Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Beta: Louis

Nếu ta chết đi... Liệu nàng có thấy đau lòng không?

Nam tử tóc trắng mắt đỏ suy yếu nằm trên đất, quanh người chậm rãi tỏa ra màn sương khói màu đen, mắt đỏ trào phúng nhìn nàng: "Chắc nàng sẽ vui vẻ lắm? Dù sao thì chỉ có như thế nàng mới được ở bên hắn".

Hắn rủ mắt: "Ta chỉ mong kiếp sau sẽ không phải gặp lại nàng, không muốn yêu nàng nữa. Nếu không, ta nhất định sẽ tự tay giết nàng!"

······

Trương Mông mở mắt, trời đã tờ mờ sáng .

Lại là cơn ác mộng kì lạ đó, kể từ khi rơi xuống vách núi, hai ngày nay nàng đều mơ thấy người đó.

Trương Mông ho khan một lát, đầu có hơi đau nhức. Nàng sờ sờ trán mình, hơi thấy nóng lên, hẳn là do vết thương chưa lành lại thêm mệt nhọc quá độ đã tạo thành sốt.

Trương Mông ngồi dậy day day huyệt thái dương, cảm thấy cơn nhức đã đỡ hơn thì đứng lên đi ra dòng suối rửa mặt.

Nàng vừa đi hai bước, đằng sau liền truyền tới âm thanh trong trẻo: "Cô đi đâu vậy!?"

Trương Mông quay đầu, thấy Hứa Lục Trà đã tỉnh đang ngồi  trên nham thạch, cầm trong tay mấy cành cây để nhóm lửa, ngọn lửa bùng bùng cháy lên.

"Hứa công tử, cậu tỉnh rồi à? Ta đi rửa mặt một chút"

Hứa Lục Trà gật gật đầu.

Trương Mông ngồi xổm bên dòng suối, tay vừa mới đưa vào trong nước thì bị lạnh phải rụt trở về. Nàng chịu đựng cảm giác lạnh buốt vội vàng rửa mặt, sau khi rửa xong, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như bình thường không có, chỉ thấy càng đau đầu nhức óc hơn.

Choáng váng trở lại chỗ nghỉ, Hứa Lục Trà thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Trương Mông nói với hắn: "Ta đi tìm chút trái cây mang về, công tử chờ chỗ này được không?"

Hứa Lục Trà giữ chặt tay áo nàng, nói: "Ta không đói bụng"

Trương Mông nghe hắn nói câu này, càng bất đắc dĩ: "Ta sẽ nhanh chóng trở lại" Dừng một chút, nàng vẫn nói ra, "Thôi, chúng ta cùng đi".

Nàng đỡ Hứa Lục Trà đi về phía trước. Từ lúc Hứa Lục Trà được nàng dìu lấy, thân thể hắn liền cứng đờ.

Người nàng ấy rất nóng!

Trương Mông không phát hiện ra Hứa Lục Trà có gì khác thường, nàng nhìn thấy cách đó không xa có một cây đầy quả dại đỏ như lửa, nàng nắm tay Hứa Lục Trà kéo hắn tăng nhanh bước chân.

"Chỗ đó có quả ăn được" Trương Mông chỉ.

Nàng dìu Hứa Lục Trà ngồi xuống, kiễng chân hái quả dại  ném cho Hứa Lục Trà. Hắn đón được thì đặt quả dại qua một bên, lại tiếp thêm một quả.

Rất nhanh, bên cạnh Hứa Lục Trà đã chất một đống quả. Trương Mông dùng vạt áo ôm lấy vài quả đi ra ngoài suối rửa sạch.

"Hứa công tử, cho cậu này."

Hứa Lục Trà nhận lấy quả dại cắn một miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Mông một cái ý bảo nàng cũng ngồi xuống.

Trương Mông ngồi xuống bên cạnh hắn cắn quả dại: "Hứa công tử này, sau khi rời khỏi đây thì cậu cùng ta về phủ nha môn một chuyến đi. Mặc dù ta có thể tha thứ việc cậu tìm người gây khó dễ cho ta. Nhưng Vân Thành có quy củ của Vân Thành, không được tụ tập đánh nhau, không làm ảnh hưởng đến trị an của Vân Thành, mà cậu đã phạm quy chế. Nên thay vì để Chung đại nhân hạ lệnh bắt người, không bằng cậu chủ động đi với ta đến phủ nha môn nhận tội, vậy thì ngài ấy sẽ giảm nhẹ hình phạt".

Hứa Lục Trà dừng lại nghiêng đầu nhìn nàng, một đôi mắt đẹp mà lạnh ngắt, nhưng lại chạm phải ánh mắt chân thành của Trương Mông, vì bị sốt mà môi nàng tái nhợt, lạnh lẽo trong mắt của hắn chậm rãi tiêu tán: "Ta sẽ nhận tội, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ ta không thể để cho người của Hứa gia biết được mình đang ở đâu!"

Trương Mông hiểu: "Công tử yên tâm, nếu cậu không muốn, bọn ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của cậu ra ngoài."

Hứa Lục Trà nắm chặt quả dại, trong lòng có chút bực bội. Vốn dĩ hắn còn cảm thấy nàng mê người hết sức, vậy mà hiện tại lại thấy nàng đáng ghét vô cùng. Hắn xoay người không nhìn nàng nữa.

Hắn cũng không biết sao lại như vậy, chắc bị quỷ mê rồi mới có suy nghĩ muốn cùng nàng ở chung như thế. Bọn họ vốn dĩ cũng không phải người chung một đường.

Hơn nữa, mặc kệ nàng đối với hắn tốt thế nào thì cũng chỉ dừng ở mức coi hắn như một dân chúng bình thường hoặc phạm nhân muốn bắt thôi. Nàng đối xử với ai cũng đều như hắn cả.

Hứa Lục Trà lại thấy có hơi ấm ức trong lòng, hắn nghĩ đến việc Trương Mông đã từng dạy cho Tử Y mấy trò qua mắt, bênh vực nam nhân xấu xí như Trương Hạo, còn làm chỗ dựa cho tên Tiểu Trù kia nữa.

Thật là một nữ nhân đa tình, đàn ông kiểu gì cũng muốn, không khác gì bọn phế vật Tiền Mộ cả!

Trương Mông thấy Hứa Lục Trà như đang giận dỗi, nàng lại nói: "Hứa công tử, đây là chuyện không thể trốn được, công tử nhất định phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình. Càng sớm nhận tội càng tốt, đừng kéo dài."

Hứa Lục Trà không trả lời nàng, cũng không muốn để ý nàng nữa. Trương Mông lại khuyên hắn vài câu, không thấy hắn đáp lại, nàng đành thôi.

Nàng cúi đầu ăn quả dại, miệng đầy vị chua, đầu thì lâng lâng đau nhức. Trương Mông day day huyệt Thái dương cũng không thấy đỡ, còn khó chịu hơn lúc sáng. Nàng ăn thêm vài miếng rồi không ăn nổi nữa, thấy Hứa Lục Trà đã ăn xong thì đứng lên đỡ Hứa Lục Trà: "Hứa công tử, chúng ta đi thôi!"

······

Trương Mông đỡ Hứa Lục Trà đi gần nửa canh giờ thì cảm thấy mình không chịu được nữa rồi. Đầu đau như muốn nứt ra, tầm mắt chầm chậm trở nên mơ hồ, tứ chi bắt đầu thấy mềm oặt vô lực.

"Hứa công tử, cậu...." Trương Mông ngẩng đầu nhìn Hứa Lục Trà, cùng lúc Hứa Lục Trà vội vàng dời tầm mắt đi, nàng yên lặng thở dài một hơi.

Nàng không biết gương mặt mình có bao nhiêu hấp dẫn với Hứa Lục Trà, hắn cũng đều đã nhìn cả một buổi sáng rồi. Nàng cũng muốn thuyết phục bản thân mình đây chỉ là ảo giác, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn hắn đều vội vàng quay đi là thế nào? Bộ dạng kia của hắn, cho dù nàng muốn kiếm cớ thay hắn cũng khó.

Trương Mông dìu Hứa Lục Trà, chỉ dòng suối: "Đi lâu như vậy rồi chắc công tử cũng đã khát, ta đi lấy nước cho cậu uống."

Trương Mông đi rồi, Hứa Lục Trà lại nhịn không được ngẩng đầu, hắn thấy sau lưng nàng dính một vệt máu vô cùng chói mắt!

Nàng ấy sốt rồi. Nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến hắn rất khó chịu. Sắc mặt nàng vốn tái nhợt giờ càng trở nên xanh xao. Nàng sắp đến giới hạn rồi.

Vì sao nàng còn muốn cậy mạnh chiếu cố hắn chứ? Rõ ràng nàng mới là người cần được chăm sóc.

Cảm giác phiền muộn vì nàng cứ khuyên mình đi thú tội, ghét bỏ tính đa tình của nàng hồi sáng đều tan tành ngay khi nhìn thấy bộ dạng ốm yếu này của nàng, muốn phiền cũng phiền không nổi nữa!

Trương Mông trở lại, đưa nước được đong trong lá cây cho Hứa Lục Trà. Chờ hắn nhận lấy xong nàng liền ngồi đối diện hắn: "Chúng ta nghỉ ngơi tạm ở đây một chút rồi hẵn đi tiếp".

Hứa Lục Trà thấp giọng đáp một tiếng "Được", Trương Mông khẽ cười: "Trong túi đựng còn mấy quả dại, công tử thấy đói thì hãy lấy ăn lót dạ nhé!"

Thấy Hứa Lục Trà gật gật, đầu Trương Mông lập tức tựa vào đầu gối muốn nghỉ ngơi hồi sức.

Chính lúc này nàng vừa nhắm mắt thì lâm vào hôn mê sâu, mãi  đến buổi tối nàng mới tỉnh lại.

Hứa Lục Trà ngồi sát bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm dời mắt đi.

······

Gió đêm nhẹ nhàng phất qua, ngọn lửa ấm áp rực cháy, tiếng than củi nổ tách tách. Hứa Lục Trà ngồi trên đá cứng, ngón tay thon dài cầm khúc củi khều khều đống lửa. Vẫn là bộ hồng y kia, tóc đen như thác, người đẹp như khắc ngọc, nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt càng làm hắn thêm phần xinh đẹp. Chỉ là gương mặt tuấn tú lại khá căng thẳng.

Trương Mông ngồi đối diện hắn, khuôn mặt trắng bệch, nàng che miệng ho khan vài tiếng, đợi giọng tốt một chút mới nhìn sang Hứa Lục Trà, áy náy: "Đêm nay không thể đi tìm thức ăn rồi, ngại quá! Công tử có thấy đói không? Ta đi hái quả dại cho cậu nhé?? "

Hứa Lục Trà khẽ siết chặt bàn tay, mắt đẹp tức giận lườm nàng một cái: "Ta không đói bụng!"

Đã sốt lên còn hành hạ mình như vậy, bệnh chết nàng cũng vừa lắm!

Hắn túm lấy túi vải làm từ áo ngoài đã nặng trịch quả dại ném cho nàng, Trương Mông tiếp lấy, phát hiện bên trong có đầy loại quả: "Hứa công tử? Đây là do cậu hái à?"

Mấy hôm nay Hứa Lục Trà vẫn mặc bộ hồng y vì đào hôn mà đã bị rách nhiều chỗ, nhưng hắn lại thích sạch sẽ nên lúc nào cũng đem y phục giặt thật sạch rồi mới mặc vào, dù y phục có hơi rách rưới nhưng không hề lộ vẻ chật vật chút nào, ngược lại còn ẩn một nét nghịch ngợm đáng yêu. Nhưng bây giờ, dù hắn đã cẩn thận xử lý vết bẩn đi nhưng Trương Mông vẫn thấy dưới vạt áo kia vẫn còn bám vết bùn đất.

Hắn đi đứng không tiện, gần như đều được nàng dìu lấy, Trương Mông không biết hắn hái quả dại trên cây thế nào, cũng không biết hắn đi kiếm củi về nhuốm lửa kiểu gì. Hẳn là không hề dễ dàng chút nào...

Trương Mông nhìn Hứa Lục Trà mỉm cười: "Cảm ơn cậu nhé Hứa công tử!"

Mắt nàng cong cong, trong đó đều là những cảm xúc chân thành nhất. Tim Hứa Lục Trà như bị sợi lông vũ nhẹ nhàng khều một cái, căng thẳng trên mặt dịu đi không ít.

Hắn vẫn không hiểu vì sao khi thấy nàng hôn mê bất tỉnh mình liền sợ hãi đến như vậy, không hiểu mình sao phải cuống cuồng chăm sóc nàng hôn mê cả ngày một cách ngốc nghếch như thế, cũng không rõ mình vì sao cứ muốn nhìn lén nàng...

Phải chăng vì nàng cười lên rất đẹp, khiến hắn thấy liền mê mụi muốn ngắm mãi thôi.

Thấy nàng cúi đầu ăn quả dại,  dù vẫn là bộ dạng của một tên quỷ đói, vẫn không thèm ngẩng đầu liếc hắn lấy một cái, có điều hắn đã không còn giống như trước đây cảm thấy xấu hổ bức rức nữa...

Không!!! Vẫn nên để nàng nghẹn chết luôn đi! Thế mà vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái? Hắn đây như hoa như ngọc ngồi đối diện nàng, vậy mà nàng vẫn không có một chút tà niệm gì với hắn, đúng là không bằng cầm thú! Đáng đời nàng cả đời không lấy được chồng!

······

Sáng ngày thứ hai thức dậy, cơn đau đầu của Trương Mông đã đỡ hơn rất nhiều, tinh thần cũng khá hơn một chút. Mặc dù nàng vẫn tiếp tục mơ thấy nam tử tóc trắng mắt đỏ kia gào thét tuyệt vọng rằng sẽ không yêu nàng nữa, nếu không sẽ đích thân giết chết nàng... nhưng chuyện này cũng nhanh chóng bị Trương Mông quẳng ra sau đầu.

Hứa Lục Trà tỉnh dậy sớm hơn nàng và đang khập khiễng tập đi bên kia, thấy Trương Mông đã tỉnh, hắn đem quả dại đã chuẩn bị sẵn cùng với nước đặt trước mặt Trương Mông. Nàng cảm kích cười với hắn.

Trương Mông ăn no, nghỉ ngơi một chút thì đỡ Hứa Lục Trà tiếp tục lên đường. Đi không tới nửa canh giờ nàng đã thấy khung cảnh và con đường trở nên quen thuộc hơn.

Trương Mông vừa mừng vừa xúc động nhìn lại nhiều lần, xác định rằng mình không bị hoa mắt thì mới hưng phấn quay sang Hứa Lục Trà: "Hứa công tử, đi theo con đường này không đến nửa canh giờ là có thể vào thành rồi!"

Nhưng ngoài dự đoán lại thấy Hứa Lục Trà hình như không được vui cho lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net