Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ke thuần chân yyds=))))

Châu Kha Vũ ngồi trên ghế sô pha, trợn mắt hốc mồm, có hơi mông lung.

'Lưu Vũ, block cậu rồi?'

Đột nhiên nhớ lại hôm qua trước khi cậu chưa lâm vào say sỉn, Lưu Vũ hình như có gửi tin nhắn cho cậu. Nhưng lúc đó cậu tưởng anh ấy muốn hỏi bao giờ cậu về nhà, cho nên cậu liền ẩn khung trò chuyện.

Lúc này dì Di đi tới đưa canh giải rượu còn nóng hổi cho Châu Kha Vũ: "Cậu chủ, Tiểu Vũ hơi giống con nít, cậu chiều theo cậu ấy là được, dành thêm chút thời gian bên cậu ấy."

Bà nhìn Châu Kha Vũ từ nhỏ đến lớn, biết bản tính cậu chủ phong lưu phóng khoáng, nhất là khi Châu Kha Vũ lớn lên ở nước ngoài, bị nhiễm hoàn toàn thuần phong mỹ tục bên đó. Dì Di rất thích Lưu Vũ, yên tĩnh giống như một bé thỏ con, nhưng lúc nói về chuyện của hai người với bà, hai con mắt liền sáng lấp lánh. Bà sống mấy chục năm rồi, tất nhiên nhìn ra được, Lưu Vũ là thật lòng thích cậu chủ.

"Cứ để anh ấy quậy, quậy đủ rồi tự nhiên sẽ gọi cho chú Đường tới đón. Tôi đi nghỉ trước."

Châu Kha Vũ rất phiền chán với cái thói cứ thích gây sự này. Hôm nay cậu rất mệt, không muốn lại chơi trò gia đình với Lưu Vũ. Cậu đứng dậy cởi áo khoác nhăn nhúm trên người, trông thấy dép lê màu xanh dương bắt mắt của Lưu Vũ được đặt ngay ngắn cạnh ghế sô pha, giật giật khóe miệng, sau đó quay người đi về phòng ngủ.

______________________

Trong quán cà phê, Tịch Văn nhìn chằm chằm vào người đối diện mình, thấy đối phương hiếm khi mới gọi một tách cà phê không đường, lại thêm bộ quần áo xộc xệch trên người, không khỏi nghi ngờ người trước mặt này có thật sự là Lưu Vũ không: "Cậu sao thế? Đổi tính à?"

"Tớ với Châu Kha Vũ, chia tay rồi."

Lưu Vũ nhẹ nhàng nói, giống như đang nói về một chuyện hết sức bình thường, nhưng Tịch Văn nghe thế lại muốn đập bàn: "Cái gì!?"

Lưu Vũ vẫn luôn là chàng tiên tử cao quý không nhiễm bụi trần trong lòng Tịch Văn. Sau này Lưu Vũ quen với Châu Kha Vũ, từ đó trong tâm Lưu Vũ tràn đầy hình bóng của cậu ta.

Lúc đầu Tịch Văn cũng hơi khó chịu vì  ăn cơm chó từ cặp này mỗi ngày, dù sao sự tích theo đuổi vinh quang của Châu thiếu năm đó có thể nói là làm oanh động toàn bộ học viện vũ đạo. Nhưng anh ta cũng rất vui vẻ, nhìn bạn mình được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, là cục cưng được đặt trên đầu quả tim. Cho đến khi Tịch Văn trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Lưu Vũ càng ngày càng ảm đạm, tên khốn nạn Châu Kha Vũ càng ngày càng không để ý đến Lưu Vũ, anh ta liền bắt đầu khuyên Lưu Vũ buông tay.

Thái tử hào hoa phóng khoáng, dùng chút tâm tư là có thể dỗ bạn mình ngoan ngoãn. Lưu Vũ làm sao có thể thoát nổi, khăng khăng làm cái đuôi theo sát Châu Kha Vũ. Tim cậu ấy vỡ mảnh nào, cậu ấy liền tự mình nhặt lên lại mảnh vỡ đó từng chút từng chút gắn lại.

Sau đó chạy đến trước mặt Châu Kha Vũ: 'Em thấy không, anh yêu em nhiều lắm'.

"Sao lại đột nhiên hạ quyết tâm vậy?"

"Chỉ là tự nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa nữa thôi."

Tịch Văn không phải chưa từng khuyên Lưu Vũ, nhưng là người học nghệ thuật như bọn họ đều rất cố chấp. Bây giờ nghe Lưu Vũ cam tâm tình nguyện từ bỏ, Tịch Văn lại thấy hơi khó tin.

Nhìn thấy nụ cười của Lưu Vũ hơi miễn cưỡng, Tịch Văn duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay của anh an ủi: "Không phải cậu nói muốn chờ thêm chút nữa sao?"

"Tớ không muốn đợi nữa, còn phải đợi tới khi nào đây? Đợi đến khi Châu Kha Vũ đứng trước mặt chính miệng nói với tớ là 'tôi không yêu anh nữa' sao? Tớ đã cho cậu ấy rất nhiều cơ hội rồi, vì cậu ấy mà rất nhiều lần tự lừa dối bản thân. Sau đó tớ dần dần phát hiện ra, rốt cuộc tớ kiên trì đến giờ là vì cái gì? Vì Châu Kha Vũ hay chỉ là những kỷ niệm đẹp đẽ trong quá khứ của bọn tớ?"

Vị cà phê đen đắng đắng khó nuốt nhưng đường cong trên khóe miệng Lưu Vũ không hề biến mất, anh chưa bao giờ thích uống những thứ có vị đắng. Châu Kha Vũ cũng vậy, nhưng hết lần này tới lần khác tin tức tố hoa hồng của Lưu Vũ luôn mang theo một chút đắng chát. Lần đầu tiên khi đánh dấu anh, Châu Kha Vũ còn cười nói về sau nhất định sẽ không để cho tiểu Vũ của mình chịu khổ.

Lại nhớ về lúc trước.

"Tớ thật sự yêu cậu ấy, muốn cùng cậu ấy có một gia đình nhỏ, kết hôn sinh con, rồi cùng nắm tay nhau cho đến khi bạc đầu."

Lưu Vũ thở dài, đôi mắt hơi chua xót vì một đêm mất ngủ, giống như chỉ cần hơi dùng sức một chút liền rơi lệ.

Anh nói: "Cậu biết không, rất nhiều người không xem trọng tình cảm của bọn tớ, đa số đều khuyên tớ rằng Châu đại thiếu gia chỉ là đam mê nhất thời mà thôi. Thế nhưng rất nhiều lần bọn tớ cãi nhau dù kịch liệt đến đâu cũng chưa bao giờ chia tay. Tớ nhìn ánh mắt cậu ấy, lắng nghe cậu ấy nói yêu tớ. Mỗi một lần, tớ đều tin tưởng, tớ đều tha thứ, bởi vì tớ tin Châu Kha Vũ sẽ sửa."

Khi bắt đầu luôn ngọt ngào, bởi vì tình yêu là trò chơi giữa hai người. Cuối cùng viên kẹo nào cũng sẽ tan, bởi vì một người mới đi được nửa con đường đã muốn thoát khỏi trò chơi.

Do Lưu Vũ tự mình ảo tưởng thứ tình yêu mỹ đẹp đẽ hão huyền, dùng sự lãng mạn đi dệt nên những mộng đẹp. Anh ghen tị với những câu chuyện kết thúc có hậu giống như trong truyện cổ tích, sau đó bị cảm động đến mức rơi nước mắt. Thế là anh chia sẻ lại với Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ lại lắc đầu, hôn hôn tai anh, sau đó phóng ra tin tức tố trấn an, nhưng lại không nói gì.

Im ắng như đang chế giễu anh giống như một cậu bé thích nghe truyện cổ tích.

Cậu ấy cũng thỉnh thoảng đáp lại anh một hai lần, Châu Kha Vũ cười nói chúng ta cũng nhất định hạnh phúc, vậy nên Lưu Vũ lau nước mắt cảm thấy mình chỉ cần cố gắng nhịn một chút là sẽ đến.

"Cậu ấy có phải đang sợ không, sợ tương lai của cậu ấy có tớ trong đấy".

Một giọt nước mắt rơi xuống tách cà phê, Tịch Văn kinh ngạc nhìn sang, hai mắt Lưu Vũ tràn ngập hơi nước, cúi đầu xuống nhìn mặt bàn.

"Tớ luôn nghĩ, ở bên tớ cậu ấy có thật sự vui vẻ không? Sau đó tớ lại sợ cậu ấy không vui, sợ cậu ấy giận tớ, sợ cậu ấy không yêu tớ nữa, vậy nên luôn bị cậu ấy dắt mũi, giống như quy tắc trò chơi là do cậu ấy lập ra vậy."

Anh đã từng cao ngạo như vậy, lại bị tình yêu này giày vò tơi tả, lo trước lo sau, dần trở nên hèn mọn.

"A.."

Đột nhiên Lưu Vũ kêu đau một tiếng, lấy tay che phần gáy sau đó cả người đau đớn co rúm lại. Tịch Văn vội vàng đến đỡ anh. Anh ta là beta, không ngửi tin tức tố của Lưu Vũ, nhưng anh ta biết hiện tại Lưu Vũ rất khó chịu.

Mùi hương sa mạc đắng chát không kịp chuẩn bị bắt đầu lan tràn, Lưu Vũ nắm chặt cổ áo: "Đưa tớ vào nhà vệ sinh."

Có lẽ bởi vì gầy đây tâm trạng bất ổn nên tin tức tố của Lưu Vũ phóng ra cũng rất rối loạn.

Cũng có Alpha ngửi được mùi hương hoa hồng nhìn qua, lại bị một mùi hương cực kỳ bá đạo hống hách ép buộc không dám tới gần. Đó là ấn ký vĩnh viễn của Alpha để lại nhằm bảo vệ người bạn đời của mình, cũng là một lời cảnh cáo.

Nhờ có Tịch Văn, Lưu Vũ lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, từ trong túi lấy ra thuốc ức chế chích loạn xạ vào tuyến thể của mình. Sau gáy giật giật kích động các giác quan của anh, như đang không ngừng nhắc nhở:

Hiện tại anh rất cần Châu Kha Vũ.

Tịch Văn nhìn Omega quật cường ngồi dưới đất tự mình tiêm thuốc ức chế, anh ta tức đến mức muốn cười. Mấy phút sau, Lưu Vũ run rẩy chậm rãi đứng lên, trông bạn mình yếu ớt như vậy, Tịch Văn muốn đi đến dìu anh, lại bị anh hô to: "Tớ không cần."

___________________

Châu Kha Vũ ngủ một giấc đến tận đêm, dì Di đã chuẩn bị xong cơm tối cho cậu. Sau khi ngồi trên bàn ăn cậu mới phát hiện, Lưu Vũ vẫn chưa về. Tin nhắn trò truyện với Lưu Vũ vẫn là dấu chấm than màu đỏ chót, cậu lại thử gọi điện thoại, phát hiện ngay cả số điện thoại cũng bị cho vào sổ đen.

"Rất thú vị."

Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ tức giận như vậy, Châu Kha Vũ nghĩ có lẽ do mình quên sinh nhật của anh nên đã khiến anh cực kỳ đau lòng.

Đêm nay trên bàn ăn phá lệ yên tĩnh, Châu Kha Vũ chậm rãi dùng cơm, đột nhiên tiếng chuông cửa ngoài phòng khách vang lên. Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gần mười giờ đêm.

Biết Lưu Vũ cáu kỉnh rời nhà sẽ trốn chỗ nào, cậu kêu dì Di đến phòng đọc sách, ở ngăn kéo thứ hai trong bàn làm việc lấy hộp dây chuyền mà Lưu Vũ muốn mua rất lâu rồi, bảo dì Di đưa cho chú Đường, ngày mai đưa qua dỗ Lưu Vũ.

_________________

Mấy ngày nay Lưu Vũ đều ở nhờ trong nhà của Tịch Văn. Anh phát hiện trong một quãng thời gian rất dài mình đều vây xung quanh Châu Kha Vũ, cho nên sáng sớm sau khi chạy bộ xong, anh không biết nên làm gì tiếp theo cả.

Trong nhà Tịch Văn có một phòng dành riêng cho luyện múa. Lưu Vũ bước vào hoạt động một hồi, phát hiện rất lâu rồi không múa, cơ tay cơ chân đều căng cứng. Anh thở dài, những thứ trước đây vứt bỏ chỉ có thể từ từ kiếm lại, phải bắt đầu lại từ kiến thức cơ bản thôi.

Chìm đắm trong âm nhạc không biết bao lâu, Lưu Vũ nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông. Hiếm khi thư thái như vậy nên anh cũng không để ý tên người gọi đến.

"Tiểu Vũ, bây giờ chú đang dưới nhà, con rảnh không? Xuống đây lấy đồ này?"

"Chú Đường?"

Chung cư Tịch Văn ở cũng không nằm trên cao lắm, Lưu Vũ chạy đến bên cửa sổ nhìn, phát hiện chú Đường đang đứng ở bên dưới, trong tay còn cẩm theo một chiếc hộp rất tinh xảo.

Lưu Vũ vô thức nhíu lông mày, hỏi: "Là cậu ấy bảo chú đem qua cho con à?"

Chú Đường tận tình khuyên bảo: "Tiểu Vũ, cậu chủ rất lo cho con đó, đừng tức giận nữa, xuống đây chú chở con về nhé."

"Chú Đường, con đã chia tay với Châu Kha Vũ. Đồ của cậu ấy con không cần đâu, chú trở về đi." Nói xong Lưu Vũ cũng không đợi đầu bên kia trả lời, liền cúp máy.

Tát xong lại cho một viên kẹo là có thể dỗ được chó con, anh mới không phải chó con.

Lưu Vũ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, tuyến thể lại cứ ẩn ẩn đau đau.

Ngày thứ hai, anh trực tiếp cúp máy chú Đường.

Ngày thứ ba, anh block tất cả số điện thoại của những người có liên quan đến Châu Kha Vũ.

Ngày thứ tư, chú Đường đổi số điện thoại, Lưu Vũ tức đến bật cười, cuối cùng cũng đi xuống.

"Chú Đường, con nghĩ con đã nói rất rõ với chú, con với Châu Kha Vũ chia tay rồi, về sau chú không cần tới nữa đâu."

"Tiểu Vũ, là cậu chủ có chuyện muốn nói với con." Chú Đường thúc cung kính giơ máy điện thoại lên, ra hiệu Lưu Vũ nghe.

Lưu Vũ nhíu mày: "Chú không nói với cậu ấy những điều lúc trước con nói à?"

Chú Đường không trả lời, một mực giơ điện thoại.

"Hừ"

Lưu Vũ cực kỳ không tình nguyện cầm điện thoại, đưa tới bên tai, nhưng lại không nói gì.

Đầu bên kia điện thoại Châu Kha Vũ cũng không nói chuyện, hai người cứ như vậy giằng co.

Rốt cuộc Châu Kha Vũ chịu thua, cậu thực sự không nghĩ ra, chẳng qua là quên mất một ngày sinh nhật mà thôi, bù lại không được sao. Không hiểu sao Lưu Vũ vì cái gì mà cứng đầu như vậy.

"Tiểu Vũ, đừng quậy nữa, lên xe trở về đi." Giọng nói Châu Kha Vũ có hơi không kiên nhẫn, giống như đang trách cứ Lưu Vũ không hiểu chuyện làm cậu ta rất bất lực.

Lưu Vũ cười một tiếng, trả lời: "Tôi cho là block cậu đã là một biểu hiện rất rõ ràng, chúng ta chia tay. Cứ cho là lúc cậu ăn chơi quên trời quên đất bên ngoài bỏ qua tin nhắn của tôi, nhưng chú Đường hẳn là đã nói lại cho cậu rồi. Tôi nói là, chúng ta chia tay."

Giọng điệu Chau Kha Vũ đột nhiên lạnh lùng: "Lưu Vũ, anh quậy đủ chưa?"

Lưu Vũ nghe vậy cười càng thêm xán lạn. Mỉa mai thật, thanh âm trong điện thoại đã từng dịu dàng dỗ anh, giọng nói đã từng nói yêu anh, bây giờ lại lạnh lùng như vậy. Thế là anh dùng giọng điệu bình tĩnh nhất trả lời Châu Kha Vũ: Châu đại thiếu gia, tôi nghĩ cậu lầm rồi, tôi không phải làm bộ làm tịch gì cả."

"Tôi cũng không phải giận dỗi cậu rồi lúc sau lại tội nghiệp cầu xin cậu đến dỗ tôi."

"Ý của tôi là, tôi chán rồi nên không muốn tiếp tục loại quan hệ này nữa, dừng ở đây đi."

"Châu Kha Vũ, chúng ta chia tay đi."

___________________

Đôi lời của tác giả: Tui chỉ muốn nói là Tiểu Vũ cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng, cậu ấy không thể cứ làm bên bị động trong thứ tình cảm này mãi được, con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người. ( ̄ω ̄)





Editor: Ờm tui không phải bênh cá sọc đâu nhưng mà theo tui đọc sương sương thì cậu ấy chỉ là thích cuộc sống tự do phóng khoáng không thích kìm cặp thui à, với cả cậu ấy chưa ý thức được cậu ấy iu cá xanh nhường nào thui. Loại người như cậu ấy, mất đi rồi mới biết quý trọng. Thấy mn cứ "🥥 lắm" làm tui thấy hơi tội cá sọc haha=))))). Có lẽ tui nên thêm chữ cảnh báo ngược ở phần miêu tả nhỉ=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net