6. Lời khẩn cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xoạch!

Lui bước vào phòng bệnh mà Shu vừa được chuyển vào. Hắn nhìn qua một lượt. Cũng hiện đại và thoải mái thật. Căn phòng có tông màu nâu gỗ, ghi xám và cẩm thạch đen. Cửa sổ hai rèm bị kéo lớp mỏng che hờ, bộ sofa tinh tế với chậu cây bonsai nhỏ - tổ hợp những thứ tạo nên cảm giác một phòng khách sạn sang trọng.

Lui thầm hài lòng với cách bày trí không hề gây bí bách với cái màu trắng dã của những phòng bệnh thông thường. Nói ra thì, suốt ngần ấy năm hắn hiếm khi phải bước chân vào bệnh viện. Mấy lần ít ỏi duy nhất cũng chỉ là bị thương do tập luyện, khám ngoại trú và về trong ngày, cùng lắm là gọi bác sĩ đến tận nhà. Làm gì có cơ hội mà bước vào được mấy phòng bệnh thế này.

Loại phòng này, chỉ khi dưới sự cho phép của người trong gia tộc Shirasagijo mới được quyền sử dụng, có tiền cũng chưa chắc được sờ đến.

"Cứ xem như trong cái rủi có cái may đi Kurenai Shu."

Bấy giờ, y tá đã hoàn thành kiểm tra dấu hiệu sinh tồn nên rời khỏi giường bệnh ở góc trái của phòng. Shu vẫn còn chưa tỉnh, cậu ta đã được thay sang bộ đồ bệnh nhân. Về điểm này, hắn không mấy ưng cho được. Tưởng tượng đến cảnh chỉ lỡ nhắm mắt một lát, tỉnh dậy đã thấy cả người đều bị sờ qua một lượt, hắn liền không khỏi nổi da gà.

Lui ngồi ngay vào cái ghế đệm tựa như có dụng ý được kê sẵn. Hắn bất giác cau mày. Giờ thì hắn phải ngồi đợi tên bệnh nhân đáng thương này thức dậy à?

Tất nhiên là không.

Lui gác tay lên cán giường ngăn cho bệnh nhân không ngã, dòm kỹ càng hơn tình trạng của người kia. Muốn ra tay phải đánh giá sơ bộ. Hạ kali máu, kiệt sức, chân không biết có phế chưa, lại còn bị y tá sờ qua một lượt. Trông cũng thê thảm, véo má có vẻ tạm ổn.

Lui đưa tay, hai ngón véo má trái Shu thành một cục. Người kia nhăn mặt, mắt đã lờ mờ hé ra. Thế nhưng trông cậu ta cứ như người già chậm tiêu, mặt cứ nghệt ra, mắt chẳng có tiêu cự.

Không giáp mặt bao lâu đã yếu thành bộ dạng này rồi? Lui thầm than thở rồi bóp vai cậu cảnh báo.

- Dậy đi, ta có tin xấu cho ngươi đây.

Shu bị cái bóp vai làm giật mình, nhìn người đang ngồi bên cạnh còn ngỡ gặp quỷ mà run khẽ.

- L-Lui?

- Không phải ta chẳng lẽ ma? Còn não không? Số mấy đây?

Shu lấy lại được chút nhận thức, cậu ngồi dậy, tránh không động đến dây truyền dịch, gạt hai ngón tay đang xòe của Lui đi.

- Số hai. Đừng nghịch nữa.

Lui chống cằm lên tay, điệu bộ nham nhở nhìn cậu.

- Còn chân thì sao? Còn dùng được không?

Shu không nói gì, chỉ ngồi ngây ra đó.

Không biết là do mới tỉnh, hay là do cái tính nghiêm túc thái quá của cậu ta mà mấy câu chọc kháy của hắn không bao giờ nhận được hồi âm.

Đúng là mất hứng.

Hắn khoanh tay, ngồi ngay ngắn trở lại.

- Muốn biết tình trạng hiện tại của ngươi không?

Lui thành công di dời được sự chú ý của cậu.

- Ngươi sắp chết rồi.

Như dự đoán, Shu bất ngờ, cố gắng tiêu hóa mớ thông tin vừa nhận được.

- Đùa thôi.

Đó là cho việc cố ý làm lơ hắn.

Shu nhăn mặt vẻ như đang kiềm chế ý nghĩ muốn đánh hắn lắm. Cũng phải thôi, với cái tình trạng này (mà cũng không cần phải lâm vào cái tình trạng này) cậu ta làm gì đánh lại hắn.

Và rồi Shu thở ra một hơi , dè dặt đề cập đến vướn bận đang rối tung lên trong lòng.

- Chuyện trận đấu không thể quyết được kết quả...

- Đó là lỗi của ngươi.

Trước lời khẳng định của người kia, cậu ngơ ngác nhìn Lui, nuốt trôi nửa câu còn lại vào họng.

Cậu thừa nhận, rằng cậu không thể đổ lỗi cho bất kì điều gì.

Chính cậu là người đưa ra giao kèo, chính cậu là người gián đoạn trận đấu, cũng chính cậu là người cần giúp đỡ.

Shu khẽ quan sát biểu cảm của người kia, cố giữ lại tia hy vọng cuối cùng.

- Cậu có chấp nhận một trận tái đấu không?

- Với cái tình trạng đó?

Lui liếc mắt sang cánh tay đang truyền dịch của cậu.

"Tự nhìn mà xem, ngươi có đứng vững được không? Chứ đừng nói là đấu, chiến thắng lại càng không."

Shu cúi mặt, thầm rủa cái tình trạng khốn đốn hiện tại của bản thân. Một trận đấu là cách duy nhất để cậu có được quan tâm của Lui trong chuyện này. Nếu không thể có được sự đồng ý của Lui, cậu còn cách nào nữa đâu? Cậu còn cách nào để tiếp cận được New York Bulls nữa đâu chứ?

Hay là bỏ đi...

Bàn tay buông thõng trên giường cậu siết khẽ. Cái gì cũng có cái giá phải đánh đổi. Cậu có quyền từ bỏ, nếu như cậu có thể tự mình chứng kiến cảnh Blader lần lượt sa vào cái bẫy của sức mạnh, bị nuốt chửng bởi mối liên kết với Beyblade và rồi làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình như cái cách mà cậu đã làm, đã từng làm...

Cậu có thể lựa chọn, cậu hoàn toàn có thể lơ đi mọi hành động của Gilten hay vờ như mình chẳng quan tâm, cậu hoàn toàn có thể. Nếu tâm trí cậu ngừng khắc khoải từng lời, từng lời một, rằng Red Eye chính là quá khứ của cậu, và việc cậu để cho quá khứ ấy tiếp diễn và liên tục tiếp diễn ở hiện tại, ở tương lai đồng nghĩa với việc cậu là người gây ra tất cả mọi thứ.

Rằng cậu là người bắt đầu chuỗi sụp đổ của hàng Domino.

- Từ lúc tỉnh lại ngươi cứ ngơ ngơ ra đấy. Đi khám não một chuyến đi.

Shu nghe thấy lời nói châm chọc của người kia, cậu thở dài.

Nhưng đó không phải là nói đùa. Lui, hắn đang khuyên thật. Một khi bác sĩ của bệnh viện Shiro đã nghi ngờ thì vấn đề chắc chắn không đơn giản. Một bác sĩ giỏi, nếu không có gì thì chính là tỏ ra không có gì, nếu thật sự có gì thì hoặc là ngờ vực hoặc là cố gắng khuyên nhủ. Shu chính là trường hợp thứ nhất.

- Còn chuyện, người nhà của ngươi, bác sĩ muốn ta thông báo cho họ.

Shu hơi rụt tay đi, điệu bộ mang vẻ thấp thỏm bất thường.

- Cậu chỉ cần xem như ngày hôm nay không có gì xảy ra. Tôi tự mình lo liệu.

Lui đảo mắt.

Lại y cái tính chuyên lấp liếm mọi thứ đi. Hắn vốn luôn đoán ra được hành động của Shu, suy nghĩ của Shu và ý định của Shu. Vì một phần, hắn hiểu cậu, suốt những năm tháng chọc kháy, khiêu khích và chỉ trích, hắn có cả kho kiến thức về cậu. Nhưng đồng thời ở đâu đó trong Shu, hắn thấy được chính mình.

Phải xỏ cùng một đôi giày thì mới thấu được cảm giác đau chân của người khác.

Vậy nên hắn sẽ lờ đi thật. Dù quyết định của hắn có là gì thì cậu ta cũng không làm gì được hắn. Nhưng vì Shu tin rằng hắn không phải là người tùy tiện nhiều lời, và chính hắn cũng không bận tâm, nên cậu ta mới bày ra được cái vẻ ngầm yên tâm như vậy.

Cộc cộc cộc

Sau tiếng gõ cửa, cả hai nhìn sang vị bác sĩ vừa bước đến. Lại là ông ta. Lui nhớ ra gương mặt của ông bác sĩ đã xoay mòng mòng hắn trong cái văn phòng của ổng bằng mấy câu hỏi của mình.

- Cậu Kurenai, cậu cảm thấy trong người thế nào rồi?

Shu khẽ gật đầu.

- Tôi ổn rồi, có thể xuất viện trong ngày được không?

Vị bác sĩ nhìn những thông tin dấu hiệu sinh tồn của Shu trong bảng giấy ở cuối giường, ông lựa lời mà nói với cậu.

- Nếu cậu muốn xuất viện thì tôi e là phải theo dõi ít nhất một ngày nữa. Đó là cho sức khỏe của cậu.

Shu trầm ngâm.

Chưa nói đến viện phí đắt đỏ, thì nghỉ một ngày đã khiến cậu đình trệ bao nhiêu việc, còn kế hoạch và ý định của cậu thì đang trên bờ vực thất bại. Cậu đã không thu được kết quả, bây giờ còn phải tiêu tốn thêm thời gian ở cái chỗ này.

Shu dịch sát lại mép giường, thả chân xuống đất.

- Tôi thật sự đã ổn rồi.

Vị bác sĩ tiến đến kiểm tra cậu một lượt.

- Cậu thử đứng dậy đi lại một chút xem.

Shu vịn vào cán giường đứng dậy, cậu đi qua bước lại mấy bước, đúng là không có vấn đề gì. Lui ngồi trên ghế, quan sát mấy bước chân đầy chắc chắn của cậu, hắn nhướng mày đắc ý. Hồi phục nhanh gớm nhỉ, cứ tưởng- Chưa dứt câu Kurenai Shu đã ngã cái rầm.

Lui chán nản túm tên cứng đầu ném lại lên giường.

- Ốc sên chết tiệt, ngoan ngoãn mà nghe lời ông ta đi.

Chứng kiến một màn làm trò của Kurenai Shu, Lui lại càng tin vào tài nghệ và phán đoán của lão bác sĩ kia.

Vị bác sĩ vừa ghi chú vào bệnh án của Shu rồi tiến lại phía cậu mà an ủi.

- Dù tôi có miễn cưỡng cho cậu xuất viện ngay bây giờ, thì cậu vẫn không thể làm việc với tình trạng hiện tại của mình được. Đây không phải là tình trạng nhất thời, vậy nên cũng không thể nhất thời mà hồi phục.

Shu vẫn nhìn chăm chăm xuống đất, cảm giác bất lực đã tràn ngập tâm trí. Vị bác sĩ khẽ chạm vào bắp tay cậu, nhẹ nhàng giải thích.

- Cậu nên cho phép bản thân mình nghỉ một chút, nếu cứ mãi lo lắng, tình trạng của cậu sẽ càng trầm trọng hơn đấy, cậu Kurenai.

Shu chậm chậm gật đầu.

- Giờ thì ta cùng nói về triệu chứng vài ngày qua của cậu được chứ? Cậu có gặp tình trạng đau đầu hay những bất thường nào khác không?

Và cứ thế bác sĩ hỏi, Shu trả lời, Lui vẫn cứ khoanh tay theo dõi cuộc trò chuyện của hai người họ, với cương vị là người trả viện phí cho Kurenai Shu (hắn chỉ đứng ra đảm bảo thôi, tiền thì tên kia vẫn phải trả đầy đủ), người quan sát triệu chứng trong trận đấu, người xui rủi bị cậu ta thách đấu.

Mãi đến khi vị bác sĩ rời đi, để lại khoảng lặng khó xử giữa hai người, Lui mới nhận ra rằng hắn đã mất nửa ngày chỉ để biết mấy thông tin vớ vẩn của tên Kurenai này. Và khi hắn cũng đứng dậy, ý định rời đi. Shu mới lên tiếng, hơi thở trở nên gấp gáp như sợ sẽ lỡ mất cơ hội.

- Về tương lai của Beyblade, mong cậu có thể suy xét lại.

Lui dừng chân.

- Chuyện tương lai, ta không quan tâm.

Shu siết khẽ vải áo, biết rằng cậu đang cố ôm một tia hy vọng hão huyền. 

- Coi như...

Lời trong họng cậu dâng lên hạ xuống mấy lần, cuối cùng cũng bật ra khỏi miệng.

- Là tôi cầu xin cậu.

Lui quay đầu, hắn cười ra được một tiếng khinh bỉ.

- Chứng minh thành ý của ngươi xem.

Với cái tính cứng đầu cứng cổ như Kurenai Shu, hắn biết cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc trước bất kì vấn đề gì. Cho nên hắn rất thích thách thức những kẻ liều lĩnh như cậu ta, thách thức càng khó, vở kịch càng hay. Không phải tự dưng mà hắn dừng lại, hắn chờ đợi xem cậu ta có thể làm ra loại hành động gì.

Và vượt ngoài mong đợi, Shu chật vật rời khỏi giường, cậu cứ như thế đứng chôn chân tại chỗ mà lưỡng lự. Gần như được ba giây, sau cái nhướng mày khó hiểu của hắn, cậu ta đột ngột khuỵu gối, gần như  ngã phịch xuống sàn.

- Cầu xin cậu, Lui.

Lui hơi mở to mắt ngạc nhiên. Một kẻ không bao giờ hạ mình cầu xin bất kì một ai, dù có phải lâm vào trường hợp tồi tệ nhất, cậu ta vẫn sẽ cố tự mình xoay sở và giải quyết, từ chối bất kì sự giúp đỡ và thương hại. Vậy mà ngay lúc này đây, trước mặt hắn là một Kurenai Shu đang quỳ rạp trên sàn, đầu đã cúi dập không thể ngẩn mặt dậy, mặc kệ cái tình trạng sống dở chết dở đó, mặc kệ khả năng hắn sẽ cười cợt và trêu chọc. Đối với trường hợp này, hắn viện ra được hai lý do. Hoặc là cậu ta không còn lựa chọn nào khác.

- Được thôi.

Hoặc là não tên Shu có vấn đề thật rồi.


end chapter - 6. Lời khẩn cầu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net