Chương 8: Em trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe nói chuyện tình cảm giữa cô và Andy đang tiến triễn rất tốt." Đàm Tôn Minh vừa ngồi xuống đã lên tiếng trước. Khúc Tiểu Tiêu có hơi lo lắng có phải anh ta vì quá ghen tuông mà bỏ công việc gọi nàng đến đây.

"Đúng vậy, ngọt ngào kể không hết nữa."

Đàm Tôn Minh nhẹ gật đầu, "Có một chuyện tôi nhất thiết phải nói với cô."

Ngữ khí này xem ra, đây không phải chuyện gì tốt lành rồi, Khúc Tiểu Tiêu có hơi khẩn trương, "Là chuyện gì?"

"Cô có biết Andy có một người em trai không?"

"Có biết, chị ấy đã từng nói với tôi rồi, chị ấy kể rằng lúc còn nhỏ hai người đã sống trong Viện phúc lợi, Andy được một người giàu có sống bên Mĩ nhận nuôi, nên chị ấy phải sống ở nước ngoài, từ đó chị ấy cùng người em trai bị chia cách, lần này chị ấy về đây, ngoài làm CFO ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là tìm lại người thân."

"Xem ra cô biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi."

Khúc Tiểu Tiêu thăm dò, hỏi: "Vậy bây giờ, tìm được chưa?"

Anh khẽ gật đầu.

"Vậy đó là chuyện tốt rồi, biểu tình của anh làm gì nghiêm trọng vậy hả? Không lẽ, em chị ấy không còn ở đó nữa?"

"Nơi đó chắc cũng khá hơn được một chút, có điều cũng chả phải là nơi tốt lành gì. Em trai cô ấy......... bị bệnh thần kinh."

Khúc Tiểu Tiêu hết sức kinh ngạc, Đàm Tôn Minh nhìn nàng: "Ý của tôi không đơn thuần là nói Andy có một người thân bị bệnh, mà là......."

"Andy, cũng có khả năng bị bệnh thần kinh?" Nàng không biết phải biểu lộ như thế nào, "Làm sao có thể được, ông chủ Đàm, anh đang đùa với tôi đúng không."

Đàm Tôn Minh cầm lấy một tập văn kiện đặt xuống, "Có phải đùa hay không, cô tự xem lấy rồi khắc biết."

Khúc Tiểu Tiêu nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trong ba giây, "Tôi không xem, tôi không tin."

"Là do Andy lựa chọn cô nên tôi mới cảm thấy mình cần phải cho cô biết, nếu cô không muốn xem, tôi cũng không ép buộc cô." Anh dịu dàng nói, cầm văn kiện trở về.

"Đợi đã." Nàng cầm lấy văn kiện, nghi ngờ nhìn Đàm Tôn Minh, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, không có một chút gì giống đang nói dối cả, nàng hít vào thật sâu, chậm rãi mở tập văn kiện, bên trong có một tấm ảnh của một người trẻ tuổi.

Đàm Tôn Minh nhìn khuôn mặt nàng càng lúc càng nghiêm trọng, thở dài một hơi: "Nếu cô cảm thấy khó tiếp nhận, bây giờ rút lui vẫn còn kịp."

Khúc Tiểu Tiêu không nói gì, được một lúc, nàng cười lên: "Rút lui? Tại sao tôi phải rút lui, Andy chỉ có khả năng phát bệnh, chứ không phải nhất định sẽ phát bệnh, tại sao tôi phải rút lui chứ, những thông tin này của anh căn bản không thể dọa được tôi đâu."

"Không cần phải biểu hiện gấp gáp như vậy, chuyện này chỉ có bản thân mình mới hiểu được." Anh lấy các giấy tờ bỏ vào lại, "Nếu sau này cô lựa chọn rút lui, mong cô đừng nói với Andy, tôi sợ cô ấy không chịu đựng nỗi."

Khúc Tiểu Tiêu nhìn chằm chằm anh, nở nụ cười: "Cám ơn buổi hẹn hôm nay của ông chủ Đàm. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước, Andy còn đang ở nhà đợi tôi."

Nàng cầm lấy túi xách đứng dậy, nhanh chóng bước đi, Đàm Tôn Minh nhìn dáng đi kiên định của nàng, buồn rầu thở dài, đây chỉ mới là một phần thôi, nếu đem tất cả những sự thật tàn khốc kể hết ra, liệu nàng có chịu đựng được không? Không phải chỉ riêng Andy thôi.

Khúc Tiểu Tiêu không về nhà.

Nàng dừng xe lại bên đường, trong lòng từng trận hỗn loạn, vừa có một chút oán trách Đàm Tôn Minh tại sao lại đem chuyện này nói với nàng, vừa thấy may mắn vì mình biết chuyện này cũng chưa quá muộn, nếu Andy thật sự phát bệnh, trong khi nàng vẫn chưa hay gì cả, vậy, mọi chuyện sẽ ra sao?

Nên làm gì bây giờ đây?

Tiếng xe cộ càng lúc càng ồn ào, đèn điện xung quanh ngày một sáng. Nàng cảm thấy con đường trước mắt thật mơ hồ.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, nàng liền bừng tỉnh, là Andy gọi.

Nàng bắt máy, giọng nói Andy truyền đến: "Tiểu Tiêu? Tan ca chưa?"

"Tan ca rồi."

"Đang ở trên đường? Em mau về nhà đi, em Phàn mua thức ăn, nói muốn làm cho chúng ta mấy món ngon đó."

"À, vâng."

Nghe thấy giọng điệu khác thường của nàng, Andy hoài nghi, cô nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Tiêu, em làm sao vậy? Nghe giọng nói có chút yếu ớt, có phải em bệnh rồi không?"

"Không phải đâu, có lẽ do công việc hôm nay, nên em hơi mệt." Nàng thay đổi ngữ điệu, cười lên: "Em sẽ mau chóng về nhà, chị đợi em nhé."

"Tiểu Tiêu tan ca chưa?" Phàn Thắng Mỹ hỏi.

"Tan ca rồi, đang trên đường về nhà."

"Vậy tớ cũng nên bắt tay vào làm thôi, lúc em ấy về có thể ăn được rồi."

"Được đấy." Andy cười, điện thoại lại reo lên, cô bắt máy, "Tiểu Tiêu?"

"Andy em không thể về nhà ăn cơm được rồi, Diêu Tân vừa giới thiệu cho em một đối tác mới, đang rất khẩn cấp, tối nay phải bay qua Bắc Kinh." Khúc Tiểu Tiêu trông như đang rất bận, từng câu từng chữ đều nói rất nhanh.

Andy không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nói: "À....... vậy, được thôi. Em hãy chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn cơm đúng giờ."

"Em biết rồi, bai bai chị."

Điện thoại vừa tắt, Phàn Thắng Mỹ ngoảnh đầu sang: "Sao vậy, nó không về à?"

"Em ấy phải đi gặp đối tác gấp, tối nay phải bay sang Bắc Kinh."

"Người khiến cậu thất vọng như vậy, quả nhiên chỉ có Khúc Tiểu Tiêu."

Andy cười cười, không trả lời, cô hơi lo lắng nhìn vào điện thoại.

Cũng cùng lúc đó, Đàm Tôn Minh bắt được một cuộc gọi.

"Tôi là Khúc Tiểu Tiêu, phiền anh cho tôi địa chỉ chỗ ở của em trai Andy, tôi muốn nhanh chóng đến đó."

Một viện dưỡng lão ở Đại Sơn nhận nuôi em trai Andy, Khúc Tiểu Tiêu lái xe cả đêm, trời vừa tờ mờ sáng đã đến nơi.

Trước cửa có một chiếc mô tô, bên cạnh nó có một lão béo, Khúc Tiểu Tiêu tiến tới, "Lão Nghiêm phải không?"

"Là tôi, chào Khúc tiểu thư."

Hai người bắt tay nhau, "Làm phiền ông rồi."

"Đừng khách sáo. Chuyện đó chắc cô cũng biết rồi, nhận nuôi Tiểu Minh là viện trưởng Dương, bọn họ đang đợi gặp cô."

"Vâng." Nàng đi theo Lão Nghiêm vào viện dưỡng lão, trời chưa sáng hẳn, mà đã có vài ông lão bà lão ra ngoài tập thể dục rồi, nhìn bọn họ, Khúc Tiểu Tiêu có một cảm giác đau xót, nàng càng không dám tin, em trai của Andy lại ở nơi này suốt thời gian vừa qua.

Viện trưởng Dương là một phụ nữ trung niên giản dị chất phác, Lão Nghiêm đã sớm nói với bà về nàng. Bà nói lúc này Tiểu Minh có lẽ là dậy rồi, chi bằng đợi cậu ấy ăn sáng xong rồi đưa cậu đến phòng làm việc gặp mặt, Khúc Tiểu Tiêu không bằng lòng, nàng muốn nhìn thấy Tiểu Minh sớm hơn một chút, vì thế, viện trưởng Dương đưa nàng đến phòng ăn đợi.

Không bao lâu Tiểu Minh bước vào, thoạt tiên cậu ta trông như một người bình thường, để tóc ngắn, mắc chiếc áo sơ mi lỗi thời, nhìn không giống trong ảnh, thực sự mà nói trông già hơn rất nhiều, và động tác chậm chạp của cậu không giống với những người khác.

Cậu tự lấy khay cơm, ngoan ngoãn xếp hàng, viện trưởng Dương nói: "Tiểu Minh rất ngoan, sinh hoạt hằng ngày không làm ai phải lo lắng cả."

Khúc Tiểu Tiêu vô thức gật đầu, mắt vẫn dán lên người Tiểu Minh.

Vị trí hai người chéo nhau, nhưng Tiểu Minh dường như vẫn phát hiện ra ánh mắt bên đó, tâm trạng có hơi khẩn trương, ôm lấy khay cơm núp đằng sau mọi người.

"Thằng bé này, rất dễ sợ hãi, nhưng quen rồi cũng hết thôi."

Khúc Tiểu Tiêu uống miếng trà như hớp một ngụm nước không mùi vị, tâm tình phiền muộn, nàng thực sự vẫn ôm trong mình một kì vọng, chờ đợi kì tích sẽ xuất hiện.

"Tiểu Minh cậu ấy...... có biết mình còn có một người chị không?"

Sắc mặt viện trưởng Dương trở nên khó coi, "Sau khi Lão Nghiêm tìm ra nó, chúng tôi có trò chuyện với nó, nhưng nó cứ ngờ ngờ nghệch nghệch, không có phản ứng gì, có thể lúc đó còn quá nhỏ nên nó không nhớ rõ chăng."

Khúc Tiểu Tiêu khẽ gật đầu, không nói cậu ấy là thằng khờ quên hết mọi chuyện là tốt rồi.

"Chị của Tiểu Minh thì sao? Cô ấy không đến thăm Tiểu Minh ư?"

"Gần đây cô ấy rất bận nên không có thời gian, nếu có lo lắng gì, cô ấy sẽ nhắc tôi thường xuyên qua coi sóc cậu ấy, hơn nữa, chị em xa cách bao nhiêu năm như vậy, cô ấy cũng có phần khẩn trương."

Viện trưởng Dương còn nói thêm: "Xa cách lâu như vậy mà còn có thể tìm về, thật đáng trân trọng."

Tiểu Minh ăn xong rồi, quay đầu rời đi, Khúc Tiểu Tiêu đứng dậy, "Tôi đi xem Tiểu Minh."

Lão Nghiêm tức tốc đi theo phía sau, hướng viện trưởng làm một cử chỉ "Xin hãy yên tâm."

Cậu lại chiếc bàn đá vẽ vẽ, Khúc Tiểu Tiêu cũng đi lại, nàng bước khẽ nhất có thể, nhưng cậu vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự hoảng sợ.

Khúc Tiểu Tiêu đoán chừng, nếu mình bước thêm một bước nữa, cậu ấy sẽ cầm lấy bức tranh bỏ chạy mất, trông thế này nhìn rất giống với chị cậu ấy.

Vì thế nàng lộ ra nụ cười dịu dàng, thân thương: "Chào em Tiểu Minh, chị là chị Tiểu Khúc, em đang vẽ cái gì đó, chị có thể xem nó được không?"

Cậu nhìn Khúc Tiểu Tiêu, không nói gì, nhưng ánh mắt đề phòng đã giảm đi một chút, Khúc Tiểu Tiêu chầm chậm bước từng bước, nhìn vào bức tranh của cậu: "À, em vẽ cây cối xung quanh đây sao?"

Tiểu Minh phát hiện có người hiểu được bức vẽ của cậu, ra sức gật gật đầu.

"Đẹp thật đấy." Lời khen này phát ra từ đáy lòng nàng.

Cậu ngây dại trước nụ cười của Khúc Tiểu Tiêu, trong mắt như đang vẽ lên những cảnh vật, trái tim cậu rung rinh, đung đưa cây cọ.

Trước mặt cậu, Khúc Tiêu Tiêu phát hiện mình không nên nói nhiều, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, im lặng quan sát thế giới của cậu.

Thần thái của cậu như vậy, nhìn rất giống Andy.

Người này, chính là em trai của Andy.

Nếu cậu ấy không bị bệnh, Andy chắc sẽ vui lắm.

Nàng mải mê suy nghĩ, đột nhiên Tiểu Minh đưa tay chỉ vào nàng, "A" lên một tiếng, nàng mới phát hiện, mình đang rơi nước mắt.

"Không sao không sao." Nàng vội chùi nước mắt, nhưng Tiểu Minh vẫn làm mặt lo lắng, nàng cười lên, ngữ khí có phần chắc chắn: "Không phải lo lắng, chị không sao, thật đấy."

Cậu nhìn Khúc Tiểu Tiêu vài lần, rồi dần dần đưa cọ lên vẽ, nhưng tâm trí lại lơ đãng, Khúc Tiểu Tiêu ý thức được mình đã khiến cậu lo lắng, nên tự động đứng dậy rời đi, đi được một đoạn, nàng quay đầu nhìn lại thân ảnh cậu, bỗng nhiên có hơi ghét cậu, tại sao lại chọn lúc này, xâm phạm đến cuộc sống hạnh phúc của nàng và Andy.

Nhưng nàng biết rằng, chẳng ai lường trước được điều gì.

"Viện trưởng Dương, hôm nay tôi phải về rồi, không thể ở đây với Tiểu Minh được, có một ít tiền, mong bà trông nom Tiểu Minh thật tốt." Nàng không có chuẩn bị từ trước, chỉ rút ra một tờ hai ngàn (20.000 đ), viện trưởng Dương vô cùng kinh ngạc, không ngừng từ chối.

"Tiểu Minh không phải rất thích vẽ sao? Bà dùng ít tiền này mua dụng cụ vẽ cho cậu ấy là được rồi."

Năn nỉ rất lâu, viện trưởng Dương cũng nhận lấy, Khúc Tiểu Tiêu từ biệt Lão Nghiêm, ông bỗng nhiên nói: "Thật không ngờ Khúc tiểu thư đây có thể bình tĩnh được như vậy."

Khúc Tiểu Tiêu cười, "Tôi mà không bình tĩnh, Andy nhà tôi sẽ ra sao đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt