Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhĩ An có thể nói là luôn coi Nguyên Niên Hi là một món đồ trong tay mình.

Giờ đây món đồ đột ngột thoát khỏi sự khống chế rồi còn làm đảo lộn cuộc sống của hắn, hắn tức giận đến phát điên.

Hắn cấp thiết cần phải giải tỏa sự tức giận trong lòng.

Mà hết lần này đến lần khác lại bị cản trở.

"Chuyện chị gái tôi không cần anh lo. Nói xong rồi thì cút đi hộ cái."

Mạc Vi Trung là dầu muối không ăn.
Ý kiến của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của Mạc Khả Nguyên. Cô ấy không thích Vương Nhĩ An và không định tính toán với Nguyên Niên Hi.

Vậy, cậu cũng thế.

Vương Nhĩ An cắn chặt răng, sau đó hất tay rời đi.

"Đồ mặt trơ trắng bóng."

Mãi đến tận lúc này, Nguyên Niên Hi mới thở ra một hơi.

Mạc Vi Trung tiếc vì không thể đánh cho họ Vương một trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt shock nặng của đám nhân viên trong phòng, cậu cảm thấy mình cần cảm ơn lí trí của mình.

"Mâu thuẫn cá nhân, không lớn. Mọi người tiếp tục làm việc a."

Đám nhân viên nhìn nhau rồi gật đầu, không ai dám ho he gì. Có Tử Duyên nhớ đến câu nói nửa đùa nửa thật của Nguyên Niên Hi ban trưa về việc vì sao cô thuê vệ sĩ. Không nghĩ đến, cô ấy lại nói thật.

"Xin lỗi. Gây rắc rối cho chị rồi." Cậu nói.

"Không sao." Nguyên Niên Hi lắc đầu.

Cô buông bút, nói với những khác.

"5 giờ, mọi người có thể về rồi."

Những người khác biết mình vừa nghe được chuyện không nên nghe, cũng không dám lưu lại mà vội vã đi về.

Nguyên Niên Hi ngồi xuống ghế, đột ngột cảm thấy mệt mỏi quá.

Vương Nhĩ An, Mạc Khả Nguyên, tất cả, đáng ra đều cùng cô không có liên quan.

Cô nhắm mặt lại, day day trán.

Nếu như có thể, cô thực sự muốn quay về quá khứ, vĩnh viễn đều không cần dính líu đến hai người họ.

Như vậy, cô cũng có thể dễ thở hơn một chút.

"...Vi Trung, em không định đi sao?"

Mạc Vi Trung lắc đầu:

"Em định đi thăm chị gái em. Nghe nói chị chuyển về đó sống rồi, không phải sao?"

Nguyên Niên Hi lại nhớ đến Mạc Khả Nguyên, cô khó chịu đến mím môi lại.

"Là..."

.......

Sau đó khoảng nửa tiếng, hai người ngồi xe đi về Mạc gia. Khi họ trở về, Mạc Khả Nguyên đã ở đó rồi, cô ấy đang ngồi ở phòng khách đọc tài liệu.

Mạc Vi Trung rón rén đến phía sau Mạc Khả Nguyên rồi đưa che mắt cô ấy lại, rất thần bí hỏi:

"Hey, đoán xem ai nào?"

"Không muốn chị ném em ra ngoài thì cứ tiếp tục." Mạc Khả Nguyên nói. Không tính phối hợp với trò trẻ con của đối phương.

Mạc Vi Trung bĩu môi không vui nói:

"Không thú vị chút nào."

Mạc Vi Trung bỏ tay xuống, Mạc Khả Nguyên đứng dậy, lúc quay đầu nhìn lại, cô ấy khẽ nhíu mày:

"Sắc mặt em không tốt lắm. Không sao chứ?" Mạc Khả Nguyên hỏi.

"Em không sao." Nguyên Niên Hi nói.

Mạc Vi Trung cũng nhìn cô, rồi nói:

"Nhìn sắc mặt chị tệ thật."

"Đã có chuyện gì sao?"

"Không có." "Có."

Hai âm thanh cùng lúc lên tiếng.

Nguyên Niên Hi nhìn cậu nhưng cậu không nhìn:

"Vương Nhĩ An đến tìm."

Vương Nhĩ An đến nhưng cả hai nhìn đều lành lặn, vậy ắt hẳn cũng không có cuộc ác chiến nào xảy ra.

Từ câu trả lời của cô, cô ấy nhận ra được cô không muốn nhắc đến chuyện này.

Vì sao lại không muốn nhắc đến chuyện này đâu?

Vương Nhĩ An, hắn ta đã nói gì sao?

"Niên Hi, cùng chị ra ngoài một lát đi."

Nguyên Niên Hi đến cơ hội để từ chối cũng không có liền bị kéo đi rồi.

Xung quanh Mạc gia là trồng rất nhiều trúc. Bởi vì được chăm sóc cẩn thận nên không thấy lộn xộn mà cực kì có ý thơ. Yên tĩnh giữa đô thị nhộn nhịp.

"Em đang nghĩ gì liền tự mình nói đi. Chị không thích nhìn em như vậy."

"Em..."

Nguyên Niên Hi mím môi, giãy dụa một lúc lâu mới nói:

"Lần đầu tiên vì sao chị lại đến tìm em?"

Lúc đầu giống như cô ấy muốn tính sổ với cô nhưng sau đó càng lúc càng không đúng.

Cô nghĩ mãi không hiểu là bởi vì việc huyết thống đó đã thay đổi cách nghĩ của cô ấy sao?

"Hôm đó?"

"Lần đầu tiên gặp em, chị cũng không định làm khó em." Mạc Khả Nguyên đưa tay vén lá trúc sang một bên, nói.

"Đó không phải lần đầu tiên Vương Nhĩ An ngoại tình. Em thu liễm nhiều hơn những người khác. Chị vốn không quá để tâm, chỉ là lần đó chị vô tình đi qua đó mà thôi."

Mạc Khả Nguyên dừng lại, quay lại nhìn cô.

"Chị rất khó lòng giải thích cảm xúc hiện tại của mình cho em hiểu. Có lẽ chính là định mệnh mà mọi người gọi đi."

"Có thể chúng ta sẽ không là một đôi hoặc điều gì tương tự như thế. Nhưng chị chắc rằng chúng ta có thể có một quan hệ tốt đẹp."

"Em vẫn không hiểu được." Nguyên Niên Hi nói. Cô ngẩng đầu nhìn dung nhan như họa của Mạc Khả Nguyên.

"Chị chưa từng tức giận bởi vì cuộc đời mình bị sắp đặt vậy sao? Đột ngột bị dính dáng đến một người như em?"

Nguyên Niên Hi không coi nhẹ bản thân, nhưng cô hiểu rõ thân phận của chính mình. Cô xuất thân kém cỏi, gia đình bất hạnh, ngoài khuôn mặt này, cô đều không có bất cứ điều gì đáng nhắc đến.

Cô cảm thấy...cứ như thế này đi xuống, cô giống như sẽ làm bẩn cô ấy vậy...

"Từ nhỏ đến giờ, mọi lựa chọn mà chị làm ra đều là vì chị muốn như thế."

Cô ấy nói rồi bước lại gần một bước. Lúc này khoảng cách giữa họ còn nửa bước chân.

Cô ấy nhìn cô, cô cũng nhìn cô ấy.

"Mà bản thân chị muốn biết, rốt cuộc cái cảm giác em là người mà chị luôn chờ đợi là đúng hay sai."

【Lúc trước: Mạc Khả Nguyên: chúng ta có thể không là một đôi.
Sau này: vẫn là Mạc Khả Nguyên: vì sao chúng ta lại không thể là một đôi?】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net