Chương 4: Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diêu Tân, lái xe." Cửa xe bị đóng sầm lại, nàng ngồi vào chỗ với khuôn mặt đáng sợ, giọng nói rất lạnh lùng.

"Làm sao vậy, nhìn cứ như đang muốn giết ai đó."

Khúc Tiểu Tiêu chậm rãi quay sang, khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm ba giây, đột nhiên hô hào lên, dọa Diêu Tân một cái, "Tớ không giết người, tớ muốn tự sát."

"Làm sao vậy?" Diêu Tân lo lắng: "Andy với Ngụy Vị đã làm chuyện gì à?"

"Xì! Nói bậy gì đó!" Nàng như cún con sủa lên một tiếng, oang oang chua xót: "Tớ theo dõi bị chị ấy phát hiện được, Andy rất giận, tớ phải quay về quỳ xuống xin chị tha thứ."

"À." Diêu Tân nhanh chóng khởi động xe.

Chiếc xe tại Hoan Lạc Tụng còn chưa dừng hẳn, Khúc Tiểu Tiêu đã như tên bắn nhảy ra ngoài, Diêu Tân không yên tâm, ngồi trên xe đợi nàng, chưa qua được một lúc, Khúc Tiểu Tiêu lại quay trở về, biểu tình khắc nghiệt hơn cả lúc trước.

"Lại làm sao nữa vậy? Bị đuổi ra ngoài à?"

"Andy chưa về nhà."

"Có phải ở bên nhà hàng xóm không?"

"Tớ có hỏi rồi, bọn họ nói không nhìn thấy Andy, gọi điện cho chị ấy cũng không được."

"Vậy chị ấy đi đâu được chứ?" Diêu Tân xoa xoa cái cằm, nhìn xiên qua Tiểu Tiêu sắc mặt không tốt, sợ cô ấy nổi giận lại muốn đem mình ra xé thành từng miếng nhỏ, nên đưa ra chủ ý: "Chị ấy có khi nào về công ty rồi không?"

"Đúng rồi." Khúc Tiểu Tiêu mắt sáng lên, "Tớ làm sao lại không nghĩ đến nhỉ, Andy là người tham công tiếc việc, tâm tình không tốt, khẳng định sẽ đến công ty trút gánh nặng, đi, đi mau."

Hai người đều trông mong đến nhanh Thịnh Huyên, Khúc Tiểu Tiêu trông mong Andy, Diêu Tân trông mong sớm kết thúc nỗi khổ sở vô biên này nhưng Andy vẫn không có ở đây.

"Cậu nói đi chị ấy có thể ở đâu, chị ấy là CFO từ nước ngoài trở về đây, chưa quen thuộc con người nơi đây, ngoại trừ bọn mình ra không còn ai là bạn bè, ngoại trừ công việc ra không có sở thích gì cả, tìm người tìm không ra, gọi điện cũng gọi không được, chị ấy không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ."

"Cậu đừng tự dọa bản thân mình như thế. Chị ấy phúc lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được."

"Oa a a~" Khúc Tiểu Tiêu bù lu bù loa, "Nhưng tớ không tìm thấy chị ấy kìa."

"Cậu đừng gấp, không phải vẫn còn Đàm Tôn Minh sao, anh ta là bạn thân của Andy, Andy chắc chắn ở chỗ của anh ta." Còn không đợi Khúc Tiểu Tiêu thúc giục cậu đã chủ động khởi động xe, "Chúng ta đây là đi đến nhà anh ta hỏi thăm một chút!"

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?" Đàm Tôn Minh đem nước suối để trên bàn, đối diện bên kia là Andy, từ khi vào nhà đến giờ Andy như người mất hồn, anh có dự cảm, Andy đây là gặp phải vấn đề về tình cảm.

Rắc rối ở đây, Andy không chịu mở lời, cô cầm lấy chai nước ngồi xuống.

Đàm Tôn Minh cứ như vậy im lặng đợi cô, đợi đến khi cô bình tĩnh trở lại, "Tôi có thể đã thích một người." Cô có chút khó khăn nói.

"Ồ." Lão Đàm không quá ngạc nhiên, nhớ đên cái tên Ngụy Vị, người này anh đã nghiên cứu qua, chỉ là, không xứng với Andy, nhưng anh vẫn nói: "Đây là chuyện tốt mà."

"Là chuyện tốt sao?" Lông mày Andy nhíu chặt lại, cảm xúc khổ sở trong mắt cô giống như một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

"Tình yêu là bản năng của con người, cô sử dụng bản năng của mình, không phải là chuyện tốt sao?" Anh luôn lo lắng, cuộc sống Andy không thể giống như người bình thường.

"Nhưng đây thật sự không phải là ảo giác của tôi chứ?" Cô hỏ mà như thể nói với chính mình.

Đàm Tôn Minh cười lại cười, "Tình yêu vốn dĩ là một dạng "vật chất" vô hình, tôi tin rằng, cô có năng lực phân biệt thế nào là ảo giác."

Cô nhìn Đàm Tôn Minh, tựa hồ cố gắng lý giải ý tứ của mình.

"Từ cuối tuần đến bây giờ tôi vẫn luôn thắc mắc chuyện này, anh ta đã thổ lộ với cô chưa?"

"Chưa có."

"Chưa có? Anh ta còn chưa thổ lộ cô đã cảm thấy bản thân mình thích anh ta, hèn gì bất an cũng phải." Anh vì cô uống một ngụm trà, "Nếu anh ta cũng thích cô đi, tôi nghĩ, anh ta sẽ mau chóng thổ lộ tâm ý với cô thôi, vì thế nên, cô phải cảm thấy tốt hơn một chút đi."

"Tôi không muốn người ta thổ lộ với tôi." (Ở đây người Andy nhắc tới là Tiểu Tiêu, nhưng trong tiếng Trung "anh ấy" và "cô ấy" đọc giống nhau nên thành ra là như vậy)

"Tại sao?"

"Vì...." Andy dừng lại, sự bất an lại hiện lên trên mặt.

Cũng vào lúc này, người giúp việc đến trước mặt nói với anh có người đến hỏi thăm, anh gật gật đầu, hướng Andy nói: "Tôi đi đây một chút."

"Xin chào ông chủ Đàm." Cửa vừa mở ra, là hai người lạ mặt, cậu con trai khuôn mặt như búp bê rất nhiệt tình thăm hỏi. "Diêu tiên sinh?" Anh đã nghe qua tên cậu, một cậu chủ con nhà giàu, chỉ là không biết cậu tìm mình có chuyện gì.

"Ông chủ Đàm xin chào." Tôi là Khúc Tiểu Tiêu hàng xóm của Andy, Andy có ở chỗ anh không?" Cô gái trước mặt đứng bên cạnh cậu ta, nhân cơ hội cười hỏi, "Ồ, là hàng xóm của Andy à." Đàm Tôn Minh hạ cảnh giác, "Cô ấy đang ở đây, cô tìm cô ấy gấp như vậy, là có chuyện gì?"

"Có một chút chuyện." Khúc Tiểu Tiêu cười, rồi đưa mắt nhìn vào bên trong, "Tôi có thể vào trong nói được không?"

Đàm Tôn Minh nói được, nhìn thấy Andy, Khúc Tiểu Tiêu gần như hét to lên, Andy bị làm giật mình, vội vàng quay người lại, nhìn thấy nàng, cô như chết lặng.

"Tiểu Khúc......"

"Andy, chị có biết không, em về nhà, rồi đến công ty, nơi nào cũng không tìm thấy chị, em lo chết đi được." Nàng cầm lấy tay Andy, đương nhiên, lại bị cô đẩy ra, nhưng nàng vẫn cứ liên tục nói, giống như Andy đã mất tích mấy ngày mấy đêm vậy.

Diêu Tân cũng nói giúp: "Tiểu Tiêu vì chị, trong lòng tới cái chết đều nghĩ đến rồi."

Cảnh tượng này thực sự có chút kì lạ, Đàm Tôn Minh nhìn bọn họ, vừa định hỏi là xảy ra chuyện gì, Andy đã nói: "Lão Đàm, anh có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút được không?"

Thấy Khúc Tiểu Tiêu nhìn chằm chằm Andy không chớp mắt, Đàm Tôn Mình đột nhiên hiểu ra được chuyện gì, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Được, mọi người cứ nói chuyện đi."

Anh và Diêu Tân đi ra ngoài. Tâm tình trên gương mặt Andy, hoàn toàn chính là vào đúng lúc này.

Không phải chứ? Anh ta nghĩ...

Andy một lần nữa ngồi xuống sofa, không có nhìn thẳng vào Khúc Tiểu Tiêu, cô không ngờ nàng sẽ đuổi theo đến đây, nhất thời không biết nên phải nói gì.

Tiểu Tiêu cẩn thận nhìn nàng, qua được một lúc, cuối cùng nhịn không được nói ra: "Andy, có phải chị còn giận em không?" Andy không trả lời, nàng tiến lại: "Nếu chị còn giận, cứ việc đánh em, mắng em, nhéo em, cắn em, chỉ cần có thể làm chị bớt giận, như thế nào cũng được."

Nàng rõ ràng đã đưa ra đầy đủ thành ý xin lỗi, nhưng Andy lại đem đầu xoay ra càng ngày càng xa. Có điều gì đó không đúng lắm, "Andy, chị nói gì đi."

"Chị...... không biết nên phải nói gì nữa."

"Chị muốn nói gì, đều được cả."

Andy thấp đầu, tựa hộ đang trù tính chuyện gì, Khúc Tiểu Tiêu cứ như vậy đợi cô, rất lâu sau đó, âm thanh cô truyền đến, "Tiểu Khúc, em biết là, con người chị không thể cùng người khác giao thiệp."

"Ừm?"

"Cho nên, chị cần một sự thận trọng." Cô cẩn thận liếc Tiểu Tiêu một cái, như thể bật đèn xanh cho nàng, "Em, có gì muốn nói với chị không?"

Khúc Tiểu Tiêu nhất thời không hiểu rõ ý tứ, đợi đến khi hiểu ra rồi, trong lòng đã trăm hoa đua nở, thổi kèn bắn pháo. Nàng hiểu rồi! Nàng cuối cùng đã hiểu rồi!

"Andy, em......"

Nàng không chút do dự mà muốn thổ lộ, Andy đột nhiên đứng dậy, "Không, em vẫn là đừng nói đi."

"Không được, em phải nói!"

"Không, chị xin em, đừng nói nữa."

"Em thích chị!" Nàng lấy hết dũng khí của mình ra, kiên định nói.

Andy khựng lại, Khúc Tiểu Tiêu như thể sợ cô chưa nghe rõ, nói lại lần nữa: "Em thích chị!"

Vốn cho rằng lời nói này sẽ mãi mãi đè nén trong lòng ai ngờ hôm nay lại được bộc bạch, Khúc Tiểu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại hơi thở, "Em đã luôn muốn nói với chị, nhưng sợ chị bị hoảng sợ, em cũng không phải vì đêm hôm đó mới thích chị, mà vì thích chị mới có đêm hôm đó. Cho nên khi chị và Ngụy Vị ra ngoài với nhau, em mới ghen tuông muốn chết, Andy, chị nghe có hiểu những gì em nói không?"

Andy xoay qua, ánh mắt tràn ngập những tâm tình phức tạp, Khúc Tiểu Tiêu khi nói gì đều không suy nghĩ thấu đấu nên nàng không biết lời mình nói ra chiếm được bao nhiêu thiện cảm, hướng Andy hỏi: "Em thích chị, chị có thích em không?"

"Chị......." Ánh mắt cô càng ngày càng bối rối.

"Chị thích em!" Khúc Tiểu Tiêu thẳng thừng, "Chị thích em chị mới đi uống rượu với em, chị thích em mới cho em ở lại nhà chị, chị thích em mới nghe em nói hết những lời này, chị thích em mới phải do dự có nên nói với em hay không." Nàng kết thúc bằng một câu: "Andy, chị thích em, chị chính là thích em."

Andy không nói lời nào, cô nói không ra lời, Khúc Tiểu Tiêu hai tay đặt phía sau, uyển chuyển bước lên phía trước một bước, giống như một tiên nữ với giọng nói quyến rũ: "Andy, ở bên em nha."

Andy không tự chủ lui về sau một bước, mọi chuyện đến quá đột ngột rồi, cô thậm chí không cách nào suy nghĩ.

Khúc Tiểu Tiêu cười ngọt ngào, đối với tâm trạng hoảng hốt của cô: "Em thích nhất là khi nhìn thấy chị như người bị mất hồn."

Nàng cuối người xuống, không khách sáo, muốn hôn cô. Andy như bừng tỉnh trở lại, lấy tay giữ lấy nàng, "Không." Cô kinh hoàng tránh ra, "Không thể như thế được."

"Tại sao không?"

"Vì, vì....." Cô là vì, cô chính xác là không biết vì cái gì, "Xin lỗi, chị muốn lãnh tỉnh một lát."

Có người lướt ngang qua bên cạnh, Đàm Tôn Minh nhìn thấy rõ là Andy, anh mở miệng gọi cô, cô như trốn chạy, ngồi lên xe, mau chóng lái đi.

Trong phòng cũng chạy ra theo sau là tiểu cô nương vừa nãy, khuôn mặt oán giận nhìn theo hướng cô rời đi, Đàm Tôn Minh nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Cô với Andy?"

Nàng giương mắt nhìn anh một cái, tiến lại nói nhẹ, "Tôi đang theo đuổi Andy."

Mặc dù đã có dự cảm trước, nhưng Đàm Tôn Minh vẫn không nén được sự kinh ngạc, anh nhớ đến lời Andy nói: "Tôi hình như thích một người", không thể không mang theo ánh mắt nhìn Khúc Tiểu Tiêu như vật thể thần bí.

"Bây giờ chắc anh cảm thấy mình như trái bắp cải, khổ sở vì bị lũ heo đạp lên, nhưng mà, tôi không phải là mấy con heo đó. Chị ấy bây giờ đang lưỡng lự có muốn ở bên tôi hay không, nếu chị ấy có gặp anh hỏi ý kiến, phiền anh nói cho tôi biết."

Đàm Tôn Minh nói không nên lời, không biết nói gì ngoài cười cười.

Nàng cười rồi đưa tay, vỗ lên Diêu Tân, "Đi thôi."

Tiếp theo đây, chính là dùng toàn lực đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt