Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc bữa tiệc kết thúc thì cũng đã gần 3 giờ, gặp lại những người đồng đội mấy năm không gặp ai ai cũng đều rất vui, Tiểu Cửu còn ôm lấy Lưu Vũ khóc, nói bản thân bây giờ ở Thái Lan cái gì cũng có cả rồi, nhưng điều cậu nhớ nhất là những kỉ niệm trong hai năm mà họ ở bên nhau; cậu nói rằng mình đã rất vui ở Thái Lan, nói rằng chị gái của cậu muốn lần quay trở lại Trung Quốc này phải thu thập các chữ ký của mười một người họ in ra làm kỷ niệm 

Lưu Vũ đi dọc theo đường phố Bắc Kinh, dù đã ba giờ sáng nhưng thành phố vẫn còn sáng đèn, xe cộ trên đường xếp thành hàng dài thấp thỏm chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, đèn đường màu vàng cam chiếu vào người, chiếu sáng cả con đường phía trước.

Nhưng Lưu Vũ không biết mình sẽ đi đâu, hiện tại anh cũng chưa muốn về nhà.

Một quán bar đang mở một bản nhạc nhẹ nhàng, nghe rất quen thuộc, Lưu Vũ dừng chân lại nghe một lúc, phát hiện đây chính là bài hát " Leave the door open " mà mấy năm trước Châu Kha Vũ rất thích .

Không hiểu sao, Lưu Vũ trong chốc lát đã quên mất thân phận của mình, anh bước vào quán bar, chọn một góc tối rồi ngồi xuống, gọi cho mình vài chai bia sữa từ từ uống

Nói đến cũng thật kì lạ, rõ ràng là bữa tiệc chỉ có mười một người, nhưng anh và Châu Kha Vũ lại chẳng hề có cuộc nói chuyện nào thuộc về riêng hai người, giống như thể đã định sẵn, từng người sẽ nói chuyện không ngừng, không cho người khác cơ hội chen vào

Nhưng Lưu Vũ rõ ràng cảm thấy rằng, khi chuyến bay của anh bị trì hoãn dẫn tới việc Lưu Vũ đến muộn, tầm mắt của Châu Kha Vũ đã rơi trên người anh. Anh đột nhiên nhớ đến câu hỏi mà Châu Kha Vũ đã từng hỏi anh

" Lưu Vũ, anh có bao giờ nghĩ đến tương lai không?"

Bây giờ có tính là tương lai không? Nói thẳng ra, Lưu Vũ đã từng rất nhiều lần nghĩ về tương lai, khi còn nhỏ, anh nghĩ rằng sau này mình sẽ là một vũ công giỏi, lớn hơn chút nữa,  anh nghĩ rằng tương lai mình sẽ trở thành một giáo viên dạy múa xuất sắc, đến sau này anh bị chấn thương và phải từ bỏ sự nghiệp vũ công chuyên nghiệp, anh lại nghĩ rằng mình phải đưa điệu múa Trung Quốc ra thế giới.

Mỗi mục tiêu của anh đều hoàn thành, mặc dù có thể có chút khuyết điểm, nhưng từng cái một đều được thực hiện, điều duy nhất Lưu Vũ chưa hoàn thành là vào một đêm khi anh 21 tuổi, anh đã từng nghĩ rằng bất kể khi anh đạt được điều gì trong tương lai thì việc đầu tiên anh sẽ làm là ôm Châu Kha Vũ. Đây là điều duy nhất anh ghi lại trong nhật ký của mình và cũng là điều mà tương lai Lưu Vũ vẫn chưa thực hiện được

Anh suy nghĩ nghiêm túc đến mức không biết có người đến ngồi đối diện mình từ lúc nào.

Tối hôm nay Lưu Vũ uống có chút nhiều, Châu Kha Vũ sợ anh có chuyện nên đã luôn đi theo Lưu Vũ, người phía trước có lẽ bị rượu làm cho tê liệt nên suốt một đoạn đường không hề phát hiện ra có một cái đuôi sau lưng mình

Châu Kha Vũ cầm một chai bia sữa chưa mở trên bàn lên, dùng một tay mở nắp của lon, cậu cúi đầu ngửi chất lỏng bên trong, chua chua ngọt ngọt, không giống như sữa cũng không giống bia. Châu Kha Vũ cụng ly với Lưu Vũ, người đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình rồi ngẩng đầu nhấp một ngụm.

" Sao lại uống rượu của anh?" "Lưu Vũ bị đánh thức, mờ mịt nhìn Châu Kha Vũ trước mặt

Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của Châu Kha Vũ, Lưu Vũ thật ra có rất nhiều điều để nói, chẳng hạn như hỏi cậu sao hôm nay không nói chuyện với anh, hoặc hỏi xem cậu trong vài năm qua như thế nào, nhưng lời nói đến miệng lại cảm thấy bọn họ không quá thân thiết, cũng không xa lạ như thế

Châu Kha Vũ  uống một hơi cạn sạch cả lon, vị chua ngọt khiến cậu nhíu mày, nhưng lại cười nhạo Lưu Vũ

" Em nghĩ uống bia sữa có thể giải rượu"

Nước mắt không tự chủ được đột nhiên chảy xuống, Lưu Vũ để cho chúng chảy qua hai má và tụ lại ở cằm, sau đó anh đã hỏi câu hỏi mà mình luôn muốn hỏi nhất

" Sao hôm nay em không nói chuyện với anh?"

" Em đâu phải là không nói chuyện với anh"

" Không nói chuyện"

Châu Kha Vũ biết Lưu Vũ đang hỏi tại sao hôm nay cậu không nói chuyện một mình với anh, một mình hỏi anh như thế nào rồi

Châu Kha Vũ trầm mặc vài giây, bất lực thở dài, đột nhiên hỏi:  

" Sau này, có thể đừng chặn em nữa được không?"

Lưu Vũ khóc một hồi lâu, cũng không lau nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay đang đeo nhẫn của Châu Kha Vũ, đó là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, viền ngoài được đính một vòng tròn kim cương

Tình yêu tuổi trẻ thật khó đi đến cuối cùng, người khiến trái tim mình rung động vô tận lúc đầu có thể đã thuộc về mình

Cuối cùng, Lưu Vũ mệt mỏi ngủ gục xuống bàn vì khóc lâu, Châu Kha Vũ liền bế anh về nhà

Nhiều năm như vậy, ôm Lưu Vũ càng nhẹ hơn, Châu Kha Vũ phải tiếp tục siết chặt vòng tay của mình để có cảm giác rằng cậu đang ôm người ta, cũng không biết thức ăn đi đâu cả rồi

Cậu tìm được chìa khóa nhà anh, sau đó cởi giày và thay quần áo cho Lưu Vũ, tẩy trang cho anh, rồi lại ngồi bên giường nhìn Lưu Vũ hồi lâu, chắc chắn rằng Lưu Vũ không khó chịu mới rời khỏi đó

Cơn đau đầu khiến Lưu Vũ choáng váng một lúc, ngồi ở trên giường, vô cùng chắc chắn mình không có khả năng sạc điện thoại khi say rượu, bộ não hỗn loạn trở nên rõ ràng từng chút một, và những gì đã xảy ra đêm qua từ từ hiện lại trong tâm trí anh.

Anh cầm lấy điện thoại di động rồi mở lên, đập vào mắt anh là tin nhắn của Châu Kha Vũ, chỉ có ba tin

Cái đầu tiên là 6 giờ sáng : có nước nóng bên cạnh giường, ngủ dậy khó chịu thì nhớ uống.

Cái thứ hai là lúc 9 giờ : Em mua cháo cho anh rồi để ở cửa, khi ngủ dậy nhớ ăn

Cái cuối cùng là lúc 11 giờ trưa : Vẫn chưa dậy sao?

Mà bây giờ cũng đã 1 giờ chiều,  Lưu Vũ trước tiên ra mở cửa lấy cháo, cháo cũng đã nguội hết, anh cũng không thèm hâm nóng, cứ như vậy mà ăn

Anh muốn gọi cho Châu Kha Vũ,nhưng điện thoại hiện là đối phương đã tắt máy, mở Weibo ra mới phát hiện mấy trạm tỷ của Châu Kha Vũ mà anh follow đã đăng ảnh, cậu trưa nay đã bay đến Nam Xương để tham dự liên hoan phim buổi tối. 

Đại minh tinh Châu Kha Vũ, bận rộn vẫn đẹp trai. Lưu Vũ  đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở Weibo bắt đầu tìm kiếm : nhẫn Châu Kha Vũ

Một chiếc nhẫn bạc nhỏ, 4 năm trước thường xuyên xuất hiện trong trang phục riêng của Châu Kha Vũ, fan luôn bàn tán về nguồn gốc của chiếc nhẫn này, nhưng cuối cùng họ chỉ có thể kết luận rằng chiếc nhẫn này phải có ý nghĩa rất lớn đối với Châu Kha Vũ, nhưng căn bản nó đến từ đâu thì không rõ

Lưu Vũ hỏi Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên thì đều nói không biết nó đến từ đâu, nhưng chắc chắn không phải bạn trai bạn gái, nhưng ngày hôm qua, khi Lưu Vũ lại gần, anh có thể thấy chiếc nhẫn kia rõ ràng là nhẫn cưới.

Cháo nguội ăn xong bụng liền cảm thấy khó chịu, Lưu Vũ tức giận đặt bát xuống, vừa hay hai ngày nữa không có việc gì, anh trở về  với chiếc chăn bông muốn ngủ một giấc. 

Lần này anh đã có một giấc ngủ ngon, nửa đêm bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc, còn chưa kịp mở miệng hỏi đối phương thì đã nghe một giọng nói trầm thấp của Châu Kha Vũ

" Vẫn còn ngủ sao?"

Giọng nói của Châu Kha Vũ có vẻ vô cùng mệt mỏi, giống như cả đêm không nghỉ ngơi, chọc thẳng vào tâm trí Lưu Vũ

" A...có chuyện gì sao?"

" Em đến dưới lầu nhà anh rồi, có tiện mở cửa cho em không?"

Tiếng xe ồn ào và tiếng gió đã che đi một chút giọng nói của Châu Kha Vũ, nhưng câu nói này vẫn in sâu vào tâm trí Lưu Vũ, thậm chí còn không cho anh có cơ hội suy nghĩ xem mình có nghe nhầm hay không.

" Tất nhiên là được"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net