chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách Phàn thành một trăm dặm có một Hoa Nông trấn nhỏ, tại trấn nhỏ đó lại có một nữ tử đang ngồi bên trong gian phòng trọ trên mặt đeo khăn che mặt, nàng ta nhìn chăm chú sắc trời bên ngoài cửa sổ dần dần trở tối, trong lòng do dự không biết nên đi hay không. Cuối cùng tự mình tìm cái cớ nhìn xem kết quả của trò đùa dai, lập tức khinh công hướng miếu Quan Âm bay đi.

Nhanh chóng đến miếu Quan Âm cách nơi đây 30 dặm, nàng nhờ vào ánh trăng nhìn thấy Trần Thành thúc ngựa đứng ở một lối rẽ, không biết đang suy tư điều gì. Nhìn nang chợt thúc ngựa đi qua bên trái đi được mấy bước thì lại vòng trở về, sau đó lại nhìn chăm chú bên phải con đường, cô gái kia thấy thật buồn cười, hóa ra tên ngốc này không biết đường đi.

Vừa định nhắc nhở nàng, bỗng nhiên có tiếng động rất nhỏ cách đó không xa, lập tức nghiêng mình trốn phía sau hàng cây rậm rạp, trong chốc lát, thấy được hai tên trên người mặc y phục đen nghiêng mình trốn phía sau Trần Thành cách đó không xa, nhìn chăm chăm vào nàng.

Cô gái kia thuận tay ngắt lấy hai lá cây, vừa giơ lên, hai người kia trong nháy mắt ngã xuống đất, không đứng dậy được. Cô gái vừa định nhắc nhở Trần Thành đi về phía bên phải, trong lòng đột nhiên lại muốn trêu tên ngốc này, liền dùng truyền âm nhập mật nói cho Trần Thành: "Đi qua bên trái thì có thể đến miếu Quan Âm, ta ở miếu Quan Âm chờ ngươi."

Đến nơi vùng núi hoang vu này, Trần Thành nghe thấy có người nói chuyện với nàng, ban đầu bị dọa cho phát sợ, nhưng nghe đến sau cùng nàng biết là cô gái kia, trong lòng mừng thầm, nguyên lai đây chính là võ công truyền âm cách trăm dặm sao? Thực sự là quá thần kỳ. Không nói lời nào, lập tức giơ roi lao nhanh về phía bên trái mà đi.

Cô gái kia thấy Trần Thành đi đường bên trái, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất vui vẻ, trên mặt mỉm cười, quay người hướng về đường bên phải bay đi, dự định đi vào trong miếu chờ tên ngốc này, nhìn nàng có thể đến miếu Quan Âm đúng hạn hay không.

Ở miếu Quan Âm này không có người xuất gia, bình thường đều là dân làng gần đây đến quét dọn thờ cúng, buổi tối cũng rất thanh tĩnh. Nữ tử kia tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, định vừa ngồi thiền vừa đợi. Nhưng vừa mới vận công ngồi thiền thì nghe được tiếng vó ngựa từ xa tới gần. Chẳng lẽ là tên ngốc kia? Sao lại nhanh như vậy? Cô gái kia nghi hoặc.

Tiếng vó ngựa ấy đến cửa miếu liền ngừng lại, như cô gái ấy dự đoán, quả thật là Trần Thành.

Trần Thành vừa vào cửa miếu thì nhìn thấy nữ tử một thân y phục trắng, xung quanh mặt vẫn là khăn che mặt, nhìn qua có vẻ vừa tinh khiết lại vừa thoát tục, giống như tiên nữ không dính phải khói bụi trần gian. Trần Thành không khỏi ngẩn ngơ mà nhìn.

Cô gái kia thấy biểu hiện ngơ ngác của Trần Thành, không biết tại sao trong lòng lại có chút đắc ý, mở to đôi mắt đẹp mê người nhìn chăm chăm biểu hiện Trần Thành, cũng không tính đem hồn nàng kéo về. (nàng ở đây là TT)

Trần Thành tựa hồ mỉm cười nhìn cặp mắt kia, càng quên mất chính mình đang ở nơi nào. Cuối cùng vẫn là cô gái kia không nhịn được mở miệng: "Tiết thiếu chủ dự định buổi tối này cứ đứng như vậy à?" Người đẹp, âm thanh lại còn êm tai như vậy.

"Ôi..." Trần Thành lúng túng, nhất thời lại không biết nên nói cái gì.

Cô gái kia nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Trần Thành, đột nhiên cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu, "Tiết thiếu chủ không phải đi đường bên trái sao? Nhanh như vậy đã đến?"

Trần Thành xấu hổ gãi gãi đầu giải thích: "Vốn là ta cũng không biết đi đường nào mới đúng, sau khi được cô nương nhắc nhở, ta cảm thấy đường bên phải mới đúng!"

"Ngươi biết ta có ý lừa ngươi?" Cô gái kia càng không nghĩ tới Trần Thành sẽ đoán được.

"Ta cùng cô nương đồng thời có bí mật không thể cho ai biết, cô nương muộn như vậy hẹn ta đến nơi hẻo lánh như vậy, ta nghĩ... ta nghĩ, hẳn không phải là bởi vì muốn gặp mặt thôi chứ?" Trần Thành trong lòng thấp thỏm, không biết đối phương có thể bởi vì lời nói của nàng mà tức giận hay không.

Nhưng mà nữ tử này cũng không giống như đang tức giận, âm thanh vẫn nhu hòa, nghe không ra tâm tình gì, nói: "Ha? Tiết thiếu chủ làm sao thấy được?" Cô gái kia trong lòng không nghĩ tới tên ngốc này lại thông minh như vậy.

Trần Thành nhìn cô gái kia một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí một, nói: "Vậy ta nói ha! Ta nói không đúng ngươi đừng tức giận."

"Ngươi nói đi!" Tuy rằng trong lòng rất bất đắc dĩ, nhưng nữ tử này vẫn như cũ là một bộ biểu hiện lãnh đạm, âm thanh nói chuyện mãi mãi cũng là lạnh lùng như vậy, không mang theo bất kỳ tình cảm gì.

"Cô nương nếu như chỉ là muốn cùng ta uống chút trà, nói chuyện phiếm, tự ôn chuyện, chắc chắn sẽ không hẹn vào canh giờ này ở miếu nhỏ hẻo lánh chứ? Hơn nữa nhìn cô nương tối hôm qua vừa hỏi trước khi đi, ta cảm thấy cô nương chẳng qua là có ý muốn thử ta, nếu cô nương đã có ý muốn thăm dò, sao có thể để ta dễ dàng như vậy đến nơi này đây?" Trần Thành trong lòng biết cô gái kia cố ý trêu nàng, thế nhưng lại không nghĩ tới nàng(chỉ cô gái kia) thật sự sẽ đến, vì lẽ đó giờ khắc này trong lòng nàng vui vẻ vô cùng, sao lại đi để ý cái khác?

"Tiết thiếu chủ quả thực thông minh, nếu đã biết, vì sao lại phải đến?"

"Bởi vì, cho dù có một phần vạn cơ hội, ta cũng sẽ không từ bỏ." Lúc nói lời này, Trần Thành nghiêm túc nhìn kỹ lấy cô gái kia, như đang nói lời thề với nàng.

Thời khắc đó, cô gái kia trong lòng có loại cảm giác không nói ra được, chỉ là kinh ngạc nhìn chăm chú lấy người trước mặt, trong miếu bỗng nhiên trở nên yên lặng như tờ, liền ngay cả lá cây bay xuống cũng có thể ghét bỏ nó ồn ào.

Nhưng cô gái này đột nhiên nghe thấy động tĩnh gần đó, lập tức làm động tác cấm khẩu (giơ ngón trỏ đưa lên miệng) đối với Trần Thành, kéo Trần Thành trốn đến phía sau tượng quan âm.

Chỉ chốc lát, cô gái kia nghe được tiếng vang nhẹ đi tới ngoài miếu liền ngừng. Cô gái kia nghĩ thầm, hai người này khinh công không tệ, đổi thành người khác khẳng định rất khó phát hiện động tĩnh. Nghĩ, đột nhiên giơ tay điểm trên người Trần Thành mấy chỗ huyệt đạo, chính mình cũng nín thở. Huyệt đạo trên người Trần Thành đột nhiên bị điểm, tất nhiên lấy làm kinh hãi, nhưng nhìn thấy cô gái kia ánh mắt chuyên tâm, dường như đoán được cái gì, tâm cũng bình tĩnh lại.

Phỏng chừng hai người kia thấy trong miếu không có ai, liền đi vào. Một tên trong đó thấp giọng nói qua: "Theo như phương hướng lão Ngũ, lão Thất chỉ, cùng con Bạch Mã ngoài cửa này, Tiết gia thiếu chủ lẽ ra ở gần đây, làm sao lại không thấy?"

Tìm ta? Trần Thành nghe được người bên ngoài nhắc tới nàng, liền dựng thẳng lỗ tai chăm chú nghe.

"Lão Ngũ, lão Thất không có chút tri giác đã bị người điểm huyệt, nhất định là có cao thủ ở gần đây, chẳng lẽ là bị Tiết gia thiếu chủ phát hiện?" Bởi vì ở trong mắt mọi người, võ công của Tiết Hoàng Sanh quả thực không yếu kém.

"Chúng ta trở về bẩm báo ông chủ." Nói xong, hai người này liền nghiêng mình đi ra. Chờ hai người đó đi xa, nữ tử kia mới đem huyệt đạo trên người Trần Thành giải.

Huyệt đạo vừa được gỡ, Trần Thành liền không nhịn được hỏi: "Bọn họ là người nào? Tại sao phải theo dõi ta?"

"Tiết thiếu chủ thông minh như vậy, lại không thể đoán được thân phận của bọn họ sao?" Kỳ thực cô gái kia biết Trần Thành đoán không ra, lời này là cố ý trêu chọc, muốn nhìn biểu hiện xấu hổ của người trước mặt.

Trần Thành quả thực xấu hổ cười cười, đưa tay gãi gãi đầu: "Cô nương chớ đánh giá cao ta, ta thì làm sao có thể biết được. Đối với một người mất trí nhớ mà nói, biết được thân phận mình đã là quá lắm rồi." Trần Thành tự giễu, liền nghĩ tới chính mình sinh ra và lớn lên ở thành thị, trong lòng không khỏi một trận khó chịu.

Cô gái kia thấy biểu hiện Trần Thành bỗng trở nên u buồn, cho là hắn đang vì mất trí nhờ mà khổ não, có chút không đành lòng, liền không trêu nàng nữa, mở miệng nói qua: "Hai người này phỏng chừng là muốn biết thân phận thực sự của ngươi cùng chuyện mất tích lúc trước."

Trần Thành mở to hai mắt: "Làm sao ngươi biết?" Bởi vì cô gái kia đã đoán được thân phận hai người này, chỉ là nàng cũng không muốn nói cho Trần Thành biết.

"Bởi vì chuyện Tiết thiếu chủ mất tích mấy tháng, trong chốn giang hồ có không ít người biết được."

Trần Thành suy nghĩ trong lòng, nếu nhiều người quan tâm việc người thiếu chủ kia mất tích như vậy, chuyện mất tích của người đó chắn chắn không đơn giản như vậy, trong đó nhất định có liên quan đến rất nhiều người chú ý tới sự tình này.

Thấy Trần Thành không nói gì, cô gái này hỏi: "Ngươi đối với chuyện trước đó một chút ấn tưởng cũng không có?"

Trần Thành lắc lắc đầu, trong lòng nói qua, ta cũng không phải Tiết Hoàng Sanh trước kia, ta làm sao biết được.

"Rất nhiều người cũng không biết tại sao ngươi mất tích, thế nhưng ta biết."

Trần Thành quay người nhìn kỹ lấy nàng, trong lòng suy nghĩ, ta quả thực không đoán sai, trước đó nàng đích thực là đã quen biết với Tiết Hoàng Sanh. Khẳng định được điều này, trong lòng lại có chút mất mát, không biết lúc đấy nàng cùng người đó có quan hệ gì đây?

"Vào trước lúc ngươi mất tích, ngươi chính là đang lần theo tung tích của 'Khải Tâm Kiếm Phổ'."

"Khải Tâm Kiếm Phổ? Là thứ gì?"

"Võ công bí tịch." (Sách võ công quý)

"Rất lợi hại? Rất nhiều người đều muốn có nó? So với võ công của ngươi còn lợi hại hơn?" Trần Thành trong lòng có đầy nghi vấn, bởi vì nàng cảm thấy võ công của cô gái kia đã là ít người có thể đạt tới rồi. Lẽ nào liền chỉ cần học được một loại võ công là có thể vượt qua nàng?

"Đúng, thất truyền đã lâu, là cuốn sách võ công quý mà người trong võ lâm tha thiết ước mơ."

Trần Thành lúc này đã hiểu được, người thiếu chủ kia hóa ra là bởi vì cuốn sách này mà bị giết hại, lẽ nào nàng cũng muốn sở hữu cuốn sách này?

"Ngươi cũng muốn có được nó?" Trần Thành nghĩ, nếu nàng ấy biết Tiết Hoàng Sanh đang truy tìm tung tích của Khải Tâm Kiếm Phổ, nàng ấy có phải là đã theo dõi Tiết Hoàng Sanh?

"Nó vốn là của ta, ta lần theo tăm tích của nó, chỉ là không muốn gây nên tranh chấp võ lâm." Nghe cô gái ấy nói như thế, Trần Thành trong lòng một câu thì ra là như vậy, nàng cho rằng cô gái kia võ công cao như thế, có lẽ là bởi vì học Khải Tâm Kiếm Phổ.

"Vậy ngươi nói xem, lúc đó là ta cướp võ công bí tịch của ngươi hay là giúp ngươi đoạt lại bí tịch nhỉ?" Trần Thành muốn biết Tiết Hoàng Sanh này là kẻ thù hay là đồng minh của nàng ta.

Ai biết cô gái kia cũng không trả lời nàng, chỉ nói câu: "Ngươi đi về hỏi cha ngươi, hắn sẽ nói cho ngươi biết."

Trần Thành vừa định hỏi lại gì đó, liền nghe được cô gái đó nói rằng: "Ta phải đi rồi." Nói xong thì hướng về phía ngoài miếu đi, Trần Thành khẩn trương gọi lại, cô gái kia quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng.

"Vẫn còn chưa có hỏi qua tên gọi của cô nương..." Trần Thành nghĩ lần này từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại, nếu như ngay cả danh xưng của đối phương cũng không biết, làm sao nhận biết được? Sau đó làm sao mà tìm?

Cô gái này không nghĩ tới nàng sẽ có câu hỏi như thế, thoáng trầm tư, thời khắc xuất hiện ở cửa để lại hai chữ: "Ôn Tình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net