Tập 16: Ha ha ha ha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần nữa tỉnh lại, lại là ở bệnh thất không khỏi thở dài ngao ngán. Bà Pomfey đi đến, "Thật là không thể chịu nổi, chưa đầy nửa tháng tiến nhập vào bệnh thất hai lần. Nói cho ta biết, Potter tiểu thư, con đây là muốn làm cái gì? Cầm lấy cái này, uống nó vào." bà đẩy vào trong tay Siri một cái lọ ma dược.

Siri nhận lấy, uống lên vị của thuốc thật là khó uống, "Đây là ai chế? Vị tệ quá, mùi cũng kinh khủng nữa. Chắc chắn, người chế tạo ra là một kẻ thích chơi khăm người," Siri ghét bỏ ra mặt.

Nhìn qua bên cạnh, "Harry Potter, nằm ở đây làm gì?" cô kỳ quái, chẳng lẽ mình ngủ lâu đến vậy sao.

"A, Siri. Anh...anh là bị thương khi chơi quidditch!" Harry gãi gãi mái tóc trông như ổ quạ của mình.

"Đó là cầu đi, quả cầu còn né không được. Vậy chơi làm gì?" Siri khó hiểu, dù rằng là lời thực lòng, nhưng khi nói ra lại làm người cứng đơ không biết nên nói cái gì cho phải. Siri chỉ tay vào đống đồ ăn trên bàn gần giường của Harry, "Có thể cho em sao? Đói bụng a!"

"A...a được!" Harry như máy móc, lấy vài món đem qua.

"Không được!" ngay khi Siri vươn tay ra bắt, liền bị bà Pomfey ngăn cản xuống dưới, "Những thứ này không tốt cho sức khỏe, con vừa mới bị thương cần thiết ăn một chút cháo sẽ tốt hơn nhiều."

Siri xua tay, cầm lấy đồ ăn ăn lên, "Không sao, không sao, ma lực sự sống của con cao lắm. Không chết được! Dù có ăn độc cũng không si nhê!" bất giác Siri chảy nước miếng.

'ngươi thật sự thèm độc đến mức đó sao?' hai người duy nhất trong bệnh thất, không tính đến những khuôn mặt đằng đằng sát khi kia nhìn vào.

"Được rồi, cả hai đứa đều khỏe cả. Có thể đi trở về rồi!" bà Pomfey đuổi hai anh em đi ra ngoài.

Phía sau là những đôi mắt, đằng đằng sát khi dí sát vào, Harry nhìn Siri muốn nói cái gì lại thôi, đến khi Siri nhìn ra ngoài thấy, "A, giáo sư Snape!" chỉ tay vào một vị giáo sư cà người đều đen, "Ông ấy có vẻ thích màu đen đi, nhìn trông giống con dơi biết đi bằng hai chân, chỉ tiếc là không có cánh." nói một mình.

Harry lúc đầu cũng không nghe được, cho đến khi sích lại gần thì nghe càng rõ hơn, không hỏi nén cười ra tiếng, cả người run lên.

Ngay khi cả hai, sắp sửa tách ra mỗi người đi một phương hướng, Harry nói "Siri, anh xin lỗi! Chuyện lần trước ấy, chúng ta vẫn là anh em chứ?"

Siri không trả lời, nhìn Harry nhàn nhạt nói "Chứ anh không phải anh trai em sao?" ngay khi Harry cho rằng Siri tha thứ cho mình, Siri lại bồi thêm một câu, "Chỉ trừ tên khốn tên Ron kia, lần sau em sẽ cho hắn biết thế nào là không nên chọc vào phù thủy độc dược."

Đây là một lời đe dọa, nhưng Siri lại làm cho người nghe, nhìn giống như chỉ là một câu đùa cho vui mà thôi. Trong mắt Harry là như vậy, bất quá cậu cũng biết tính của bạn mới của mình, cậu cau mày không biết, nếu như hai người đánh lên thì hắn nên giúp đỡ ai. Giúp đỡ em gái, sẽ mất đi bạn thân, mà bảo vệ em gái lại sẽ bị em gái ghét bỏ, hắn cau mày suy nghĩ.

"Nếu không có bạn, em kiến nghị hai người Hermione Granger và Neville Lombottom, đó chính là hai người còn có thể giúp anh không lộp bộp tính tình, vì lần sau gặp hắn. Hắn còn thiêu thích em, em không ngại cho hắn một bình độc dược đâu." Siri cười ra tiếng, trông như con ngốc.

"Ừm, anh biết rồi. Giáng sinh năm nay, em có về nhà không?" Harry hỏi.

"Có a, em còn có việc cần làm." Siri nhìn Harry ánh mắt, "Muốn đi cùng không?"

"Có thể sao?" Harry mừng rỡ nói, thấy Siri gật đầu liền hạnh phúc trên nét mặt hiện rõ ra.

Thế là hẹn ước kiến thành, Harry đi đăng ký trở về nhà với Siri nói với giáo sư McGonagall. Điều này, Dumbledore sau khi biết tin, hơi hơi chau mày. Muốn ra ngăn cản lại, không biết nên làm thế nào, có nên làm hay không.

...

Ăn xong cơm chiều, Siri cùng Pansy vừa mới tính toán đứng lên rời đi một đàn cú chia thành hai nhóm, một nhóm bay đến đậu ngay trên dãy bàn nhà Slytherin, dưới chân chúng là những gói quà, chúng hạ xuống ngay trước mắt Siri.

Mà đám cú còn lại bay đến chỗ bàn giáo viên, những bức thư màu đỏ hạ xuống trước mặt Dumbledore.

 Toàn trường chết lặng, Siri cũng chả để ý đến, gom lấy quà trên bàn, kéo theo Pansy đi ra ngoài. Mặc dù Pansy hiếu kỳ, nhưng Siri hối mình cùng đi ra ngoài. Đi đủ xa sao, ở một vị trí rất xa phòng ăn, một trận động đất rung rinh vang lên, trong khi Pansy sợ hãi run rẩy vô cùng.

Bên trong những gói quà là đủ loại bánh có nhân, cùng đồ ăn vặt, mỗi gói đều có một phong thơ. Siri mở ra từng bức, đều là thư cảm ơn, "Hóa ra đều là phù thủy!" Siri cứu rất nhiều người, cứu nhiều đế mức cô không nhớ đó là ai với ai cả.

Pansy nhìn xuống, "Đây là ai tặng cho cậu! Tớ xem được không?" thấy Siri gật đầu, liền cầm lấy một bức thư mở ra xem, vừa xem đã há hốc mồm ra.

Từng giây từng phút trôi qua, bên trong sảnh phát ra tiếng cười to, tiếng cười to như sấm chớp, bởi lẽ nếu nghe kỹ sẽ thấy theo đó là tiếng sấm chớp. Pansy càng ngày, càng hiếu kỳ men theo đường cũ trở về, một lần trong đời, toàn trường đều biết chạm ai cũng có thể, nhất là không thể chạm vào một cái ma dược sư thiên tài, chỉ mới có chín tuổi đã nhận được nhất Merlin.

Hiện tại, Siri chỉ là người duy nhất không biết điều này. Đôi khi chơi đùa, cũng có thể chơi chết người.

TG: Đoán xem, Siri làm cách nào chơi chết người đây. Ha ha ha ha...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net