một cây gậy màu hồng và trắng.

Nó nằm ngửa nên Beomgyu không thể nhìn rõ nó là gì. Tuy nhiên, nó vẫn khiến anh tò mò, và nó có vẻ quen thuộc với anh, nhưng anh không thể chỉ ngón tay vào nơi mà anh đã nhìn thấy nó trước đây. Anh chộp lấy nó, và lật nó lại, để mặt trước có thể đối mặt với mình.

Chỉ để nhận ra rằng đó là một que thử thai.

Thử thai dương tính

Trái tim của Beomgyu ngay lập tức rơi xuống. Mặc dù điều đó là không thể (ít nhất, đó là những gì anh nghĩ), que kiểm tra không thể thuộc về bất kỳ ai ngoại trừ Taehyun. Không thể là của anh, vì anh không có tử cung, không thể là của Hyeon, vì cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ, và không thể là của ai khác, vì Soobin và Kai cũng không có tử cung, và không phải của Yeonjun, vì Beomgyu biết omega hiện tại không có thai.

Vậy là chỉ còn lại một người: Taehyun.

Nhưng làm sao có thể là Taehyun được? Người nhỏ hơn nói với Beomgyu rằng em ấy vô sinh, và thực tế, em ấy sẽ may mắn hơn khi trở thành tổng thống tiếp theo của Hàn Quốc hơn là mang thai. Rồi sao ? Không ai khác đã từng đến nhà của họ, một trong hai.

Nhưng vẫn còn, làm thế nào?

Vâng, có một cách để tìm hiểu.

“Uh, T-Tyun?” Beomgyu gọi to, quay lại bước vào phòng ngủ của họ.

Taehyun phát ra một tiếng rên ngái ngủ từ trên giường của họ.

“Uh, c-cái gì đây?”

“Không đợi được sao?” Taehyun rên rỉ.

“A-anh e là không được, Taehyun.”

Được Beomgyu nêu tên đầu tiên là điều cực kỳ hiếm, điều này khiến giới người tóc xanh ngay lập tức biết đây là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net