Chương 37 (Beta hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Beta: Louis

"Hứa công tử, cậu muốn nói chuyện gì với ta?"

Ngồi trong quán trà nhỏ, Trương Mông rót cho Hứa Lục Trà một tách trà  rồi đặt trước mặt hắn.

Trong quán khắp nơi đều là tiếng nói ồn ào, người người đi tới đi lui, Hứa Lục Trà khó chịu nhíu mày nhưng nghe Trương Mông hỏi hắn liền thu liễm vẻ ghét bỏ nơi đáy mắt đi ngay.

Mà thôi, dù khung cảnh có hơi tệ hại nhưng chỉ cần Trương Mông bên cạnh là được rồi.

Hắn nâng tay cầm lên tách trà Trương Mông vừa đưa, nhìn sang nàng, trong mắt đầy nhu hòa: "Ta muốn nói lời cảm ơn với nàng, mấy ngày trước ta ngã bệnh nàng đã đến thăm ta, ta rất cảm động!"

Thời tiết nóng bức, Trương Mông liên tục thấy khát nên đã uống liền mấy chén trà, sau khi nuốt xuống nàng mới nói: "Không cần khách khí như vậy, chúng ta đều là bạn bè, thăm hỏi nhau là chuyện nên làm!" Trương Mông đặt chén trà xuống, cười nói.

Nước trà mát lạnh dính bên môi, nàng tùy ý dùng mu bàn tay lau đi, trên môi còn lưu lại ánh nước trông thật hấp dẫn! Hứa Lục Trà nhìn môi nàng, hơi rùng mình.

"Hứa công tử, trông khí sắc của cậu đã tốt hơn nhiều rồi, ta thấy rất vui!" Thấy Hứa Lục Trà nhìn mình không chớp mắt nàng lại cười với hắn.

Hứa Lục Trà kịp phản ứng, gương mặt tuấn tú nóng lên, hắn cúi đầu mím môi trả lời: "Thật sự thấy vui vì ta đã khoẻ sao?" Hay chỉ là lời khách sáo?

"Tất nhiên vui rồi, chúng ta là bạn bè mà!" Trương Mông lại đồng thời nhấn mạnh hai chữ "bạn bè".

Hứa Lục Trà không thích, ở trước mặt Trương Mông hắn sẽ không che giấu cảm xúc của mình nên gương mặt tuấn tú cứ thế trầm xuống.

"Trương Mông, nàng biết rõ là ta..."

"Hứa công tử, ta nghe nói Trần Trừng người duy nhất thi đậu cử nhân ở Vân Thành này đã đến phủ cầu hôn cậu đúng không? Ta thấy nàng ta không tệ, chúc mừng hai người nhé!" Trương Mông biết hắn sẽ nói gì nên vội vàng ngắt lời ngay.

Hứa Lục Trà lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trương Mông: "Nàng...nàng chúc phúc bọn ta sao?"


"Đúng vậy, Hứa công tử không phải vẫn luôn đợi Trần Trừng sau khi đậu cử nhân sẽ trở về cưới mình sao? Cuối cùng cậu cũng đạt được ước muốn rồi, Hứa công tử nhất định sẽ rất hạnh phúc!" Trương Mông chân thành nói.

Cho dù lúc đầu Hứa Lục Trà xác thực có thích nàng đi nữa thì nàng vẫn tin hắn là một người đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Trần Trừng và nàng, cả hai gần như cách nhau một trời một vực, nàng kém Trần Trừng như đường xa vạn dặm, người bình thường cũng sẽ chọn nàng ta chứ không phải nàng, huống chi Hứa Lục Trà - một người tính toán chi li, vô cùng cẩn trọng. Hứa Lục Trà có thể tìm thấy hạnh phúc của mình, nàng thấy mừng cho hắn.

Khuôn mặt Hứa Lục Trà hiện lên vẻ mờ mịt rồi chuyển sang tái nhợt, hắn siết chặt tay một lúc mới nhịn xuống được ý nghĩ hất nước trà vào mặt nàng, hắn lạnh lùng nói: "Ta và nàng ấy vốn không có quan hệ gì cả, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của nàng ta!"

Nhìn thấy sắc mặt Hứa Lục Trà thay đổi Trương Mông hơi ngạc nhiên, sau đó lại vì lời nói của mình mà ão não. Nàng vội vàng muốn Hứa Lục Trà dập tắt hy vọng với mình nên đã nói những lời tổn thương hắn. Rõ ràng biết Hứa Lục Trà cho dù chịu từ bỏ mình thì hắn cũng không mong phải nghe những lời như vậy.

"Xin lỗi Hứa công tử, là ta nhiều lời..." Trương Mông áy náy.

Hứa Lục Trà hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng hai tay đang nắm chặt: "Trương Mông, nàng không cần phải nói những lời làm ta hết hy vọng đâu. Thích nàng là chuyện của ta, nàng không thể cản được!"

Thấy Hứa Lục Trà thẳng thừng thừa nhận như thế, Trương Mông lúng túng: "Hứa công tử, ta không có..."

Hứa Lục Trà trầm mặt nghiêng đầu không nhìn nàng nhưng Trương Mông vẫn thấy hai mắt hắn phiếm hồng. Đời này thứ Trương Mông nàng không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh người ta khóc, nàng không biết an ủi như thế nào cả.

Trương Mông bối rối không biết nên làm gì, cuối cùng nàng viện cớ chuẩn bị rời đi.

"Hứa công tử, ta còn phải làm việc nữa nên là ta đi trước..." Nàng đứng lên cầm lấy bội đao trên bàn rời đi. Nhưng vừa đi được hai bước thì bị người phía sau nắm tay áo giữ lại. Ngón tay thon dài nắm chặt tay áo nàng, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Trương Mông cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm áo mình rồi quay đầu nhìn Hứa Lục Trà, nàng hỏi: "Hứa công tử?"

Hứa Lục Trà cúi đầu, tóc dài đen nhánh mềm mại rủ xuống che đi gương mặt hắn, Trương Mông không nhìn thấy, chỉ nghe được giọng hắn có hơi trầm xuống: "Nàng không thể dỗ dành ta một chút nào sao?"

Lúc nào cũng thế, nàng tuyệt tình muốn đẩy hắn ra, không cho hắn thêm chút hi vọng nào cả. Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến nàng bận tâm như thế. Vì điều gì mà trừ người đó ra những kẻ khác đều bị nàng coi như tai ương dã thú hận không thể phủi sạch hết mọi quan hệ?

Hứa Lục Trà hắn sở hữu dung mạo phong tình như thế, tốt đẹp như thế, yêu nàng đến thế... Rốt cuộc là hắn có điểm nào thua tên đó chứ?

Trương Mông nghe Hứa Lục Trà hỏi thế thì lúng túng mím môi: "Hứa công tử, chúng ta thực sự không hợp với nhau đâu, Trần Trừng so với ta tốt hơn gấp nghìn lần vạn lần, nàng ấy mới là thê chủ thích hợp với cậu... "

Hứa Lục Trà buông tay áo nàng ra không nói nữa. Trương Mông xoay người muốn đi thì sau lưng truyền đến âm thanh chén trà bị đập vỡ, nàng ngẩn người quay đầu lại thì thấy Hứa Lục Trà dùng tay gạt hết ấm trà chén trà trên bàn xuống đất, "loảng xoảng" rồi tan nát dưới đất.

"Hứa công tử!" Trương Mông hô tên hắn, vội bước lên giữ tay hắn lại. "Cậu đang làm gì vậy?!"

Hứa Lục Trà hất tay nàng ra: "Không cần cô quản! Cô cũng không phải là gì của ta cả!" Đôi mắt phiếm hồng ngậm đầy nước mắt, từng giọt từng giọt theo gò má hắn chảy xuống. Hắn cười lạnh: "Đúng rồi, cô là bộ khoái, ta phá đồ của người khác như vậy cô hẳn là muốn bắt ta về phủ nha môn để xử phạt đây mà..."

Trương Mông mặt không đổi sắc nhìn hắn nhưng trong đầu thì đã biến hóa dữ dội, cuối cùng lại bất đắc dĩ. Nàng buông lỏng tay Hứa Lục Trà ra, thấp giọng nói: "Ta không bắt công tử đi đâu cả. Ta thay cậu bồi thường cho chủ quán..."

Hành động của Hứa Lục Trà đã đưa đến những ánh nhìn chăm chú của khách trong quán, thậm chí còn có một nhóm người vây lại chỉ chỉ trỏ trỏ, thấp giọng thảo luận: "Vị công tử kia không phải là Tam công tử của Hứa phủ sao? Trước giờ vẫn luôn thấy hắn hiền dịu động lòng, không ngờ lại hung hăn như thế..."

"Trần tiểu thư không phải đã đến phủ cầu hôn rồi sao? Hắn còn ra ngoài tìm Trương bộ khoái làm gì? Thân là một nam tử sao lại tùy tiện thế chứ..."

Nghe bọn họ nói mấy lời khó nghe, sắc mặt Trương Mông không tốt. Trước giờ Hứa Lục Trà luôn rất coi trọng hình tượng của mình giờ lại nghe người khác buôn lời đàm tiếu như thế nhưng hắn lại không có phản ứng gì, chỉ mặt lạnh nhìn vào Trương Mông.

Chủ quán trà vội vàng chạy đến, nhìn mặt đất bừa bộn thì giật mình: "Trương bộ khoái, xảy ra chuyện gì sao?"

Trương Mông áy náy nhìn chủ quán Lâm gật gật đầu: "Chủ quán Lâm, đây là lỗi của ta, ta sẽ bồi thường cho bà."

Chủ quán Lâm nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Không cần Trương bộ khoái phải bồi thường đâu, mấy tách trà này cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Mặc dù chủ quán Lâm đã nói không cần bồi thường nhưng Trương Mông vẫn ấn theo giá thị trường trả cho bà mấy lượng bạc.

Thấy mọi người vẫn còn vây xem, Trương Mông lại nghiêm mặt lên tiếng: "Các người đừng đứng nhìn nữa, hết việc rồi thì tản ra đi!"

Người trong quán đều biết Trương Mông, nhưng bọn họ rất ít khi thấy mặt mày nàng nghiêm nghị như thế, sau đó cuối cùng cũng chịu tản đi.

"Chuyện hôm nay các người không được lan truyền bậy bạ ra ngoài" Trương Mông bổ sung thêm một câu.

"Được rồi Trương bộ khoái, bọn tôi sẽ không nhiều chuyện đâu!" Mọi người trong quán trà trả lời.

Hứa Lục Trà vẫn còn nhìn chằm chằm Trương Mông, thấy nàng xử lý xong mọi việc thì quay đầu nhìn hắn, hắn hừ lạnh một tiếng dời mắt đi.

Sắc mặt hắn không còn khó coi như lúc nãy nữa, chỉ có đôi mắt vẫn hơi phiếm hồng.

Nàng luôn như vậy, sau khi buông lời tuyệt tình với hắn xong lại cho hắn một viên đường dỗ dành, khiến hắn thấy ngọt ngào quên đi tất cả, cho rằng cảm xúc của nàng dành cho mình đều không như những lời nàng đã nói.

Bất kể là sau khi đã hung hăng cự tuyệt hắn thì khi nghe hắn bệnh nặng nàng vẫn đến thăm hắn, chăm sóc hắn. Và cả lúc này, sau khi đã chúc phúc hắn với Trần Trừng xong, khiến tâm trạng hắn mất khống chế đập đổ đồ đạt để trút giận thì nàng vẫn chọn ở lại thay hắn giải quyết hết mớ lộn xộn. Nàng luôn như vậy!

"Trương Mông, ta và Trần Trừng không có quan hệ gì cả, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của nàng ta đâu..." Hứa Lục Trà thấp giọng."Ta và nàng ấy thật sự không có quan hệ gì cả!" Hắn lại cường điệu thêm lần nữa, giọng nói run lên nhè nhẹ còn hơi nghiến răng kìm nén, chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ của mình với người kia.

Thật sự không thể nhịn được nhất là Trương Mông lại đi chúc phúc hắn và Trần Trừng. Chỉ nghĩ đến điều này thôi là hắn đã thấy tức giận tim gan đau nhói, ấm ức và chua sót rủ nhau ập tới.

Trương Mông nhìn hàng nước mắt rơi ồ ạt trên mặt hắn, nàng không biết làm gì cả, trong lòng cũng thấy khó chịu cuối cùng đành nói: "Ta biết rồi, ta biết công tử và nàng ấy không có quan hệ gì hết..."

Trương Mông chỉ thấy khi ở cạnh Hứa Lục Trà nếu không phải là hắn khó chịu thì cũng là mình lúng túng không thôi. Nàng âm thầm quyết định, về sau nếu có thể trốn được Hứa Lục Trà cứ trốn, vậy đi!

Nàng không yêu Hứa Lục Trà nên không thể mềm lòng cho hắn thêm bất cứ hy vọng nào được, chuyện này là không công bằng với hắn, nếu mềm lòng thì chính là hại hắn.

"Hứa công tử, ta còn phải đi tuần nữa, đã quá giờ rồi" Trương Mông nói.

Hứa Lục Trà nâng mắt vươn tay muốn bắt lấy áo nàng, chỉ là khi đầu ngón tay còn cách nàng một tấc thì ngừng lại, hắn từ từ thu tay thấp giọng đáp: "Nàng đi đi..."

Trương Mông đi rồi, Hứa Lục Trà còn ngồi lại quán trà một lúc lâu, chén trà mới đã được mang ra đặt trên bàn nhưng hắn không còn tâm tư để uống nữa, chỉ cúi đầu hai tay gắt gao siết chặt chiếc túi thơm được thêu cẩn thận.

Hắn đã từng tặng không ít túi thơm cho các nữ tử khác, nhưng những thứ đó đều là hắn tùy ý tìm được trong kho đồ cũ. Mà cái túi thơm hắn đang cầm trong tay này là cái hắn tự tay thêu trong lúc dưỡng bệnh. Lần đầu tiên hắn thêu túi thơm cho người con gái trong lòng mình, mỗi một châm mỗi một sợi chỉ hắn đều nghĩ đến Trương Mông. Hôm nay vốn định đưa nó cho nàng, nhưng nếu hắn nói là mình thêu thì dù thế nào nàng cũng sẽ không nhận lấy đâu...

Vì sao hắn lại yêu nàng như thế? Rõ ràng lấy điều kiện của nàng, nếu là lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không liếc nàng lấy một cái!

Vậy mà bây giờ lại vì nàng khổ sở cả ngày lẫn đêm, vì nàng mất đi sự khống chế, mất hết phương hướng... Nếu hắn của quá khứ nhìn thấy được bộ dạng bất lực của hiện tại thì chắc chắn sẽ cười nhạo đến chết!

Hứa Lục Trà đứng lên ra khỏi quán trà. Rõ ràng mặt trời nắng đến chói chang khiến người ta không thể mở mắt ra được, nhưng đáy lòng hắn lại nổi lên từng cơn rét lạnh. Hắn không về Hứa phủ ngay mà lên núi một chuyến. Căn nhà gỗ quen thuộc, sân nhỏ quen thuộc. Hắn đẩy cửa rào bước vào. Bàn đá trong sân dính không ít bụi đất, hắn lại lấy khăn tay ra lau chùi cẩn thận.

Chỗ này, hắn từng nấu mì cho nàng ăn, nàng ấy giống như một chú mèo nhỏ tham ăn, luôn miệng khen hắn nấu rất ngon. Nhớ lúc nàng cười đôi mi cong vút, môi hắn không tự chủ khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh ánh mắt lại ảm đạm.

Muốn ở bên nàng trọn đời. Cuối cùng tất cả chỉ là do hắn đơn phương tình nguyện thôi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net