Chương 66: Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện

Beta: Louis

Phòng đối diện Trương Mông vừa có người chuyển đến, là một thiếu niên cực kì xinh đẹp khoảng 18, 19 tuổi.

Vốn dĩ không dùng từ tuấn mỹ để hình dung cậu ta là vì vẻ đẹp của cậu mang nét trung tính, nếu hoá trang thành nữ có thể là tuyệt sắc giai nhân, nếu đàn ông một chút thì chắc chắn sẽ là một nam nhân cực kỳ anh tuấn.

Da cậu ta ra trắng nõn, ngũ quan thì không còn chỗ chê rồi, tóc hơi dài lại thêm thân hình cân đối, không phải kiểu quá vạm vỡ đâu! Đuôi mắt có thêm một vết chấm nhỏ càng làm tăng thêm vài phần mị hoặc.

Cậu ta là một hoạ sĩ!

Sở dĩ Trương Mông biết được là vì vào ngày đầu tiên cậu ta chuyển đến, cô có giúp cậu mang đồ này nọ lên, vác tận mấy cái bản vẽ lớn cùng với vài thùng thuốc màu.

Cậu lại khá lễ phép và dễ gần, trên gương mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười dịu dàng. Trương Mông rất có cảm tình với cậu. Mặc dù tên của cậu nghe có phần kỳ lạ - Hứa Lục Trà.

Quen biết được một thời gian, Trương Mông lại phát hiện tính tình của Hứa Lục Trà thật ra cũng không có tốt như cách cậu thể hiện ra bên ngoài.

Đầu tiên, Hứa Lục Trà có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa tính cậu còn rất nhỏ nhen.

Trong tiểu khu có mấy đứa trẻ bướng bỉnh, cả ngày ở trong hoa viên đào bùn đào đất chơi, thích vò đất bùn thành nắm để chọi người khác. Bình thường người trong tiểu khu bị bọn nhỏ ném bùn vào người đều chỉ trách cứ vài câu thôi rồi cũng không quá so đo.

Nhưng vào một ngày, Hứa Lục Trà mặc một bộ quần áo thể thao trắng tinh đang chạy bộ về thì bị bọn nhỏ lấy bùn đất ném vào. Mặt ngoài tuy trông cậu vẫn ôn hoà như cũ, nhưng khi trở về, cậu đã phải tắm suốt ba giờ đồng hồ.

Còn vì sao Trương Mông lại biết cậu ta tắm tận ba giờ á? Bởi cô đã cho Hứa Lục Trà mượn toilet.

Hứa Lục Trà nói với cô ống nước trong toilet nhà cậu bị hư rồi, đầy bùn trong nước, cậu cũng đã gọi cho chủ thuê nhà vài ngày nay rồi nhưng vẫn chưa có người đến sửa.

Sự tình còn chưa xong đâu, ngày thứ hai cậu ta không biết từ chỗ nào thuê được một tên nhóc lưu manh ( bị cô ngẫu nhiên bắt gặp ), đem tượng đất được bùn đắp thành trong tiểu khu đập nát. Khiến bọn nhỏ khóc hô sẽ không chơi bùn nữa thì tên nhóc kia mới chịu dừng tay.

Tiếp theo, Hứa Lục Trà còn đặc biệt ghét nữ nhân chạm vào cậu, thù dai nữa.

Có một ngày, đồng nghiệp của Trương Mông đến tìm cô thương lượng chuyện công tác, đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Trương Mông ra mở thì thấy Hứa Lục Trà đang đứng bên ngoài, co quắp nói với cô muốn mượn toilet.

Trương Mông cũng rất hào phóng cho cậu vào trong, nhưng vì do dung mạo cậu trông vô cùng xuất chúng, lại gặp nữ đồng nghiệp của cô tính tình háo sắc, vừa nhìn thấy cậu liền xông tới nắm tay, hỏi cậu tên gì, có phải là người mẫu trên tạp chí hay không.

Sắc mặt của Hứa Lục Trà ngay lập tức tối sầm xuống, cầm lấy thước mà Trương Mông đặt trên bàn hung hăng gõ lên, làm tay cô ta sưng đỏ một mảng lớn.

Không đợi cô ta tức giận mở miệng trách cứ, cậu ta lập tức xoay người đi rửa tay.

Trương Mông chỉ có thể an ủi nữ đồng nghiệp rằng: "Ngại quá, hắn có bệnh thích sạch sẽ nên..."

Sự tình vẫn chưa xong đâu, vì chuyện này mà Hứa Lục Trà vẫn luôn lãi nhải bên tai cô tận ba ngày là nữ đồng nghiệp kia là tên háo sắc không có liêm sĩ, tùy tiện khinh bạc nam tử người ta, còn dùng thuốc màu đem cô ta vẽ thành một hình nhân quái dị.

Còn có, Hứa Lục Trà đối xử với người khác đặc biệt còn mang theo chút ác ý, lòng dạ vô càng hẹp hòi.

Trương Mông có một người bạn  cùng bàn thời cao trung, cũng từng thầm mến người đó, trong nhà cũng có giữ ảnh chụp của người nọ. Lúc Hứa Lục Trà sang đây mượn toilet, ngẫu nhiên nhìn thấy liền làm như vô tình cố ý hỏi thăm, nghe cô nói hắn ta là mối tình đầu của mình, sắc mặt Hứa Lục Trà lập tức đen thui.

"Trương Mông, hắn tuyệt đối không phải nam nhân tốt đâu."

Vì chứng minh lời mình là đúng,  cậu ta không biết từ chỗ nào sưu tầm được một đống lớn tài liệu về người nọ đặt trước mặt Trương Mông.

"Hắn vậy mà đã kết hôn hai lần, đúng thật là không biết xấu hổ! Một kẻ bắt cá hai tay!"

Mối tình đầu của mình bị người khác nói như thế khiến tâm trạng Trương Mông trầm xuống: "Hắn còn rất nhiều ưu điểm khác! Hắn biết chơi bóng rổ, có cơ bụng sáu múi!"

Vành mắt của Hứa Lục Trà nháy mắt hồng lên, vì cậu không có cơ bụng sáu múi. Thân hình cậu cao lớn đẹp đẽ như thế, nhưng ngặt nỗi lại không có cơ bụng! Hơn nữa còn dù luyện tập cỡ nào cũng không có được!

Vì Trương Mông nói ra lời đả thương lòng tự ái của cậu như thế nên một tuần lễ sau cậu hoàn toàn không thèm để ý tới cô nữa.

Lần đầu tiên Trương Mông gặp Hứa Lục Trà, trong ấn tượng của cô cậu ta là một người đối nhân xử thế rất lễ độ, lại hay cười, nên vẫn luôn cho rằng cậu là một người ôn hòa chững chạc. Không nghĩ thời gian lâu dần, Hứa Lục Trà ở trước mặt cô ngày càng lộ ra bản tính trẻ con và lòng dạ hẹp hòi, cả ngày thích dính ở bên cạnh, hận không thể chuyển qua sống cùng cô.

Trương Mông vì thế mà trở nên bất đắc dĩ, cô cảm thấy như mình và Hứa Lục Trà ở chung cứ như đang chăm một cậu con trai sắp lớn vậy!

Có điều mặc dù cậu đúng là có nhiều khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng không ít đâu. Nhất là về hội hoạ, khoảng vẽ tranh của cậu thật sự rất tốt, đạt rất nhiều giải thưởng, à, dù sao từ bé thì người ta đã là một thiên tài rồi!

Quan hệ xã giao bình thường bên ngoài cậu cũng rất giỏi, tùy tiện gặp một người lạ cũng có thể kết giao thành bạn bè, quan hệ vừa rộng vừa tốt khiến nhân duyên của cậu cũng không hề kém cạnh.

Chỉ là Trương Mông không hiểu, ở trước mặt mình, sao Hứa Lục Trà lại trở nên ngây thơ dính người như vậy? Cậu muốn ra sân vận động nhất định cũng phải kéo cô theo cùng. Ra rạp xem phim thì cũng kéo cô theo. Không chỉ có thế thôi đâu, việc cậu thích hoa lan thì thôi cô không quá để ý, nhưng cậu lại đi đặt một xe hoa lan trở về, vì lí do thích dính ở bên nhà cô nên cậu liền đem tất cả số hoa lan đó chuyển hết lên nhà Trương Mông, khiến cô bây giờ ngay cả chỗ đi cũng không có!

Có Hứa Lục Trà cứ kề cận như keo sơn vậy, khiến cho Trương Mông có rất nhiều chuyện không thể làm được. Tỷ như xem mắt...

Tuổi Trương Mông cũng không còn nhỏ, gặp người trong nhà lại ngày ngày thúc giục mau kết hôn, thế nhưng xem mắt thì cũng đã đi rất nhiều lần rồi nhưng cũng không lần nào hài lòng được ai cả. Mặc cho việc xem mắt có nhàm chán tới đâu thì cũng không thể để cho cha mẹ lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời đi gặp đủ dạng đàn ông trong xã hội này.

Lần xem mắt ngày đó, Trương Mông cẩn thận ăn vận xinh đẹp một chút, mang túi xách lên vừa muốn ra cửa thì gặp Hứa Lục Trà  chạy đến. Cậu nói mình nấu mấy món điểm tâm nên muốn cho cô nếm thử. Đúng rồi, Hứa Lục Trà còn có một ưu điểm nữa, đó là tài nấu nướng của cậu đặc biệt giỏi. Lại còn rất thích làm cho cô ăn nữa.

Trương Mông nhìn đĩa sứ trong tay cậu rồi cười nói: "Cảm ơn cậu nhé Lục Trà. Chỉ là bây giờ tôi phải bận ra ngoài xem mắt rồi, cũng không còn sớm nữa, điểm tâm có thể để ăn sau hay không?"

Vẻ mặt nhu hoà của Hứa Lục Trà nháy mắt cứng đờ, hai mắt đẹp trừng lên nhìn Trương Mông: "Chị còn muốn ra ngoài gặp những tên dã nam nhân khác sao?!"

"..." Dã nam nhân?

Hứa Lục Trà thừa dịp lúc Trương Mông còn ngơ ngẩn, dùng sức đẩy mạnh cô vào phòng rồi đem cửa khóa trái lại.

Một Hứa Lục Trà ngày thường luôn mang nụ cười trên mặt giờ trở nên âm trầm đến dọa người, cậu dùng đôi mắt ngập tràn ủy khuất và lửa giận nhìn cô: "Trương Mông! Nữ nhân bội tình bạc nghĩa này... Có tôi còn chưa đủ, lại muốn ra ngoài tìm nam nhân khác sao?! Hắn có đẹp như tôi không? Có gợi cảm như tôi? Có tiền như tôi không hả?????"

"Cái tên dã nam nhân kia là ai?! Tên hắn là gì?!" Dám tiếp cận Trương Mông của cậu, để rồi xem cậu có chỉnh chết hắn không!!!!

Bị Hứa Lục Trà dồn dập ép hỏi làm cho Trương Mông lâm vào ngơ ngác: "Đợi chút Lục Trà, cậu lấy tư cách gì tra hỏi tôi vấn đề này chứ? Bạn bè sao? Hàng xóm sao?"

"Đương nhiên là lấy tư cách người đàn ông của chị rồi!" Hứa Lục Trà quả thật là tức sắp khóc rồi.

Hắn liều mạng theo đuổi Trương Mông, làm điểm tâm cho cô, tặng hoa, còn mời cô đi xem phim, đi sân vận động nữa. Mà cô vẫn luôn không hề cự tuyệt những đề nghị của cậu, nên cậu đã cho rằng cô đã tiếp nhận mình. Không ngờ cô vậy mà còn muốn đi xem mắt với người khác?

"Đợi chút đã! Cậu là nam nhân của tôi khi nào?" Trương Mông khiếp sợ nói, cô đã xem cậu là người đàn ông của mình khi nào đâu?!

Mỹ mâu của Hứa Lục Trà nháy mắt ngập tràn lệ thủy: "Đáng giận! Nữ nhân đáng giận! Chị còn dám không thừa nhận?! Tôi... Nụ hôn đầu của tôi đều đã để chị cướp đi rồi... Chị còn dám không chịu trách nhiệm...?!"

"Cái gì? Nụ hôn đầu sao? Lúc nào cơ?!" Trương Mông quả thật cũng muốn khóc luôn rồi.

Cô biết rõ Hứa Lục Trà từ trước tới nay ghét nhất là bị người khác phái chạm vào, vậy nên cô vẫn chưa một lần dám chạm vào cậu dù chỉ một đầu ngón tay nữa kìa!

"Lúc chị ngủ... Tôi vụng trộm hôn chị!" Hứa Lục Trà lau nước mắt nói.

"..." Trương Mông trợn mắt há mồm.

Hứa Lục Trà vẫn còn thương tâm gạt lệ: "Không chỉ vậy, tôi còn để chị sờ cả Tiểu Lục nữa... Không phải! Là toàn thân cao thấp của tôi đều để chị sờ hết rồi!!!"

Trương Mông vẫn duy trì dáng vẻ ngây ra như phỗng, không dám tin nhìn tay mình. Cô có cảm giác tay mình đã bị dâm loạn vậy.

"Trương Mông! Chị đúng là nữ nhân độc ác!!!!" Hứa Lục Trà một phen khóc nấc lên rồi lại gạt lệ mở cửa chạy ra ngoài.

Lần xem mắt đó cũng vì vậy mà bị lãng quên luôn, bị Hứa Lục Trà quậy một phen như thế, Trương Mông quả thật cũng không còn tâm trạng mà đi nữa.

Mà cái kẻ tên Hứa Lục Trà mỗi ngày mỗi tối đều sẽ chạy qua cùng cô xem ti vi kia giờ còn chưa chịu sang, cậu ta giận dỗi rồi!!!

Lạ là, Hứa Lục Trà không ở đây cùng cô xem ti vi, cùng cô châm chọc tiết mục giải trí truyền hình, lại khiến Trương Mông đột nhiên có cảm giác không quen lắm, căn phòng bỗng trở nên trống rỗng, không có nhân khí. Có lẽ, cô cũng không đơn thuần xem Hứa Lục Trà như một tiểu bối bình thường...

Điểm tâm buổi sáng Hứa Lục Trà đưa vẫn còn ở đây, Trương Mông lấy nó ra, rửa sạch đĩa, chuẩn bị tính đem sang trả cho cậu. Suy cho cùng cô vẫn còn rất bận tâm về Hứa Lục Trà.

Gõ cửa nhà cậu, lại không thấy ai ra mở. Trương Mông nhớ tới trước đây Hứa Lục Trà vừa kín đáo cứng rắn nhét cho mình một cái chìa khóa dự phòng, do dự một chút, cô vẫn lấy chiếc chìa khóa đó ra.

Một khắc cửa mở kia, Trương Mông lâm vào ngơ ngác. Toàn bộ phòng khách chằng chịt dán đầy những bức họa về mình, về lúc mình ngủ, lúc mình vo gạo nấu cơm, lúc mình đang viết chữ với bộ dáng khẽ nhăn mày, còn có dáng vẻ lúc mình vận động... Cái gì cần có cũng đều có.

Hứa Lục Trà đang ôm một cái gối ôm có dán hình chân dung của Trương Mông, nằm nghiêng trên mặt đất ngủ, trên gương mặt trắng nõn còn vươn nước mắt.

Tâm Trương Mông đột nhiên thấy có chút xót xa, cô ngồi xổm xuống, vươn tay muốn sờ vào tóc cậu thì bất ngờ dư quang khóe mắt đột nhiên trông thấy trên cửa sổ phòng có treo một vật...

Trương mông mạnh mẽ xoay đầu, đó không phải là cái quần lót đã biến mất từ rất lâu trước đây của cô sao?

Trương Mông đứng lên, đi nhanh về phía bệ cửa sổ, cô nhìn thấy rồi, nào là quần lót, áo ngực, dán ngực, tất, thắt lưng...

"Hứa Lục Trà!" Trương Mông hét lên một tiếng, dùng sức đạp vào bắp đùi của Hứa Lục Trà một cước.

Hứa Lục Trà bừng tỉnh, nhìn thấy Trương Mông bất ngờ xuất hiện trong nhà mình, tay cô thì đang chỉ vào những báu vật mà hắn vụng trộm lấy về nhưng quên giấu đi!

"Hứa Lục Trà, cậu giải thích một chút! Đồ lót của tôi tại sao lại xuất hiện trong nhà cậu?" Trương Mông chỉ về phía cửa sổ hỏi.

Hứa Lục Trà đỏ hết cả mặt, ấp úng.

Trương Mông chợt thấy dưới mông của cậu lộ ra một chút màu sắc vải quen thuộc thì ngồi xổm xuống đưa tay lôi nó ra ngoài.

Đây không phải cũng là cái quần lót đã biến mất cách đây không lâu của mình sao, trên mặt vải còn dính một lớp chất lỏng màu trắng sữa đầy khả nghi...

Hứa Lục Trà vội đoạt nó trở về, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, mỹ mâu ngậm nước trực trào: "Trương Mông, chị có thể tặng tất cả chúng nó cho tôi được không?" Bởi vì cảm thấy chột dạ và thẹn thùng, thanh âm của cậu mang theo chút sợ hãi và thấp thỏm.

Trương Mông đánh vào đầu cậu một cái: "Không tặng!"

Hứa Lục Trà che đầu, ủy khuất than: "Nữ nhân phụ bạc! Đoạt mất của tôi nụ hôn đầu, còn sờ soạng thân thể tôi. Lại còn không chịu trách nhiệm với tôi, liền ngay cả chút đồ nhỏ tôi khó khăn tích góp được này cũng đều muốn lấy về?!!!"

Trương Môn đẩy đầu hắn: "Thói quen trộm vặt đồ đạt này nọ của tôi có chịu sửa lại không????"

"Đồ là của tôi, chị cũng là của tôi!" Hứa Lục Trà bất ngờ nhào tới ôm lấy Trương Mông, sống chết không chịu buông.

"Hứa Lục Trà, cậu buông tôi ra!"

"Không buông!" Hứa Lục Trà quật cường gào lên, "Chị phải chịu trách nhiệm với tôi!"

Trương Mông giãy dụa không được, chỉ có thể dùng chân đạp cậu.

Hứa Lục Trà nhịn đau hít một hơi không khí, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay: "Trương Mông, tôi không cho phép chị đi gặp nam nhân khác! Tôi chưa đủ tốt sao? Tôi tuyệt đối so với bọn họ còn yêu chị hơn gấp nghìn lần vạn lần!"

Trương Mông đang giãy giụa thì ngừng lại: "Cậu yêu tôi?"

"Yêu! Vô cùng yêu! Siêu cấp yêu!!! Mỗi ngày tôi đều nghĩ tới chuyện sẽ được chị đè xuống, mỗi ngày đều nằm mơ thấy cảnh chị gả cho tôi!"

Tâm của Trương Mông chẳng biết tại sao lại trở nên mềm mại đi hẳn, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ôm lấy hắn.

"Vậy từ khi nào thì cậu bắt đầu thích tôi?" Gương mặt nghiêm nghị cuối cùng cũng dịu dàng xuống.

Hứa Lục Trà dùng đầu cọ vào cổ cô: "Lần đầu tiên nhìn thấy chị, cảm thấy nụ cười của chị vô cùng cuốn hút, vô cùng mê người, giống như đã từng gặp ở đâu đó..."

Từ khi cậu sinh ra, trong đầu liền đã xuất hiện âm thanh vang vọng nói cho cậu biết, có một người đang ở nơi nào đó trên thế giới này chờ cậu. Người kia rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Đến nỗi cứ như nguyên nhân cậu sinh ra là để vì 'người'...

Thế nên cậu vẫn luôn không ngừng đi khắp nơi trên thế giới này, làm quen với rất nhiều bằng hữu, cũng là vì để tìm gặp 'người'...

Kể từ lúc ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Trương Mông, tận sâu trong đáy lòng cậu một lần nữa xuất hiện âm thanh kia và nói cho cậu biết: Chính là cô ấy!

Đúng vậy, chính là cô, không sai được!

Khi còn nhỏ, tính cách của cậu đã rất độc lập, không thích cùng người khác có những tiếp xúc thân mật, thế nhưng giờ đây cậu lại đặc biệt rất thích dính lấy Trương Mông. Không thích người khác phái chạm vào mình, nhưng lại đặc biệt khát vọng được cô chạm vào, thậm chí còn thừa dịp lúc cô ngủ vụng trộm hôn cô. Còn rất mê say thích ngắm cô cười, hơn nữa còn vì thế mà liều mạng nịnh nọt lấy lòng cô...

Trương Mông thích ra sân vận động, cậu liền quấn quít muốn cô cùng đi với mình. Cô thích xem phim, cậu liền bỏ ra thật nhiều tiền để mua hai tấm vé cuối cùng đó, chỉ mong cô cùng đi với mình. Phụ nữ không phải đều thích hoa sao, cậu liền đặt mua cả một phòng hoa tặng cho cô.

Bởi vì quá mức thẹn thùng nên không dám mở miệng cầu mong cô cùng mình kết giao, và cậu vẫn luôn cho rằng cô sẽ hiểu được tâm ý của mình...

Nhưng trên thực tế, bởi vì tính cách trì độn ngốc nghếch của mình mà Trương Mông vẫn chưa hề hiểu tâm ý của cậu...

Cậu len lén âm thầm thầm mến Trương Mông, còn sưu tầm vật dụng quần áo của nàng, cầm nó thủ dâm, quả thật giống như một tên biến thái, thế nhưng trong lòng cậu lại vụng trộm thấy hạnh phúc!

Hứa Lục Trà buông Trương Mông ra, cúi đầu thẹn thùng nhìn cô, bất chợt nổi lên dũng khí nói: "Trương Mông, chị có thể đồng ý kết giao với tôi được không?"

Cậu căng thẳng nhìn Trương Mông, rất sợ cô sẽ không đáp ứng mình. Nếu cô không đồng ý, cậu nhất định sẽ ngày ngày đến nhà cô khóc cho cô xem.

Trương Mông ngước mắt nhìn cậu một cái, nhưng lại không nói gì.

Hứa Lục Trà sốt ruột, cậu bất ngờ từ trong ngăn kéo lấy ra mấy cái thẻ atm vàng, nhét vào tay Trương Mông: "Tất cả tiền gửi ngân hàng của tôi đều giao cho chị. Cả người của tôi cũng giao cho chị, chị không được phép nói không cần!"

Trương Mông nhịn không được cười ra tiếng: "Để tôi suy nghĩ một chút."

Có lẽ bấy lâu nay cô không hài lòng những đối tượng xem mắt ngoài kia, nguyên nhân phần lớn là do Hứa Lục Trà chăng? Có lẽ chính cô cũng không ý thức được mình đã thích cái người thiếu niên ngây thơ thích dính người này rồi!

Có điều mình cũng không thể đơn giản đáp ứng cậu ta như vậy được. Cậu ta lén lút trộm đi nhiều đồ riêng tư nhạy cảm của mình như thế, không thể lập tức tha thứ cho cậu ta nhanh vậy được!

Cô đẩy Hứa Lục Trà ra: "Tôi trở về xem ti vi tiếp, cậu có đi hay không?"

Hứa Lục Trà gấp gáp mừng rỡ ôm lấy thắt lưng cô: "Muốn đi!"

Cậu nhất định nhất định sẽ cố gắng khiến Trương Mông chấp nhận mình!

Cậu ( hắn )...yêu Trương Mông nhất!

- Toàn Văn Hoàn -




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net