Chương 11: Bức chân dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Tiêu bị bệnh rồi. Từ hôm ở quán bar trở về, cậu ấy mấy ngày nay đều không khỏe, cậu ấy không cho tôi nói với cô, nhưng tôi cảm thấy, cô vẫn nên đi thăm cậu ấy xem sao." Đọc xong tin nhắn từ Diêu Tân, cô nhắm mắt lại, tối đó cô còn nhẫn tâm để nàng bên ngoài, đúng là hại nàng ra nông nỗi này, bây giờ quan tâm còn có ích gì chứ.

"Phiền cậu chăm sóc em ấy." Cô hồi âm.

"Hầy......." Diêu Tân thở dài một tiếng, đưa tin nhắn cho người đằng sau xem, "Chị ấy nói muốn tớ chăm sóc cậu."

Khúc Tiểu Tiêu ôm lấy cái gối, mặt không cảm xúc, chỉ đưa mắt biểu tình "Đã biết rồi", Diêu Tân đau lòng: "Tiểu Tiêu, hay là thôi đi, trên đời này có biết bao nhiều người, lo gì không tìm được người tốt."

"Trên đời có rất nhiều người tốt, nhưng chưa chắc có ai khiến tớ liều chết vì họ."

Ba người ở phòng 2202 rất lo lắng cho nàng, nhà nàng cũng gọi điện đến hỏi thăm, bảo nàng nếu có chuyện gì không vui thì cứ về nhà.

"Con có thể có chuyện gì chứ, mẹ à, có phải mẹ lại nghe ai nói nhăng nói cuội không, đừng nghe người ta nói bậy, con sống rất tốt."

"Nhưng mà, mẹ nghe nói con với Andy......."

"Con với Andy vẫn rất tốt." Khúc Tiểu Tiêu chuyển chủ đề, không muốn ai nhắc đến vấn đề đó nữa.

Thỉnh thoảng, nàng có đi đến Đại Sơn.

"Em xem chị em đó, sao lại ngốc như vậy nhỉ? Tại sao chỉ vì chưa biết được tương lai thế nào, mà lại đi từ bỏ hiện tại tốt đẹp của mình?" Nàng ngồi đối diện Tiểu Minh, lảm nhảm một mình, như thể đó là cách duy nhất để nhớ đến Andy, Tiểu Minh vẫn đang cặm cụi vẽ, đôi lúc ngước lên nhìn nàng, có điều vẫn là không hiểu nàng đang nói cái gì.

"Vẫn mỗi em là sướng nhất, được ăn nè được uống nè còn được vẽ nữa, cái gì cũng không cần lo lắng." Nàng thở dài, duỗi hai tay ra, "Nào, đưa chị xem, em vẽ thế nào rồi?"

Bức tranh khiến nàng ngây cả người, nàng cười cười: "Vẽ càng ngày càng đẹp."

Trả tập vẽ cho Tiểu Minh, "Chị về nha Tiểu Minh, ngày khác lại đến chơi với em."

"Ưm......" Tiểu Minh nhìn nàng rời đi, được một lúc lại cặm cụi vẽ tiếp.

Bức vẽ còn chưa xong, đột nhiên có bóng ai đó in lên bức tranh.

"Tiểu Minh." Andy nở nụ cười, "Em khỏe không?"

"Chị Andy đến rồi." Viện trưởng Dương xa xa nhìn thấy, đi lại gần.

"Chào viện trưởng. " Andy lễ phép cuối đầu.

"Thật đáng tiếc mà, Khúc tiểu thư vừa mới về đây, sớm chút nữa, hai người đã gặp được nhau rồi."

Andy ngạc nhiên, "Tiểu Khúc có đến đây sao?"

"Đúng thế, cô ấy thường xuyên đến đây, ý, cô không biết sao? Tôi còn tưởng hai người nói với nhau rồi."

"À." Andy cười gượng, "Có thể cô ấy đến thăm Tiểu Minh."

"Nói ra thì, Khúc tiểu thư đối với Tiểu Minh, thân thiết còn hơn người nhà nữa." Viện trưởng nói xong, mới chú ý thấy sắc mặt Andy rất khó coi, bà còn tưởng mình đã nói gì sai, vội vàng cáo từ, "Cô ở lại với Tiểu Minh nha, tôi đi trước."

Andy ngồi xuống ghế đá, Tiểu Minh vẫn đang chăm chú vẽ, không hề ngẩng đầu lên.

Tiểu Khúc thường xuyên đến đây ư, tại sao nàng lại không nói với cô.......

"Bút."

Andy chợt bừng tỉnh, phát hiện mình đang đè lên bút của Tiểu Mình, vội vàng dịch tay ra.

Tiểu Minh mở hộp bút ra, rồi ra sức vẽ vẽ trên giấy.

Cây bút này cô chưa từng nhìn thấy trước đây, không chỉ có bút này, mà các thứ trên bàn cô đều chưa thấy qua, đây không phải là những thứ mình đã mua: "Tiểu Minh, những thứ này là ai cho em vậy? Viện trưởng Dương à?"

Tiểu Minh nhìn lấy cây bút, nghĩ ngợi một lúc nói, "Là chị."

"Chị Tiểu Khúc?"

"Ưm."

Cô gật đầu, "Em vẽ đi."

"Tiểu Minh ~ Đoán xem chị mang đến cho em thứ gì này." Khúc Tiểu Tiêu giả vờ thần bí, thu hút sự chú ý của Tiểu Minh.

Nàng lấy từ trong túi ra: "Ten ten ten tèn ~ Một hộp chì màu."

Tiểu Minh vui mừng nhận lấy hộp màu, cậu không chần chừ mở hộp ra, bên trong có đầy đủ các loại màu sắc, là Khúc Tiểu Tiêu nhờ bạn mình mua ở nước ngoài về đây, nhìn thấy Tiểu Minh thích thú như vậy, nàng cũng vui lây.

Có người đứng không xa nhìn vào, Khúc Tiểu Tiêu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đó là Andy.

Nửa tháng rồi không gặp, cô có gầy đi đôi chút, nhưng cặp lông mày vẫn rất sắc bắn, Khúc Tiểu Tiêu ngạc nhiên được một lúc, rồi dời tầm nhìn.

Yên lặng được một lúc, Andy nói: "Cảm ơn em đã quan tâm đến em trai chị."

"Đừng khách sáo, người em quan tâm là Tiểu Minh chứ không phải em trai chị." Nói xong câu đó, Khúc Tiểu Tiêu có hơi hối hận vì lời mình nói như đang trách móc, nhưng Andy như không để ý đến, Khúc Tiểu Tiêu nhìn cô một cái: "Chị đã đến đây rồi, vậy em về đây."

"Tiểu Tiêu."

Lúc nghe thấy cô gọi tên mình, nàng vẫn không kiềm được mà dừng lại.

"Có gì không?"

"Sức khỏe của em...... đã tốt lên chưa?"

Trong lòng có hơi chua xót, nàng cười nhạt: "Tốt hơn rất nhiều." Sau đó, nàng rời đi.

"A, a."

Tiểu Minh đột nhiên kêu lên, cô nhìn theo hướng Tiểu Minh, mới phát hiện Khúc Tiểu Tiêu để quên chùm chìa khóa trên bàn. Nghĩ rồi, cô liền cầm lấy chùm chìa khóa chạy ra ngoài, cô đứng trước cửa vẫn chưa phản ứng gì, cùng lúc đó Khúc Tiểu Tiêu cũng đang lục lọi trong túi xách mình.

"Ở đây." Cô đưa chùm chìa khóa lên.

Khúc Tiểu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra một biểu tình không nói nên lời, sau đó đùng đùng đi lại đoạt lấy chùm chìa khóa trong tay cô, "Cám ơn chị." Andy nghĩ là nàng không thực sự muốn cảm ơn, vì lúc nàng lấy chìa khóa có hơi thô bạo.

Cửa xe làm sao cũng mở không ra, loay hoay mãi vẫn không được.

"Để chị giúp." Andy tự động tiến tới, lấy chìa khác cho vào, cửa rất nhanh được mở ra.

"Được rồi." Lúc quay lại, đã thấy Khúc Tiểu Tiêu nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi cô vừa nhìn tới, nàng liền thờ ơ hướng vào cửa xe. Nàng ngoảnh lại nhìn Andy một cái, rồi thô bạo đóng cửa lại, nàng khởi động xe, Andy lui về phía sau, xe đã chuyển bánh, tăng tốc về phía trước.

Cô chỉ có thể thở dài một hơi, quay người bước đi.

Lại một âm thanh truyền đến, chiếc xe lại quay trở lại, Khúc Tiểu Tiêu hạ cửa kính, để lộ ra khuôn mặt mình, "Andy, hay là chúng ta quay lại đi?"

Andy kinh ngạc, trong lòng dâng lên bao nhiêu là cảm xúc, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn là lắc đầu.

Khúc Tiểu Tiêu xoay đầu, nghiêm túc khởi động xe.

Lần này, nàng đi thật rồi.

Andy trở lại chỗ Tiểu Minh, cậu đã thử xong tất cả bút màu, Andy làm người mẫu để cậu vẽ chân dung, cô ngồi im bất động, di động bỗng rè lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Khúc Tiểu Tiêu: "Nếu muốn quay lại thì đến tìm em, lúc nào cũng được, nửa đêm cũng được."

"A."

Tiểu Minh hơi cau mày, Andy vội vàng chỉnh sửa tư thế lại, nhưng miệng vẫn nhịn không được mà giương lên.

Andy vẫn không muốn quay lại, nên khi ở trước mặt Khúc Tiểu Tiêu hai người trông như người xa lạ, chỉ khi đến chỗ của Tiểu Minh, bọn họ mới tình cờ gặp nhau rồi mới có cơ hội cùng ngồi bên nhau.

Nhưng rồi, Khúc Tiểu Tiêu đến Đại Sơn càng thường xuyên hơn, chỉ hận một nỗi không thể dọn nhà đến luôn ở đó, Andy thì sao, cô kiên trì đến thăm em trai mình, mặc dù cũng ngày một thường xuyên hơn.

Cuối cùng có một ngày, Khúc Tiểu Tiêu sống chết cũng bộc bạch ra, nhưng là lấy Tiểu Minh làm người chứng thực.

"Andy, đang ở trước mặt Tiểu Minh, chị nói thật đi, chị có yêu em không?"

Andy vốn không muốn trả lời nàng, cũng ra tín hiệu với Tiểu Minh đừng để ý đến nàng.

"Andy, chị không trả lời tức là chị thừa nhận chị yêu em." Nàng tiếp tục nói: "Nếu đã vậy, chúng ta quay lại đi!"

Andy ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái: "Sao cái logic của em giống Tiểu Ngưu vậy hả."

"Ai biểu chị không trả lời em." Khúc Tiểu Tiêu thấp giọng làu bàu.

Andy quay đầu lại, tuyệt nhiên không trả lời nàng.

"Chị xem Tiểu Minh thích em như thế, chị không nhận lời em, Tiểu Minh sẽ rất buồn đó."

Như thể nghe thấy có ai gọi tên mình, Tiểu Minh hoài nghi há miệng.

"Không có gì." Andy dỗ dành vỗ vỗ vào mu bàn tay cậu.

"Andy~" Khúc Tiểu Tiêu còn đang đắc ý.

Andy đột nhiên đứng lên, cười với Tiểu Minh, "Chị về nha, ngày khác đến thăm em."

"Này này này, Andy, Hà An Địch!"

Andy hoàn toàn không để ý nàng, nhưng rồi quay đầu lại nói với nàng một câu: "Em la hét như vậy các ông bà già ở đây làm sao nghỉ ngơi hả."

Khúc Tiểu Tiêu ở lại chơi đến nửa ngày, sau đó phân vân hỏi Tiểu Minh: "Đây có phải là đang trêu đùa chị không?"

Rất lâu sau đó.

Có một hôm nàng chịu không được lái xe lên Đại Sơn, Andy không có ở đó, nàng thất hồn lạc phách ngồi xuống, những tưởng đã bị cự tuyệt rồi, đảo mắt một cái, thấy Tiểu Minh hình như đã đổi tập vẽ khác, trong lòng không hiểu vì sao lại hồi hộp, tận dụng lúc cậu nghỉ ngơi liền lấy tập ra xem, lật từng trang từng trang toàn là giấy trắng, đến khi lật tới trang cuối cùng mới phát hiện có một nội dung, nàng nhìn tờ giấy nở nụ cười, chắc chắn đây là bút tích của Andy.

"A~"

Các ông bà già bị dọa một cái, nhìn thấy tiểu cô nương vẫn thường đến chơi với Tiểu Minh đột nhiên chạy vèo như bay ra ngoài.

Andy đứng trước bàn nhìn lên bức chân dung, là tác phẩm của Tiểu Minh, cũng là nguyên nhân khiến cô hạ quyết tâm.

Trong tranh là một cô gái, dung mạo rất xinh đẹp, nhưng lại có hai hàng lệ dài trên má, còn có cả ngày ở góc bên phải, là viện trưởng Dương giúp Tiểu Minh viết ngày lên đó, hôm đó là trước một ngày Khúc Tiểu Tiêu cầu hôn cô, cũng là ngày đầu tiên Khúc Tiểu Tiêu đến thăm Tiểu Minh.

Nàng đã khóc.......

Andy nghĩ, ngoài yêu bản thân nàng ra, còn có lý do nào khác khiến nàng phải rơi lệ? Vậy thì, bản thân cô cam tâm từ bỏ một người như vậy ư? Hay là nên trách, ông trời sao lại tàn nhẫn đến vậy.

Cửa bị đập liên tục, từ trong màn hình mini, có thể thấy Khúc Tiểu Tiêu đang đứng trước cửa, nàng đang ôm một bó hoa hồng.

"Để hoa xuống đi." Andy mở cửa cho nàng, câu nói đầu tiên là như vậy, cô không vui chu chu cái miệng, "Có người nào mua hoa cho em hả."

Dù nói thế nào đi nữa, nàng vẫn vui sướng để hoa xuống rồi đi vào bên trong. Nàng chạm vào cái này, nàng sờ lên cái kia, giống như lâu rồi mới đến chơi nhà bạn cũ vậy.

Andy rót cho nàng ly nước, nàng ngồi một bên, tươi cười với Andy.

"Có chuyện này, chị vẫn nên nói rõ với em." Andy nhìn nàng, chậm rãi nói: "Chị sợ tiếp xúc với người khác."

Nàng lúc đó cũng rất nghiêm túc, cho dù là nàng hay là Andy, hai người đều trông như đang trong một cuộc chiến hết sức cam go.

.........

Nước cũng uống rồi, đến lúc phải đưa ra quyết định, ánh mắt nồng cháy của Khúc Tiểu Tiêu khiến cô không cách nào trốn thoát, lần này, cô phải thành thật đối diện thôi.

Bức tranh đó vẫn còn trên bàn, nó như đang cổ vũ dũng khí của cô.

Cô khó khăn như người sắp chết, hay là nên mặc kệ tất cả, chỉ vì người cô yêu thôi.

"Tiểu Tiêu, em đã vì chị mà trải qua rất nhiều chuyện khó khăn." Cô cười khổ sở, nhưng Khúc Tiểu Tiêu ngược lại, nàng trả lời một cách rất đường hoàng, "Cám ơn chị đã khen ngợi."

Không biết từ đâu không khí có phần khác thường, ba người phòng 2202 sát vách bên cạnh như những con sóc chuột xoắn xuýt hết cả lên, âm thanh ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ dần, điều hòa không khí bỗng dưng thinh lặng.

Dường như cả thế giới đều đang đợi câu trả lời của cô, Andy hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt