Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi yêu nhau, họ không còn liên lạc gì với người nhà nữa. Trương Gia Nguyên còn đỡ, vì quan hệ với người nhà vốn dĩ đã hờ hững. Còn Nhậm Dận Bồng, mấy ngày đầu hôm nào cũng nhận được điện thoại của gia đình. Anh giấu Trương Gia Nguyên nghe điện thoại, cậu biết chuyện là do một lần tình cờ nghe thấy.

Nhậm Dận Bồng trốn trong phòng sách, nhỏ giọng đối đầu với đầu dây bên kia, tiếng nói bị ngăn cách bởi cánh cửa, nghe lúc được lúc không, thỉnh thoảng là một hai câu, "Không thể nào", "Không được".

Trương Gia Nguyên trầm mặc đợi đến khi cuộc điện thoại kết thúc, Nhậm Dận Bồng mở cửa bước ra ngoài. Anh đang cúi đầu xoa thái dương, nhìn thấy Trương Gia Nguyên đứng ở bên ngoài liền bị dọa sợ.

"Nhà anh đã biết chuyện rồi?" Trương Gia Nguyên phá vỡ hòa bình trước.

"Biết từ lâu rồi." Nhậm Dận Bồng dựa vào cậu, cả trọng lượng thân thể đều đổ lên người Trương Gia Nguyên: "Vừa yêu nhau anh đã nói rồi."

"Xin lỗi. Nếu không phải em thì..."

Đáng tiếc, Nhậm Dận Bồng đã rướn người hôn lên môi cậu trước khi cậu kịp hoàn thành câu nói, lúc rời ra còn trút giận bằng cách cắn lên môi dưới của Trương Gia Nguyên, nhẹ nhàng thở gấp:

"Ừ đúng, nếu không phải là em Trương Gia Nguyên, cả đời này anh cũng không gặp được tình yêu đích thực, thế thì quá xui xẻo."

Trương Gia Nguyên biết Nhậm Dận Bồng nói vậy vì không muốn cậu buồn, anh ấy chính là người như vậy, quan tâm đến cảm xúc của cậu hơn bất cứ ai khác.

Cậu kéo Nhậm Dận Bồng vào trong lồng ngực, nghiêm túc nói, "Em yêu anh, Bồng Bồng, rất yêu rất yêu anh".

"Anh biết", Nhậm Dận Bồng cười rồi, "vẫn luôn biết".

Buổi chiều hôm đó, hai người họ ôm nhau lâu đến mức dường như đã ôm hết cả phần của nửa đời về sau.

//

"Anh sẽ không kéo đàn nữa." Một ngày nào đó, Nhậm Dận Bồng đột nhiên nói ra trong lúc ăn cơm.

Trương Gia Nguyên cáu rồi, "Sao không chơi nữa? Anh không phải là thích chơi cello nhất sao?"

"Cũng không thích đến thế", Nhậm Dận Bồng buông đôi đũa xuống, khó khăn lắm mới nói chuyện được bằng tông giọng kiên quyết: "Đây không phải muốn thương lượng cùng em đâu, anh đã tìm được công việc mới rồi."

"Là vì em đúng không?"

Nhậm Dận Bồng bật cười, duỗi tay nhéo má Trương Gia Nguyên: "Đương nhiên là không phải rồi, ăn cơm đi."

Trương Gia Nguyên lặng lẽ nhìn anh không nói lời nào, nước mắt cứ thế mà chảy. Bản thân cậu còn không phản ứng kịp, vậy mà Nhậm Dận Bồng đã bị dọa sợ trước rồi, cuống quít lại gần giúp cậu lau nước mắt, dùng câu từ lộn xộn an ủi, hỏi cậu làm sao vậy.

"Em không biết, Bồng Bồng, em không biết", Trương Gia Nguyên ôm lấy Nhậm Dận Bồng mà nức nở, "Đều tại em".

Nhậm Dận Bồng xoa xoa tóc cậu: "Sao trách em được, hơn nữa, đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Từ nay về sau Nhậm Dận Bồng chỉ kéo đàn cho Trương Gia Nguyên nghe, có được không?"

Anh không nghĩ đến việc Trương Gia Nguyên sẽ khóc. Lần trước cậu khóc nức nở là do anh bị ốm phải nằm viện, Trương Gia Nguyên ngồi xổm bên giường bệnh khóc lớn, bệnh nhân bên cạnh còn tưởng Nhậm Dận Bồng bị bênh nan y khó chữa gì đó.

Trương Gia Nguyên nghe anh nói xong lại thấy xấu hổ, chỉ kéo đàn cho mình cậu... Hồi cấp ba cậu đã từng nói như vậy, hoá ra Nhậm Dận Bồng vẫn còn nhớ.

Cũng đúng, đến cả cậu vẫn còn nhớ mà.

Nhậm Dận Bồng đã thật sự từ bỏ công việc tại dàn nhạc giao hưởng, bản thân tự mở cửa hàng bán đàn. Anh còn nói đùa với Trương Gia Nguyên, sau này sẽ nhập đàn ở công ty của Trương Gia Nguyên, không phải qua trung gian, sẽ không bị chênh lệch giá quá nhiều. Trương Gia Nguyên cũng cười, "Được, Bồng Bồng nhập đàn, em bán lỗ cho anh."

//

Cuối cùng, phụ huynh của Nhậm Dận Bồng bị thuyết phục, nói muốn gặp mặt Trương Gia Nguyên, vì vậy Trương Gia Nguyên bắt đầu khẩn trương chuẩn bị, chọn lựa kỹ càng đầy một cốp xe quà tặng.

Nhậm Dận Bồng cười vui: "Aiya, ước gì Trương Gia Tiểu Nguyên Nguyên của chúng ta cũng hào phóng với mình như vậy".

Trương Gia Nguyên nghiêm túc, nói rõ ràng, lần hành động này chỉ được thành công, không được phép thất bại.

"Thật sự không cần căng thẳng đến vậy đâu mà."

Nhậm Dận Bồng vừa giúp cậu sửa sang quà cáp, vừa nói: "Bọn họ cũng không phải không biết em là ai."

Trương Gia Nguyên vừa định phản bác quen đâu mà quen, lời nói lên đến cổ họng thì chợt nhớ ra, hồi cấp ba cậu có tới nhà Nhậm Dận Bồng mấy lần, mẹ anh còn nhiệt tình giữ cậu lại cùng cả nhà ăn trưa.

"Thà là không quen biết còn hơn." Trương Gia Nguyên nói.

Nhậm Dận Bồng nghe vậy cười còn to hơn ban nãy.

Thật ra, cuộc hẹn tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều, không có mấy câu "Đưa cậu 100 vạn, mau chia tay con trai tôi đi", cũng không có "Trời lạnh rồi, nên để công ty cậu phá sản thôi".

Bố mẹ của Nhậm Dận Bồng vô cùng thân thiện, mẹ Nhậm vẫn nhiệt tình y như hồi ức của cậu, còn nói vẫn nhớ hồi cấp ba cậu hay tới tìm Nhậm Dận Bồng chơi, bà chưa bao giờ nghĩ tới việc họ sẽ ở bên nhau.

Tất nhiên là Trương Gia Nguyên không thể nào nói: "Dì ơi, thật ra từ hồi đó cháu đã thích con trai dì rồi".

Thế là khóe miệng cong lên thật tiêu chuẩn, cậu cười tươi, gật đầu đồng ý: "Đúng ạ, bao nhiêu năm đã qua rồi, dì vẫn xinh đẹp như vậy, Bồng Bồng chắc chắn là được thừa hưởng vẻ đẹp của dì."

Còn bổ sung thêm: "Cả tài năng của chú nữa ạ."

Nhậm Dận Bồng bận bịu đem đống quà từ cốp sau chuyển vào phòng sách, vừa đúng lúc đi ngang qua nghe thấy câu này, nét mặt đều là ý cười. Anh đá nhẹ vào chân ghế, ra lệnh cho Trương Gia Nguyên mau tới giúp chuyển đồ. Trương Gia Nguyên lập tức rút lui khỏi nhiệm vụ "Ngồi nói chuyện với mẹ anh một chút", lon ton chạy về phía cửa phụ anh.

Cậu đi rồi Nhậm Dận Bồng mới ngồi xuống tâm sự cùng mẹ Nhậm, Trương Gia Nguyên nghe ngóng được mấy câu, chủ yếu là khen cậu khéo ăn khéo nói, dì còn đùa rằng Nhậm Dận Bồng phải cẩn thận không sẽ bị lừa. Nhậm Dận Bồng thú nhận với mẹ, anh là người có ý với cậu trước, người bị lừa là Trương Gia Nguyên mới đúng.

Trương Gia Nguyên thở dài, bảo sao bố mẹ Nhậm lại đối xử tốt với cậu thế.

Nhậm Dận Bồng không hề nói cho họ biết Trương Gia Nguyên đã theo đuổi anh từ hồi cấp ba, họ còn tưởng Trương Gia Nguyên mới là "người bị hại".

Nhậm Dận Bồng luôn như thế.

Có điều chỉ cần là thứ Trương Gia Nguyên có thể nắm bắt được, cậu đều sẽ giấu Nhậm Dận Bồng cẩn thận ở đằng sau lưng, bảo vệ anh, vậy cũng coi như là huề nhau.

//

Trương Gia Nguyên làm xong hết công việc ngày hôm nay rồi mà mưa vẫn không có ý định dừng lại, tiết tấu của làn mưa đập vào cánh cửa sổ làm cậu có chút buồn ngủ.

Trương Gia Nguyên chợt nghĩ đến điều gì đó, gửi cho Nhậm Dận Bồng một cái tin nhắn.

[Ngày mai chúng mình cùng đi dã ngoại đi]

Nhậm Dận Bồng rất nhanh đã trả lời:
[Em lại bị gì thế?]

[Cả ngày hôm nay em chưa động vào điếu thuốc]
[Cả ngày mai cũng thế]

Nửa phút trôi qua đầu bên kia mới trả lời.
[Được]

Khi cậu về đến nhà, phòng khách tối đen, Trương Gia Nguyên đoán là Nhậm Dận Bồng ngủ rồi, không biết bữa tối anh ăn gì, có còn đói không.

Cậu bật đèn phòng bếp lên, có chút giật mình phát hiện, Nhậm Dận Bồng đã làm xong hết đồ ăn rồi. 

Nhậm Dận Bồng rất ít khi vào bếp, một vài lần vào dịp Lễ tình nhân hay ngày kỷ niệm, anh mới xắn tay áo vào bếp xào mấy món ăn. Tuy rằng tay nghề nếu khen ngon thì có hơi tâng bốc nhưng lần nào Trương Gia Nguyên cũng ăn rất ngon.

Cậu không quá đói, ăn được vài miếng rồi đem đồ còn thừa cất vào trong tủ lạnh, đêm mai chắc vẫn còn ăn được.

Trương Gia Nguyên chỉ rửa mặt đánh răng đơn giản rồi nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ. Bước vào liền thấy Nhậm Dận Bồng đang giả vờ ngủ, anh mà ngủ quên thì cả thân người và chăn gối đều lăn lóc khắp giường, làm gì có chuyện một tí nhúc nhích cũng không có thế này đâu. Chỉ đến khi Trương Gia Nguyên tiến gần đến hôn hôn, anh mới mở mắt.

"Không hút thật?"

"Không hút thật, không tin anh ngửi xem."

Nhậm Dận Bồng giơ tay đập cậu một cái: "Ngửi cái đầu em, dám coi anh là cún hả."

Trương Gia Nguyên nghe vậy thì cười, "Thế thì cũng là chú cún đáng yêu nhất trên đời này."

"Lại điên rồi." Bé cún trừng mắt nhìn cậu, xoay người sang chỗ khác không thèm quan tâm, để lại Trương Gia Nguyên đang cười ngốc nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ hồng.

Đêm nay Trương Gia Nguyên nghĩ rất nhiều về quá khứ, hiện tại và tương lai.

Ngoài trời mưa không ngừng, Nhậm Dận Bồng cảm thấy hơi lạnh, liền rúc vào lòng cậu ngủ. Trương Gia Nguyên nghĩ bản thân rảnh đến phát điên rồi, cậu lăn lộn cả cuộc đời này đều là để bảo bọc người đang nằm trong vòng tay mình, còn gì mà phải suy nghĩ chứ, đi ngủ.

Vẫn may, sáng hôm sau trời nắng, kế hoạch chuyến đi dã ngoại có thể thuận lợi tiến hành rồi.

Dọc đường đi hai người cũng không nói gì, mà dường như họ cũng chẳng cần phải nói gì. Nhậm Dận Bồng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Gia Nguyên vừa lái xe vừa nhìn anh qua khoé mắt.

"Lần trước chúng ta đi chơi là từ bao giờ rồi?"

"Hình như là đầu năm."

"Mùng 8 tết hả?"*

"Đầu năm." Nhậm Dận Bồng có chút cạn lời, trôi qua vài giây mới phản ứng được việc Trương Gia Nguyên lấy anh ra làm trò đùa, quay đầu sang trừng mắt nhìn cậu: "Em nhàm chán đến vậy à?"

"Đi hẹn hò với anh sao có thể nhàm chán được."

Trương Gia Nguyên mới đầu còn cười, sau lại để ý Nhậm Dận Bồng không đáp lại mới vội vàng nói: "Em sai rồi Bồng Bồng."

//

Cậu và Nhậm Dận Bồng đã rất lâu không đi ra ngoài như vậy rồi. Cậu có 6 ngày nghỉ, Nhậm Dận Bồng được nghỉ có một ngày, hai người họ chỉ rảnh duy nhất ngày chủ nhật.

Đi dã ngoại không phải là rủ chơi đâu, mà một lần nọ Nhậm Dận Bồng đã từng rủ cậu đi rồi. Khoảng thời gian đó Trương Gia Nguyên luôn cảm thấy tiếc nuối vì hai người không thể làm giấy chứng nhận kết hôn, nhưng cậu chưa từng nói ra, chỉ là cảm thấy có chút áy náy. Nhậm Dận Bồng cũng chưa từng đề cập tới, Trương Gia Nguyên lại cho rằng anh không biết.

Lần đó Nhậm Dận Bồng hẹn cậu ra ngoài thư giãn, hai người ngồi trên bãi cỏ im lặng rất lâu, sau đó cậu lặng lẽ cầm tay Nhậm Dận Bồng, anh cúi đầu, cười nói:

"Em chẳng thay đổi gì cả, vẫn như hồi trước."

Đến giờ Trương Gia Nguyên vẫn không hiểu nổi đây là khen cậu hay là đang chế giễu cậu.

Ngày ấy, trước khi trở về nhà, Nhậm Dận Bồng đưa cho cậu một phong thư, cậu ngơ ngác nhìn nó, còn anh ngại ngùng nói, "Em mở ra xem thử đi".

Trong đó là hai tờ giấy cứng màu đỏ, trên mặt là dòng chữ to rõ ràng "Giấy chứng nhận kết hôn", được viết bằng bút đánh dấu lấp lánh màu vàng. Trương Gia Nguyên nhận ra đó là nét chữ của Nhậm Dận Bồng.

"Ừm, vì chúng ta không có cách nào làm được giấy chứng nhận, vậy nên anh đã tự tay làm hai cái."

Ánh chiều tà cũng cảm thấy hai người họ thật đáng thương, lặng lẽ gửi ánh hoàng hôn ướm lên hai gò má của Nhậm Dận Bồng:

"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, không ai được phép chạy trốn".

Trương Gia Nguyên hoàn toàn không phản ứng kịp, cứ thế nói "Được" theo bản năng.

Rồi lại ngốc ngốc nhìn Nhậm Dận Bồng, mãi một lúc sau mới mở miệng nói: "Bồng Bồng, em yêu anh."

Toàn thế giới biến thành một màu hổ phách rất đỗi dịu dàng.

//

"Sao không xuống xe đi, còn ngẩn người làm gì đấy"

Trương Gia Nguyên bị Nhậm Dận Bồng véo mặt, mơ hồ cất tiếng "Ồ".

"Hai ngày nay em cứ làm sao thế?" Nhậm Dận Bồng ghé tới hỏi cậu.

"Cứ luôn nghĩ tới chuyện trước kia của chúng ta."

Trương Gia Nguyên nói: "Nghĩ chuyện này rồi lại tới chuyện kia, nghĩ nhiều quá rồi."

Nhậm Dận Bồng nghĩ vu vơ, chỉ cười: "Em mà lại đa sầu đa cảm vậy à?"

"Vì quá thích Bồng Bồng, cho nên chẳng có gì mà cũng suy nghĩ nhiều, tâm lý đó là bình thường mà, đúng không."

"Không phải, ai, em lại tiếp tục rồi..."

Nhậm Dận Bồng không còn gì để nói, sau đó đẩy cửa xe đi ra ngoài. Trương Gia Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cái đầu tròn tròn của anh, không nhịn được cười, đáng yêu ghê.

Ông trời cũng biết cách trêu đùa Trương Gia Nguyên thật. Vừa xuống xe được một lúc thì mây bão kéo đến, mưa rơi như trút nước làm cậu tự hỏi có phải ông trời đang khóc một trận thảm thiết không, bên tai là tiếng ve kêu liên hồi.

Nhậm Dận Bồng giơ tay che trán, nhìn lên bầu trời nhỏ giọng than: "Sao hôm nay dự báo thời tiết không chính xác vậy?"

Trương Gia Nguyên bắt lấy tay anh chạy, "Tìm chỗ trú mưa trước đã."

Cũng may là cửa hàng tiện lợi vẫn còn mở, không thì hai người họ phải dầm mưa ướt rồi. Trương Gia Nguyên để Nhậm Dận Bồng ngồi xuống trước, còn cậu đi mua hai ly đồ uống nóng rồi mới ngồi xuống phía đối diện anh.

"Ai, tiếc quá". Nhậm Dận Bồng nói: "Khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, vậy mà trời lại mưa."

Trương Gia Nguyên cắm ống hút cho anh, ra hiệu cho anh cầm để làm ấm tay: "Không sao, ở đâu mình cũng nói chuyện được mà".

"Cũng phải."

Dù ngăn cách bởi tấm kính dày, người ở bên trong vẫn có thể thấy được mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Trương Gia Nguyên ngắm mưa một hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Anh biết nội dung bức thư cuối cùng em viết cho anh là gì không?"

Nhậm Dận Bồng nghĩ một lúc rồi đáp: "Dạ vũ ký bắc của Lý Thương Ẩn? Anh giấu em mở ra xem một chút rồi, còn tưởng rằng cuối cùng em cũng viết thư tình cho anh, hóa ra là chép một bài thơ nên đành trả cho em đó."

"Lúc đó em cứ tưởng anh sẽ thích, em chép đủ cả thơ cổ đại lẫn thơ hiện đại, hoá ra cuối cùng có tác dụng nhất vẫn là guitar."

Trương Gia Nguyên ngượng ngùng: "Nhưng em thực sự đã nghĩ bài thơ đó phù hợp với cả hai chúng ta."

"Có chút đúng." Nhậm Dận Bồng gật đầu.

"Đúng nhỉ." Trương Gia Nguyên cười, "Vì bài thơ đó mà khi trời mưa em đều sẽ nghĩ, liệu có phải anh cũng đang nhớ em không."

"Sẽ nhớ."

"Ưm?" Mưa rơi nặng hạt, hình như Trương Gia Nguyên nghe thấy gì đó lạ lắm.

"Trước đây, khi trời mưa, anh đều sẽ nhớ đến em."

Nhậm Dận Bồng nói: "Nhưng mà ở hiện tại, dù trời có mưa cũng không cần thiết phải nhớ nữa, vì trời sẽ nắng trở lại, chúng ta đều sẽ phải trở về nhà thôi."

Nhìn thấy Nhậm Dận Bồng cười tít mắt, tim Trương Gia Nguyên đập hơi nhanh, trong một khoảnh khắc, cậu cảm giác bản thân không có cách nào hô hấp bình thường.

"Đợi đến khi ta cùng nhau thắp ngọn nến bên cửa sổ Tây
Khi ấy hãy lại cùng nhau kể chuyện mưa đêm nơi này." *

End.

———————————

* B trả lời "年初吧" nghĩa là đầu năm.
N trêu B, chơi chữ "年初八" nghĩa là Đầu năm bát/Mùng 8 tết.

* Bài thơ tên "Dạ vũ ký bắc" của tác giả Lý Thương Ẩn.
Trích vài bản dịch của bài thơ:

Người hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,
Mưa đêm núi Ba nước tràn đầy ao thu.
Bao giờ ở cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt ngọn hoa đèn,
Lại cùng kể nhau nghe chuyện về mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba.
(thivien.net)

Ngày về chưa biết bao giờ
Ba sơn mưa tối ao thu dâng đầy
Bao giờ khêu nến song tây
Cùng nhau kể chuyện mưa bay đêm nào. (Trần Trọng San)

———————————
Xin chào bạn nào lướt tới đoạn này, mình để link fic gốc với lảm nhảm một xíu.

Mình chưa dịch fic nào dài thế này, hơn 6k từ, nhiều đoạn miêu tả không biết dịch sao cho xuôi luôn á. Mình có nhờ sự trợ giúp của người thân, cảm ơn người ấy nhiều nhaaa.

Mình nhớ Gia Nhậm😢 tầm này năm ngoái năm bạn nhỏ đang quây quần bên nhau mà năm nay mỗi đứa một nơi rồi.

Chúc Gia Nhậm, chúc năm ngôi sao của dải ngân hà ấy có một lễ Trung thu vui vẻ!

Mọi người đọc thấy vui là được rồi heheee cảm ơn mng

https://him1ko.lofter.com/post/4cd23eab_1ccc2b5de?dt_dapp=1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net