BLTN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết muộn còn hơn không bao giờ biết

Tasteofshapes

https://archiveofourown.org/works/23856703

-----------------------------------------------

Hai tháng kể từ khi năm học thứ tám bắt đầu, Ron nghĩ rằng cuối cùng thì thời của họ đã tới. Niềm vui của Hermione khi trở lại trường vẫn chưa giảm; Ron đang làm khá tốt dạo gần đây, và thậm chí Harry trông có vẻ hạnh phúc hơn vào những ngày này. Có vẻ như điều tồi tệ nhất đã nằm ở phía sau họ.

Vậy nên thật bất ngờ khi một ngày nọ Ron đến muộn giờ ăn tối, đi đường tắt xuống hành lang không còn được sử dụng và tình cờ gặp Harry đang đẩy Malfoy vào tường.

"Đồ khốn," Harry giận dữ nói. Tay cậu ấy nắm chặt lấy áo choàng của Malfoy, trong khi nắm đấm của cậu áp sát vào ngực hắn. "Tại sao?"

"Tại sao không?" Malfoy gầm gừ lại, và một lọn tóc được vén sau tai hắn trượt ra. Hắn cười khẩy, hai tay nắm lấy cổ tay Harry, hoảng loạn với nỗ lực cố gắng đẩy Harry trở lại. "Chính xác thì mày mong chờ điều gì?"

Harry tiếp tục đẩy hắn vào tường, và Malfoy đang vật lộn, tức giận vì không thể thoát ra. Cuối cùng, hắn đứng yên, đôi vai hắn căng lên vì căng thẳng.

"Tao đã nghĩ mọi thứ sẽ khác", Harry nói và Ron kinh ngạc khi giọng Harry trầm xuống và lặng hẳn. Có sự tuyệt vọng ẩn chứa trong đó mà Ron chưa bao giờ nghe thấy trước đây.

"Cái gì," Malfoy nói, "chỉ bởi vì chúng ta đã--"

"Đúng!" Harry kêu lên. Bất ngờ, cậu ấy lùi lại, hai tay cuộn tròn thành nắm đấm bên cạnh. "Tao đã nghĩ-- chà, giờ nó cũng đâu còn quan trọng nữa phải không?" Cậu ấy nhìn Malfoy với ánh mắt mà Ron đã dự đoán rằng nó sẽ chứa đựng sự ghê tởm hoàn toàn, nhưng thay vào đó, nó đau đớn.

"Nó quan trọng đấy." Malfoy bước về phía trước, tiến vào không gian của Harry và Ron chắc mẩm Harry sẽ đấm hắn ta. Ngoại trừ việc Harry đã không. Malfoy nâng cằm Harry, hai ngón tay áp vào quai hàm cậu ấy, và rồi Malfoy dựa vào để chạm môi mình vào môi của Harry.

Ron nhìn chằm chằm khi tay Harry đưa lên vò rối trên mái tóc Malfoy. Rất cẩn thận, anh bước lùi về phía sau cho đến khi bản thân đã đứng ở một góc an toàn. Biết được càng ít, thì càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net