Thỏ Không Có Nước Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【嘉任】兔子没有眼泪
Tác giả: 池非余-
Nguồn: Lofter
_____________________

Vào sinh nhật mười chín tuổi của mình, Trương Gia Nguyên tình cờ có được một con thỏ.

Bất chấp là thời điểm đặc biệt, nhưng con thỏ này quả thật không xuất hiện như một món quà sinh nhật. Ngày đó Trương Gia Nguyên vừa kết thúc livestream sinh nhật liền lên xe trở về, cảm giác từ chỗ ngồi mềm mại và không khí trong xe khô ráo ấm áp truyền đến khiến cậu liên tiếp ngáp vài cái, còn chưa chờ cậu kịp vô giấc thì mắt cá chân bị những sợi lông mềm mượt chạm vào làm cậu giật mình tức thời bật dậy. Cậu cong lưng bế nó lên, qua mấy giây thì cùng quả cầu lông trắng bự bự trong lòng bàn tay mắt lớn trừng mắt nhỏ, im lặng nhìn nhau.

Không thủ sáo bạch thỏ (1), chuyện này cũng quá ly kỳ rồi.

“Bác ơi, thỏ này phải của bác không ạ?” Sau khi nghe được đáp án phủ định, Trương Gia Nguyên thật sự choáng váng, con thỏ này trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn liền biết không phải loại thỏ hoang có thể thả ra, thật muốn tùy tiện đem nó đến chỗ nào đó rồi ném đi mặc nó tự sinh tự diệt, nhưng nhìn nó yếu đuối mong manh thế này khẳng định sẽ không tồn tại được mấy ngày. Nghĩ vậy, cậu không khỏi trở nên mềm lòng, trầm tư một lát cuối cùng thở dài thỏa hiệp: “Haizz, may cho mày là gặp được tao đấy, nếu mày mà đụng phải cái người Trùng Khánh kia, dám chừng không lâu sau đã thành một nồi đầu thỏ cay rồi.”

Cậu cẩn thận ôm con thỏ lên: cục bột trắng này thật sự rất đẹp, đôi mắt sáng ngời trông giống quả cầu pha lê, toàn thân dường như là thuần trắng… À, ngoại trừ trên mặt có vài đốm đen li ti, vừa khéo lại giống những nốt ruồi xinh đẹp, như là……

Trương Gia Nguyên vì gương mặt chợt lóe lên trong đầu mà ngây người một chút, cậu nhìn chằm chằm con thỏ hồi lâu mới khàn giọng hỏi: “Sao mày lại giống hội trưởng tới vậy chứ, tao nếu lại trung nhị (2) một chút chắc chắn sẽ cảm thấy mày là ảnh biến thành.” Con thỏ nghiêng đầu, như nghi hoặc hỏi “ảnh” là ai, Trương Gia Nguyên vươn ngón trỏ gõ gõ đầu nó, “Anh ấy gọi là "cello", nam sinh chân dài mét tám, rất giống mày, vừa trắng vừa không có tính công kích.”

Cậu nghĩ, không nên nói ra cái tên kia, không phải sợ bác tài nghe được rồi hiểu lầm, mà bởi cậu chỉ biết vị “Đàn cello” bên cậu năm ấy trông giống như này, nhưng hiện tại Nhậm Dận Bồng thế nào, cậu cũng không rõ cho lắm.

Thôi, không nghĩ tới ai kia nữa. Trương Gia Nguyên ôm thỏ bước xuống xe, ngẩng đầu đứng trước ký túc xá ngắm vầng trăng hình lưỡi liềm, trong lòng lặng lẽ bổ khuyết thành một vòng tròn hoàn chỉnh, cậu chớp chớp đôi mắt có chút cay của mình, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt lông thỏ: “Sau này sẽ gọi mày là Nguyệt Lượng, bộ dáng giống, ý nghĩa hay, đẹp cả đôi đường.”

Con thỏ không có phản ứng gì, chỉ run run lỗ tai lần nữa tự cuộn mình thành một quả cầu nằm ngủ trong lòng bàn tay cậu, đại khái là tỏ vẻ cam chịu.

Chậc, lạnh lùng kiêu ngạo ghê, Trương Gia Nguyên cười cong cả mắt, bước vào cửa nghịch Nguyệt Lượng.

Trương Gia Nguyên dành ra hai tuần kế tiếp chỉ để nghiên cứu cách đấu trí đấu dũng với một con thỏ.

Mới đầu Nguyệt Lượng vô cùng yên tĩnh ngoan ngoãn, mỗi ngày trừ ăn cơm thì chỉ có ngủ, không hề rời khỏi ổ, nhưng qua mấy ngày cậu phát hiện hình như con thỏ tổ tông này thay đổi rồi, làm ầm ĩ chịu không muốn nổi với nó. Hở một chút liền chui vào chỗ này chỗ kia, có khi trốn sau cánh cửa làm bảy, tám người tìm tới tìm lui mười phút mới ra, không tuân theo bất kỳ quy luật nào —— thắng thắn mà nói chính là mấy người sớm chấp nhận số phận đi, không có cách khác đâu.

Nhưng thật ra sau này Trương Gia Nguyên đã phát hiện một điểm thú vị là Nguyệt Lượng hình như rất thích âm nhạc, mỗi khi không biết nó la cà ở đâu, chỉ cần Trương Gia Nguyên ôm ghi-ta ngồi trong phòng khách đàn một đoạn ngắn, chỉ chốc lát sẽ thấy nó từ đâu đó lon ton chạy đến yên lặng ngồi xổm bên chân cậu dựng thẳng hai tai nghe nhạc, sau đó lại tiếp tục ăn rồi ngủ trở về làm một con thỏ dính người.

Từ khi phát hiện phương pháp này, Trương Gia Nguyên lần nào cũng dùng, vừa hay ngày đó Lâm Mặc ra ngoài làm việc trở về cảm thấy nhàm chán liền nói với cậu muốn nhìn con thỏ một chút, sau đó cậu tận mắt thấy anh ta ung dung vào phòng lấy cây ghi-ta ra làm bộ thản nhiên chơi một đoạn nhạc liền thành công triệu hồi được Nguyệt Lượng, rồi bật ngón cái với cậu tự tâng bốc cho bản thân cái danh “Cao thủ thuần thỏ”. Đương lúc cậu cho rằng cuộc sống chung hài hòa giữa người và thỏ sẽ mãi như vậy thì hiện thực lại lần nữa vả vô mặt cậu một cái đau điếng —— mặc dù đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Ngày ấy như mọi khi Trương Gia Nguyên kết thúc công việc về nhà, trong ký túc xá không có ai, cậu bật đèn phòng khách thì phát hiện ổ thỏ trống trơ không thấy Nguyệt Lượng đâu, cậu bình tĩnh ôm ghi-ta ra đàn nhưng kết quả lại không như mong đợi, trong không gian vắng lặng như tờ mặc cho tiếng ghi-ta vang vọng hết lần này đến lần khác vẫn chẳng thấy bóng dáng bé nhỏ thân thuộc kia chạy tới bên cậu.

Mọi khi chưa từng xuất hiện tình huống như vầy, trực giác Trương Gia Nguyên mách bảo không chừng Nguyệt Lượng có chuyện rồi, vì thế cậu đành phải tìm kiếm toàn bộ ký túc xá từng tầng một theo kiểu trải thảm (3) cho đến khi áo trong và sơ-mi đã ướt đẫm, cậu mới tìm thấy nó đang run rẩy thu mình giữa những mảnh kính vỡ sau cánh cửa phòng tắm ở một tầng nào đó.

Trương Gia Nguyên dọn sạch những mảnh thủy tinh trên sàn, cậu thấy bộ lông của thỏ con đã bị máu nhuộm đỏ, chân sau bị cắt một đường lớn liền cảm thấy tim mình dường như đau đến, cậu mở định vị trên điện thoại, phụ cận ký túc xá không có bệnh viện thú y nào, phòng khám thú y chính quy gần nhất cũng phải mất một tiếng mới đến, mà miệng vết thương của Nguyệt Lượng nhìn qua hẳn đã xuất hiện được một thời gian, nếu cứ trì hoãn chỉ sợ nó thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Dưới tình huống khẩn gấp, Trương Gia Nguyên chỉ có thể luống cuống tay chân tìm biện pháp sơ cứu, sau khi làm sạch vết thương theo hướng dẫn, cậu lục trong hộp thuốc thì phát hiện đã dùng hết Povidone, cũng không có dung dịch ô-xy già, chỉ còn lại non nửa chai cồn y tế. Tuy rằng ba loại này hiệu quả khử trùng không quá khác biệt, nhưng cồn tính kích thích mạnh nhất sẽ làm động vật nhỏ cảm thấy miệng vết thương cực kỳ bỏng rát, nhưng trong suốt quá trình Nguyệt Lượng một tiếng cũng không kêu thậm chí một chút rên/rỉ trầm thấp thấp cũng không có, Trương Gia Nguyên chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau của nó qua sự run rẩy khi ở trong vòng tay anh.

“Sao mày không kêu, nếu tao nghe được tiếng của mày, tao đã có thể nhanh chóng tìm được mày, nhanh chóng giúp mày xử lý vết thương rồi đấy, con thỏ ngốc ạ.” Lời nói ra là oán giận, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có chút trách móc nào, cậu chỉ thấy đau lòng, làm sao đành đoạn mà mắng mỏ cho được.

Trương Gia Nguyên ôm nó ngồi dựa vào bức tường ngoài hành lang, nhìn thỏ trắng cuộn tròn trong tay mình thân thể nhẹ nhàng nhấp nhô, có lẽ đã ngủ rồi. Cậu vươn tay định xoa đầu nó, nhưng cuối cùng chỉ đành rũ cánh tay đang ngừng giữa không trung xuống bên người, “……Đồ thỏ ngốc nghếch, mày không nói cho tao biết mày đau, làm sao tao có thể dỗ mày được? Giống như nếu tao không chăm sóc mày, chơi với mày, mày có biết được tao thích mày hay không?”

Cậu nói rất nhẹ, không biết là nói cho Nguyệt Lượng đã say giấc kia nghe, hay nói cho một người không thể nghe thấy cậu.

Cuối tháng công ty sẽ tổ chức họp thường niên, là một trong những thành viên của nhóm bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng của kỳ Xuân vận (4), Trương Gia Nguyên nghiễm nhiên được sắp xếp biểu diễn và bị yêu cầu ở lại tới tàn tiệc.

“Ráng lên, chúng ta là "người mới" trong công ty, Long tổng còn ở đây ít nhiều cũng phải giữ tí thể diện vậy nên em chịu khó nán lại một lát nữa đi, nghe lời.” Bá Viễn vỗ vỗ vai cậu nói nhỏ. Trương Gia Nguyên không làm gì hơn được, do dự trong chốc lát vẫn là nhường một bước: “Vậy em đi dạo chỗ khác nhé? Ở đây ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài hít thở chút, đây là khách sạn mà sẽ không bị chụp đâu.”

Bá Viễn nhìn thoáng qua cậu, thở dài: “Nhớ phải quay lại trước khi kết thúc.”

Trương Gia Nguyên giữ lời hứa không rời khách sạn, cậu nhìn xung quanh muốn tìm chỗ nào yên tĩnh ở một lúc nhưng không có khiến tâm tình trở nên bực bội, cậu vô thức đưa tay tìm trong túi bao thuốc lá. Sau khi chạm vào lớp vải lạnh ngắt cậu mới chợt nhớ ra mình đã cai thuốc rồi, ngày mai Bồng Bồng sẽ ngại mùi thuốc trên quần áo cậu quá nồng, cậu đã tự cảnh cáo mình nếu không cai thuốc thì không được phép lên giường nằm...

Ầyyy, sao lại nghĩ tới chuyện đó làm chi. Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi, định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng vừa đi đến hành lang đã mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, giọng nói dường như rất quen thuộc.  Cậu bất giác dừng bước và núp vào khoảng tối trong góc tường.

“…Sao em chưa đưa bao lì xì cho Gia Nguyên? Không phải chúng ta đã thống nhất……”

“Không cần đâu, cậu ta đã lấy được rất nhiều rồi mà, nhiêu đó cộng lại chắc cũng đủ.”

“Em biết vấn đề anh nói không phải về số lượng mà Bồng Bồng, em không cần thiết phải như vậy, em với Gia Nguyên bây giờ căn bản không cần……”

“Cần.”

Nhậm Dận Bồng lần nữa cắt lời Vũ Tinh, sau một lúc im lặng anh lặp lại lần nữa nhưng giọng điệu trở nên yếu ớt hơn: “Cần thiết……”

“Em đã quyết định rồi, nên tự giác cách xa một chút thay vì cứ lì lợm ở bên, trì hoãn bản thân cũng trì hoãn… cậu ấy.”

Vũ Tinh thở dài: “Em nói xem, nếu Gia Nguyên biết em vì nó mà làm vậy, nó sẽ nghĩ thế nào?”

“Sẽ chẳng quan tâm đâu mà cậu ấy chỉ nghĩ rằng em rất ghét và ghê tởm cậu thôi, hiện tại cậu ấy đại khái cũng nhìn em giống thế rồi, đúng vậy cậu ấy nên ghét em nhiều vào. Làm sao Trương Gia Nguyên có thể…… thích em được.”

Vũ Tinh không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai và khuyên người em cùng nhóm hãy suy nghĩ lại rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Vì thế khi tình cờ thấy Trương Gia Nguyên ở góc tường suýt chút nữa bằng ký ức cơ bắp lúc tập thể hình anh đã tung một đấm vô mặt cậu. Trương Gia Nguyên giơ ngón trỏ ý bảo anh đừng lên tiếng, chờ Vũ Tinh gật đầu rời đi liền xoay người vào trong.

Nhậm Dận Bồng vẫn đang ở bồn rửa muốn che đi đôi mắt đã đỏ hoe của mình, nghe tiếng bước chân anh tưởng Vũ Tinh quay lại muốn nói gì đó liền theo bản năng quay đầu, không nghĩ tới bản thân trực tiếp bị người đó dùng sức mạnh tuyệt đối chế trụ khóa ở bên cạnh bồn, chân cũng bị đối phương dùng đầu gối giữ chặt không thể thoát ra, đành phải nhận lấy nụ hôn điên cuồng nực nồng mùi rượu đang ép tới.

“Trương Gia Nguyên… Cậu… Cậu mau buông tôi ra!”

Rõ ràng mới xa nhau không tới một năm nhưng Trương Gia Nguyên dường như đã cao lớn và mạnh mẽ hơn rất nhiều, bất luận anh có giãy giụa thế nào cũng không thoát được, mà nụ hôn này dường như đã biến thành cắn/xé khi Nhậm Dận Bồng nếm trải trận chiến của hai bên môi/răng có chút vị tanh/ngọt, những cơn đau được truyền tới từ khóe miệng bị tàn phá không ngừng kích thích vào phòng tuyến tinh thần của anh. Anh kéo cổ áo người nọ: “…Trương Gia Nguyên, cậu cút ngay cho tôi…”

Nhậm Dận Bồng cảm giác dường như đối phương ngẩn ra, sau khi được buông tha anh rốt cuộc có thể thấy rõ bộ dáng của người trước mặt: một cây đen từ đầu tới chân, trên mũi đeo một cặp kính, đôi mắt sáng trong sau lớp kính kia giờ phút này lại đỏ đến đáng sợ, ánh mắt lại càng khó nắm bắt hơn. “Chẳng phải anh rất thích đó sao? Nhậm Dận Bồng, anh luôn miệng nói thích em giờ lại kêu em chim cút, cái này gọi là gì, lạt/mềm/buộc/chặt à?”

“Cần gì phải ghê tởm tôi, cậu tự luyến thì cũng đừng đến múa trước mặt tôi.” Nhậm Dận Bồng quay đầu đi, rồi lại bị người nọ nắm lấy cằm, bị bắt cùng cậu đối mắt, “Anh có dám nhìn thẳng vào mắt em nói rằng anh không thích em không?”

Nhậm Dận Bồng chưa kịp mở miệng đã nghe Trương Gia Nguyên ở bên tai mình tàn nhẫn nói: “Đừng ép em ấn anh làm tại đây mới có thể khiến anh nói một câu thật lòng.”

Lần này Nhậm Dận Bồng không dùng lời lẽ để đâm cậu, nhưng đáng tiếc Trương Gia Nguyên vẫn không nghe được những gì cậu muốn nghe, "Trương Gia Nguyên, tôi có thích cậu hay không thật sự quan trọng sao? Cậu chỉ thích được người khác yêu và mang đến cho bản thân cảm giác vượt trội mà thôi. Không có tôi đối với cậu cũng chả sao cả, đúng chứ? Nhưng tôi thì không” anh sụt sịt, cố gắng hết sức để giữ giọng mình ổn định, “Tôi là người, tôi cũng có trái tim. Có thể tôi không quan tâm rất nhiều thứ, nhưng không thể nào chấp nhận bản thân bị nhốt trong mộng tưởng của chính mình và đòi hỏi một cách mù quáng, nếu vậy thì tôi là cái gì?"

“Tôi sẽ xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, nhưng xin cậu buông tha cho tôi, cậu còn cả một tương lai tốt đẹp phía trước, thời gian là vàng bạc, đừng lãng phí vào tôi.”

Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lâu đến mức Nhậm Dận Bồng hoài nghi liệu có phải anh vô tình nói điều gì đó quá tàn nhẫn rồi không, Trương Gia Nguyên đột nhiên cúi xuống hôn anh khiến anh trở tay không kịp. Trong tiềm thức anh sợ hãi cảnh tượng vừa rồi sẽ xảy ra lần nữa nên vươn tay định đẩy cậu ra, nhưng khi Nhậm Dận Bồng nghe thấy cậu thì thầm nói một câu kia cuối cùng vẫn quyết định dừng động tác.

“Anh đừng sợ, cũng đừng đẩy em ra, xin anh đấy.” Trương Gia Nguyên chậm rãi hôn lên khóe miệng anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng/liếm/liếm miệng vết thương, cảm giác ấm nóng/ẩm ướt khiến cơ thể anh tê dại, những nụ hôn tựa sóng biển ấm áp tạo thành từng lớp bao phủ, như muốn bao trọn cả thể xác và tâm trí anh. Nhậm Dận Bồng không biết tại sao đối phương lại làm như vậy, thậm chí còn lo lắng có phải cậu đã say tới mức ngộ nhận anh với một người dễ xúc động. Anh rút ra chút lý trí cuối cùng, "...Cậu nhận sai người rồi phải không, làm ơn nhìn cho kỹ xem tôi là ai? Ngẩng đầu lên, tôi là Nhậm Dận Bồng - người cậu ghét cay ghét đắng, đừng để sau khi tỉnh táo lại chạy đến tìm tôi văn vở, tôi không có khả năng..."

“Có đau không?”

“……Hả?”

Trương Gia Nguyên không trả lời câu hỏi của anh, Nhậm Dận Bồng toàn thân cứng đờ để mặc cậu tựa đầu vào vai mình, anh chỉ thấy được mỗi cái ót của cậu, nghe đối phương rầu rĩ mở miệng: “Đau lắm phải không anh? Xin lỗi… Em không biết, lúc trước chuyện gì em cũng không biết, thật lòng xin lỗi.”

Kể từ trận mưa pháo hoa giấy vàng trên đảo Hải Hoa ngày ấy cho tới nay, đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên thấy Nhậm Dận Bồng khóc.

Cứ như thể vết thương chảy máu lâu ngày không được xử lý sắp tự hong khô khép miệng lại lần nữa bị mở ra, bạn cứ cố chịu đựng nỗi đau và mong sẽ có thật nhiều muối rải lên nó, nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện cồn y tế và bông gòn đang được làm sạch để chuẩn bị khử trùng vết thương giúp bạn khỏi hẳn khỏe mạnh sống tiếp.

Thật khó để Nhậm Dận Bồng có thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, rõ ràng anh cảm thấy mình là một người rất giỏi chịu đựng, từ nhỏ anh đã rất ngoan rất nghe lời, bị ngã chỉ lặng lẽ đứng dậy, trầy da đổ máu thì mở hộp thuốc tìm băng keo cá nhân dán lên. Anh không bao giờ quấy khóc như những đứa trẻ khác, khi gia đình phát hiện ra hỏi rằng có đau không anh cũng chỉ lắc đầu bảo không, nhưng làm sao mà không đau cho được, chẳng qua là do người lớn nói anh phải hiểu chuyện một chút vậy nên anh buộc mình phải nói "không đau". Dần dà, anh dường như thực sự không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Vì vậy, khi anh nghĩ mình đã quen với những cơn đau bằng những lời dạy dỗ nghiêm túc khi xưa, thì câu hỏi “Đau không?” của Trương Gia Nguyên tức khắc đánh vào thể xác tàn tạ của anh, giống như một tảng băng chưa đông lại hoàn toàn, gỡ ra lớp tinh thể cứng bên ngoài bên trong vẫn còn là nước.

“Phải nói cho em biết anh đau thì em mới biết đường an ủi anh chứ, em sẽ không chạy trốn nữa bởi vì em thích anh, người em thích nhất chính là Bồng Bồng độc nhất vô nhị trên đời. Em phải cho anh biết một điều là từ trước tới nay anh không hề đơn phương.”

Anh đè thấp giọng thút thít khóc, khác với những lần trước, anh không cần lo giữ hình ảnh nơi này không có máy quay, không có ai khác, chỉ có Trương Gia Nghuyên ôm anh, nói cho anh biết anh có thể kêu đau có thể rơi nước mắt.

Cũng như đêm đó trăng không tròn nhưng Trương Gia Nguyên vẫn nghĩ nó là tròn. Cậu nhắm mắt lại cảm ơn trời, Nhậm Dận Bồng chớp mắt hỏi cậu đang làm gì nhưng trước khi nghe câu trả lời của đối phương thì đôi mắt anh đã nhận được một nụ hôn rất nhẹ: “Em cảm ơn lòng tốt của nó, giúp em có thể tìm lại anh. "

Fin
_____________________

💡 Có thể bạn đã biết:

(1): không thủ sáo bạch thỏ/空手套白兔. Câu gốc là 空手套白狼/không thủ sáo bạch lang: ý chỉ những việc không cần tốn sức cũng có được, tôi thấy nghĩa nó na na như câu thành ngữ "Chuột sa chĩnh gạo" của Việt Nam mình. Ở đây ý Trương Gia Doẻn cảm thán bản thân gặp may tự dưng có được con pet free =)))))

(2): trung nhị/中二: xuất phát từ cụm “bệnh trung nhị (中二病)” là từ lóng của người Nhật, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng sơ trung năm hai (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” còn có tên gọi khác là “Hội chứng tuổi dậy thì” hay "Hội chứng tuổi teen".

(3): tìm kiếm kiểu trải thảm/地毯式搜救: tìm kiếm không bỏ sót một ngóc ngách nào, quyết tâm không từ bỏ một ai đó hay thứ gì đó.

(4): chuyến xe buýt cuối cùng của kỳ Xuân vận. Đầu tiên, Xuân vận - còn được gọi là mùa du lịch lễ hội mùa xuân hoặc thời kỳ Xuân vận: là khoảng thời gian du lịch ở "Tung Của" với lưu lượng giao thông cực kỳ cao vào khoảng thời gian năm mới. Ở đây có thể hiểu nôm na Trương Gia Nguyên ám chỉ mình là người đã chen chúc thành công giành được một vé debut trong 90 người trên chuyến xe mang tên "Sáng 4".

📍 Lời editer: nguyên văn tác giả để mấy dấu "/" xen giữa như vậy tôi cũng không hiểu lắm, có chỗ giống như nhấn mạnh có những chỗ thì như để tránh bị quét (maybe (°ロ°٥)). Nên tôi rất lấy làm tiếc nếu nó ảnh hưởng đến mạch cảm xúc của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC