chương 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẳng lặng bồi nàng xem TV cho đến khi tiết mục chấm dứt, bất tri bất giác đã qua mười một giờ.

Hạ Tâm Trữ đứng dậy, duỗi thắt lưng, bởi vì xem được tiết mục hay mà lộ ra vẻ mặt thoả mãn.

"Ngày mai em phải đi làm, chị có thể ở nhà một mình chứ." Nàng đột nhiên nghĩ ra hỏi.

"Chị cũng phải đi làm."

"Chị không nghỉ ngơi nhiều thêm một ngày sao?" Nàng nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý.

"Chị đã không có việc gì rồi." Cô lắc đầu nói.

"Chuyện bị thương đầu không thể xem nhẹ, em hy vọng chị có thể nghỉ ngơi nhiều vài ngày." Nàng dùng vẻ mặt nghiêm túc mà lo lắng nhìn cô khuyên bảo.

"Yên tâm, chị xác định mình đã không còn việc gì." Cô lại nói.

"Mạc Thư Hòa..."

"Nếu không, em cho chị một ngày kết hôn, ngày mai chị liền ở nhà nghỉ ngơi."

Lại tới nữa: "Hai mươi tháng sáu năm hai ngàn hai mươi hai." Nàng tùy tiện nói một cái ngày.

Cô nhẹ nhíu mày, sau đó nghiêm trang tính nói: "25+12, khi đó em đã sắp bốn mươi tuổi, em xác định thời điểm đó kết hôn rồi sinh em bé sẽ không phải quá muộn sao? Nếu sinh không được thì làm sao bây giờ?"

Hạ Tâm Trữ trừng cô.

"Coi bộ, hiện tại liền chỉ còn có một biện pháp." Nàng dường như có chút đăm chiêu nhìn cô nói.

Nàng hoài nghi trừng mắt cô, cảm thấy có lẽ cô hẳn sẽ nói ra lời không hay ho gì.

"Chúng ta sinh đứa nhỏ trước là được."

Xem, nàng biết chắc mà!

"Em muốn đi ngủ, ngủ ngon." Nàng đáp lại cái nhìn xem thường, xoay người bước đi, biểu hiện như là mặc kệ cô, sự thật cũng là vậy. Nhưng cũng không biết vì sao, nàng lại đột nhiên có loại cảm giác khẩn trương kỳ dị, khiến nàng không tự chủ được bước trở về phòng nhanh hơn.

Đi vào phòng, đóng cửa phòng, ngoài cửa một mảnh trầm tĩnh, cô không có đi theo vào.

Suy nghĩ một lát, nàng bị ý tưởng của chính mình làm hoảng sợ.

Nàng nghĩ đến cô sẽ cùng đi vào ép buộc nàng sao chứ? Mạc Thư Hòa mới không phải dạng người như vậy, nàng sao có thể dùng ý tưởng ác liệt như thế nghĩ về cô chứ?

Không, nàng thực không có hoài nghi con người cô. Lúc trước không có, về sau cũng sẽ không có, cho nên hiện tại...

Hạ Tâm Trữ bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi, hướng chính mình thừa nhận, nàng nghĩ như vậy căn bản là không liên quan đến hoài nghi, mà là có liên quan với dục vọng, nàng hy vọng cô sẽ cùng với nàng...

"Thật sự là rất mất mặt, Hạ Tâm Trữ." Nàng tự nói với mình, sau đó dùng sức lắc lắc đầu, sau khi ói ra một ngụm hơi lớn, bước vào phòng tắm tắm rửa, đồng thời tẩy đi suy nghĩ khiến mình cứ nghĩ liền thấy mất mặt xấu hổ.

Nàng thế nhưng hy vọng, kì vọng cô sẽ cùng đi vào. Nàng thật sự là điên rồi!

Bởi vì cần bình tĩnh đầu óc của mình lại, nàng cố ý dùng nước lạnh hơn bình thường để tắm. Sau khi tắm xong liền quấn khăn tắm vào – bởi vì vừa rồi quên mang quần áo vào thay – có chút lạnh chạy ra ngoài phòng tắm tìm quần áo mặc.

Trong phòng có người!

Nàng bị doạ sốc, cả người đột nhiên cương tại ngoài cửa phòng tắm.

Thân thể của Mạc Thư Hòa chỉ vẻn vẹn chiếc áo ngủ mỏng, nằm ở trên giường nàng. Đầu của cô dựa vào gối đầu, bộ dáng thực thoải mái. Tóc có chút ẩm ướt, có vẻ giống như vừa tắm xong, cực kỳ gợi cảm mê người. Cô mỉm cười với nàng, ánh mắt trực tiếp, nóng bỏng, chậm rãi nhìn từ đầu tới chân nàng, sau đó lại từ chân nàng nhìn về, cuối cùng dừng ở trên mặt nàng.

"Nhìn sắc đẹp không cần ăn cơm." Cô khàn khàn nói.

Hạ Tâm Trữ đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, cảm giác rét lạnh lúc trước đã biến mất không thấy. Một cỗ sóng nhiệt trào ra từ chỗ sâu trong thân thể nhanh chóng bảo phủ cả người.

Cô đến đây. Nàng vừa vui vừa hoảng, vừa chờ mong vừa lo lắng sợ hãi.

Biểu tình của nàng không có tiết lộ sự kinh hỉ cùng chờ mong của nàng chứ? Nếu cô biết nàng có dục vọng đối với cô, có thể cảm thấy nàng là một sắc nữ hay không, một chút rụt rè, đạo đức mà con gái nên có đều không có?

"Chị ở trong này làm cái gì?" Cố gắng khống chế ngữ khí cùng biểu tình của mình, nàng mở miệng hỏi cô.

"Chờ em." Hai chữ đơn giản lại làm cho tim nàng đập nhanh hơn.

"Chờ em, làm cái gì?"

Cô mỉm cười: "Làm chuyện thân mật."

Hai má của nàng không có biện pháp khống chế không đỏ lên.

"Tới chỗ này đi." Cô hướng nàng vẫy vẫy tay, thanh âm lại vô cùng nhu tình như nước.

Tim Hạ Trâm Trữ đập bình bịch, không biết nên nghe lời cô đi lên trước, hay là mở miệng mời cô rời đi. Nàng do dự không quyết, chẳng biết làm sao đứng ở tại chỗ nhìn cô.

"Tới đây, cưng ơi." Lần này cô hướng nàng ngoắc ngoắc tay. ( ta phụt cười)

Nàng lại do dự một chút, rốt cục lắc đầu, quyết định mình vẫn là rụt rè một chút thì tốt hơn.

"Đã khuya, ngày mai còn phải đi làm, chị không phải nên trở về phòng ngủ sao?" Nàng nói với cô.

"Chị muốn ngủ ở trong này, ngủ cùng với em." Cô cười nhìn nàng.

Nàng đối với lời nói gọn gàng dứt khoát của cô thật không có biện pháp: "Mạc Thư Hòa..."

"Nhanh chóng tới đây, cưng ơi. Tựa như em nói, đã khuya rồi, ngày mai còn phải đi làm, em không muốn ngày đầu tiên tới công ty báo danh đã đi trễ chứ?" Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, mỉm cười ôn nhu nói.

"Chị như vậy thật đáng ghét."

"Phải không? Nhanh chóng đến đây."Cô cười nói.

"Rất rất đáng ghét." Nàng lại cường điệu nói, sau đó vừa chờ mong khẩn trương vừa nhận mệnh đi từng bước đến trước mặt cô, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại thay đổi phương hướng đi về phía tủ quần áo.

"Em đang làm cái gì?"Cô nghi hoặc hỏi.

"Lấy áo ngủ mặc."

"Không cần phiền toái như vậy, bởi vì chờ một chút vẫn là bị chị cởi ra."

"Mạc Thư Hòa, chị có thể càng chán ghét hơn không!" Mặt nàng ửng đỏ gầm nhẹ với cô.

"Được rồi." Cô giơ hai tay lên, làm ra bộ dáng đầu hàng.

Cầm áo ngủ vào phòng tắm thay, Hạ Tâm Trữ lại thấy hành động của mình có chút buồn cười. Bởi vì nàng tin tưởng qua không được bao lâu, quần áo của mình sẽ bị cô cởi sạch, cùng cô trần trụi cùng nhau, nhưng... Ai, nàng thật thấy thẹn thùng, có biện pháp gì? Tuyệt không phải đang cố ý rụt rè, thật sự.

Trong gương, hai mắt nàng sáng ngời, hai má đỏ ửng. Xem ra so với bình thường còn đẹp hơn mấy phần, hiện tại cô nhìn thấy có là như thế hay không? Hy vọng nàng ở trong mắt cô, cũng là xinh đẹp.

"Cưng ơi, chị sắp ngủ." Trong phòng ngủ truyền đến tiếng gọi của cô.

Trong gương nàng cười, bốn phía tựa hồ có loại tên là hạnh phúc bao quanh xoay tròn. Nếu lúc này Tiểu Dịch cũng ở trong phạm vi nàng có thể ôm được, nàng nhất định sẽ càng hạnh phúc.

Tiểu Dịch, nàng đã vài ngày không có tin tức của cậu bé. Hạ Quan Kiệt không gọi điện thoại cho nàng nữa, di động cũng không mở, khiến nàng hoàn toàn mất liên lạc với anh ta.

Anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì, đang kế hoạch chuyện gì, không phải thật bán con ruột của mình đi chứ?

Trong gương nàng nhíu chặt mày, không khí hạnh phúc vây quanh sớm đã chẳng biết đi đâu.

Cửa phòng tắm ở phía sau nàng bị mở ra, Mạc Thư Hòa đột nhiên xông vào, sau đó trước khi nàng kịp phản ứng, nhanh nhẹn vút qua tựa như con hổ vồ lấy nàng, chèn lên eo đem cả người nàng bế lên.

"Mạc Thư Hòa!" Nàng không tự chủ được thở gấp một hơi, có chút kinh ngạc hô ra tiếng.

"Em làm chị chờ lâu lắm." cô hôn môi nàng nói.

Giây tiếp theo, nàng đã bị cô đẩy ngã ở trên giường, mà cô liền thuận thế ép ở trên người nàng, khát vọng mà nóng bỏng hôn mút nàng.

Hạ Tâm Trữ cảm thấy một cỗ khí nóng nhanh chóng lẻn tới toàn than. Hô hấp của nàng trở nên có chút dồn dập cùng hỗn loạn, tần suất tim đập cũng nhảy lung tung. Tâm tình lo lắng bất an vì Tiểu Dịch đột nhiên hóa thành dục vọng cùng nhiệt tình, không ngừng hôn lại cô. Rất nhanh, nhiệt tình của hai người tràn đầy cả căn phòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net