Tập 2: Hẻm xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trải vuốt rõ ràng mọi chuyện, Siri mở ra phong thư ngồi trong phòng khách. Bên trong viết,

[HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gởi cô Siri Potter,

Chúng tôi hân hạnh thông báo cho cô biết rằng, cô đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết!

Khóa học sẽ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kinh thư, Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng.]

Chầm chậm cố gắng tiếp thu tin tức này xong sau, Siri lại hỏi Dot. "Dot, ngươi giới thiệu một chút cho ta biết, về phù thủy hiện nay được chứ? Nếu không thì, ngươi đến ngân hàng rút cho ta tiền, đủ để mua sách và thiết bị đi."

"Chủ nhân, ngài có muốn đến đó không? Ngài đến nơi đó sau, nhất định sẽ nhìn thấy nhiều điều kỳ diệu." Dot vẻ mặt mong chờ.

"tốt! Để ta gởi thư đến cho trường học đi đã!" Siri đi vào trong phòng của mình, viết ra phong thư đáp lời, được Dot giúp đỡ gắn vào con cú mèo.

Thay đồ xong, việc trong nhà cũng không còn có gì cần làm nữa. Siri, nắm lấy tay của Dot, một tiếng bùm vang lên sau. Bọn họ biến mất trong căn phòng khách.

....

"Dumbledore, có thật là như vậy không? Siri, con bé vẫn còn sống, là thật sao?"

"Bình tĩnh một chút nào, Snape!" Dumbledore nói.

"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được, Siri thật sự còn sống."

"Đúng vậy, mà bên Harry cũng phát sinh một chút rắc rối. Ta nghĩ để Hargid đến cũng là tốt nhất!"

"Hắn có thể sao? hừ nếu ngài đã nói như vậy, vậy cứ thế đi!" Snpae phất áo choàng rời đi.

...

Siri cảm nhận trời đất quay cuồng, nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được nó. Thật là khó chịu mà, đứng dựa vào một bức tường sau, nghỉ ngơi một lúc lấy lại thần. Siri mới có thể tiếp tục đi tiếp với Dot.

Dot nói, "Nó đây rồi, Quán cái vạt lủng."

Đó là một quán rượu nhỏ xíu, trông nhếch nhác. Nếu Dot không chỉ, thì Siri cũng không nhận ra được là nó nằm ở đó. Nhiều người vội vàng mà đi ngang qua, không ai buồn liếc mắt đến nơi này dù chỉ một lần. Ánh mắt của họ, như trượt khỏi, từ tiệm sách bên này sang tiệm băng đĩa nhạc bên kia, như thể quán cái vạt lủng là một nơi vô hình đối với họ vậy.

Còn chưa suy nghĩ rõ ràng, thì Dot đã đẩy cửa tiến vào bên trong. Nơi này vừa tối tăm, vừa nhớp nháp, vài vị mặc áo chùm nón cao đang nói chuyện với người bán rượu trong quầy. Người đàn ông này, có một cái đầu hói. Tiếng rì rầm bỗng nhiên dứt tiếng, ai nấy đều hướng ánh mắt về phía Siri mà nhìn đến.

Người đàn ông sau quầy đi ra, "Chào cô bé, nhóc là tân sinh mới của Hogwarts đi! Đi một mình thôi ư?"

"Vâng, không biết có phiền ngài không khi chỉ giúp con cách đến hẻm..." Siri đã được Dot nhắc trước đó, nhưng sau khi vào nơi này thứ gì thứa nấy đều dơ dáy vô cùng. Bất giác, Siri đối với thế giới phù thủy đã kém còn kém hơn.

"Là Hẻm xéo, tất nhiên là được rồi. Đi theo ta! Đúng rồi, ta tên là Tom. Chủ quán của cái vạc lủng này." Lão Tom cười nói với Siri.

Ông đưa Siri đến đằng sau của quán, nơi đó có mấy thùng rác và một bức tường lồi lõm, Tom lấy ra trong túi mình một cây ma trượng, "Ba dọc, hai ngang...và bên phải. Lùi lại, tiểu thư."

Những viên gạch nơi mà Tom đã đụng đến, dường như rùng mình chúng co lại và ở chính giữa xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mắt họ là một cái cổng lớn, kể cả có là một người khổng lồ cũng có thể bước qua được.

"Chào mừng quý khách đến với Hẻm Xéo!" lão Tom nói.

Siri bị cảnh trước mắt, làm cho bất ngờ. Trước khi rời đi, Siri nói "Cảm ơn ngài Tom, con tên là Siri Potter, hân hạnh được gặp ngài."

Cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần và cả bức tưởng liền lại, y nguyên vững chắc.

Dot lúc này, đã hiện hình ra, "Chủ nhân, ngân hàng ở hướng này, sau khi mua đồ xong chúng ta có thể tham quan sao."

"Tốt!" Siri đáp.

"Chủ nhân, tôi quên hỏi ngài. Ngài có mang theo chìa khóa chứ? Là chiếc chìa khóa, mà tôi lúc trước mang về!" Dot vẻ mặt sợ hãi.

Siri từng một vài lần nhìn thấy Dot tự mình hại mình sau, bị Siri nhiều lần dùng mềm cứng đánh sâu. Thế là nó từ bỏ ngay việc làm đó, quần áo trên người của nó cũng là mới, Siri tặng nó một thước vải. Để nó tự may cho chính mình, quần áo mới. Dù sao, một lần Siri hỏi nó.

...

"Dot, ngươi có muốn ta tặng cho ngươi một bộ quần áo mới không?" vừa hỏi xong, đôi mắt to tròn của nó đã ươn ướt, trực khóc. Siri bẻ lại, "Nếu không muốn, vậy ta mua cho ngươi vải hay là len để cho ngươi tự may hay đan đồ mới cho mình nhé! Nhìn ngươi mặc đồ này, ta có cảm giác mình là người xấu, ức hiếp người làm của nhà mình quá!"

Nhìn nó thay vì khóc sợ hãi Siri, đuổi nó đi thành khóc vì hạnh phúc. Lúc đó, Siri còn cho rằng nó làm quá đi đâu.

....

"Có đây!" Siri lấy ra từ trong cổ áo của mình, một sợi dây chuyền mà chiếc chìa khóa ở tại đuôi của dây chuyền.

Mặt trời xoi chiếu rực rỡ trên những cái nồi to, nếu không phải có biển hiệu đề chữ. Siri còn nghĩ đó là cái nồi lớn đâu, nhìn nó Siri lại nhớ đến những câu chuyện cổ tích dùng để hù dọa trẻ con. Liền thấy có đúng cũng có sai.

Những cửa tiệm, bên trong hàng hóa như muốn tràn ra hết cả bên ngoài, từng người ra ra vào vào nhiều không đếm xuể, có nơi thì là bán áo chùng, bán kính viễn vọng, còn có bán cả chổi nữa. Họ trưng ra một cây chổi, mà đứng ở trước mặt kính là một đám đứa trẻ, liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ vào đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net