아홉

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn 5 sao của H thị nằm cạnh sân bay.

Căn phòng là phòng hướng ra biển, tuy rằng phía trước chỉ là một màn tối đen như mực nhưng lại không hiểu sao khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ẩm ướt. Dường như ở H thị không có mùa đông, thậm chí là vào tháng 1 nhiệt độ cũng gần 20 độ. Dưới lớp áo khoác mỏng của Lưu Vũ là bộ quần áo của đêm hội cuối năm, vẫn chưa có thời gian thay ra.

"Sao lại đột nhiên muốn đến đảo Hải Hoa đón anh vậy?" Lưu Vũ đứng ở sau sofa phòng khách, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy mong đợi mà hỏi Châu Kha Vũ.

"Ừm... sau Tết dương, em phải đi châu Âu 1 tuần. Như thế thì chúng ta sẽ không được gặp nhau trong ba tuần nữa. Em sợ anh nhớ em quá... cho nên..."

Hừ! Rõ ràng là tiểu kim chủ nhớ mình, lại nó là sợ mình nhớ em ấy quá! Lưu Vũ nhếch miệng, sau đó như nghĩ tới chuyện gì, rất nhanh đã mím môi.

Châu Kha Vũ lúc này mới có thời gian đi tới trước mặt Lưu Vũ, ngắm nhìn anh thật kĩ. Khác với lần tiệc tối của tạp chí trước Lưu Vũ theo phong cách thế gia tiểu công tử, lần này là trang điểm theo phong cách idol, càng nhìn càng thấy cuốn hút. Đêm nay Lưu Vũ tinh xảo hệt như một con búp bê, như nuốn câu dẫn người ta nếm thử mỹ vị, mà hành động của anh cũng càng khẳng định suy nghĩ ấy của Châu Kha Vũ.

Hồi lâu mà không thấy Châu Kha Vũ phản ứng gì với sự nhiệt tình hiếm thấy từ nụ hôn của mình, Lưu Vũ hơi nhón chân, ngửa đầu, tay túm lấy cổ áo sơ mi của Châu Kha Vũ.

Tiểu Châu tổng của chúng ta thề với trời, chiều nay hắn muốn đi đảo Hải Hoa đón người đơn giản chỉ là muốn đón người mà thôi. Dù sao thời gian kết thúc sự kiện cũng như lái xe trở về H thị cũng mất ít nhất 3 tiếng. Vả lại, ngày mai 12 giờ còn phải lên máy bay trở về. Nhưng mà... tình thế này, làm có thể phụ lòng mỹ nhân đây?

Hắn ôm lấy eo nhỏ của Lưu Vũ, sờ soạng một phen, thuận tay kéo dây thắt lưng của bộ đồ biểu diễn ra. Có trời mới biết lúc hắn nhìn thấy thắt lưng kia bay bay sau lưng Lưu Vũ như một cái đuôi đã muốn làm thế này rồi.

Lưu Vũ thấy thắt lưng bị lỏng ra, mở to mắt liền thấy Châu Kha Vũ rút thắt lưng của anh ra, lấy nó trói tay anh lại. Quấn lại hai vòng, buộc thành một cái nơ bướm xinh đẹp. Trước khi mỹ nhân trong lòng kip phản ứng lại hắn liền luồn tay xuống, bế công chúa người ta đến phòng ngủ.

Vào đông đêm dài, càng tiện cho bọn họ vui vẻ đi!




Ngày hôm sau

Máy bay hạ cánh xuống B thị cũng đã muộn, gần đến giờ ăn tối, ngày mai cả nhóm còn có buổi thu âm tập thể nên Lưu Vũ về kí túc xá.

Mọi người đều đặt đồ ăn ngoài để ăn tối, lúc ngồi cùng nhau ăn cơm, AK ngồi cạnh Lưu Vũ thuận miệng hỏi anh một câu: "Tối hôm qua em đi đâu thế? Sáng nay lúc người đại diện thông báo anh giật mình luôn, rõ là cả nhóm đều đi cùng nhau tự nhiên vắng em..."

Lưu Vũ nuốt đồ ăn, bình tĩnh trả lời như đã học thuộc lòng trước đó: "À, em đi gặp bạn."

"Oa ~ Bạn gì mà thân thiết thế? Từ đảo Hải Hoa lái xe đến H thị cũng mất ít nhất 2 tiếng. Thế người ta 3 giờ sáng vẫn chờ em à? Quán trà đêm ở Quảng Đông bọn anh mở muộn nhất cũng chỉ đến 2 giờ."

Lưu Vũ cười cười, gật gật đầu cũng không có ý định nói tiếp. AK cũng nhìn ra anh không muốn nhiều lời, cũng sẽ không tiếp tục đề tài này nữa, lại chuyển sang cùng anh thảo luận chuyện thu âm ngày mai.

"Anh nghe qua demo rồi, ồn muốn chết! Còn ồn hơn Viễn ca, tiểu Cửu với anh cộng lại. Không biết mai có thể báo bên biên khúc sửa lại trong lúc thu âm không."

Vịt miệng rộng vẫn đang say sưa balabala nói chuyện, suy nghĩ của Lưu Vũ đã nhảy đến việc mình không có lịch trình vào thứ 3 và thứ 4. Liệu mình có thể tới căn hộ tầng 27 rồi gõ cửa không nhỉ? À không đúng, mình không cần phải gõ cửa, dù sao mình cũng biết mật mã mở cửa mà.

Buổi thu âm vào ngày thứ 2 diễn ra suôn sẻ, Lưu Vũ thậm chí còn thu âm xong phần của mình trước cả giờ tan làm. Vì nhiều người có lịch trình riêng vào ngày hôm sau nên ăn tối xong mọi người đều chia tay nhau. Về nhà hay đến căn hộ ở tầng 27, Lưu Vũ bắt đầu xoắn xuýt, phân vân, cuối cùng bằng trò tung đồng xu, nghe theo mệnh trời, Lưu Vũ quyết định đến gặp Châu Kha Vũ.

Anh sợ Châu Kha Vũ sẽ về biệt thự nên trước tiên gửi tin nhắn Wechat hỏi, tiểu kim chủ vừa ra khỏi cửa định về biệt thự nhận được tin nhắn ngay lập tức xoay người, cởi giày, trả lời tin nhắn: Mang theo bánh xoài ngàn lớp cùng thanh long đỏ được không?

Châu Kha Vũ đang ngồi dài người ở sofa chơi điện tử, nghe được tiếng chuông cửa, hắn nghi hoặc không biết sao giờ này lại có người đến tìm mình. Kết quả mở cửa ra bắt gặp Lưu Vũ đang đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.

"Không phải đã nói cho anh mật mã sao? Quên rồi?"

"Không có quên." Lưu Vũ gỡ khẩu trang xuống, đây là lần đầu tiên mà Châu Kha Vũ chờ anh trở về, anh hơi ngượng ngùng, có chút cảm giác mình thật giống chủ nhà "Chỉ là cầm theo đồ nên không tiện mở."

Anh để đồ trong phòng khách, sau đó tới phòng ngủ cho khách lấy một bộ quần áo mặc nhà, thay ra, trong lòng lại bắt đầu có chút lúng túng. Vừa rồi nóng lòng, nóng đầu chạy tới đây, lúc này anh mới bình tâm lại mới nhận ra mình không biết ở chung hàng ngày với tiểu kim chủ thế nào. Dù sao bọn họ mỗi lần gặp mặt không phải là lên giường thì cũng là ăn cơm.

Cho nên sau khi cơm nước, dùng hoa quả tráng miệng thế nào một hồi lại thành lên giường...



Buổi sáng ngày thứ 4

Tiểu Châu tiên sinh thu dọn đồ đạc, sảng khoái đi làm, Lưu Vũ người bị lăn qua lăn lại đến 3 giờ sáng quyết định từ bỏ kỷ luật cá nhân, ôm chặt cái giường đến 10 giờ. Chao ôi! Đúng là bệnh lười biếng thật dễ lây.

Mười giờ hơn, Lưu Vũ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh cầm điện thoại giơ đến trước mặt, phát hiện là thư ký Lâm gọi cho mình. Anh ngồi trên giường, nhấn nút trả lời: "Alo? Thư ký Lâm, có chuyện gì không?"

"Thật xin lỗi, hi vọng không làm phiền việc nghỉ ngơi của cậu. Châu tiên sinh không tìm thấy hộ chiếu của mình. Ngài ấy cũng không nhớ là bỏ ở biệt thự hay căn hộ, bây giờ tôi có chút việc ở công ty phiền cậu giúp tôi tìm ở căn hộ giúp ngài ấy một chút."

"À," Lưu Vũ mặc xong quần áo, xuống giường "Nhưng mà tôi cũng không biết bình thường ngài ấy để ở đâu."

"Có một giá sách đơn giản trong phòng ngài ấy, ngăn kéo thứ hai hoặc thứ ba, cậu tới đó xem thử một chút."

"Ừm, được, anh chờ một chút."

Lưu Vũ dựa vào hướng dẫn của thư ký Lâm mà đi đến trước giá sách, bắt đầu tìm kiếm ở ngăn thứ hai. Tìm một hồi cũng không thấy cuốn hộ chiếu màu hạt dẻ mà chỉ thấy một cuốn hộ chiếu màu xanh đậm. Tuy không hề có ý muốn xâm phạm riêng tư của người khác nhưng anh sợ có thể Châu Kha Vũ là người nước ngoài nên kiểm tra một chút rồi báo lại cho thư ký Lâm.

Anh mở đến trang thông tin cá nhân, đối chiếu thông tin, vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra Châu Kha Vũ thực ra còn trẻ hơn mình! Hơn nữa là nhỏ hơn mình 1 tuổi!

"Tìm thấy chưa vậy?"

Aaaaaa "Tìm được rồi, tìm được rồi, là ở căn hộ."

"Thật tốt quá rồi, cậu giữ cẩn thận chút nhé, tôi qua lấy ngay đây!"




Một tuần sau...

Lưu Vũ ở trong căn hộ, đang thể hiện kỹ năng bếp núc, trong lúc đang chờ nước sôi chợt nghe thấy tiếng khóa điện tử, anh vội vàng chạy tới huyền quan như thể ADN di chuyển trong cơ thể.

Người mới đi xa về mệt mỏi đem vali dưa vào tường, thay giày, Lưu Vũ nhìn bờ vai rộng của người ta mà lòng chộn rộn muốn tới ôm một cái quá! Anh tiến một bước nhỏ nhưng lại hơi ngừng lại vì thấy Châu Kha Vũ xoay mặt về phía mình. Ừm... dù sao thì bọn họ thường tiếp xúc thân thể không phải ở huyền quan như thế này.

Châu Kha Vũ nhìn người trước mặt đứng nhìn mình ngây ngốc cũng không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, hắn nghe thấy tiếng động gì đó bèn nói với Lưu Vũ: "Hình như trào nước..."

Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah! Lưu Vũ nhanh chóng chạy lại phòng bếp, vội vàng mở nắp nồi, đổ thêm chút nước lạnh. Ối mẹ ơi! Sao lại như này! Lưu Vũ vừa than trách chính mình, vừa lấy dao thái bông cải xanh thành 8 miếng.

Châu Kha Vũ thay quần áo xong xuống lầu liền thấy người trong bếp vẫn đang rì rầm nói chuyện một mình, hắn đi ra sau lưng Lưu Vũ, vô cùng tự nhiên mà sờ lên eo anh, đem cả người ôm vào lòng hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"

Lưu Vũ đang chần bông cải xanh sợ tới mức ném cả cái muôi ra xa. Má... Đây là muốn dọa chết mình à?

"Ha ha" tiểu Châu tổng của chúng ta nở một nụ cười xấu xa "Anh là học sinh tiểu học à? Sao lại vụng về thế?"

Lưu Vũ bị nghi ngờ nhất thời khó chịu, anh nắm cái muôi vớt trong tay, cố gắng bơm cho mình nửa lít máu gà để thêm phần tự tin, kết quả chỉ yếu ớt nói được một câu "Anh có vẻ còn lớn hơn em đấy!"

Anh vừa nói, Châu Kha Vũ cũng dường như đoán được Lưu Vũ đã nhìn thấy ngày sinh trên hộ chiếu của mình, nhưng tiểu Châu tiên sinh làm sao có thể bị vấn đề này làm khó, hắn nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Ồ? Anh lớn hơn em ở chỗ nào?"

................

Tôi hoài nghi con cún nhỏ nhà mình lái xe zỉn zỉn nhưng lại không có chứng cứ, Lưu Vũ phát hiện không thể tiếp tục nói chuyện kiểu này với hắn liền tiếp tục chần bông cải xanh, một bên còn nghĩ cho Châu Kha Vũ là bông cải mà nấu nhừ tử luôn.

Ăn cơm chiều xong, Lưu Vũ thập phần tự giác muốn đi tắm rửa, không nghĩ tới bị Châu Kha Vũ tay dài ôm trở lại, tiểu kim chủ nói giờ vẫn còn sớm, chúng ta xem chương trình tống nghệ một chút đi.

Cũng không biết sao lại vừa vặn xem được chương trình quan sát tình yêu mà lúc trước Lưu Vũ đi ghi hình, vì thế nên Lưu Vũ đành trơ mắt nhìn Châu Kha Vũ bấm nút chọn xem.

Quả nhiên đoạn của Lưu Vũ trong chương trình được phát, mấy người tổ hậu kì đúng thật đã photoshop cho anh một dòng phụ đề: Là giả đó! Không hề muốn nói chuyện yêu đương! Idol tự mình tu dưỡng! Tuyệt đối không sập phòng!

Anh cảm nhận được hình như tiểu kim chủ đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên cảm thấy có chút run rẩy. Phải làm sao đây?

"Không muốn yêu đương?"

Châu Kha Vũ chậm rãi tiến lại gần anh "Thật sự không muốn yêu đương sao?" Hắn còn chưa nói xong, tay đã đưa đến xoa xoa eo Lưu Vũ.

Lưu tiểu Vũ của chúng ta là người có máu buồn, chỉ cần chạm nhẹ là cả người đều run rẩy, hai người cứ đùa nhau như vậy thiếu chút nữa là Lưu Vũ lăn khỏi sofa. May mắn thay, Châu Kha Vũ nhanh tay lẹ mắt, giữ anh lại, hơn nữa phòng khách cũng có trải thảm.

Lưu Vũ ngồi trên thảm, ngẩng đầu nhìn tiểu kim chủ, chỉ nghe tiểu kim chủ hỏi mình: "Không muốn yêu đương, thế hiện tại anh đang làm gì?"

Ah? Hỏi gì khó vậy ba? Lưu Vũ vò đầu bứt tai, cào cào tóc, cuối cùng vẫn là hỏi lại "Chúng ta thế này, có thể coi là đang yêu đương không?"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net