Chương 6 Đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian trong căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp đều đặn. David đứng đó, bóng dáng cao lớn như một bức tượng lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm dán chặt vào cậu.

" Cục cưng mau bò lại đây tôi bón cho em " - Giọng hắn khá bình tĩnh nhưng đầy đe doạ

" Mình không muốn...cậu đừng hòng ép mình " - Cậu lắc đầu

Tom nằm cuộn tròn trên giường, mặt úp xuống, hai tay run rẩy ôm chặt lấy bụng, cố gắng che giấu nỗi đau đớn. Gương mặt cậu trắng bệch, đôi môi khô khốc, hốc mắt đỏ au vì khóc quá nhiều.

" Em định tuyệt thực để phản kháng lại tôi sao " - Giọng hắn trầm thấp, từng chữ như lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào lòng cậu

Hắn bước từng bước lại gần cậu, đôi mắt vô cảm không thể hiện chút thương xót nào.

Tom không đáp, chỉ im lặng lắc đầu, nhưng đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi không thể che giấu. Hắn cúi xuống, tay hắn nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên đối diện với hắn.

" Tôi hỏi lại lần nữa, em định tuyệt thực sao "

Hắn nghiến răng, sức mạnh của bàn tay tăng lên khiến cậu không khỏi cảm thấy đau đớn.

Cậu khẽ rên rỉ, ánh mắt lộ rõ vẻ van xin, nhưng hắn vẫn không hề buông tha. Tom có thể cảm nhận rõ cơn giận dữ đang bùng cháy trong hắn.

" Em nghĩ rằng làm vậy thì tôi sẽ thả em đi " - Hắn cười nhạt, tiếng cười lạnh lẽo khiến cậu run rẩy

" Em thật ngốc, cục cưng à "

" Em không biết tôi sẵn sàng làm mọi thứ để giữ em lại sao "

Cậu khóc nấc lên, nước mắt trào ra như suối, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng. Hắn kéo cậu vào lòng, nhưng không phải là một cái ôm an ủi mà là một hành động tàn nhẫn, ép buộc. Tay hắn bóp chặt lấy miệng cậu, không để cậu có cơ hội kháng cự.

" Ăn đi " - Hắn gằn giọng, đẩy một miếng thức ăn vào miệng cậu

Tom cố gắng kháng cự, nhưng không có ích gì. Hắn đã tính toán mọi đường, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho cậu thoát ra.

" Hức... mình ghét cậu "

" Đồ đáng ghét "

Tom từ từ cảm nhận được miếng thức ăn trôi xuống cổ họng, vị mặn chát của nước mắt hòa quyện vào, khiến cậu chỉ muốn nôn ra. Nhưng cậu không dám, vì hắn đang đứng ngay đó, ánh mắt đe dọa đầy quyền uy.

" Em nghĩ rằng có thể chống lại tôi bằng cách này sao "

Hắn thì thầm vào tai cậu, giọng nói chứa đựng sự tàn nhẫn và chiếm hữu.

" Tôi sẽ không để em chết dễ dàng như vậy đâu "

" Em là của tôi, mãi mãi là của tôi "

Hắn đẩy cậu ra, đứng dậy với đôi mắt lạnh lẽo, rồi hắn bước đến tủ quần áo, lôi ra một chiếc roi da đen bóng. Tom sợ hãi co rúm người lại, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.

" Em không chịu ngoan ngoãn, vậy thì tôi sẽ phải dạy em lại từ đầu " - Hắn nói, vung chiếc roi lên không trung

" Em thật hư hỏng "

" Là do em buộc tôi phải dùng đến biện pháp mạnh đấy "

Tiếng vút của roi cắt ngang không gian, khiến tim cậu thắt lại. Cậu bật khóc, cố gắng bò lùi lại nhưng cánh tay hắn đã nhanh chóng túm lấy cậu, kéo cậu vào lòng.

" Đừng mà, mình xin cậu... đừng làm thế..." - Cậu nức nở, đôi mắt ngấn nước cầu xin

" David... mình sẽ ăn... mình sẽ nghe lời mà "

Hắn cúi xuống nhìn cậu, trái tim hắn nhói lên khi thấy gương mặt đẫm nước mắt của Tom, nhưng hắn biết mình không thể mềm lòng.

" Đây là điều cần thiết, bé à "

" Em cần phải hiểu rằng em chỉ có thể thuộc về tôi "

"Chỉ tôi mới có quyền quyết định mọi thứ cho em "

Chiếc roi vung xuống, tiếng da tiếp xúc với da thịt vang lên, kèm theo đó là tiếng hét đau đớn của Tom. Cậu quằn quại, toàn thân co rúm lại trong cơn đau nhức, nước mắt cậu chảy dài không ngừng.

" Hức...đau mà "

" Đừng đánh nữa... mình hứa sẽ ngoan mà " - Tom khóc nấc

Hắn biết cậu đang đau đớn đến thế nào, nhưng đôi mắt hắn vẫn vô cảm, bàn tay vẫn không ngừng điều khiển chiếc roi. Hắn nhìn thấy cậu càng ngày càng yếu đi, nhưng không thể dừng lại. Trái tim hắn giằng xé giữa tình yêu và sự chiếm hữu điên cuồng.

" Em phải học cách nghe lời bé cưng " - Hắn nói, từng lời như một mệnh lệnh tàn nhẫn, không cho phép cậu phản kháng

" Em sẽ hiểu ra rằng không có ai có thể yêu em hơn tôi, không có ai có thể làm em đau đớn như tôi, và không có ai có thể giữ em lại như tôi "

Cuối cùng, khi Tom không còn chút sức lực nào để chống cự, hắn mới buông roi, kéo cậu vào lòng. Hắn thì thầm những lời ngọt ngào vào tai cậu, mặc kệ cậu đang run rẩy vì sợ hãi.

" Đừng lo, tôi sẽ không bao giờ rời xa em "

" Em chỉ cần ngoan ngoãn và ở bên tôi mãi mãi "

" Ngoan đừng khóc...tôi thương em "

" Nếu em nghe lời thì tôi sẽ nâng niu em còn không thì sẽ không đơn giản là đòn roi như hôm nay đâu "

Hắn hôn lên trán cậu, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Tom. Trái tim hắn đau nhói, nhưng hắn biết, chỉ có cách này mới giữ được cậu mãi bên hắn.

Tom khóc nấc lên, nhưng không còn sức để phản kháng nữa. Cậu biết rằng dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng sẽ không để cậu đi. Cậu đã trở thành tù nhân của tình yêu điên cuồng này, mãi mãi không thể thoát ra.

" Em còn khóc nữa là tôi nứng lên đấy "

" Hay bây giờ em muốn tôi đè em ra đụ "

Tom nghe vậy liền hoảng sợ. Cậu ngước lên nhìn hắn, ánh mắt long lanh bọng nước.

" Ưm... đừng mà... ức mình không khóc nữa "

" Không muốn đâu "

Hắn nhìn cậu không khỏi thích thú. Hai má đỏ ửng lên. Bé Tom thực sự khi khóc thật quyến rũ.

Hết chương 6

Votes+Comment nhen bây!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC