Chương 1. Phù thủy khu rừng đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Oe oe."

Âm thanh trong vắt như ly thủy tinh vỡ.

Nó thật sự là một điểm nhấn kỳ lạ trong khu rừng đen nhẻm này.

Phù thủy già nua cùng chiếc lưng còng lụ khụ đi đến. Bà ta dừng lại trước cái cây trơ trụi lá tựa như giá treo mũ khổng lồ. Dùng hai ngón tay nhăn nheo túm lấy lưng áo đứa bé đưa lên trước mặt. Thể như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu và đáng ghê tởm lắm:

"Một con chuột nhắt xấu xí và hôi hám."

Giọng nói khản đặc giống điếu xì gà bị tắc.

Không biết đứa bé ngưng khóc từ lúc nào. Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cái mũi dài của phù thủy. Đôi mắt trong vắt như pha lê trợn tròn nhìn thứ kì lạ. Cái miệng nhỏ vui thích cười khúc khích.

Phù thủy ghét bỏ đưa đứa bé ra xa, giải thoát cho cái mũi số khổ của mình.

***

"Đồ chuột nhắt!"

Đó là cách phù thủy vẫn thường gọi Doris. Doris Pythonissam là tên mà phù thủy đã đặt cho con bé.

"Ôi trời! Xem mày đã làm gì với những lọ thuốc của tao kìa."

Phù thủy nói như tát nước vào mặt Doris, những giọt nước bọt bắn tung tóe khắp nơi trên sàn và trên mặt Doris.

Doris ngồi trên mặt đất, ngây thơ nhe hàm răng nhỏ trắng sứ của mình, bập bõm gọi:

"Mẹ!"

Mẹ xách Doris ra khỏi đống chai lọ vỡ:

"Đừng có cười nữa. Những miếng thủy tinh này có thể cắt đứt ngón tay nhỏ bé của mày đấy."

Doris trên người dính đầy thứ chất lỏng đặc sệt màu đen, bị mẹ ném vào thau nước:

"Nếu lần sau mày còn làm vậy nữa, tao sẽ vất mày ra ngoài cho lũ quái vật ăn."

Dù mẹ đã nói câu này rất nhiều lần nhưng bà ấy chẳng bao giờ làm vậy.

***

Doris lên hai. Lần đầu tiên được mẹ dẫn xuống thị trấn.

Nơi đây khác hẳn nhà con bé, hỗn hợp những tạp âm ồn ào và hỗn loạn khiến Doris khó chịu.

Dù vậy, vẫn có một thứ âm thanh nhẹ nhàng và trầm bổng cố gắng len lỏi qua đám đông tìm đến tai con bé.

Doris cứ đứng thẫn thờ tại đó, nhìn người đàn ông gầy ngoẳng dùng đôi tay khéo léo của mình đưa đẩy cây vĩ cầm. Cho đến khi tiếng hét của mẹ vọng lại từ đầu hẻm:

"Doris! Đồ chuột nhắt xấu xí bẩn thỉu! Mày đâu rồi?"

Doris chạy vội đến chỗ mẹ, ngoan ngoãn nắm lấy tay bà nhưng đầu vẫn cố ngoảnh lại nhìn người đàn ông nọ. Bên tai là những tiếng chửi rủa:

"Nếu còn có lần sau, tao sẽ vất quách mày ở đây..."

Mẹ cũng chú ý đến hành động kì lạ của Doris, đưa mắt nhìn theo hướng con bé, sau cùng chốt hạ bằng một câu nhạo báng:

"Xem lại mình đi đồ chuột nhắt, mày nghĩ mày có thể cầm được cây đàn đó sao?"

Doris buồn rầu cúi mặt.

Giáng sinh năm đó, ông già Noel đã tặng Doris một cây vĩ cầm. Doris đã vui suốt một tháng, dù cây đàn là quá lớn đối với Doris bé nhỏ.

***

Năm ba tuổi, con ruồi quái ác đã để lại một vết tích đau đớn dưới khóe mắt trái của Doris. Trong khi cố giết nó, Doris đã vô tình bộc lộ tài năng ma pháp của mình và dịch chuyển bản thân đến một nơi xa lạ.

Dưới nền tuyết trắng xóa, Doris nước mắt nước mũi tèm nhem vừa đi vừa gọi:

"Mẹ ơi."

May mắn đã mỉm cười với Doris, một cô bé khoảng bảy tuổi với chiếc băng rô đen trên đầu đã nhìn thấy con bé. Cô bé tốt bụng đã đưa Doris về bộ lạc của mình.

Trong căn lều nhỏ, Esdeath múc một bát súp nóng cho Doris:

"Em tên gì?"

Doris nhận bát súp, nói:

"Đồ chuột nhắt xấu xí bẩn thỉu."

Dứt lời, Doris liền vùi đầu vào ăn.

Bằng một cách thần kỳ, Doris đã sống với Esdeath bằng cái tên đó trong một tháng trời.

"Làm như vậy, như vậy. Em có thể dễ dàng moi ruột quái vật mà không giết nó. Em muốn thử không?"

Esdeath đưa con dao đầy máu cho Doris.

Doris ba tuổi lần đầu cầm dao, bắt đầu rạch xuống từng vết cắt theo hướng dẫn.

"Giỏi lắm!"

Doris vui thích được Esdeath xoa đầu.

Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, cuộc gặp gỡ nào cũng có lúc phải chia tay.

Bên kia, mẹ đang nói chuyện với tộc trưởng, cha của Esdeath:

"Cảm ơn ngài vì những ngày qua."

Tộc trưởng vội xua tay, trịnh trọng nói:

"Không dám, không dám. Đó là vinh hạnh của chúng tôi khi được chăm sóc con của ngài phủ thủy đây."

Bên này, Doris bịn rịn lau nước mắt, sống chết không buông tay Esdeath.

Esdeath an ủi Doris, đưa chiếc băng rô của mình cho con bé: "Cho em."

Doris nhận lấy băng rô, nức nở: "Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"

"Tất nhiên rồi." Esdeath quả quyết.

***

Mười tuổi, độ tuổi mà đáng lẽ nên được yêu thương và cưng chiều. Vậy mà đứa bé này lại phải chính mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị giết, một cách tàn nhẫn không khoan nhược.

"Chết hết rồi chứ?"

"Vâng! Thưa thừa tướng."

"Tốt lắm."

Empru mắt khép hờ, đau đớn cùng mệt mỏi không ngừng tra tấn cô bé. Đang lúc cô định buông xuôi tất cả, một âm thanh ấm áp thì thầm với cô:

"Xin đừng chết, thưa công chúa."

Tiếng gió vù vù bên tai. Mảng trời đêm điểm xuyết những ngôi sao mờ ảo cứ vùn vụt trôi qua.

Empru tự nhủ, không biết bọn họ đã đi được bao lâu rồi nhỉ?

Con ngựa mệt lử dừng lại trước một căn nhà xập xệ. Vị tướng nọ không ngừng đập cửa, bản thân cũng chẳng còn hơi sức nào để phát ra tiếng.

Cánh cửa hé hở, ánh sáng ấm áp tràn ra. Một thân ảnh nhỏ bé đứng trước mặt Budo, cô gái nhỏ ngước mắt nhìn anh ta:

"Mẹ ơi, có khách này."

"Trời đất! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ. Đồ chuột nhắt ngu ngốc!"

Một bà lão lọm khọm đi ra, thấy Budo bà ta khó chịu ra mặt:

"Lại cái của nợ gì đây trời?"

Budo cố gắng từng tiếng đứt quãng: "C...Cứ...u"

"Ông ấy nói cứu, mẹ à."

"Tao không điếc."

Bà lão cướp lấy Empru từ tay Budo, sai Doris:

"Hàng thứ hai, ngăn thư tư. Hãy lấy cho hắn ta một chút thuốc hồi sức."

"Vâng." Doris ngoan ngoãn.

Vừa đặt lọ thuốc lên miệng, Budo lại nghe thấy những lời ca thán từ bà lão:

"Thánh thần thiên địa ơi! Làm sao con chuột nhắt này vẫn sống được vậy?"

Sáu tuổi, Doris có thêm một người chị. Cô ấy tên là Empru.

26/7/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net