07 - 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07

Vào ngày thứ mười một Vương Gia Nhĩ ở thị trấn nhỏ này, trời mưa suốt ngày. Ông chủ tiệm máy ảnh có việc đi xa mãi chưa về, viện cớ máy ảnh chưa sửa xong, Lâm Tại Phạm giữ cậu lại. Trước cửa tiệm Unknown xếp một dãy xô hứng nước, âm thanh của những hạt mưa rơi vào rất khác nhau. Mèo Xiêm nhỏ Nora nằm ngủ trên bệ cửa kính, thỉnh thoảng mở mắt nhìn khung cảnh mưa ngoài cửa sổ, thuận tiện tìm sinh vật hai chân đang đi trong màn mưa.

Anh lái xe chất đầy hoa tươi và chậu cây, bên ghế phụ lái là dáng vẻ Gia Nhĩ thất thần ngồi ịn má lên cửa kính xe, chiếc xe bán tải màu xanh đậm chầm chậm lái dọc theo con đường ven biển đến thị trấn, thỉnh thoảng có mấy con chim lướt thật nhanh qua trước mắt họ, để lại mấy bóng đen mơ hồ, tín hiệu của đài FM trên xe lúc rõ lúc rè, một bài hát du dương đứt quãng cất lên.

"Haizzz," Cậu rốt cục không nhịn được, vươn tay tắt đi, "Không nghe nữa."

"Ừm."

"Em nói," Gia Nhĩ bỗng muốn trêu chọc, "Hay là anh hát cho em nghe đi!" Cậu chớp chớp mắt, lặng lẽ mở điện thoại ra nhấn thu âm.

"..."

"..."

Ngay khi Gia Nhĩ tính độc thoại để giảm bớt sự lúng túng, Tại Phạm đột ngột mở miệng hát.

Đó là một bài hát xa lạ, chưa từng xuất hiện trong thư viện nhạc trực tuyến cũng không có ai biết đến nó, Vương Gia Nhĩ là người đầu tiên nghe. Giọng hát trong trẻo dội lại sau tấm kính cửa, tịch mịch mà yên tĩnh, sâu lắng mà giản dị.

"Con đom đóm đầu tiên của mùa hè

Từ nơi giao nhau giữa ngày và đêm

Chấn động, rơi xuống, tán loạn, tung bay

Tôi vì người mà cầm lấy ngọn nến dần tắt

Thăm dò tâm hồn mệt mỏi và khốn đốn của người

Không quan trọng người từ đâu đến

Không quan trọng người đi nơi nào

Nơi đây là thiên đường chữa lành

Đây là bí mật của mùa hè

Không quan trọng người nhớ nhung ai

Không quan trọng người lãng quên ai

Đem yêu hận gieo rắc ở nơi này

Đem mùa hè chôn cất ở nơi đây"

08

"Anh chỉ đọc có nửa giờ." Nhân viên cửa tiệm ngồi trên ghế phía sau quầy, trên tay cầm cốc trà chanh đen nghi ngút khói, "Tại sao vậy?"

Lâm Tại Phạm ngồi ở ghế treo trước kệ sách, nhìn chằm chằm vào bìa sách một lúc lâu mới quay qua liếc mắt về phía cô nhân viên: "Tôi đã sớm biết cốt truyện phía sau, hà cớ gì phải cố chấp với việc đọc hết hay không đọc hết." Anh theo thói quen đưa tay vuốt gáy sách, mặc dù ở đó chẳng có chữ gì, "Đối với cuộc đời này, đó chỉ là một phần kí ức rất nhỏ."

"Anh dừng ở chỗ nào?"

"Dừng ở nơi tôi muốn nhớ. Nơi đó có thể để tôi thu hồi lại những vọng tưởng nếu như của mình."

Cô nhân viên đặt cốc trà xuống, mặt ảm đạm: "Cho nên tôi mới ghét nhất mấy khách hàng như anh..."

Tại Phạm đứng lên đi tới trước quầy, mỉm cười: "Đó là vinh hạnh của tôi."

"Chưa hết một giờ nhưng vẫn tính theo phí một giờ, tổng cộng 5 tệ, cảm ơn đã ghé qua."

Anh mở ví và để lại tờ 5 tệ rồi rời đi.

09

Khi Vương Gia Nhĩ tỉnh dậy sau giấc mộng dài thứ hai, cốc trà chanh đen trên bàn đã lại được đổi sang cốc khác, và có hai cuốn sách mới được đặt trên bàn, cậu đột nhiên nghĩ tới một giả thiết đầy chấn động.

Giả sử những cuốn sách này không phải là sách, giả sử những giấc mơ của cậu không phải là giấc mơ. Như vậy, những gì Gia Nhĩ nhìn thấy chính là quá khứ mà cậu từng trải qua, và những cuốn sách này là chiếc máy giúp du hành xuyên thời gian và không gian. Nếu vậy, cậu là đang dùng những cuốn sách này để trở về quá khứ. Ánh nắng, gió biển, hương hoa, mùi vị kem que, xúc cảm mềm mại đối với những động vật nhỏ, và những món hải sản ngon lành đều là thật.

Lâm Tại Phạm cũng là thật.

Gia Nhĩ cảm thấy mấy giả thiết chấn động của mình gần như là điên rồ, cậu khẽ đưa tay vuốt ve cuốn sách có bìa màu đen, ngoài bìa có dòng tiêu đề in màu vàng 《 Nửa đêm 12 giờ 》. Gia Nhĩ hít một hơi thật sâu, lật ra trang đầu tiên.

Vào ngày thứ mười một, chiếc xe bán tải của họ bị hỏng trên đường về nhà. Gia Nhĩ một tay cầm đèn chống bão, tay kia cầm ô che cho Tại Phạm. Đến khi mưa tạnh mà xe vẫn chưa sửa xong, cậu quay vào xe lục lấy món đào vàng đóng hộp đã hết đát hai ngày, này là anh mua trong chuyến công tác trước. Gia Nhĩ dùng con dao quân đội Thụy Sĩ mà cậu dắt trên người, cạy ra ăn, còn thuận tiện dùng cái tay dính đầy nước đường cầm miếng đào đút cho Tại Phạm. Trái cây đóng hộp mềm nhũn trơn trơn, vị ngọt dịu trượt trên đầu lưỡi. Cậu cứ thản nhiên đút, anh cứ thoải mái ăn.

"Được rồi!" Gia Nhĩ uống cạn đến giọt nước đường cuối cùng trong hộp, liếm liếm khóe miệng, "Cuối cùng cũng hết đói rồi!"

Tại Phạm ngẩng đầu nhìn cậu: "Bữa tối ăn thế này có đủ không?"

"Không còn cách nào khác mà!" Gia Nhĩ dựa vào cửa xe nhìn côn trùng bay lượn cạnh ngọn đèn chống bão, nửa đêm đám dế trong lùm cỏ bắt đầu cất tiếng kêu, "Em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng qua đêm ở đây rồi."

Anh bật cười trước vẻ làm quá của cậu rồi đưa tay xoa đầu đối phương: "Em có thể tin tưởng anh một chút được không?"

"Anh là chủ tiệm hoa!"

"Vậy thì sao?"

"Anh thật sự có thể sửa được chiếc xe hỏng này?"

Tại Phạm nhếch môi, khí chất tỏa ra như công tử nhà giàu, anh buông nắp xe xuống và ngồi lại vào ghế lái, khởi động xe, xe thật sự nổ máy.

"Oa! Thật sự sửa được nè!!" Cậu nhảy dựng lên.

"Lên xe." Tại Phạm thò đầu khỏi cửa kính xe giục.

Khi còn cách trấn nhỏ 2 cây số nữa thì đã là nửa đêm 12 giờ. Vì không phải ngủ ngoài trời nên Gia Nhĩ phấn khích không thôi, dọc đường đi còn nghêu ngao hát. Tại Phạm bỗng đánh tay lái rẽ vào một con đường mòn cách xa trấn, Gia Nhĩ lúc sau mới nhận ra.

"Anh định đưa em đi đâu?" Cậu đùa giỡn, "Cướp tiền thì em không có, cướp sắc thì...Anh có muốn cướp không?"

Tại Phạm dừng xe, bật đèn pin trong điện thoại, soi đường mở cửa xe giúp cậu. "Anh nghĩ muốn đưa em đến một nơi..."

"Nơi nào?"

"Có một thác nước rất hợp để đi lặn, nhưng phải đi bộ một đoạn nữa."

"Em..." Gia Nhĩ bỗng mất hết tự tin, "Em không hợp mấy loại vận động cường độ cao này...Đêm khuya mà đi lặn là ngỏm liền đó..."

Tại Phạm không đáp lại, trực tiếp kéo cậu đi, đi được một quãng anh mới tắt đèn LED trên điện thoại, chầm chậm tránh người sang một bên, chừa chỗ cho tầm nhìn của cậu: "Ở thành phố lớn sẽ không thấy được, anh nghĩ em sẽ thích."

Bước chân của họ làm đàn đom đóm giật mình, gió biển mát rượi thổi những con đom đóm xanh vàng bay về phía cả hai, các đốm sáng chiếu rọi bốn phía tạo nên khung cảnh ảo mộng và tráng lệ. Tạo hóa ban cho nơi này sự yên tĩnh và huyền ảo khiến Gia Nhĩ nhìn đến ngây người, nhất thời không thốt nên lời. Cậu mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy một con đom đóm đang rơi xuống, Gia Nhĩ một hơi thổi nó bay về phía Tại Phạm.

Cậu vô thức chạy đuổi theo bóng đom đóm, đột nhiên bị anh kéo lại ôm vào lòng, cách nhau gần như vậy, mọi thứ đẹp như vậy.

"Nếu em tiến thêm một bước nữa, thì sẽ biến thành cái thác nước lặn đấy..." Tại Phạm thì thầm.

Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, Gia Nhĩ gần như có thể cảm nhận được sợi râu mới nhú ra trên cằm anh, cậu ôm mặt Tại Phạm từ từ kéo đến gần môi mình. Giữa môi vẫn vương lại vị ngọt của đào vàng đóng hộp, tuy nhàn nhạt nhưng lại khiến hai người mải mê đuổi theo, ôm lấy nhau, tựa như những đốm sáng đom đóm nhàn nhạt, có thể tụ lại thành một cảnh tượng tráng lệ.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net