Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kì kèo? Ông cha ta dạy rằng tiết kiệm là mĩ đức, cần phát dương quang đại." Mạc Vi Trung nói.

"Vậy hả?" Mạc Khả Nguyên rõ rành rành là khinh bỉ điều cậu vừa nói ra.

Mạc Vi Trung phùng má, nhướn về phía cô ấy, chỉ chỉ điện thoại, không vui nói:

"Này này, chị đừng có mà như thế nhá. Chị nhiều tiền, không bằng chị cho em tiền mua đi."

Mạc Khả Nguyên nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nói:

"Ngày xưa em nói em không cần."

Ý khác cậu hiểu, cần thì liền trở về.

Mạc Vi Trung ngạnh sinh sinh ngậm lại mồm.

Chị lợi hại, chị lợi hại nhất.

Nguyên Niên Hi nhìn này một màn, đã sớm quên cảm giác không khoẻ vừa nãy. Cô tò mò nhưng ngại thân phận không hợp cũng không dám hỏi.

Mạc Khả Nguyên nhìn cô một mắt, liền hiểu được cô đang nghĩ gì, nói:

"Vi Trung là tiểu thuyết gia. Lúc trước bởi vì chuyện này cùng mẹ chị cãi nhau một trận, cũng nói tự mình sống độc lập không cần ai giúp."

Mạc Vi Trung lắc lắc đầu, nói:

"Tuổi trẻ không hiểu chuyện a."

"Em viết truyện? Truyện gì?" Nguyên Niên Hi tò mò hỏi.

Cô thấy tiểu thuyết gia là một công việc vô cùng hay ho. Ngày xưa cô cũng thử, nhưng hiển nhiên là kết quả không khả quan lắm.

"À, cái này..."

"Bách hợp." Mạc Khả Nguyên nói, thanh âm thanh lãnh.

"Viết nhiều năm thế rồi giờ mới biết ngại?"

"Bách hợp làm sao?" Cậu cao giọng phản bác. Hận không thể đập bàn đứng dậy.

"Bách hợp là tinh hoa nhân loại, là chính đạo chi quang."

Cậu đang định luyên thuyên tiếp thì nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của Nguyên Niên Hi nên dừng lại nói:

"Dù sao truyện em viết cũng top 10 Tấn Giang. Chứng minh mọi người đều thích."

Mạc Khả Nguyên nói:

"Được rồi. Không có việc gì liền đi ra ngoài đi. Đừng ảnh hưởng đến người khác ăn cơm."

Mạc Vi Trung bĩu môi, vuốt mái tóc bạch kim, nói:

"Em cũng đâu có nói chuyện với chị. Em nói chuyện với Nguyên tỷ tỷ."

"Nguyên tỷ tỷ nhỉ?"

Nên gật đầu hay là không nên gật đầu đây?

Nguyên Niên Hi có chút khó nghĩ.

Lúc này đồ ăn đã lên xong.

"Em không cần nghe thằng nhóc nói bừa."

Mạc Vi Trung lầm bầm mắng cô mấy tiếng trong lòng.

Không phải lớn lên nhìn đẹp hơn người khác thôi sao.

...Được rồi, lớn lên đẹp muốn gì cũng được.

"Hai người bao giờ trở về?" Cậu hỏi.

"Ngày mai."

"Oh, sớm quá nhỉ."

"Nguyên tỷ."

"Ân?"

"Mai em đến tiệm chị xem đồ nhé? Mai em rảnh." Mạc Vi Trung nói.

Nguyên Niên Hi gật đầu, đáp:

"Oke, chỗ chị làm từ 9h đến 5h chiều. Ngày mai chắc chiều chị mới đi làm."

Mạc Vi Trung chốt kèo với Nguyên Niên Hi xong thì cũng không làm phiền hai người ăn cơm nữa, đi ra ngoài tiếp tục ôm máy tính đánh chữ.

Mỗi ngày đều cần viết hơn vạn chữ, cũng là thực không dễ dàng.

"Em thấy Vi Trung thế nào?" Mạc Khả Nguyên hỏi.

Sao cô ấy lại đột ngột hỏi thế?

Nguyên Niên Hi không rõ, nhưng cũng trả lời thật:

"Hm, cậu bé rất đáng yêu. Cao lại còn dễ nhìn nữa."

Cô ấy nghe rồi gật đầu, không nói gì nữa.

Chuyện gì vậy nhỉ? Sao cô lại cảm thấy cái tiết tấu này không đúng a...

Nguyên Niên Hi tặc lưỡi một cái, tự nhủ chắc cô nghĩ nhiều thôi...

.....

Ăn tối xong hai người đi dạo một lát trong hoa viên.

Hoa viên của Mạc gia tràn ngập hoa hồng, Mạc Khả Nguyên nói rằng đó là bởi vì mẹ cô ấy thích.

Quyến rũ, cao quý, mẹ của Mạc Khả Nguyên và hoa hồng đúng là có chút tương tự.

Gió đêm hơi lạnh, Nguyên Niên Hi vô thức rụt cổ lại.

"Lạnh sao?" Cô ấy hỏi.

Cô xoa xoa mũi, gật gật đầu:

"Có chút."

Mạc Khả Nguyên bảo:

"Vậy đi về thôi."

Hai người chuyển bướng. Nguyên Niên Hi đi theo cô, cười nói:

"Em còn nghĩ chị sẽ cởi áo cho em đâu."

Mạc Khả Nguyên không nói cô nghĩ nhiều rồi, liếc nhìn cô một cái rồi đáp:

"Trở về cũng nhanh thôi. Vả lại...chị sợ em ngại."

Nói ra hai người mới gặp nhau có được hai ngày. Từ chưa quen biết đến phát triển thành một mối quan hệ kì lạ.

Nếu cô ấy cởi áo ra cho cô, cô xác thực cũng không dám nhận.

"Em nói đùa mà thôi." Cô nói.

Như vậy...có chút quá mức thân thiết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net