36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm hôm đó, hai người không ai nhắc lại chuyện đã xảy ra nữa. Mặc dù mỗi người đều ôm trong lòng những suy nghĩ khác nhau, nhưng không hẹn mà cùng ngầm né tránh việc đó.

Châu Kha Vũ ở trong biệt thự nhà họ Doãn đã được một thời gian, nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì cả. Cấp trên thúc giục anh rất nhiều. Có điều, Doãn Nhất Kiến hành tung quá bí ẩn, cũng hiếm khi trở về nhà, Châu Kha Vũ căn bản không có cơ hội hành động.

Một hôm, Chủ tịch về biệt thự ăn cơm tối cùng Doãn Hạo Vũ, sau đó qua đêm ở nhà, sáng hôm sau mới rời đi. Châu Kha Vũ nghĩ, có lẽ lần này sự chờ đợi của anh sẽ có kết quả rồi. 

Buổi tối, sau khi hôn tạm biệt với Doãn Hạo Vũ, anh đợi một lúc, nghĩ cậu đã ngủ say rồi, mới bắt đầu hành động.

Châu Kha Vũ thành công đột nhập vào phòng Doãn Nhất Kiến, lấy từ trên giá sách camera lần trước anh đã lén đặt ở đây, sau đó rút thẻ nhớ ra kiểm tra hình ảnh bằng điện thoại. Góc độ hoàn hảo, Châu Kha Vũ có thể trông thấy rõ ràng động tác tay ấn số của Doãn Nhất Kiến.

Anh nhanh chóng mở được két sắt ra. Bên trong đó nhiều thêm một tập tài liệu so với lần trước khi anh mở két. Châu Kha Vũ lật từng trang một, cẩn thận chụp ảnh lại. Xong xuôi, anh đặt chúng trở lại bên trong két sắt. Vì đã biết vị trí của nút báo động, lần này Châu Kha Vũ hoàn thành nhiệm vụ mà không gây ra bất kỳ sai sót nào. Sau đó, anh xóa sạch dấu vết, rồi mở cửa ra ngoài theo lối hành lang.

Giờ này mọi người đã đi ngủ hết, hành lang này cũng không có CCTV nên không cần lo sẽ bị ghi hình lại. Thế nhưng, khi anh vừa khép cửa lại, đã bắt gặp một bóng người ở cuối hành lang. Thị giác của Châu Kha Vũ cực kỳ tốt. Tuy rằng khoảng cách khá xa, hành lang không bật đèn nhưng anh vẫn ngay lập tức nhận ra, đó là Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ chẳng bao giờ đi lên tầng ba cả, vì tầng này chỉ có phòng ngủ của Doãn Nhất Kiến và Đổng Ánh. Ở đây chắc chắn có dấu vết của nhiều ký ức đau thương mà cậu không muốn nhớ lại. Vì vậy, anh không hề mảy may đề phòng.

Thế nhưng, anh đâu ngờ được, gần đây mối quan hệ bố con cậu đã tốt hơn nhiều. Tối qua, lúc ăn cơm, Doãn Nhất Kiến có nói với cậu ông mới mua cho cậu mấy quyển sách hay, để trong phòng ngủ của ông. Khi ông ta ra khỏi nhà quên đưa cho cậu. Đêm nay, Doãn Hạo Vũ thấy hơi khó ngủ, muốn đọc sách một chút, lại nhớ ra chuyện bố nói với mình nên mới một mình lên tầng trên lấy sách.

Châu Kha Vũ bị bất ngờ, hơi ngẩn người. Doãn Hạo Vũ thấy có người từ phòng ngủ của bố cậu bước ra, cả người liền cứng đờ. Nhưng cậu ngay lập tức hét lên.

"Có trộm!"

Dưới nhà rất nhanh đã có tiếng động. Có lẽ là người làm cũng dậy rồi. Bảo an sẽ sớm đến đây thôi. Châu Kha Vũ xoay người lại, muốn trốn ra ngoài bằng cửa sổ ở cuối hành lang. Nhưng điều anh không ngờ đến nhất là, Doãn Hạo Vũ lại chạy đến ngăn anh lại.

Cậu là người sợ bóng tối, sợ cảnh bạo lực đến mức nào cơ chứ?

Lần trước, khi anh nhảy vào phòng ngủ của cậu, cậu đã không thể phản kháng, cũng chẳng thể hét lên tiếng nào. Vậy mà lần này, cậu không chỉ hét lên báo động, thậm chí còn dám chạy tới giữ anh lại.

Kể từ khi gặp anh, cậu quả thật đã thay đổi không ít.

Châu Kha Vũ bị Doãn Hạo Vũ nắm được tay. Sức lực của cậu so với anh, vốn chẳng thấm vào đâu. Anh hoàn toàn có thể dễ dàng đẩy ngã cậu, hoặc ra một đòn khiến cậu ngất ngay lập tức, nhưng Châu Kha Vũ không xuống tay được.

Trong lúc anh còn ngập ngừng, Doãn Hạo Vũ đã nhanh chóng kéo tay anh qua vai, chớp mắt quật ngã anh xuống sàn. Lưng Châu Kha Vũ đập mạnh xuống đất, anh phải nén lại tiếng kêu đau.

Học trò xuất sắc thế này, Châu lão sư không biết nên vui hay nên buồn?

Anh biết đòn tiếp theo cậu sẽ kẹp cổ anh, anh không thể cậu đạt được mục đích. Vì vậy, khi nhìn thấy cánh tay cậu tiến lại gần, anh ngay lập tức kéo cậu xuống. Doãn Hạo Vũ không ngã xuống đất mà ngã lại người anh. Mặt đất cứng như vậy, anh sợ cậu bị đau.

Châu Kha Vũ lật người, đè cậu xuống dưới. Doãn Hạo Vũ bị bất ngờ, chỉ mấy giây thôi cậu đã từ thế chủ động chuyển thành bị động, bị người kia đè không nhúc nhích nổi.

Gương mặt anh ta bị che kín sau lớp khẩu trang. Hành lang rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ cuối hành lang rọi vào, khiến Doãn Hạo Vũ miễn cưỡng lờ mờ nhìn thấy đôi mắt của người kia. Cậu hơi giật mình một chút, nhưng còn chưa kịp thấy rõ thì anh ta đã chống tay, đứng bật dậy, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài, bỏ lại Doãn Hạo Vũ nằm dưới đất còn chưa kịp hoàn hồn.

Bảo an chạy đến nơi, đèn hành lang bật sáng. Doãn Hạo Vũ bị ánh sáng bất ngờ làm cho chói mắt, cậu theo phản xạ nheo mắt lại. Trong đầu cậu lại hiện lên đôi mắt của người kia.

Cậu ngồi dậy. Quản gia cũng đã chạy lên, tiến đến đỡ cậu, hỏi cậu có sao không. Doãn Hạo Vũ chỉ lắc lắc đầu. Bảo an cũng tản ra đuổi theo kẻ đột nhập kia.

Lúc này, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Châu Kha Vũ xuất hiện. Bộ đồ ngủ trên người anh hơi xộc xệch, có lẽ anh vừa bị đánh thức. Anh chạy đến bên cạnh cậu, thở hổn hển.

"Không sao chứ?"

Doãn Hạo Vũ thoáng thấy giọt mồ hôi lăn dài hai bên thái dương anh, cậu không trả lời mà bảo quản gia.

"Bác Lý, cháu không sao cả. Bác về nghỉ ngơi đi."

"Được, vậy tôi đi xem đội bảo an đã bắt được người chưa. Cậu cũng về phòng nghỉ sớm đi."

Dứt lời, ông ta đi xuống lầu.

Châu Kha Vũ thấy quản gia đã đi rồi thì định ôm cậu lên.

"Để anh bế em về phòng."

Doãn Hạo Vũ ngăn anh lại, tự mình đứng lên.

"Em không sao. Không bị thương ở đâu cả."

"Em không bị hoảng sợ chứ?"

Châu Kha Vũ thực sự muốn hỏi câu này. Cậu không sợ bóng tối, không sợ cảnh bạo lực nữa sao? Doãn Hạo Vũ bám vào tay anh lấy đà đứng lên, cười với anh.

"Có một chút, nhưng mà em đã vượt qua được rồi. Em còn quật ngã được tên trộm đó đấy!"

Châu Kha Vũ nghĩ tới cơn đau truyền tới từ lưng mình thì dở khóc dở cười. Cuối cùng, anh đưa tay lên xoa đầu cậu, dịu dàng nói.

"Bạn nhỏ Patrick, hôm nay em làm tốt lắm!"

Thật ra, lời này Châu Kha Vũ nói rất thật lòng. Có thể thấy cậu vượt qua được trở ngại tâm lý, anh rất mãn nguyện. Bị thương một chút, cũng xứng đáng.

Có điều, sau này, anh phải cẩn thận hơn mới được. Tình huống hôm nay quá nguy hiểm. Nếu phải đối mặt với cậu như thế này lần nữa, Châu Kha Vũ không có tự tin sẽ che giấu được thân phận của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net