Chương 1: Bức hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi sợ tiếp xúc với người khác ."

"Khi thang máy xảy ra sự cố lúc chị giữ chặt lấy em đầu tiên chị đã là của em rồi được chứ?"

"Bà ngoại, mẹ, em trai tôi, đều rất chú trọng về vấn đề này, bất cứ khi nào tôi cũng đều có thể phát bệnh."

"Nguyên tắc trong cuộc đời Khúc Tiểu Tiêu này chính là tìm vui đúng lúc, chị còn mang cả chuyện chưa xảy ra đó để làm cớ cự tuyệt em, không có cửa đâu."

"Tôi không thể kết hôn, không thể hại người."

"Dù sao trong nước việc kết hôn đồng giới vẫn chưa được hoàn toàn chấp nhận, em vẫn còn kinh doanh một cửa hàng lớn hiện đang cần người coi sóc, tạm thời vẫn chưa có ý định xuất ngoại, không kết hôn thì không kết hôn vậy." Nàng vặn vặn cái đầu, cười một cái, "Vậy trước hết hãy đính hôn đi."

"Nhưng mà......"

"Còn nhưng mà cái gì nữa." Nàng liền thu lại nụ cười, tựa như súng liên thanh nói liền một hơi: "Chúng ta ở bên nhau sau này đều không cần phải lo lắng. Chị không muốn có con, chúng ta sẽ đến chơi nhà chị Phàn thăm bọn trẻ, nếu chị muốn có con, lấy trứng của em, chị cũng sẽ yên tâm hơn về cái 46,3% đó của chị. Hay chị muốn tìm đối tượng khác thích hợp hơn em?"

Khúc Tiểu Tiêu liền một hơi khiến Andy không biết phải nói thế nào, cô hoàn toàn không có ý định sẽ ở bên một người mà còn phải trói buộc cả tay lẫn chân thế này.

Viên kim cương bắt mắt lóe sáng hệt như ánh mắt đang sáng ngời của Khúc Tiểu Tiêu, nàng ngay cả nhẫn kim cương đều đã mua rồi, chỉ cần cô gật đầu một cái, liền chuẩn bị cho cô đeo vào khẳng định cô thuộc về nàng.

Nhẫn kim cương rất đẹp, nhưng Andy không cách nào hạ tâm quyết định, lý trí nói với bản thân, trong mình còn tồn tại một căn bệnh nguy hiểm, nhưng lý do này rõ ràng không cách nào ngăn chặn được khuôn mặt "Không đạt mục đích thề không từ bỏ" của cái người này.

"Tiểu Tiêu, chị cảm thấy chuyện này nên cẩn thận xem xét lại một chút."

"Được thôi, em cho chị thời gian xem xét. Năm, bốn, ba......"

"Đợi một chút." Andy lau đi mồ hôi trên trán, "Chị nói cẩn thận xem xét là 35 ngày, như vậy đó."

"35 ngày ư." Khúc Tiểu Tiêu từ nụ cười rạng rỡ như hoa, chuyển mắt một cái biến thành yêu tinh ăn thịt người, "Đừng cho rằng em không biết chị đang nghĩ gì. 35 ngày sau đó lại là 35 ngày nữa, cứ kéo dài như thế mãi đúng không?" Nàng hung hăng đập tay lên bàn, "Em muốn chị đưa ra quyết định ngay bây giờ!"

Rất rõ ràng, nàng nói là quyết định không phải là lựa chọn, không thể tùy tiện chọn "Không". Andy căng thẳng, cô không tự chủ cầm chặt nước trên bàn, đưa lên miệng uống ừng ực.

Sự tình sao lại rơi đến nước này?

Andy không nhịn được nghĩ, Khúc Tiểu Tiêu đến tìm cô mời cô ăn tiệc chúc mừng vì có được dự án GI, ngày đó nếu không cùng nàng ra ngoài thì tốt rồi, cũng sẽ không say mà làm chuyện bậy bạ, chính xác mà nói là bị làm bậy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy khuôn mặt cô trông rất khó coi, Tiểu Tiêu khuôn mặt cũng căng thẳng không kém, cô còn tưởng rằng mình đã uống quá nhiều nên không ý thức được bản thân đã làm chuyện gì, sau này mới biết, cô vốn không có phòng bị, nên bị người ta nảy sinh ý đồ đen tối. Andy vốn nghĩ sẽ không lặp lại chuyện cũ nữa, nhưng Khúc Tiểu Tiêu liên tiếp hai ba lần gọi điện xin lỗi rồi mang danh nghĩa đó tiếp cận cô.

"Đó không phải là lần đầu của chị đấy chứ?" Mặc dù cô không thừa nhận, nhưng điều này cũng không qua được mắt Khúc Tiểu Tiêu, "Chị không để em đền tội, trong lòng em sẽ thấy rất áy náy."

Mấy lần nàng còn khóc lên khóc xuống để có được lòng thương hại của cô, vì không muốn để nàng có cảm giác tội lỗi, Andy chỉ có thể cố gắng đáp ứng.

Nói ra cũng kì lạ, từ ngày đó trở đi, cô vốn có bệnh sợ tiếp xúc với người khác nhưng đối với Khúc Tiểu Tiêu thì ngược lại, mặc dù, cô không nói với nàng.

Chẳng lẽ xảy ra cái chuyện đó rồi thì sẽ được miễn dịch sao? Trong lòng Andy cứ như vậy mà nghĩ. Vậy trước đây là do cô lo lắng quá nhiều cho chuyện tình cảm rồi.

"Chị Andy, gần đây quan hệ của chị với Khúc Tiểu Tiêu rất tốt nha, trông giống như người yêu vậy đó." Tiểu Khưu là lần đầu nói như vậy, cô có hơi sốc, "Vậy sao? Chỉ là trước đây chị giúp cô ấy có được một cái dự án nên cô ấy cảm tạ thôi." Andy cứ giữ giọng điệu đó trả lời, trong lòng nhớ lại quãng thời gian đó, quan hệ hai người thật sự đã xít lại rất gần, cũng có lúc, Khúc Tiểu Tiêu vẫn còn ra vào ngủ lại nhà cô, chỉ có điều hầu như đều bị cô cự tuyệt.

Nếu cô không cự tuyệt......

Andy mơ màng nhớ lại đêm đó, tim đột nhiên rò rỉ mấy nhịp.

"Chị Andy, tai chị làm sao lại đỏ lên như vậy, chị nóng sao?" Khưu Oánh Oánh một bên hỏi một bên quạt quạt, may quá thang máy đến rồi, cô mới có thể có cớ thoát khỏi tiểu cô nương này.

Khúc Tiểu Tiêu đã chuẩn bị xong cơm tối, đây cũng là cách bồi thường thứ nhất của nàng, đang loay hoay, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một âm thanh, nàng như cún con cuối cùng cũng đã đợi được chủ nhân về liền kích động đứng lên, "Andy, chị đã về rồi."

Andy né đi cái ôm của nàng, nhìn nàng quan sát.

"Làm sao vậy chị Andy, sao lại nhìn em như vậy, có phải là hôm nay em rất đẹp không?" Cô giả vờ xấu hổ vặn vẹo thân hình.

Tiểu Khúc không phải cô thích tôi đấy chứ?

Khắp người nàng đều bị suy nghĩ đó làm cho sợ hãi, nhanh chóng dời ánh mắt, "Hehe, không sao." Nhưng trong lòng còn nhiều hơn cả "Không sao" đó nữa.

"Hôm nay món ăn có thịt heo, gà luộc, cá sóc...... Đều là những món thịt mà chị thích ăn nhất."

"Rất hoành tráng, cám ơn cô." Cô cười, nhanh nhẹn nói:" Thức ăn nhiều thế này hai người chúng ta có lẽ ăn không hết đâu, tôi đi gọi bọn người Tiểu Quan......"

"Đừng đừng đừng. Cái này là em đặc biệt chuẩn bị cho chị, làm sao có thể gọi bọn họ đến được, hơn nữa chị Phàn bọn họ tự nấu được mà, đói chưa nào!" Nàng đem đũa đặt sang, Andy chỉ có thể ngồi xuống.

Tiểu Tiêu như con chim sẻ nhỏ líu lo mãi không ngớt, nhưng Andy một câu cũng đều nghe không ra, chỉ yên lặng ăn cơm.

"Ây da, chị coi chị kìa, dính đầy ngoài miệng rồi." Còn chưa đợi Andy phản ứng lại, Tiểu Khúc đã rút ra một miếng giấy lau đi tương sốt trên miệng cô, động tác nhanh như thể đấy vốn là thói quen hằng ngày.

"Cô......"

"Hả?"

Andy xém chút nữa đem câu hỏi hoài nghi đó nói ra rồi, nhưng may là vẫn nén lại được, "Không có gì, cám ơn." Cô vẫn không dám nghĩ, cũng không dám hỏi.

Khúc Tiểu Tiêu như thể cảnh giác được chuyện gì, đặt đũa sang một bên, "Andy, hôm nay chị có chuyện gì à? Làm sao mà trông cứ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi vậy. Hay là chị gặp phải chuyện gì khó khăn, bất kể là chuyện gì, đều có thể nói với em."

"Thật sự không có gì mà."

Nàng nhìn sâu vào mắt Andy, như thể muốn thấu được lòng cô, Andy cảm giác hơi thở bản thân không được tự nhiên cho lắm, nhưng cô không dời ánh mắt.

"Được rồi." Qua được một lúc, Khúc Tiểu Tiêu dịu xuống, thờ ơ đưa canh qua Andy, Andy nhẹ giọng, rồi âm thầm lắc đầu, bản thân đang nghĩ cái gì vậy, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, sao lại suy nghĩ thế này, không phải chứ?

"Andy, tối nay em ngủ lại đây nha." Khúc Tiểu Tiêu thờ ơ đề nghị xém nữa khiến Andy nghẹn họng.

"Tại sao?" Mỗi lần nàng nói ra lý do đều rất vô lý, nên cũng dễ dàng cự tuyệt, nhưng hôm nay không như vậy, Khúc Tiểu Tiêu nói:" Em quên trả tiền điện, trong nhà cắt điện rồi, không dám về nhà ngủ."

Khúc đại tiểu thư chuyện gì cũng tùy tiện nói được thậm chí cả cắt điện cũng lôi ra được? Tựa hồ đoán cô không tin mình, Khúc Tiểu Tiêu tiếp:" Chị có thể đến nhà em xem thử."

Mặc dù còn nghi ngờ, nhưng Andy vẫn không muốn đích thân mình đi kiểm chứng, nàng đáng lẽ không nên đưa ra lời nói dối dễ dàng như vậy chứ, có lẽ thực sự là quên chăng.

"Cô có thể về nhà ba mẹ cô."

"Xe em đem đi bảo trì rồi, không có xe."

"Có thể đón xe."

"Gió to tối trời như thế này, nhỡ trong lúc tối lửa tắt đèn, xảy ra chuyện gì, chị yên tâm để một cô gái yếu đuối như em ngồi trên xe người lạ sao?"

Vốn dĩ là không quan tâm, nhưng nghe nàng nói như vậy, thực sự có phần không thỏa mãn, "Vậy tôi đưa cô về."

"Andy!" Nàng kêu to lên một tiếng, "Chị ghét em như vậy sao, chỉ ở lại một đêm tại nhà chị thôi cũng không được?"

"Tôi không có ý đó......" Andy thấp đầu, "Tôi không quen thôi....."

"Em ở phòng khách, ngủ trên sofa." Thấy Andy không nói gì, Khúc Tiểu Tiêu cười mãn nguyện, phấn khích lắc lắc đôi vai, "Andy, chị thật tốt!"

Tối đến, đồng hồ đã nhảy qua 10h, nhưng tâm trạng Andy rất hỗn loạn, cô không cách nào tập trung làm việc được.

Khúc Tiểu Tiêu rất ngoan, cũng đã mặc bộ đồ ngủ nằm trên sofa, từ đầu đến đuôi đều không đến làm phiền cô, nhưng cô dự cảm tối nay sẽ không yên bình được như thế này mãi.

"Andy, em đi ngủ trước nha."

"Ừm." Cô miễn cưỡng đáp lại.

Đồng hồ lại nhảy đến 2h, Andy ánh mắt chập chờn, đóng máy tính.

Xem ra cô ấy đã ngủ rồi, tay chân còn lòi ra khỏi chăn kìa. Nhìn tướng ngủ xấu như vậy, Andy nghĩ, có lẽ không khác cô là mấy, căn bản không có ý định giữ khách ở lại, nên cũng không chuẩn bị phòng cho khách, cái sofa này dùng để ngủ xem ra quá nhỏ đi.

Sợ nàng sẽ bị cảm, cô cẩn thận đem tay chân nàng đặt ngay ngắn lại sofa, tay gần chạm đến da liền dừng lại, cảm giác đêm hôm đó thoáng hiện lên, dường như làn da mềm mại mảnh dẻ này đã từng chung đụng với cô.

"Andy......"

Chợt giật mình, nhìn xuống mới thấy chẳng qua là nàng đang mớ ngủ, Andy liền yên tâm, đặt chân nàng vào trong chăn.

Chắc sẽ không bị cảm chứ? Cô nghĩ, rồi tắt đèn, đi vào phòng ngủ.

Nửa đêm đột nhiên chạm phải vật thể lạ, khiến cô từ trong mộng toan tỉnh dậy. Cô vội vàng bật đèn lên, tiện tay cầm theo cái ly trên đầu giường dùng để tự vệ, đã cách được vật lạ đó một cự ly.

Trong chăn chui ra một đầu tóc rối tung, mắt còn đang lờ mờ, "Andy."

"Tiểu Tiêu, cô làm sao lại vào đây?" Andy dịu giọng, thả ly trong tay xuống, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

"Sofa nhà chị nhỏ quá, em bị lăn xuống dưới."

"Cho nên?"

"Andy, em thật khổ sở mà." Nàng nói xong, đã nhắm mắt lại ngã xuống giường.

Cho nên, chia nàng một nửa giường của cô? Andy hết cách lắc đầu, muốn cự tuyệt cũng không có cơ hội để nói.

Vỗn không nghĩ sẽ như thế này, nhưng Andy cũng không phải loại người sắt đá, cô còn phải nghỉ ngơi cho thật tốt, mới có tinh lực đối diện với công việc nặng nhọc ngày mai, cô xem qua mấy trang sách, vì vẫn chưa thể ngủ lại được.

Người bên cạnh xem ra đã ngủ say, dường như cô không hề có một chút ý thức về cái người đang nằm bên cạnh vẫn chuyên gây phiền toái cho cô, lật qua một trang sách, Andy đành lấy thẻ đánh dấu lại, tắt đèn đi ngủ.

Lúc đang mơ, cô mơ thấy một con chuồn chuồn, đang đậu trên một mặt hồ phẳng lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt