Chương 1. Ở trên (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hả?" Châu Kha Vũ ngơ ngác đáp, "Em có làm gì đâu?"

Không cần nghe đến câu thứ hai, mọi người đã đủ thấy sởn da gà rồi. Bởi vì thanh âm của Châu Kha Vũ vang lên ngay phía sau lưng Lưu Vũ, mà Lưu Vũ thì còn đứng sau Ngô Hải, Trương Hân Nghiêu. Còn Lelush ngay từ đầu vẫn luôn ngồi một mình bên dưới bức tranh lớn ở hành lang đầu tiên...

"Cái quái gì..." AK lẩm bẩm, hướng ánh đèn pin về phía Lelush.

"Chạy!"

Trương Hân Nghiêu quát lên, cả đám người đang bủn rủn chân tay giật mình lao về phía sau. Trương Hân Nghiêu là người đứng gần Lelush cũng như "thứ đó" nhất, túm lấy Lelush vẫn còn đang đờ đẫn chạy như bay.

Trên đầu Lelush vốn là một bức tranh khổ rất lớn, chiếm gần hết bề ngang bức tường. Những mảng màu lộn xộn và gay gắt như đang giằng xé nhau, chọn ra một thứ tà ác nhất để lên ngôi. Lúc này, chính giữa bức tranh đã bị xé rách, một cái đầu nhăn nheo bê bết tóc chui ra. Hai mắt trắng dã không ngừng xoay tròn trong hốc mắt, cổ họng phát ra những tiếng "ọc ọc" như ống bơm nước bị nghẹt. Cánh tay dài khô đét với những móng vuốt dài cáu bẩn của nó gõ lên đầu Lelush, từng nhịp từng nhịp, khiến anh cứ ngỡ là Châu Kha Vũ bày trò.

Thấy đám người bỏ chạy, con quái vật rít lên một tiếng, vươn hai tay ra muốn quặp chặt lấy một kẻ xấu số.

Bọn họ cũng không biết mình phải chạy đi đâu, chỉ theo ánh đèn pin loạn xạ của AK mà lao đi.

Hành lang này như kéo dài đến vô tận, chạy mãi không thấy lối ra. Châu Kha Vũ nhào tới túm lấy vạt áo AK, vừa thở vừa nói:

"Dừng... dừng lại đi. Nó không đuổi theo."

AK lúc này mới hoàn hồn mà đứng lại. Mọi người phanh gấp theo, ai nấy chống tay gập bụng thở không ra hơi nữa.

"Điểm danh đã! Có ai bị rớt lại phía sau không?" Châu Kha Vũ giơ bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay Lưu Vũ lên, "Châu Kha Vũ, Lưu Vũ."

Lần lượt từng người một lên tiếng. Vẫn đủ bảy người.

"Tổ chương trình chơi cái trò gì kỳ quá vậy!" Lâm Mặc dựa lưng vào tường, từ từ trượt xuống ngồi phịch xuống sàn, "Rõ ràng bảo là chương trình trí tuệ, cuối cùng lại thành chạy đua marathon."

"Anh nghĩ không phải do tổ chương trình sắp xếp đâu!"

Lưu Vũ nói, hướng ánh mắt về phía Trương Hân Nghiêu đứng bên cạnh. AK lia đèn qua, sắc mặt Trương Hân Nghiêu đã tái nhợt, tay trái nắm bắp tay phải. Máu thấm qua lớp áo sơ mi, tràn ra khỏi kẽ tay, nhỏ tong tong xuống mặt sàn.

Lâm Mặc hoảng hốt đến mức nhảy bật dậy như con tôm càng:

"Ối trời ơi anh Nghiêu, sao thế này?"

"Là do cậu ấy kéo tôi đi, nên bị cái thứ kia tấn công."

Lelush giải thích ngắn gọn, cúi đầu đầy vẻ tội lỗi. Trương Hân Nghiêu vội vàng lắc đầu, ý muốn nói không phải tại ai hết.

"Tổ chương trình sẽ không sắp xếp thứ gì có thể khiến idol bị thương đâu." Ngô Hải trầm ngâm, "Nếu không muốn bị fan tổng tấn công không ngóc đầu lên được."

"Hơn nữa cái thứ kia trông rất "thật"."

Châu Kha Vũ nhận xét. Nếu như tổ sản xuất thật sự làm ra được một thứ quái vật sống động đến thế, lại đột ngột xuất hiện trong thời gian ngắn tầm ba phút khi mất điện thì chỉ có thể là sử dụng kỹ xảo. Nhưng rõ ràng Trương Hân Nghiêu đã bị nó tấn công, vết thương còn chảy máu sờ sờ, chứng tỏ đó phải là vật thật. Tóm lại là vẫn khó để tin thứ này nằm trong kịch bản của chương trình.

Lưu Vũ loay hoay tìm bông băng thuốc đỏ trong balo, băng bó cho Trương Hân Nghiêu. AK cũng tìm thêm được bốn chiếc đèn pin nữa:

"Có tận bảy người nhưng cho hẳn năm cái đèn pin, hào phóng ghê ta."

Châu Kha Vũ và Ngô Hải dựa vào ánh sáng đèn pin xem xét bản đồ phòng triển lãm.

"Chỉ có một cửa ra duy nhất. Và nó nằm ở chỗ chúng ta vừa chạy đi."

Vừa nói, Châu Kha Vũ vừa dùng ngón tay khoanh vào bản đồ cho mọi người thấy. Phòng triển lãm này thiết kế theo hình chữ 回 (Hồi), hai bên tường đều treo tranh, đi một vòng có thể về đến nơi ban đầu.

"Em nói cái này mọi người đừng đánh em." Lâm Mặc rụt rè lên tiếng, "Có khi nào chúng ta đã chạy đúng một vòng rồi quay về chỗ cũ không? Khi nãy trong lúc chạy, em đếm mình đã rẽ ba lần."

Bầu không khí lại chìm vào im lặng. Ánh đèn pin trong tay AK hơi dao động, có lẽ anh cũng đang phát run. Ngô Hải nín thở, với tay lấy một chiếc đèn pin trên sàn, Lâm Mặc, Châu Kha Vũ, Lelush cũng ngầm hiểu, mỗi người cầm một chiếc đèn pin lên.

"Tách" một tiếng, bốn chiếc đèn pin đồng loạt bật mở, chiếu về bốn hướng khác nhau. Xung quanh trống trơn, ngoại trừ những bức tranh im lìm chìm trong giấc ngủ trăm năm ra thì không có sinh vật nguy hiểm nào cả.

Lưu Vũ cảm thấy có một bàn tay toát mồ hôi lạnh chạm vào tay mình. Là Ngô Hải.

"Không có..."

Ngô Hải lẩm bẩm, Châu Kha Vũ, Lelush cũng xác nhận là không có gì. Chỉ có Lâm Mặc là run lẩy bẩy lùi lại, va vào Trương Hân Nghiêu.

"Sao vậy?"

Trương Hân Nghiêu đưa bàn tay còn lành lặn vỗ vai trấn an cậu em. Mọi người nhìn theo hướng ánh đèn của Lâm Mặc, thoáng chốc bủn rủn cả người. Trên bức tranh lớn chiếm trọn cả khoảng tường kia giờ chỉ còn lại một cái lỗ trống hoác, đen ngòm đang tham lam nuốt trọn ánh sáng.

Con quái vật biến mất? Hay nói đúng hơn là... Nó đi đâu rồi?

"Cửa ra vào cũng biến mất rồi!" Ngô Hải lúc này mới khó nhọc lên tiếng.

AK há hốc miệng:

"Cái gì? Cửa chứ có phải con chó con mèo đâu mà mọc chân chạy được?

Lưu Vũ hỏi lại:

"Anh có chắc không vậy?"

"Chắc, cửa ra vào đối diện với bức tranh ba màu tím vàng đen này. Mọi người nhớ kỹ lại xem."

"Vậy thì chúng ta đang bị kẹt trong đây, cùng với một con quái vật kinh tởm à?"

Giọng Lâm Mặc đã run rẩy như sắp khóc rồi.

Mọi người vẫn giữ nguyên trạng thái thì thào như sợ kinh động đến thứ gì đó trong phòng triển lãm. Điều đáng sợ nhất không phải mắc kẹt cùng nó, mà là mắc kẹt cùng nó nhưng không biết nó đang ở nơi nào.

Cả bảy người đều đang chìm trong những suy nghĩ của riêng mình. Đột nhiên Lelush cảm thấy tay mình ươn ướt, một thứ gì đó rớt từ trên trần xuống, cắt xẻ ánh sáng đèn pin trên tay anh thành vô vàn những mảnh sáng tối đan xen. Châu Kha Vũ vội quay sang, ánh đèn vừa lia tới, một khối tóc đen rối bù hiện ra. Thứ đó đang bám bốn chân trên trần nhà, giống như con tắc kè bám vào cành cây, rũ đầu xuống đất. Phát hiện ánh sáng, khối tóc ngửa đầu lại, đôi mắt trắng dã gườm gườm dí vào gương mặt Châu Kha Vũ. Nó há miệng cười nham nhở, hàng trăm chiếc đinh cắm lộn xộn trong khuôn miệng đỏ lòm nhấp nhô lên xuống. "Phóc" một tiếng, một bên tròng mắt của nó rơi ra, để lộ hốc mắt sâu hoắm.

Nó vươn một tay xuống, tóm lấy Lelush còn đang sợ hãi đến đứng hình, thoăn thoắt bò bằng ba chân trên trần nhà. Bốn chi đỡ một cái đầu, nhìn y hệt con nhện lông lá khổng lồ. Nó mang theo Lelush nhảy vào lỗ hổng trong bức tranh, lỗ hổng lập tức khép lại như chưa từng xuất hiện.

Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong chưa đầy một phút.

"Lelush!"

Mọi người nhào về phía con quái vật vừa biến mất. Nhưng hiện tại nó đã trở về làm một bức tranh không hơn không kém.

#qebjfoolo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net