chương 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đẩy cửa đi vào trong phòng, liền thấy lão bà vẻ mặt khóc không ra nước mắt ngồi ở trên sô pha ngẩn người. Ngay cả lúc cô đi vào văn phòng nàng cũng đều bất tri bất giác, Mạc Thư Hoà nhíu nhẹ mày, đóng cửa, đi về phía nàng.

"Làm gì hé ra gương mặt khóc tang?" cô mở miệng hỏi. Khi nàng giật mình vì sự xuất hiện của cô mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn, cô thuận thế cúi đầu hôn nàng một cái.

Hạ Tâm Trữ trước là tròn mắt nhìn, lập tức tươi cười rạng rỡ.

"chị họp xong rồi?" nàng mừng rỡ nói.

Nàng vì cô xuất hiện mà hai mắt tỏa sáng, khiến cô nhịn không được lại cúi đầu hôn nàng một cái.

Lúc này nụ hôn hoàn toàn không giống chạm nhẹ vừa rồi, vừa thân mật lại nóng cháy, hôn đến khi Hạ Tâm Trữ thiếu chút nữa nhịn không được muốn rên rỉ thành tiếng. Nàngvội vàng đẩy cô ra, ngượng ngùng trừng cô một cái.

"chị làm gì, trong này là công ty."

"Ai bảo em tú sắc khả cơm (đẹp đến quên ăn cơm) như vậy." Đây là cô trả lời.

Nàng lại trừng cô cái nữa.

"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy, ngay cả chị vào cũng không phát hiện?" cô ngồi bên cạnh nàng, tự nhiên mà vươn tay ôm nàng như bảo hộ cũng như giữ lấy.

"Suy nghĩ muốn quay về đây làm việc tựa hồ là không có khả năng." nàng thở dài nói.

"Vì sao? Chẳng lẽ Trần quản lí không có nói với em sao?" Mạc Thư Hòa khó hiểu hỏi. Cô rõ ràng có dặn dò Trần quản lí có thể nhân cơ hội nói chuyện với nàng.

"Có, nhưng đột nhiên em thấy khó khăn thật lớn." nàng lại thở dài.

"Cưng ơi, em càng nói chị càng mơ hồ rồi, chuyện gì mà khó khăn thật lớn?" Mạc Thư Hòa nhịn không được nhíu mày.

"Vừa rồi Trần quản lí gọi em phu nhân, Thái thư ký cũng gọi em phu nhân." nàng nói với cô.

"Em là lão bà của chị, bọn họ đương nhiên tôn xưng một tiếng phu nhân." cô theo lẽ thường đương nhiên gật đầu: "Cái này có vấn đề gì sao?"

"chị thấy có cấp trên gọi cấp dưới là phu nhân, còn tất cung tất kính sao? Nếu em trở về làm việc, ở trong công ty chỉ là một trợ lý hành chính nho nhỏ, kết quả mỗi một cấp trên trưởng quan nhìn thấy em thì lại cúi đầu cúi người với em. Chị không thấy là như vậy rất khiến người ta cười sao? Người vốn không biết em là lão bà của chị, không tới thời gian một ngày cũng sẽ biết hết." Nói xong, nàng bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, sau đó kết luận nói: "Khó khăn thật lớn."

"Nguyên lai là như thế." Mạc Thư Hòa giật mình hiểu ra: "Muốn chị yêu cầu mọi người dùng thái độ bình thường nhất đối đãi em, không cần tất cung tất kính với em, cúi đầu cúi người nữa không?"

"Không cần vì mình em mà liên lụy mọi người." nàng lắc đầu cự tuyệt: "Hơn nữa nói thật, kỳ thực em cũng là một mực giãy giụa lừa gạt đồng sự như vậy không được!? Mọi người thành tâm đối đãi em, em lại lừa gạt mọi người."

"Em có thể công khai tất cả."

"Sau đó để tất cả mọi người gọi em phu nhân, đối em tất cung tất kính, hơn nữa hoài nghi em thiếu phu nhân tốt đẹp không làm, vì gì lại chạy đến tranh bát cơm với mọi người."

"Em nghĩ nhiều lắm, cưng à."

"Mặc kệ có phải là nghĩ nhiều hay không, em không thích có cảm giác ngăn cách với đồng sự."

"Vậy em định buông tha cho ý niệm làm việc trong đầu?"

"Em còn đang nghĩ. Có lẽ em có thể tới công ty khác làm..."

"Điểm ấy chị không thể đáp ứng." Mạc Thư Hòa lập tức phủ quyết.

"Vì sao?" nàng có chút ngạc nhiên, nàng nghĩ cô tuyệt đối sẽ không phản đối, cô không phải nói cô hiểu nàng cho nên mới bảo nàng đến đi làm sao? Như thế nào...

"Làm ở công ty của chị không giống làm ở công ty người khác." Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn nàng nói: " Ở trong chỗ chị, chị mới chiếu cố em được, tới công ty khác –"

"Em sẽ tự chiếu cố mình." nàng nhanh chóng nói tiếp.

"Cưng ơi, không phải em quên hiện tại mình có thai chứ?" cô vươn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng vẫn chưa nhô lên của nàng, ôn hòa nói với nàng.

"Có rất nhiều phụ nữ mang thai cũng vẫn còn đi làm."

"Lời là đúng vậy, nhưng những người đó là từ khi chưa có mang thai cũng đã đang làm việc." Một lát, cô sửa lời nói: "Em có nghĩ tới hay không, có công ty nào cố dùng người mang thai? Bỏ qua không nói tình trạng xấu trong lúc mang thai, làm việc không đến một năm liền muốn công ty cho cô ta nghỉ sinh, chị nghĩ không có một ông chủ công ty nào dễ dàng khoan nhượng loại chuyện này." 

Hạ Tâm Trữ nhất thời không thể nói gì mà chống đỡ, bởi vì nàng còn chưa nghĩ tới chuyện này, không có một ông chủ công ty nào ngốc đến độ dùng một phụ nữ mang thai, trừ phi ông chủ công ty kia vừa vặn là ông xã của người nữ đó. Cô thực vì nàng phá lệ rất nhiều, không phải sao?

"Nghĩ thông suốt chưa?" cô hỏi nàng.

Nàng gật gật đầu, thấy cô nhất thời thở ra một ngụm khí lớn, khiến nàng nhịn không được cười lên.

"Chuyện gì buồn cười như vậy?"

"chị thực sợ em không nghe lời, đúng hay không? Nếu cuối cùng em vẫn quật cường khư khư cố chấp như cũ, kỳ thật chị cũng không có biện pháp bắt em, chỉ có thể theo em đúng hay không?" nàng chế nhạo cười nói với cô.

Cô bất đắc dĩ nhìn nàng, đang muốn mở miệng nói chuyện, điện thoại trên bàn làm việc lại bíp bíp một tiếng, truyền đến thanh âm của Thái thư ký.

"Tổng tài, đường dây số một có vị cảnh sát hình sự tên Trương Chính Hùng, nói có việc muốn tìm ngài. Nếu hiện tại ngài không rảnh tiếp điện thoại, anh ta liền sẽ tự đến tìm ngài. Ngài muốn tiếp không?"

Trước khi anh ta nói xong, Mạc Thư Hòa đã đi đến trước bàn làm việc, sau đó đợi sau khi anh ta nói hết, vươn tay nhấn xuống nút trò chuyện đáp lại: "Tôi biết rồi."

"Vì sao cảnh sát muốn tìm chị?" Hạ Tâm Trữ đi theo đến bên bàn làm việc, ở trước lúc cô tiếp điện thoại liền nhanh chóng hỏi.

"chị cũng không biết." Mạc Thư Hòa vừa nghi hoặc, cũng vừa thấy thật sự kỳ quái.

Cô nhấn xuống nút đường dây một, dùng phương thức khuếch đại thanh âm để tiếp điện thoại. Cô tự nhận không làm chuyện gì xấu, cho nên không sợ cảnh sát tìm tới cửa, hy vọng lão bà cũng có thể tín nhiệm cô, tin tưởng cô.

"Tôi là Mạc Thư Hòa." cô trầm ổn nói ra danh tính mình với đầu kia điện thoại.

"Alo? Tôi là cảnh sát hình sự ở khu vực Đại An, Trương Chính Hùng. Thật ngại, ở lúc cô làm việc lại quấy rầy cô."

"Không sao, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?"

"Xin hỏi Mạc tiểu thư, tôn phu nhân có phải là Hạ Tâm Trữ, mà cô ấy có người anh trai tên Hạ Quan Kiệt?"

Vấn đề thình lình xuất hiện của Trương cảnh sát khiến Mạc Thư Hòa cùng Hạ Tâm Trữ không khỏi nhìn nhau, trên mặt hai người đều có biểu tình kinh ngạc, hoài nghi cùng không hiểu. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới cảnh sát tìm bọn họ lại là vì chuyện của Hạ Quan Kiệt!

"Đúng, xin hỏi có chuyện gì sao?" Mạc Thư Hòa lên tiếng hỏi.

"Sự tình là như thế này–"

"Nếu anh ta gây hoạ gì, muốn chúng tôi lấy tiền bảo lãnh anh ta, vậy xin miễn." Hạ Tâm Trữ nhịn không được lạnh lùng mở miệng nói.

"Tâm Trữ." Mạc Thư Hòa gọi nhẹ.

"Mạc tiểu thư, tôn phu nhân cũng ở đây sao?" Trương cảnh sát ở đầu kia điện thoại hỏi.

"Đúng, thật có lỗi, cô ấy có chút kích động." Mạc Thư Hòa nhìn lão bà trả lời lại anh ta.

"Em rất bình tĩnh." Hạ Tâm Trữ nhịn không được phản bác, cũng dùng giọng nói rõ ràng lạnh lùng hơn với cảnh sát đầu bên kia điện thoại: "Mặc kệ Hạ Quan Kiệt xảy ra chuyện gì tôi đều không muốn quản, quan hệ anh em của tôi cùng anh ta đã sớm đoạn tuyệt, cho nên mặc kệ cảnh sát muốn nhốt anh ta năm năm hoặc mười năm, tôi đều sẽ không để ý. Phiền toái cảnh sát cứ chuyển cáo anh ta như vậy, cám ơn."

Đầu điện thoại kia trầm mặc một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net