39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, buổi tối, khi Châu Kha Vũ vừa tắm xong, mở cửa phòng tắm ra ngoài, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, thì thấy Doãn Hạo Vũ đang đứng trong phòng đợi anh.

Nghe thấy động tĩnh của anh, cậu xoay người lại, phát hiện bộ dạng của anh lúc này thì có chút xấu hổ. Cậu giơ một chiếc túi trong tay ra, nói với anh.

"Thuốc lần trước anh bôi cho em, em thấy đặc biệt hiệu quả. Sợ sau này học võ sẽ bị thương nhiều nên em mua cả thùng luôn, chia cho lão sư một ít."

Doãn Hạo Vũ không nhìn anh, chỉ một mực đưa túi thuốc ra trước mặt anh, giống như cậu sợ anh hiểu lầm cậu có ý đồ xấu xa gì với anh không bằng. Châu Kha Vũ cũng phải bật cười vì bộ dạng ngốc nghếch đó của cậu.

"Bạn nhỏ Patrick, em có tâm với lão sư quá nhỉ? Với lão sư nào em cũng thế này sao?"

Doãn Hạo Vũ bị anh trêu thì hơi đỏ mặt, cậu dúi túi thuốc vào tay anh, mắt vẫn không nhìn anh, vội vàng mở cửa ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên nói lại một câu.

"Đặc quyền của một mình Châu lão sư đó!"

Châu Kha Vũ đặt túi thuốc lên đầu giường, lấy một tuýp ra bôi lên vết bầm trên lưng mình, tiện tay mở điện thoại lên kiểm tra.

Màn hình bật sáng. Tin nhắn mới của cục trưởng Lâm.

"Đức."

Anh hiểu ý ông. Lần trước ông đã gọi cho anh, nói với anh rằng Doãn Nhất Kiến có một lô hàng quan trọng giao dịch ở Đức. Lần này đi, ông ta chỉ mang theo thư ký Lưu và đội vệ sĩ thân cận. Người của họ ở Doãn thị đột ngột gặp tai nạn giao thông, rất có khả năng là do thân phận đã bị lộ, Doãn Nhất Kiến cho người giết người diệt khẩu. Tạm thời, phía cảnh sát không dám manh động, sợ rằng sẽ gây nguy hiểm cho Châu Kha Vũ.

Cục trưởng Lâm nói anh tìm cách bám theo ông ta sang Đức. Hơn nữa, ông còn nói với anh, nếu có thể thì hãy lợi dụng Doãn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ nghe đến đây thì im lặng hồi lâu không đáp. Cục trưởng hiển nhiên nhận ra biểu hiện kỳ lạ của anh. Ông không chờ anh lên tiếng đã nói.

"Châu Kha Vũ!"

Cục trưởng hơi cao giọng, lại đặc biệt gọi cả họ tên anh. Châu Kha Vũ biết ông đang tức giận.

"Không được phép do dự! Tôi không quan tâm chuyện riêng của cậu. Nhưng cậu đừng quên, đối với chúng ta, nhiệm vụ là quan trọng nhất. Một người của chúng ta vì nhiệm vụ lần này đã hi sinh. Cho nên chỉ được thành công, không được thất bại. Ngay lập tức tỉnh táo lại cho tôi!"

Tất cả những điều ông nói đều đúng, anh cũng đều hiểu. Thế nhưng, trái tim anh lại đau đớn không cách nào khống chế được.

Nhiệm vụ là quan trọng nhất.

Anh không được phép phân tâm.

Không được phép để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến đại sự.

Châu Kha Vũ cúi thấp đầu, nắm chặt điện thoại trong tay, đáp lời cục trưởng.

"Đã rõ!"

Thế nhưng, sau giây phút tưởng chừng đã hạ quyết tâm rất lớn ấy, anh lại chùn bước. Châu Kha Vũ biết mình đang rất không lý trí, anh cũng biết bản thân mình không được phép như vậy.

Khoảnh khắc anh ngồi bên cạnh cậu, lắng nghe những tâm sự chôn giấu trong lòng cậu, lại nghe cậu nói với anh, cậu không giấu giếm anh bất kỳ điều gì, cậu muốn dành cho anh tất cả mọi thứ, và hạnh phúc của cậu chính là anh, Châu Kha Vũ không có cách nào làm theo ý của cục trưởng Lâm. Anh không có cách nào lừa dối cậu thêm nữa, cũng không có cách nào lợi dụng cậu để đạt được mục đích của mình.

Châu Kha Vũ cay đắng nhớ lại cái đêm lần đầu tiên anh chở cậu trên chiếc motor phân khối lớn, lúc ấy anh đã nói với cậu rằng cậu cứ lợi dụng anh đi, tùy ý cậu, muốn làm gì cũng được.

Kết quả thì sao?

Anh đối xử thế nào với cậu?

Lúc này đây, anh còn muốn lợi dụng cậu nữa?

Châu Kha Vũ đứng giữa một bên là tình yêu và một bên là trách nhiệm.

Anh không thể nào đưa ra sự lựa chọn.

Rốt cuộc vì sao duyên phận của hai người lại bi thương đến thế?

Nếu như anh và cậu chỉ đơn giản là hai người xa lạ gặp nhau lần đầu trong quán bar, anh đã tiến đến ôm cậu vào lòng khi cậu đang hoảng hốt và sợ hãi, sau đó họ quen nhau, rồi yêu nhau thì tốt biết bao.

Nếu vậy, anh có thể đường hoàng ở bên cạnh cậu, không cần che giấu nghề nghiệp của anh, cũng không cần phải lừa dối cậu bất kỳ điều gì cả.

Thế nhưng, mọi điều sau hai chữ "nếu như" vĩnh viễn không thể trở thành sự thật.

Anh và cậu, ngay từ đầu đã ở hai bên chiến tuyến, đã được định sẵn sẽ không thể ở bên nhau.

Là do anh ích kỉ muốn giữ cậu bên mình, là do anh tham lam muốn đắm chìm trong tình yêu dịu dàng của cậu, là do anh ngu ngốc không chịu chấp nhận hiện thực chua xót đó.

Châu Kha Vũ không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, cậu phát hiện ra tất cả, hai người họ sẽ ra sao.

Chỉ cần một thứ là dối trá, tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành dối trá.

Có phải cậu sẽ cho rằng tình yêu anh dành cho cậu cũng chỉ là dối trá hay không?

Châu Kha Vũ cay đắng nhận ra bản thân anh vẫn ôm hi vọng.

Hi vọng sẽ nhận được sự tha thứ của cậu.

Hi vọng cậu sẽ tin vào tình cảm thực sự của anh.

Hi vọng cậu sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa.

Dù ngày mà cậu biết sự thật rồi sẽ đến, anh vẫn hi vọng nó sẽ đến muộn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net