CHƯƠNG 11: Cuộc gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa Nữ hoàng." - Julian lịch thiệp chào tôi và quỳ một gối xuống. Tôi choàng tỉnh khỏi sự ngạc nhiên của mình và bước đến trước mặt Julian. Đặt tay lên vai anh ta, tôi nói:

"Tôi nhớ là tối qua tôi đã nói rằng anh có thể kêu tôi bằng Elsa." - Tôi cười. Julian đứng dậy và mắt chúng tôi chạm nhau.

"Well, hôm nay là một ngày mới rồi. Nên thần sẽ xưng hô theo kiểu trang trọng trừ khi Nữ hoàng nói với thần rằng Nữ hoàng muốn xưng hô khác." - Julian nháy mắt. Tôi cúi đầu và cười khúc khích.

"Được tôi, ngươi có thể gọi ta là Elsa bất kì khi nào có sự hiện diện của ta, bây giờ và cả những lần sau nữa." - Tôi tuyên bố.

"Rỗi hơi." - Jack mỉa mai. "Nó khiến tôi thấy ngại khi gọi Elsa là 'Ica' mà không cần cô ấy phải cho phép đấy."

"Điều gì đã khiến anh trở lại Arendelle vậy?" - Tôi hỏi Julian và hoàn toàn bỏ Jack qua một bên. "Theo như tôi nhớ thì anh đã khởi hành và rời khỏi bến cảng để đến Weslay tối qua rồi chứ."

"Thuyền của tôi đã rời bến. Nhưng tôi quyết định ở lại." - Julian giải thích

"Có lí do nào cho quyết định đó sao?"

"Thật không may và tôi có nhiều việc phải lo hơn tôi nghĩ." - Anh ta trả lời.

"Tôi không nghĩ là đã được nghe gì đó về những vụ kinh doanh khác với các công tước hay lãnh chúa ở đây." - Tôi cố nhớ.

"Ah, đương nhiên là không rồi. Cô thấy đó Elsa, cô chính là 'việc' mà tôi cần lo đấy." - Julian nói. Mắt tôi mở to và tôi không biết phải nói gì, trong lòng tôi trở nên ấm áp nhưng sự ấm áp đang dần phai nhạt trên những đầu ngón tay tôi.

"Tôi xin lỗi?"

"Tôi quyết định ở lại là vì cô đấy... và cũng vì việc kinh doanh ở đây nữa, nó thiên về công việc cá nhân." - Julian giải thích.

"Anh có thể mô tả rõ hơn về công việc kinh doanh của anh ở đây không. Julian? Trước khi buổi gặp này kết thúc." - Tôi hỏi với một nụ cười nhẹ.

"Nghiêm túc đấy chứ? Em thật sự sẽ từ chối anh chàng đó tại đây bây giờ ư? " - Jack lầm bầm. "Khá là lạnh lùng đấy. Từ chối ngay cả khi anh chàng đó còn chưa ngỏ lời."

"Anh đang theo phe nào vậy chứ?" - Tôi cằn nhằn qua kẽ răng và quay đầu nhìn Jack.

"Cô nói gì cơ?" - Julian hỏi. Tôi liền quay lại.

"Xin lỗi, tôi nghĩ là có ai đó đang nghe lén cuộc đối thoại của chúng ta." - Tôi bào chữa.

"Chắc sẽ không sao đâu. Có lẽ chúng ta nên đến một chỗ nào đó riêng tư hơn để tiếp tục cuộc gặp này chứ?" - Anh ta đề nghị.

"Chắc là như vậy sẽ tốt hơn." - Tôi đồng ý. "Theo tôi nào." - Sau đó tôi dẫn Julian qua đại sảnh và tiến đến phòng đọc sách. Mọi thứ trở nên khác yên lặng khi chúng tôi đi từ đại sảnh đến đó. Julian chợt hỏi tôi về những bức tranh treo trên tường và về kiến trúc của tòa lâu đài.

"Những bức tranh này hầu hết đều được chọn bởi mẹ của tôi. Bà không thích nhìn thấy những bức tường trống trải." - Tôi giải thích. Vừa lúc đó chúng tôi cũng bắt gặp một bức tranh mùa đông. Trong bức tranh là hình ảnh một chàng trai và một cô gái đang dứng dưới gốc liễu già, cả hai đang nắm tay và nhìn sâu vào mắt nhau. Điều mà dường như có thể khiến tôi dễ nở nụ cười nhất chính là hình ảnh cơn bão, đây chính là thứ cho người xem thấy được tình yêu của hai người họ vẫn luôn sâu đậm cho dù họ đang ở bất cứ nơi đâu.

"Mẹ cô, bà ấy thật sự có khiếu thẩm mĩ rất thú vị." - Julian trầm trồ. "Tất cả những chi tiết trên bức tranh này thật sự rất đáng để lại dấu ấn cho những ai ngắm nó."

"Đêm nay sẽ là đêm cuối chứ? Tôi không nghĩ là tôi có thể chịu được khung cảnh này lâu hơn nữa đâu!" - Jack làu bàu.

"Vậy thì anh cũng không cần phải xem bức tranh này đâu!" - Tôi nói qua kẽ răng. "Anh có thể đi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ tìm anh sau khi xong việc ở đây."

"Tôi? Đi ư? Đó không phải là một đề nghị hay vào lúc này đâu." - Jack nói và lượn đến sau lưng tôi. Ơn trời nếu không phải vì Julian vẫn đang mải mê trầm trồ về những đường nét và màu sắc của bức tranh thì chắc hẳn anh ta đã nhìn thấy tôi đấm vào không khí (Jack).

"Cho tôi năm phút." - Tôi nói rồi nhìn vào mắt Jack và làm bộ mặt 'cún con' của Anna.

"Được rồi." - Jack thở dài. "Nhưng đừng có làm bộ mặt đó nữa. Nhìn dị lắm!"

"Đồng ý" - Tôi vờ cười. Sau đó Jack đã làm một việc mà tôi không thể nào lường trước được. Hai tay anh đặt lên má tôi và tặng tôi một nụ hôn lên trán ( > < !!) rồi nhanh chóng bay ngang qua Julian và ra khỏi lâu đài qua một cửa sổ gần đó. Tôi nhìn anh ta rời khỏi như một chú chim, đúng hơn là bay lượn vòng quanh lâu đài trong khi tôi và Julian đang nói chuyện.

"Đi nào." - Tôi nói và dẫn Julian vào phòng đọc sách rồi đóng cửa lại.

"Wow, đôi khi cô cũng thật sự bận rộn nhỉ?" - Julian nói trong khi đang quan sát chồng giấy tờ và những bản hiệp ước rải rác trên bàn làm việc của tôi.

"Đúng thế. Vậy nên tôi nghĩ là trước khi muốn gặp tôi thì anh nên hẹn trước một vài ngày." - Tôi đùa.

"Lần sau nhé. Thật xin lỗi vì cuộc hẹn lần này." - Julian nói và ngồi xuống chiếc ghế trước chiếc bàn.

"Vậy thì giờ hãy nói cho tôi nghe vụ kinh doanh cá nhân này của anh là gì đi, hoặc là tôi sẽ sắp xếp một chiếc thuyền khác để đưa anh trở về nhà của mình." - Tôi nói và ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của tôi. "Nếu may mắn, tôi cũng có thể giúp anh trong khả năng của mình."

"Được rồi, được rồi." - Julian hơi chần chừ... Anh đang che dấu điều gì chăng?

"Tôi phải tìm một người ở vùng này, cha mẹ tôi bảo rằng chuyện này thật sự rất khẩn cấp nhưng họ lại chẳng cho tôi một lý do gì về việc này cả." - Anh giải thích.

"Tôi có thể giúp anh. Anh có thể xem lý lịch của người dân..."

"Tôi không nghĩ cô có lý lịch của anh ta, anh ta không phải người ở đây." - Anh cắt ngang lời tôi. "Nhưng anh ta đang ở đây."

"Được rồi. Tôi sẽ rất vui nếu có thể giúp được gì đó cho anh, vì vậy đừng ngại hỏi tôi nếu anh cần bất kì thứ gì cho chuyến đi của mình."

"Tốt rồi. Cảm ơn. Tôi mong được bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình tôi nay để có thể trở lại đây trong ba ngày tới." - Julian nói. Tôi gật đầu.

"Tôi mong tất những thứ tốt đẹp nhất sẽ đến với chuyến đi của anh." - Tôi nói lời tạm biệt và khi chuẩn bị rời đi...

"Đợi đã. Tôi muốn có thêm một cuộc gặp nữa." - Julian nói và nắm lấy cổ tay tôi.

"Khi nào thì thích hợp?"

"Tôi nghĩ là sau ba ngày nữa, lúc 8 giờ... cạnh chuồng ngựa." - Julian nói và trở nên hơi ngượng.

"Nghe không giống một cuốc gặp lắm."

"Chắc là giống một cuộc hẹn hơn..."

_________________________________________________

P

/S: I'm back :)))
Có ai nhớ truyện của tui không vại :'<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net