48.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cậu nói với Châu Kha Vũ về quyết định đi du học của mình, thật ra cậu đã lén lút hi vọng anh sẽ giữ cậu lại biết bao. Dù đó chỉ là ảo mộng ngu ngốc đáng thương của cậu mà thôi, dù biết những lời nói đó có lẽ cũng chỉ là những câu nằm trong kịch bản viết sẵn của anh, nhưng mà Doãn Hạo Vũ vẫn muốn nghe.

Vậy mà, một câu anh cũng không nói.

Chắc là anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Ngày có thể kết thúc mối quan hệ với cậu.

Ngày mà cậu trả lại tự do cho anh.

Ngày anh hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Khi anh hỏi cậu rằng.

"Patrick, em không lo lắng sao? Người ta nói yêu xa rất mệt mỏi, rất khó..."

Cậu đã trả lời anh.

"Em chưa bao giờ nghĩ rằng khoảng cách địa lý là vấn đề to tát cả. Quan trọng nhất là khoảng cách giữa hai trái tim. Ở cạnh bên nhau, nhưng vẫn cảm thấy xa xôi, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."

Giống như chúng ta lúc này vậy.

Trong lòng em có anh.

Vậy mà trong lòng anh lại chẳng hề có em.

Dù ở cạnh bên nhau, mà ngỡ như xa tận chân trời.

Doãn Hạo Vũ đã nghĩ, buông bỏ đi thôi, cố chấp làm gì một tình yêu chỉ đến từ một phía?

Nhưng tại sao đôi mắt anh lại buồn đến thế? Tại sao cậu dường như nhìn thấy cả sự đau đớn, tan vỡ và cả sự không cam lòng bên trong đó, như thể anh cũng không nỡ rời xa cậu, nhưng lại chẳng dám đưa tay ra giữ cậu ở lại.

Hệt như cảm giác của cậu lúc đó vậy? Không muốn buông tay anh, nhưng cũng chẳng có cách nào tìm ra được lý do để tiếp tục ở bên anh.

Nếu như anh không yêu em thì xin anh đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy.

Xin anh hãy để em từ bỏ đoạn tình cảm vốn dĩ không nên bắt đầu này.

Xin anh hãy để em có thể ra đi với một trái tim thanh thản hơn.

Ngày hôm nay rồi cũng đến, ngày mà cậu phải rời xa anh.

Mãi mãi.

Doãn Hạo Vũ biết, cái ôm đó là cái ôm cuối cùng.

Cậu tham lam muốn khắc ghi nó sâu thật sâu trong trái tim mình, để sau này mỗi khi nhớ anh, cậu có thể lén lút "lôi" chúng ra "xem".

Cậu tham lam muốn hít lấy mùi hương quen thuộc của anh, mà cậu sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội được cảm nhận nữa.

Cậu tham lam muốn hưởng thụ "tình yêu" của anh thêm lúc nữa, chỉ một lúc nữa thôi.

Cậu hỏi anh.

"Sao anh làm như chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa vậy?"

Nhưng trong lòng cậu biết rõ hơn ai hết, hai người họ thật sự sẽ không bao giờ lại nhau nữa.

Doãn Hạo Vũ đã nghĩ rằng, anh sẽ nói với cậu, không phải thế, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, hoặc là anh không nỡ rời xa em.

Chẳng phải như thế mới tròn vai diễn "người yêu" này của anh hay sao?

Vậy mà, anh lại nói.

"Để anh ôm em thêm một lúc nữa thôi."

Như thể anh cũng giống hệt cậu, tham lam muốn khắc ghi khoảnh khắc này sâu thật sâu trong trái tim mình, tham lam muốn hưởng thụ "tình yêu" này thêm chút nữa.

Tại sao đến những giây phút cuối cùng này rồi, Châu Kha Vũ vẫn không ngừng khiến trái tim cậu run rẩy, không ngừng gieo cho cậu thứ ảo tưởng chết người rằng anh thực sự yêu cậu?

Khi anh buông tay ra, Doãn Hạo Vũ có thể thấy rất rõ hốc mắt anh đỏ hoe. Anh đã khóc sao? Vì sao anh lại khóc? Vì anh không nỡ để cậu đi ư? Hay vì anh cảm thấy có lỗi với cậu? Dù là gì đi nữa, Doãn Hạo Vũ biết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Tất cả đã quá muộn.

Thế nhưng, điều cậu không thể ngờ đến nhất là, Châu Kha Vũ đã tháo sợi dây chuyền mà mẹ anh để lại xuống, tách thành hai nửa rồi đeo một chiếc lên cổ cậu.

Anh đã trao cho cậu sợi dây có mặt đá màu xanh dương.

Mặt đá này là tâm của sợi dây.

Trong đầu Doãn Hạo Vũ lúc ấy bỗng có một tiếng nổ thật lớn.

Hết thảy bao nhiêu lời nói cũng chẳng bằng một hành động duy nhất này của anh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cậu đột nhiên hiểu ra tất cả.

Thì ra, anh cũng yêu cậu.

Nhiều như cậu yêu anh vậy.

Bởi vì "trái tim" của anh đây, anh đã trao cho cậu rồi.

Thì ra, không chỉ có một mình cậu sắm vai "kẻ ngốc" trong vở kịch này.

Mà còn có anh nữa.

Chỉ trách số phận quá trớ trêu. Tại sao hai người yêu thương nhau, lại gặp nhiều cách trở đến vậy? Tại sao hạnh phúc khó khăn lắm cậu mới tìm được lại không cách nào giữ gìn được? Tại sao lại bắt cậu phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu?

Giây phút này đây, cầm trong tay bức thư của anh, Doãn Hạo Vũ khóc tưởng như tê tâm liệt phế, khiến tài xế ngồi phía trước cũng hoảng hốt, vội dừng xe lại bên lề đường, hỏi cậu có sao không.

Chỉ vài phút trước thôi, anh còn nói với cậu sau này đừng khóc nữa.

Thế nhưng, vừa chia tay nhau, cậu đã khóc rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe, giữa không gian chật hẹp có chút chói tai. Doãn Hạo Vũ vội vàng lôi điện thoại ra xem.

Cậu đã hi vọng cái tên trên màn hình là Daniel.

Nhưng không, là bố cậu.

Cậu lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.

"Bố ạ."

"Con đang trên đường ra sân bay rồi đúng không?"

"Vâng."

"Hạo Vũ, có lẽ sắp tới sẽ xảy ra một số chuyện. Nhưng con đừng lo lắng, chỉ cần yên tâm ở Đức, học tập thật tốt. Những ký ức không vui trước đây, con cũng hãy quên hết đi. Những người không đáng nhớ đến, thì đừng để trong lòng nữa."

Những người không đáng nhớ đến?

Bố cậu đang muốn nhắc đến Đổng Ánh, Doãn Hạo Minh hay là ai khác?

"Bố xin lỗi con. Trước đây, đều là bố không tốt. Bố không chăm sóc tốt cho con, cũng chẳng thể bảo vệ con. Nhưng lần này sẽ không thế nữa. Bố sẽ làm tất cả mọi thứ có thể vì con."

Tất cả mọi thứ?

"Những người làm tổn thương đến con, bố sẽ không tha cho bất cứ ai."

Nói rồi, ông cúp máy.

Trái tim Doãn Hạo Vũ đập nhanh đến mức muốn nổ tung. Trong đầu cậu không ngừng tua đi tua lại những điều bố cậu vừa nói.

Những người tổn thương đến cậu?

Liệu trong đó có bao gồm Châu Kha Vũ hay không?

Rốt cuộc bố cậu định làm gì?

Doãn Hạo Vũ chợt nhớ đến tin nhắn của cục trưởng Lâm và Châu Kha Vũ mà hôm đó cậu đã đọc được. Người mà cảnh sát gài vào Doãn thị đã phải chết vì tai nạn giao thông.

Vậy kết cục của anh...

Không được!

Không thể được!

Cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng. Châu Kha Vũ hình như vẫn còn cần tìm một thứ nữa ở chỗ bố cậu. Là một tấm thẻ.

Lần cuối Doãn Hạo Vũ gặp bố mình là tối hôm qua. Sau khi nói chuyện một lúc, ông bảo cậu về phòng, để lại hộp đàn ở thư phòng cho ông. Ông nói thấy nhớ mẹ cậu, nên muốn ngắm đàn Cello một lúc. Sáng hôm nay, khi Doãn Hạo Vũ tỉnh dậy đã thấy hộp đàn đặt ngay ngắn trong phòng mình.

Cậu vội vàng mở nó ra. Lớp bao da bên trong có một vết rạch rất nhỏ ở bên cạnh. Cậu thò tay vào trong kiểm tra, phát hiện một vật mỏng và cứng nằm trong đó.

Doãn Hạo Vũ nhân lúc tài xế lơ đễnh, mở cửa xuống xe, chỉ cầm theo tấm thẻ đó, bắt taxi một mình đến Doãn thị.

Có lẽ là bố cậu sẽ lừa Châu Kha Vũ đến đó. Cậu không dám tưởng tượng bố cậu định làm gì anh, nhưng cậu biết cậu phải ngăn ông lại. Nếu không cả cậu và bố, đều sẽ phải hối hận.

Khi đến nơi, Doãn Hạo Vũ bị cục trưởng Lâm ngăn lại. Cậu đoán vậy, vì ông có vẻ là người có quyền chỉ huy lớn nhất ở đây. Ông không tin tưởng cậu, và cũng không thể cho phép có người bước vào trong đó, vào lúc này.

Nhưng Doãn Hạo Vũ lại nói với ông, cậu có thể giúp Châu Kha Vũ lấy được thẻ từ ở chỗ Doãn Nhất Kiến. Cậu sẽ thuyết phục bố mình ra đầu thú.

Vì vậy, cục trưởng Lâm đã đồng ý.

Khoảnh khắc đứng trước cửa văn phòng của bố mình, Doãn Hạo Vũ đã nghĩ.

Daniel, chẳng phải em vẫn còn nợ anh một điều ước sao?

Em sẽ thành toàn cho anh.

Nếu kiếp này chúng ta không thể bên nhau, vậy kiếp sau anh hãy trả lại nó cho em nhé.

Điều ước của em là kiếp sau anh sẽ chạy đến bên em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net