Chương 4 Giam cầm cục cưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đã dành nhiều tháng trời để chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo cho việc bắt giam Tom. Ngôi nhà hắn xây dựng không phải là một ngôi nhà bình thường mà là một pháo đài được ngụy trang kỹ lưỡng. Bên trong, hắn đã thiết kế những căn phòng ẩn, lối đi bí mật và cửa khóa điện tử chỉ mình hắn mới biết cách mở. Hắn đã chuẩn bị mọi thứ để đảm bảo rằng cậu không bao giờ có thể trốn thoát.

Buổi tối định mệnh ấy, hắn mời cậu đến nhà dùng bữa tối với lý do muốn cậu đến tham quan nhà hắn. Tom vui vẻ với nụ cười tươi trên môi, đến mà không hề nghi ngờ gì. Cả hai ăn uống, trò chuyện vui vẻ vô cùng thoải mái. Ngay lúc cậu không chú ý, David kín đáo pha thuốc mê vào ly nước của Tom, và khi cậu uống hết, cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Mắt cậu mờ dần, rồi cậu ngã gục xuống bàn.

Hắn nhanh chóng bế cậu vào phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn nhỏ. Giường ngủ lớn với những sợi xích sẵn sàng chờ đợi. Hắn cẩn thận xích Tom lại, đảm bảo rằng cậu không thể di chuyển hay trốn thoát. Hắn ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn ngắm cậu trong giấc ngủ mê man, như một nghệ sĩ say đắm nhìn ngắm kiệt tác của mình.

" Dễ thương thật đấy "

" Em thật biết cách quyến rũ người khác thật bé Tom à "

" Thật ngoan làm sao " - Hắn nhìn cậu cười thích thú

Một lát sau khi Tom bắt đầu lờ mờ tỉnh lại, cậu hoảng loạn khi nhận ra mình đang bị xích trên giường. Đầu óc vẫn còn mơ màng vì tác dụng của thuốc mê, Tom hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu loay hoay cố ở dây xích ra. Bên cạnh, hắn ngồi trên ghế, ánh mắt đắm đuối và điên loạn nhìn cậu.

" Dậy rồi sao cục cưng "

" Cuối cùng em đã thuộc về tôi " - Hắn nói, giọng nói trầm thấp nhưng đầy thỏa mãn

Hắn vuốt ve khuôn mặt cậu, cảm nhận làn da mềm mại dưới ngón tay.

" Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi cục cưng à "

Tom cố gắng cựa quậy, nhưng sợi xích quá chặt.

" David... cậu đang làm gì vậy? Thả mình ra "

" Cậu ăn nói gì thế "

" Mong chờ khoảnh khắc này là sao "

" Thả mình ra "

Hắn cười khúc khích, đôi mắt ánh lên sự thỏa mãn bệnh hoạn.

" Không đâu bé Tom "

"  Em sẽ không bao giờ thoát khỏi đây "

" Em là của tôi, chỉ của tôi  thôi " - Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai cậu

" Tôi đã chuẩn bị mọi thứ để em không bao giờ có thể rời xa tôi "

" Ngôi nhà tôi xây dành tặng cho em đấy thích không hả "

" Nó là một mê cung, và em sẽ không bao giờ tìm được lối ra "

" Thế nào em thích nó chứ "

Tom cảm thấy sự tuyệt vọng bao trùm, nhưng cậu không thể làm gì khác. Hắn tiếp tục vuốt ve khuôn mặt cậu, đôi mắt đầy si mê.

" Tôi yêu em bé cưng à "

" Yêu đến mức không thể để em rời xa tôi "

" Bây giờ em sẽ ở đây, bên tôi, mãi mãi "

" Em biết không tôi khao khát được ở bên em "

" Thật ngu ngốc khi tôi rời bỏ em để lên thành phố "

Trong ánh mắt điên loạn của hắn, Tom thấy sự chiếm hữu bệnh hoạn và ám ảnh đến đáng sợ. Cậu biết rằng mình đang đối diện với một con quái vật thực sự, một kẻ đã mất hết nhân tính. Cậu cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng trào, nhưng cậu không thể phủ nhận một phần nhỏ trong lòng vẫn còn tin tưởng vào người bạn thân từng rất yêu quý.

" David xin cậu... đây không phải là cậu. Mình biết cậu không muốn làm điều này. Thả mình ra, chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện mà "

" Chúng ta là bạn mà... có chuyện gì cậu có thể nói với mình... nhưng tại sao cậu lại.. "

Tom cầu xin, hy vọng rằng có thể khơi dậy một chút nhân tính còn lại trong hắn

Nhưng hắn chỉ cười, nụ cười đầy mê đắm và tàn ác.

" Cục cưng à tôi đã quá mệt mỏi khi phải giả vờ là người bạn tốt bụng "

" Tôi ghét phải kiềm chế bản thân mình khi ở gần em "

" Tôi đã khao khát em từ lâu, và bây giờ, tôi không cần phải giấu giếm nữa "

" Nhớ kĩ đấy bé Tom "

Hắn đứng dậy, đi vòng quanh căn phòng, đôi mắt hắn không rời khỏi cậu.

" Em biết không ngôi nhà này nó là một mê cung. Tôi đã dành nhiều tháng trời để thiết kế nó. Mỗi cánh cửa, mỗi lối đi đều dẫn đến một nơi mà tôi kiểm soát hoàn toàn "

" Cho nên em sẽ không bao giờ tìm được lối ra, không bao giờ có thể trốn thoát "

Tom cảm thấy nỗi sợ hãi lấn át. Cậu nhìn quanh căn phòng, thấy rõ sự tuyệt vọng trong hoàn cảnh của mình.

" David mình xin cậu, hãy để mình đi. Chúng ta có thể tìm cách khác để giải quyết mọi chuyện mà "

Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

" Không đâu cục cưng. Không có cách nào khác. Em sẽ ở đây, bên cạnh tôi mãi mãi. Và tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ điều đó "

Hắn tiến lại gần, đôi mắt hắn tràn đầy sự chiếm hữu điên loạn.

" Bé Tom tôi yêu em. Yêu đến mức không thể để em rời xa tôi "

" Em sẽ hiểu thôi, một ngày nào đó, em sẽ hiểu " - Hắn lẩm bẩm

Tom nhìn vào ánh mắt điên loạn của hắn, cậu biết rằng mình đang đối diện với một con quái vật thật sự. Cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không thể phủ nhận một phần nhỏ trong lòng vẫn còn tin tưởng vào người bạn thân từng rất yêu quý. Nhưng giờ đây, cậu hiểu rằng hắn không còn là David mà cậu từng biết nữa. Hắn đã trở thành một người hoàn toàn khác, đầy chiếm hữu và bệnh hoạn.

Trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, Tom cảm nhận được sự cô đơn và nỗi sợ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn hy vọng có thể tìm được cách thoát khỏi địa ngục này, thoát khỏi sự kiềm chế của một người mà cậu cho là người bạn thân nhất của cậu.

Hết chương 4

Votes+Comment nhen bây ơi~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net