Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Beta: Louis

"Trương bộ khoái à..."

Tử Y đứng trước mặt nàng, mất tự nhiên mở miệng.

Trương Mông đang ngồi bên ngoài tửu lâu uống trà, vừa nhìn thấy Tử Y đi về phía mình thì thiếu chút nữa là té sặc. Nàng nuốt vội nước trà, nhìn Tử Y gật đầu.

Tử Y ngồi đối diện nàng, có chút khó khăn mở miệng: "Hôm qua, ta... Trương bộ khoái... Ngài nghĩ thế nào..."

Tử Y nói không rõ ràng, nhưng Trương Mông nghĩ mình hiểu ý của hắn rồi, nàng mở miệng: "Túi thơm rất đẹp, ta rất thích, chỉ là..."

Mặt Tử Y bỗng chốc hồng lên, cậu vội vàng lắc đầu, ngắt lời nàng: "Tử Y không phải muốn hỏi chuyện này, ta chỉ muốn hỏi, hôm qua, Trương bộ khoái nhìn thấy hành động của Công tử nhà ta, ngài có nghĩ gì không?"

Trương Mông sững sờ, hôm qua cậu ta thổ lộ với nàng xong, hôm nay không phải là đến để dò hỏi tâm ý của nàng sao? Mà giờ lại hỏi nàng thấy Hứa Lục Trà thế nào?

Hôm qua đúng là nàng đã nhìn thấy Hứa Lục Trà đánh người, nhưng mấy loại chuyện phức tạp trong các gia môn thế gia đều rất nhiều, chỉ cần không xảy ra án mạng thì cũng không tới phiên quan phủ các nàng đi quản.

Trương Mông trả lời: "Ta không có nghĩ gì đâu, nếu đã chọc Hứa công tử tức giận thì chắc là gã sai vặt kia đã làm sai điều gì rồi, ta là người ngoài, không tiện xen vào!"

Tử Y tựa như thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: "Hắn trộm một vật rất quan trọng của công tử nên ngài ấy mới nổi giận như thế!"

"Ồ..."

Tử Y lại hỏi: "Trương bộ khoái và đại nhân quan hệ hẳn là rất tốt, giữa hai người đại khái không có gì giấu nhau đâu đúng không?"

Nghe đến đây Trương Mông liền hiểu ngay ý cậu, đại khái chắc là do Hứa Lục Trà sợ nàng đem chuyện hắn đánh người hôm qua nói cho Chung Hoặc, nên đặc biệt bảo Tử Y đến đây với hàm ý thăm dò đây mà.

Trương Mông lắc đầu cười: "Tử Y, cậu nói với công tử nhà cậu cứ yên tâm đi, ta cũng không phải kiểu người nhiều chuyện, đương nhiên sẽ không nói cho người khác nghe mấy chuyện này."

Tử Y cũng ngượng ngùng: "Tử Y thất lễ rồi!"

Quả thật Trương Mông rất có thiện cảm với Tử Y, nhưng đó không phải là ở phương diện tình cảm. Nàng cảm thấy Tử Y ở điểm nào đó lại rất giống với dưỡng phụ của mình.

Giống nhau về xuất thân đều là gã sai vặt, và tính tình thì cũng rất nhu hoà dịu dàng.

Dù Tử Y luôn đi theo bên cạnh Hứa Lục Trà, nhưng cậu không hề giống chủ nhân mình cái tính kiêu ngạo khinh nghèo, mỗi cái này thôi cũng đáng để Trương Mông bội phục.

Trương Mông thấy mình nghỉ ngơi đã đủ thì đứng lên, chuẩn bị đi tuần tiếp.

Tử Y cũng theo chân đứng dậy: "Để Tử Y bồi Trương bộ khoái đi tuần, được không?"

Trương Mông gật đầu: "Đương nhiên được, có điều hôm nay mặt trời chói chang lắm, mà ta còn phải tuần rất lâu, sợ là Tử Y sẽ phải chịu khổ rồi!"

Tử Y: "Không sao, Tử Y chỉ muốn đi cùng Trương bộ khoái một đoạn thôi!"

Trương Mông sóng vai cùng với Tử Y trên đường lớn, cậu ta liên tục tìm đề tài nói chuyện với nàng, ngặt nỗi nói tới đâu cũng đều liên quan đến quan hệ của nàng với Chung Hoặc đại nhân.

Trương Mông nghe mà nhịn không được phải cắt lời cậu: "Hôm nay cậu lạ quá, sao lại liên tục hỏi chuyện quan hệ của ta với đại nhân vậy?"

Tử Y giật mình, vội lắc đầu: "Tử Y chỉ hiếu kỳ..."

Sau đó Tử Y không hỏi lại chuyện của Chung Hoặc nữa, nhưng Trương Mông vẫn cảm thấy cậu càng kỳ lạ hơn!

Tử Y căng thẳng, Trương Mông lại cảm thấy bản thân mình với cậu lúc này giống như quả bom nổ chậm. Nhưng mặc cho toàn thân cứng ngắc, đi đường lệch lạc, cậu vẫn rất kiên trì cùng nàng đi hết một con phố, Trương Mông trông mà đau lòng thay.

Thiệt tình Trương Mông đã tự cho rằng mình với cậu đã là bạn bè rồi nên bình thường nói chuyện với cậu đều rất tự nhiên hào phóng. Nhưng Tử Y lại cứ luôn căng thẳng như thế, làm Trương Mông cũng muốn khẩn trương theo.

Tuần được nửa canh giờ là Trương Mông đã có chút không chịu được nhàm chán, nàng móc ra hai đồng tiền trong tay áo mình.

"Tử Y, ta lại làm ảo thuật cho cậu xem !"

****

"Đây không phải là Tam công tử của Hứa phủ đấy sao? Hôm nay không cùng Tiền tiểu thư du hồ ngắm hoa nữa à?"

Âm thanh trong trẻo vang lên, Hứa Lục Trà ngước mắt nhìn thì thấy ngay là Nhị công tử Trương Hồng Nguyệt của Trương Phủ, hắn khẽ mỉm cười: "Ra là Trương công tử, Tiền tiểu thư là quý nhân bận rộn, đâu thể lúc nào cũng bồi Lục Trà được. Ngược lại là Trương công tử hôm nay sao lại rảnh rỗi thế?"

Trương Hồng Nguyệt dùng khăn tay xoa mồ hôi trên thái dương: "Hồng Nguyệt sao rảnh rỗi bằng Lục Trà công tử chứ, đợi lát nữa Hồng Nguyệt còn phải đi viện kiểm toán của trạch gia làm việc đây!"

Hứa Lục Trà mỉm cười: "Trương công tử thật đúng là thông minh lanh lợi!"

Tiễn Trương Hồng Nguyệt đi rồi, Hứa Lục Trà thu hồi dáng vẻ tươi cười.

Cùng lắm cũng chỉ là ông chủ của một quán trà nhỏ, lại cả ngày khoe khoang tí tài cán đó của mình, thật buồn cười!

Hứa Lục Trà nâng ấm trà, rót cho mình một chén, chậm rãi thưởng thức.

Chẳng được bao lâu, tên tiểu tử Tử Y cuối cùng cũng trở về, đang do dự bước về phía hắn.

Hứa Lục Trà khẽ nâng ánh mắt: "Tử Y, ta để ngươi tiếp cận Trương Mông, tình hình thế nào rồi?"

Tử Y sắc mặt ửng hồng, hổ thẹn trả lời: "Công tử, Tử Y không có kinh nghiệm tiếp cận nữ tử, cho nên..."

"Sao?"

Tử Y cầm một túi đồ lớn đặt trước mặt Hứa Lục Trà, mở ra.

Bên trong có đủ loại đồ ăn vặt bình dân như mứt quả, kẹo mạch nha, đường điều, khoai lang nướng, và còn nhiều thứ lặt vặt khác nữa.

"Đây là Trương bộ khoái đã mua cho Tử Y, nàng cho rằng Tử Y hôm nay còn chưa ăn cơm..."

**

Trương Mông cầm túi thơm trên tay để ngay trước mắt, cẩn thận quan sát.

Túi thơm này được may rất tỉ mỉ, đường chỉ vừa mảnh vừa đẹp, mặt trước thêu núi non sông ngòi bằng chỉ tuyến trắng đen, ngư ông chèo thuyền, rất sống động!

Nam tử thêu thùa này nọ, thật sự không nghĩ lại đẹp như vậy nha!

Mặc dù đã sinh sống tại thế giới nữ tôn này mười một năm, nhưng trước đây nàng cũng chỉ sinh hoạt trên núi, trừ nghĩa phụ của mình ra nàng gần như chưa hề thấy qua nam nhân khác. Thế giới này quan niệm nữ tôn nam ti, mặc dù nàng cảm thấy mới lạ, nhưng hoàn toàn không hề có ảnh hưởng gì đến tam quan hiện đại của nàng.

Ở hiện đại, nàng rất ít khi nhìn thấy đàn ông thêu thùa, mà giờ đến thế giới này, nhìn bọn họ thêu thùa may vá đã khiến cho nàng cảm thấy thật thú vị!

"Có phải là đã chuẩn bị muốn cưới hắn luôn rồi đúng không?" Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.

Trương Mông vội vã đem túi thơm nhét lại trong tay áo, đứng lên: "Đại nhân!"

Chung Hoặc âm trầm: "Cuối cùng cũng có một nam tử chịu thích mình, Trương bộ khoái, chúc mừng ngươi ha!"

Chung Hoặc kỳ kỳ quái quái khiến Trương Mông không khỏi nghi hoặc căng thẳng cả người.

Nhưng nàng vẫn nói cho Chung Hoặc về suy nghĩ của mình: "Ta cảm thấy Tử Y không nhất định là thích mình đâu..."

Chung Hoặc hừ lạnh: "Mặc dù ngươi ngày thường vừa khó ưa vừa ngu xuẩn, nhưng nói không chừng hắn không mù đâu!"

"..." Hình tượng đại nhân ngày thường đức cao vọng trọng, trầm ổn tỉnh táo, ôn tồn tao nhã đâu rồi?

Trương Mông lại thấy oan khuất thay, vốn dĩ thấy hai ngày nay đại nhân đối với mình không còn nhiều ý kiến như trước nữa, nàng chưa kịp mừng, không ngờ chỉ là ảo giác của mình thôi.

"Đại nhân, ta thấy Tử Y thật sự đối với ta không có cảm giác gì đâu!"

Hôm nay lúc Trương Mông đi tuần với cậu, cậu ta cứ căng thẳng suốt, cứ như Trương Mông nàng là dã thú ăn thịt người vậy!

Sau đó Trương Mông nhàm chán quá diễn vài trò ảo thuật qua mắt, cậu mới chịu thả lỏng người. Nhưng vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào Trương Mông mà cứ ngó chằm chằm vào các quán ăn vặt bên cạnh. Mặc dù Trương Mông nàng nghèo kiết xác, nhưng thấy Tử Y ngó mãi vào mấy món ăn vặt như thế, nàng chỉ có thể bỏ tiền ra mua hòng dỗ cậu bớt sợ mình một chút.

Vì vậy, nửa tháng tiền lương còn sót lại của nàng đã đi tông.

Trương Mông nói: "Đại nhân ngài không cần phải chọc ta đâu..."

Chung Hoặc lạnh mặt, trong tròng mắt đen huyền đang diễn ra một trận sóng lớn mãnh liệt, thật lâu sau mới mở miệng đáp: "Ngày mai theo ta ra ngoài thị sát."

Túi thơm? Có gì đặc biệt hơn người chứ! Nàng cũng đã từng được tặng!

Ở kinh thành, không biết nàng đã nhận được bao nhiêu túi thơm của công tử thế gia kia kìa, hơn nữa cái túi thơm nào so với cái của Tử Y thêu cũng đều đẹp mắt hơn!

Nàng ta đắc ý cái gì?

Túi thơm thôi mà, nàng cũng biết thêu!

Nàng thêu tuyệt đối còn đẹp hơn so với cái của Tử Y thêu đấy được không!?

Chung Hoặc dùng sức đập bút lông lên bàn. Trên giấy Tuyên Thành vẽ một nữ tử mang bội đao, ngoái đầu nhìn lại phía sau cười một cái, nhu hoà sáng lạng. Chung Hoặc lại nhíu mày, đem giấy Tuyên Thành vò thành một cục ném xuống đất.

Nàng ta đúng là không có ranh giới cuối cùng của một kẻ ngu dốt!

Thấy sắc là đầu óc lập tức choáng váng! Ngu dốt!

Chỉ cần là túi thơm do nam tử tặng, nàng ta đều nhận sao?

Nàng ta cùng với mấy kẻ ở kinh thành chuyên gia đùa giỡn nam tử con nhà giàu có gì khác nhau đâu?

Chung Hoặc đứng lên bực bội đi tới đi lui.

Chỉ là túi thơm mà thôi!

Ai lại không biết thêu? !

Chung Hoặc mở hộp kim chỉ ra lấy kim thêu cùng với lụa trắng.

Chỉ là túi thơm mà thôi!

:)))

***

"Đại nhân, ăn cơm thôi !" Cửa bất ngờ bị gõ.

Chung Hoặc ngừng động tác, cuống cuồng đem mảnh lụa trắng ném lên giường, dùng chăn mền phủ lên.

Nàng sửa sang lại quần áo một chút, đi đến mở cửa.

Nhìn thấy ngoài cửa là Trương Mông, Chung Hoặc lạnh tanh lườm nàng một cái.

"Sớm muốn ngươi biết, gõ cửa thì gõ nhẹ chút. Lần sau còn như vậy, đừng trách ta trừ tiền công!"

Trương Mông: "...Dạ"

Trương Mông cùng với Chung Hoặc đến hậu viện ăn tối, trên đường lại gặp phải Quý Minh.

Trương Mông biết điều đi phía trước, để lại cho hai người bọn họ không gian riêng.

Thiệt tình Trương Mông cảm thấy Quý Minh là một nam tử tốt. Lớn lên xinh đẹp, tri thư đạt lễ, còn rất dịu dàng nữa!

Vốn dĩ Quý Minh đã là công tử thế gia rồi, từ nhỏ trải qua ăn sung mặc sướng, cuộc sống được mọi người vây quanh, ít nhiều gì cũng nên có chút tính cách của đại thiếu gia.

Nhưng cậu ta lại không như vậy, nàng đã hai lần hại cậu gặp chuyện xúi quẩy, mà cậu đều thay nàng nói chuyện, tính tình độ lượng thế này không phải vị thiếu gia nào cũng có được!

Trước đây không lâu, nàng còn vì cảm thấy mình cứ hại Quý Minh gặp chuyện không lành suốt nên trong lòng băn khoăn, lúc nào cũng muốn trốn cậu xa chút.

Sau khi bị cậu phát hiện biết suy nghĩ của nàng, cậu ta lại bất đắc dĩ cười.

Cậu nói: "Trương bộ khoái không cần phải để ý đâu, ngài cũng không có cố ý. Hơn nữa, mặc dù hai lần đó Quý Minh trải qua đều không được tính là vui vẻ, nhưng Quý Minh cũng không hề ghét ngài đâu, vì luôn phải sinh hoạt ở chốn khuê phòng, ngẫu nhiên gặp mấy chuyện rung động lòng người như vậy cũng rất thú vị!"

Thiện cảm của Trương Mông với cậu lập tức tăng vọt, sau này nàng lắm miệng lại khuyên Chung Hoặc hãy nghe lời Chung Linh đi, nàng muốn gán ghép Chung Hoặc và Quý Minh thành đôi.

Nàng cảm thấy, Chung Hoặc tuy là người tốt, học vấn xuất sắc, nhưng tính tình nàng ta quái lạ như vậy, cũng chỉ có Quý Minh mới có thể bao dung nàng ta được thôi!

Trương Mông quay đầu lại nhìn hai người.

Tuấn nam mỹ nữ, một bên âm trầm, một bên xinh đẹp dịu dàng, chậc chậc...

Mặc dù có chút quỷ dị, nhưng lại xứng đôi một cách thần kì!

"Trương Mông, ngươi lại đây cho ta! Đi nhanh như vậy làm gì! Vội vã đến đoạt thức ăn sao?! Là một phần tử của nha môn, sao ngươi lại tham ăn như thế, có biết xấu hổ không?!"

"..."

Đại nhân, ngài thật là không đáng yêu chút nào cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net